Niệm Xuân Quy

Chương 79: Vô song



Lần gặp mặt mẹ chồng tương lai đầu tiên,không khí hòa hợp.

Lục Vô Song thu liễm kiêu ngạo, cố ý xunịnh lấy lòng, có vẻ ôn nhu nhu thuận.

Dung phi đối với con dâu tương lai mìnhchọn thập phần vừa lòng về dung mạo gia thế, ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ thậpphần thân thiết. So sánh với vừa rồi đối Mộ Niệm Xuân lãnh đạm đề phòng, khôngthể so sánh nổi.

Người ta tán gẫu sôi nổi như vậy, MộNiệm Xuân tự giác quyết định rời đi. Miễn cho chính mình đứng ở nơi này làmliền người ta hứng trí nói chuyện.

Mộ Niệm Xuân dò xét thời gian, tiến lêncười nói: “Dung phi nương nương, nếu không còn chuyện gì, tiểu nữ đi phòngbếp.”

“Cũng tốt.” Dung phi làm như tâm tìnhkhông tệ, miệng cười nói: “Ngươi đi phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn chay chút,giữa trưa vừa lúc lưu Lục đại tiểu thư bồi bản cung cùng nhau dùng bữa.”

Lục Vô Song cười tiếp lời: “Nhận đượcDung phi nương nương ưu ái, Vô Song tạ ơn. “

…… Này hai vị thật đúng là không kháchkhí, coi nàng là đầu bếp mà sai bảo!

Gương mặt Mộ Niệm Xuân vẫn bình thản nhưcũ, cười thi lễ cáo lui.

Ra sân, Mộ Niệm Xuân hứng trí dào dạtnhìn về phía Thạch Trúc. Thạch Trúc bị nhìn, sửng sốt: “Tiểu thư, vì sao nhìnnô tỳ như thế?”

“Ta đang chờ em sinh khí!” Mộ Niệm Xuâncười trêu chọc: “Dung phi nương nương cùng Lục đại tiểu thư lấy ta làm đầu bếpnữ, em không tức giận mới là việc lạ.”

Thạch Trúc hồng hồng má, sau đó nói:“Tiểu thư cũng quá coi thường người. Hiện tại nô tỳ đã biết rõ, tiểu thư cănbản không nghĩ gả cho Tề Vương điện hạ, ước gì Dung phi nương nương không thíchcô. Hiện tại Lục đại tiểu thư đến đây, Dung phi nương nương vừa mắt cô ta.Trong lòng tiểu thư lúc này nhất định cao hứng! Nếu tiểu thư cao hứng, nô tỳcũng không có gì tức giận.”

Quả nhiên hiểu được! Mộ Niệm Xuân mỉmcười: “Em biết là tốt rồi, bây giờ chúng ta đi phòng bếp.”

Nàng thà ở phòng bếp, cũng không nguyệncùng Dung phi Lục Vô Song giao tiếp.

Giữa trưa, Dung phi quả nhiên lưu lạiLục Vô Song dùng cơm trưa.

Tiêu chuẩn đồ ăn chay Từ Vân am là bốnmón chay một canh, cho dù là cơm trưa Dung phi nương nương cũng ấn theo quy củđó, chính là làm tinh xảo hơn chút. Dung phi liếc mắt một cái, nhận ra đồ ăn cósự khác biệt.

Vẫn là đậu hũ rau xanh, bí đao… nhưtrước nhưng được phối hợp thập phần mới mẻ. Đậu hũ nấu cùng bí đao, rau xanhnấu chút mộc nhĩ, đậu cắt thành miếng nhỏ, trộn cùng rau thơm. Canh măng tươi.Cộng thêm món cà tím nóng hổi thơm vô cùng.

Tạm thời bất luận hương vị như thế nào,sắc hương này thật dụ hoặc.

Dung phi gắp một miếng bí đưa vào miệng,cảm thấy vị tươi mới, lại rất ngọt. Nhịn không được tán một tiếng hảo. Mộ NiệmXuân này, tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng nhưng trù nghệ rất cao minh.

Lục Vô Song thưởng một miếng cà tím.Không tình nguyện khen một câu: “Mộ tứ tiểu thư quả nhiên trù nghệ hơn người,làm cho người ta không tự giác tán thưởng.” Mọi thứ của cô ta đều có người làmthay, không cần phải xuống bếp. Lúc này hiển nhiên ảm đạm.

Dung phi là người nhạy cảm, thấy Lục VôSong tươi cười miễn cưỡng, liền đoán trúng cô ta suy nghĩ cái gì. Từ từ cườinói: “Trên đời này nào có ai thập hoàn thập mỹ. Tiểu thư tướng mạo gia thế đã muốnchiếm mười phần, trù nghệ hơi yếu một chút cũng không tính là gì. Vì sao lạilấy khuyết điểm của mình so với sở trường duy nhất của Mộ tứ tiểu thư?”

Lục Vô Song được khen nở gan nở ruột,nhất là câu “sở trường duy nhất” kia, tinh thần và thể xác cảm giác thư sướngvô cùng. Đúng vậy, Mộ Niệm Xuân trừ bỏ trù nghệ, còn có thể có gì so được vớimình?

Lục Vô Song ra vẻ thẹn thùng cúi đầu:“Nương nương khen ngợi như thế. Vô Song hổ thẹn không dám nhận.”

Dung phi cười nói: “Bản cung vừa thấytiểu thư liền cảm thấy hợp ý, về sau kêu khuê danh Vô Song được chứ?” Kêu khuêdanh, tự nhiên biểu lộ sự thân thiết tùy ý vô cùng.

Trong lòng Lục Vô Song mừng thầm, cườinói: “Có thể được nương nương ưu ái, thật sự là Vô Song đã tu luyện mấy đờiphúc khí.”

Dùng cơm trưa xong, Dung phi có thóiquen nghỉ ngơi một lát.

Lục Vô Song thức thời đứng dậy cáo lui.

Dung phi mỉm cười nói: “Bản cung mộtmình thắp hương lễ Phật, khó tránh khỏi có chút tịch liêu. Nếu tiểu thư có thờigian rảnh, không ngại đến nói chuyện với ta.”

Lục Vô Song vui vẻ cười đáp ứng.

Rời khỏi viện Dung phi, Lục Vô Song mớiphát ra nụ cười từ nội tâm.

Thật tốt quá! Cuối cùng không uổng côngchính mình hao hết tâm tư chạy đến Từ Vân am. Chỉ cần lấy được niềm vui củaDung phi nương nương, vị trí Tề Vương phi khẳng định là của cô ta, ai cũng đừngmơ tưởng cướp đi.

Đang nghĩ vậy, chủ tớ Mộ Niệm Xuân đã đitới.

Đã đối mặt, tự nhiên khách khí hàn huyênvài câu.

Lục Vô Song cười khen: “Mộ tứ tiểu thưtrù nghệ hơn người, hôm nay ta có lộc ăn. Ngay cả Dung phi nương nương cũngkhen cô trù nghệ cao siêu.”

Nói thật êm tai. Nhưng bộ dạng kiêu căngkia, làm cho người ta nhận ra không phải thật lòng.

Mộ Niệm Xuân coi như không thấy sự kiêucăng ấy, cười nhẹ đáp: “Điểm trù nghệ ấy không quan trọng. Lục đại tiểu thư quákhen rồi.”

Lục Vô Song ra vẻ lơ đãng nói: “Dung phinương nương nói ngày thường tịch mịch không người nói chuyện, dặn dò riêng tangày sau thường đến. Về sau hai chúng ta có cơ hội gặp mặt nhiều rồi.”

Thật khâm phục! Nhìn khoe khoang kìa.

Mộ Niệm Xuân tiếp tục mỉm cười: “Đâythật là một tin tức tốt.”

Lục Vô Song chiếm thượng phong, tâm tìnhvô cùng sung sướng, tỏ vẻ tôn quý cười nói: “Cũng là thường xuyên gặp, xưng hôkhông tránh khỏi khách sáo. Không bằng theo thứ tự, gọi tỷ muội?”

Hai nàng không phải rất quen thuộc rồisao? Lại còn có màn ra mắt này?

Mộ Niệm Xuân mặt không đổi sắc cười nói:“Hảo, tiểu muội cả gan một hồi, gọi cô một tiếng Lục tỷ tỷ.”

Lục Vô Song mím môi cười, thân thiết kéotay Mộ Niệm Xuân: “Cô ở nhà đứng hàng thứ tư, ta đây gọi cô một tiếng Mộ tứmuội muội.”

Mộ Niệm Xuân bất động thanh sắc nổi dagà, cười nói hảo. Một hồi nhận thức “hảo tỷ muội” xong mới nói lời từ biệt.

Hành động của Lục Vô Song thật sự khôngtính cao minh. Liền ngay cả Thạch Trúc cũng nhịn không được thấp giọng nói:“Lục đại tiểu thư rõ ràng không thích tiểu thư, vì cái gì bỗng nhiên thân thiếtvới tiểu thư như vậy?”

Rõ ràng là rắp tâm bất lương!

Mâu quang Mộ Niệm Xuân chợt lóe, thảnnhiên cười nói: “Trong viện này đều có tai mắt của Dung phi, cô ta làm như vậy,đương nhiên là cho Dung phi xem.” Có thể biểu hiện sự ôn nhu, lòng dạ phong độ.Đổi là ai, cũng đều sẽ làm như vậy.

Chỉ bất quá, Lục Vô Song hành động cònkém xa Mộ Niệm Xuân.

Thạch Trúc nghĩ nghĩ hỏi: “Lục đại tiểuthư bỗng nhiên tới Từ Vân am, không phải là vì Dung phi nương nương chứ.”

Mộ Niệm Xuân tán dương nhìn Thạch Trúcmột cái: “Đương nhiên đúng rồi. Bằng không, cô ta là tiểu thư chưa chồng, vì gìchạy đến Từ Vân am. Hơn nữa, thân phận Dung phi nương nương vẫn chưa tuyên cáocho mọi người biết, cô ta ngay hôm sau đã cầu kiến, hiển nhiên là đã sớm biếtDung phi nương nương ở Từ Vân am.”

Theo này cũng có thể nhìn ra, Lục VôSong đã có sắp xếp!

Thật sự là làm người ta vui mừng.

Thạch Trúc thấy vẻ mặt Mộ Niệm Xuân sungsướng, cũng nở nụ cười: “Người ta tranh đoạt tiếp cận Dung phi nương nương,muốn làm Tề Vương phi. Tiểu thư lại không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Tề Vươngđiện hạ. Việc này nếu truyền ra, tiểu thư có thể danh chấn kinh thành.”

“Thanh danh như vậy ta không muốn.” MộNiệm Xuân nhún nhún vai cười nói: “Dung phi nhìn trúng con dâu Lục Vô Song, LụcVô Song lại quyết tâm muốn làm Tề Vương phi. Hai người ăn nhịp với nhau, taphối hợp diễn, vẫn nên an phận mà xem thì hơn.”

Xem hí kịch, tiện thể nhanh chóng bứtkhỏi cơn lốc xoáy này.

Xem tình hình trước mắt, tám chín phầnTề Vương phải theo tâm nguyện Dung phi.

Kế tiếp liên tục vài ngày, Lục Vô Songđều đúng giờ đến bồi Dung phi. Đầu tiên là cùng nói chuyện giải buồn, sau đó làcùng nhau nghe kinh Phật, về sau, đã trở thành bồi Dung phi cùng nhau chép kinhPhật.

Về phần Mộ Niệm Xuân, thực hiện tốt bổnphận nữ đầu bếp, mỗi ngày trừ bỏ ba bữa, tận lực không lộ diện trước mặt Dungphi. Cảm giác tồn tại thật mong manh.

Qua mấy ngày, ngay cả Dung phi luôn cảnhgiác cao độ cũng âm thầm có suy nghĩ.

Mộ Niệm Xuân này, biểu hiện thành thậtan phận, lại thập phần thức thời. Cho dù bị đối xử thế nào cũng không lộ ra tậtxấu gì. Rốt cuộc là cô ta vô tình với vị trí Tề Vương phi? Hay là biết mình bấtlợi, tạm thời lấy lui làm tiến?

Dung phi một bên suy nghĩ, một bên vuốtve Phật châu. Sau một lúc lâu mới hỏi nói: “Lục La, mấy ngày nay, Mộ tứ tiểuthư trừ bỏ đi phòng bếp, có động tĩnh gì không?”

Lục La cung kính đáp: “Hồi bẩm nươngnương, nô tỳ âm thầm lưu ý, mỗi ngày Mộ tứ tiểu thư đều ở phòng bếp khá lâu.Thời gian còn lại ở trong phòng, rất ít khi đi ra ngoài. Cùng nhóm nô tỳ nóichuyện cũng thập phần lễ phép khách khí.”

Dung phi im lặng không nói.

Lục La lặng yên đứng một bên, nhanhchóng liếc nhìn Dung phi một cái. Trong lòng âm thầm nghĩ, lòng nghi ngờ củanương nương thật quá nặng.

Mộ gia mặc dù không thể so với phủ đệhuân quý, nhưng cũng là dòng dõi thư hương tiếng tăm lừng lẫy. Mộ tứ tiểu thưlà danh môn khuê tú đứng đắn, nay lại làm đầu bếp, trong lòng hẳn có bao nhiêuủy khuất! Nhưng người ta nửa điểm cũng không biểu lộ ra, ngày nào cũng tươicười với người khác. Chỉ bằng phân lòng dạ hàm dưỡng này, liền đủ để cao hơn vịLục đại tiểu thư kia.

Trách không được Tề Vương điện hạ cố ývới Mộ tứ tiểu thư. Đổi là mình. Cũng sẽ thích Mộ tứ tiểu thư.

Thân phận Lục đại tiểu thư lại rất tốt,đích nữ duy nhất Vĩnh Ninh hầu phủ, thân phận như vậy, cho dù là gả cho tháitôn cũng đủ tư cách. Huống chi chỉ là một phiên vương…

Đương nhiên, những lời này Lục La chỉdám đặt ở trong lòng ngẫm lại mà thôi, tuyệt không dám lộ một từ trước mặt Dungphi.

Dung phi suy nghĩ một lát, mới thảnnhiên nói: “Ngươi tiếp tục lưu ý nhất cử nhất động của cô ta, có nửa điểm dịthường cũng không được bỏ qua, tùy thời bẩm báo bản cung…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe nghe tiếngnói ngoài cửa vang lên: “Khởi bẩm nương nương, Tề Vương điện hạ cùng thái tônđiện hạ tới thỉnh an người.”