Niệm Xuân Quy

Chương 28: Trái tim thiếu nữ



Cũng không biết vị Tề vương điệnhạ này rốt cuộc là hứng thú chuyện gì, ăn cơm xong vẫn không chịu đi, thích thúđi dạo khắp Mộ phủ một lượt. Thậm chí cả nhà khuê học cũng không bỏ qua.

Coi như một buổi học chiều khôngthể diễn ra được.

Đám thiếu gia Mộ gia bận bịu chàohỏi Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ tôn quý.

Đám tiểu thư Mộ gia thì bận bịutrang điểm lại, e thẹn hoặc là cố tỏ ra e thẹn. Bất kể mặt ngoài trấn định rasao, trong lòng ít nhiều cũng đã nổi sóng.

Một là hoàng tử hoàng thượng sủngái nhất, tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ ân cần. Một là thái tôn thân phận tôn quý,cũng là thái tử tương lai Đại Tần, tuy hơi mập một chút nhưng vẫn rất khả ái.

Bất luận là thế nào, cũng đủ khiếnđám thiếu nữ sinh tâm tư sâu xa.

Ánh mắt Mộ Uyển Xuân nhất mực theodõi thân ảnh Tề vương, cái nhíu mày cười nhạt thôi cũng như khiến thân ảnhthiếu niên như trời sinh phát quang, vô ý hay cố ý, động tác nhấc tay nhấc chânlười nhác cũng thành ưu nhã, hấp dẫn triệt để tâm thần cô ta.

Tay áo của cô ta đột nhiên bị kéo.

Mộ Uyển Xuân sợ hãi giật nảy mình,quay sang là Mộ Niệm Xuân, liền trợn mắt: “Sao vậy?”

Mộ Niệm Xuân nói thầm bên tai côta: “Tam tỷ, tỷ thu liễm chút đi. Mắt tỷ như muốn lòi ra rồi đấy.” Nháy mắt haimá Mộ Uyển Xuân đỏ bừng, lặng lẽ dùng sức nhéo lại Mộ Niệm Xuân một cái.

Mộ Niệm Xuân hít vào một ngụm khílạnh, lòng thầm ai thán một tiếng. Người tốt quả nhiên không dễ làm. Mộ tamtiểu thư thẹn quá hóa giận hạ thủ quá nặng, cánh tay nàng chắc bị sưng một mảngrồi.

Bất quá, trải qua nhắc nhở củanàng, Mộ Uyển Xuân trở nên kín đáo hơn. Vốn từ nhìn chòng chọc biến thành cáchmột hồi liếc trộm một cái.

Mắt thấy sắc trời đã tối, Tề vươngvẫn thích thú bừng bừng ở Mộ gia, một chút ý tứ rời đi cũng không có.

Mộ Trường Hủ theo suốt cả một buổichiều, cơ mặt cười đã muốn cứng ngắc lại. Thừa dịp mọi người không lưu ý, ánhmắt phi tới La Ngọc.

Vì sao bọn họ còn chưa đi?

La Ngọc nhún nhún vai, trong mắthiện lên nụ cười khổ.

Ai biết vị Tề vương điện hạ rốtcuộc đang suy nghĩ gì. Thường ngày thích đi tửu lâu, phố xá, chợ búa, hôm naylại thích du ngoạn Mộ gia mãi không chịu rời đi.

“Thập tứ thúc!” Chu Diễm nói nhỏbên tai Tề vương: “Chúng ta ở Mộ gia đã lâu, có phải nên về rồi không? Nếu đicả ngày mà giờ còn chưa về, phụ vương biết được sẽ không vui.”

Tề vương liếc hắn một cái, hạgiọng đùa giỡn: “Cháu cứ về đi, không ai ngăn cháu cả.”

Chu Diễm có chút tâm tư, nói khôngđầu không cuối: “Hai chúng ta đến cùng nhau, đương nhiên cùng đi về. Để thúc ởlại đây một mình, cháu không đành lòng.”

Tề vương nhíu mày, gương mặt hệtnhư đã hiểu rõ: “Đến nay ta mới biết, nguyên lai cháu đối với ta tình thâm ýtrọng như vậy.” Bốn chữ “tình thâm ý trọng” cố ý kéo dài, đúng là đầy thâm ý.

Khuôn mặt Chu Diễm vốn ôn hòa trởnên bối rối.

Hắn đối Mộ Nguyên Xuân phá lệ đểý, tự nhiên không thể trốn khỏi mắt Tề vương. Nếu như không phải trở về, hắncam tâm tình nguyện ở Mộ gia bao lâu cũng được.

Nhưng mà, còn tiếp tục, chỉ sợ Mộgia phải chuẩn bị cơm tối rồi.

Rốt cuộc Tề vương điện hạ cũng hámiệng: “Bổn vương cùng thái tôn quấy rầy đã lâu, nên cáo từ rồi.”

Rốt cuộc chịu đi rồi! Tinh thần MộTrường Hủ rung lên, miệng lại không khỏi khách khí: “Trời đã tối, hai vị điệnhạ hãy ở lại phủ dùng cơm tối đã.”

Câu này ai cũng nghe ra là lời mờikhách sáo.

Tề vương lại hớn hở cười nói:“Trường Hủ niềm nở giữ lại, bổn vương không thể phụ hảo ý của ngươi.”

Mộ Trường Hủ: “… “

Mọi người: “… “

Tề vương nhìn bộ dạng Mộ TrườngHủ, nhếch miệng cười: “Bổn vương vừa rồi là cố ý nói đùa ngươi, đừng suy nghĩ.Được rồi, bổn vương thật muốn đi rồi.”

Con người nho nhã hữu lễ ôn vănnhư Mộ Trường Hủ lần đầu tiên trong đời kích động.

Tiễn đoàn người Tề vương xuất phủhồi lâu, Mộ Trường Hủ rốt cuộc mới thả lỏng.

Một ngày vừa qua, còn mệt hơn đánhgiặc.

Mộ Niệm Xuân cũng cảm thấy thảlỏng không ít. Người khác không biết về Tề vương, chỉ cảm thấy đây là một hoàngtử tùy hứng, không học vấn, nghề nghiệp. Chỉ có nàng biết rõ, đây là sự ngụytrang của hắn.

Sau lớp ngụy trang này, là một namtử thâm trầm vô cùng khôn khéo. Cho dù hắn còn đang là thiếu niên, vẫn làm nàngcảm thấy nguy hiểm.

Người như vậy, tốt nhất là giữkhoảng cách!

Nhưng, hôm nay hắn vì điều gì màđến Mộ gia? Chỉ đơn thuần thôi, hay là vì cố ý đến gặp Mộ Trường Hủ?

“Niệm Xuân, con đang suy nghĩ gìđấy?” Trương Thị giận trách: “Gọi con đã mấy tiếng, sao vẫn không trả lời.”

Mộ Niệm Xuân bình tĩnh trở lại,cười nói: “Không có gì ạ.”

Trương Thị tâm động, có ý nói:“Lần đầu tiên ta thấy thái tôn điện hạ cùng Tề vương điện hạ. Không nghĩ đếnhai người bọn họ lại ưu tú như vậy, nếu tương lai con có cơ hội, có thể gả chomột trong hai người bọn họ.”

“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi.”Mộ Niệm Xuân ngạc nhiên chốc lát, rất nhanh đã cắt lời Trương Thị: “Đây làchuyện không thể nào.”

Kiếp trước nàng đã chịu mọi khổđau, kiếp này chỉ muốn rời xa loạn thế phân tranh, sống cuộc sống bình thường.Tuyệt không muốn có nửa điểm quan hệ với người trong hoàng thất.

Hơn nữa, thái tôn Chu Diễm đối MộNguyên Xuân vừa gặp đã yêu, thường xuyên liếc nhìn cô ta, còn mình thì không hềđưa mắt một lần nào. Mà Tề vương điện hạ tâm tư thâm trầm khó đoán, càng khôngcó nhìn trúng nha đầu như nàng.

Trương Thị thật sự là đã suy nghĩquá nhiều.

Trương Thị hiểu sai ý tứ Mộ NiệmXuân, không cho là đúng nói: “Làm sao lại không có khả năng. Hôm nay Trường Hủlàm thư đồng Tề vương, sau này sẽ ở bên Tề vương, cơ hội tiếp xúc thái tôn điệnhạ cũng sẽ không ít. Nếu là nó chịu tác hợp.”

“Mẹ, mẹ cũng tưởng tượng quá đi.”Mộ Niệm Xuân dở khóc dở cười: “Trước tiên chưa nói con có thích hay không, nóitới đại ca, nếu thật sự có cơ hội, huynh ấy chịu tác hợp sao?”

Trương Thị ngớ người.

Đúng vậy, Mộ Trường Hủ đối với mẹcon họ có thể duy trì mặt ngoài khách khí đã coi như là không tệ rồi. Làm saocó thể chiếu cố giúp được?

Mộ Niệm Xuân rúc vào lòng TrươngThị: “Mẹ, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, không muốn lập gia đình. Cho dù sau nàyphải lập gia đình, con cũng không muốn gả cho hoàng tử, thái tôn gì cả. Phú quýthường đi cùng hiểm họa diệt môn diệt tộc. Con chỉ muốn gả cho một nam tử conyêu thương, sống cuộc sống an nhàn bình lặng.”

Một câu cuối cùng, khiến ngườinghe chua xót.

Nàng đã sớm chán cuộc sống phùhoa, chỉ cầu cả đời bình an tuế nguyệt.

Trương Thị hoảng hốt chốc lát,trong lòng không khỏi chua xót, ôm chặt Mộ Niệm Xuân: “Con nói đúng, mẹ cũngkhông muốn những thứ phú quý kia. Chỉ cần con bình an hạnh phúc là tốt rồi.”