Niệm Xuân Quy

Chương 19: Uất nghẹn



Giằng co như vậy tiếp, thua thiệttất Mộ Nguyên Xuân không thể nghi ngờ.

“Phụ thân, muội muội là vì vô cùnglo lắng mới nhất thời nói lỡ.” Mộ Trường Hủ mở miệng vì Mộ Nguyên Xuân cầutình: “Muội muội tuyệt không có ý nhằm vào tứ muội. Xin phụ thân hãy tha cho muộimuội lần này.”

Mộ Chính Thiện quả thật vô cùngtức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng nõn tuấn tú của nhi tử giờphút này đầy điểm đỏ, nhất thời mềm lòng.

Huynh muội hai người tình cảm thâmhậu, thấy anh cả bộ dáng như vậy, Mộ Nguyên Xuân kích động thất thố cũng là khótránh khỏi.

“Lần này coi như bỏ qua.” Giọng MộChính Thiện hòa hoãn: “Sau này nhớ kỹ không thể như vậy nữa.”

Mộ Trường Hủ nghe nói như thế,trong lòng buông xuống, nháy mắt với Mộ Nguyên Xuân.

Nhanh nhận lỗi với tứ muội, việc nàycoi như qua.

Mộ Nguyên Xuân đè oán hận tronglòng xuống, đi lên chỉnh đốn trang phục, thi lễ: “Tứ muội, mới vừa rồi là takhông tốt, những lời này muội ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Ta xin nhận lỗivới muội.”

Trương Thị chiếm thượng phong,đang định kiêu ngạo nói vài câu.

Niệm Xuân lại nhanh chóng lau nướcmắt, nhẹ kéo tay Mộ Nguyên Xuân: “Tỷ muội một nhà nói những lời khách khí làmgì. Tỷ cũng là nhất thời tình thế rối loạn, mới suy đoán lung tung. Muội sẽkhông để ở trong lòng.”

Tất cả những lời Trương Thị địnhnói đều nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn một màn tỷ muội đặc sắc này.

Mộ Nguyên Xuân âm thầm nghiến răngnghiến lợi, trên mặt lại tỏ ra xấu hổ tự trách: “Tứ muội khoan dung độ lượngnhư vậy, thật khiến cho ta làm tỷ tỷ xấu hổ.”

Nói rồi, ngước mắt đối diện MộNiệm Xuân.

Người am hiểu diễn trò, dùng ngônngữ tay chân và sắc mặt rất nhuần nhuyễn. Cho dù là người cao minh, cũng vôpháp tìm nửa điểm giả bộ trên người Mộ Niệm Xuân.

Lẽ nào, lần này thật là cô ta đoánsai? Chuyện Mộ Trường Hủ chỉ là ngoài ý muốn?

Mộ Niệm Xuân nở nụ cười cười, nhìnMộ Nguyên Xuân nói: “Cũng không trách được tỷ. Đại ca bỗng nhiên xảy ra chuyệnnhư vậy, tỷ làm sao có thể không nóng nảy? Nếu đổi là ngũ đệ, ta cũng lo lắngphẫn nộ không kém tỷ. Nếu ai có can đảm làm bị thương đệ ấy một chút, ta sẽliều cái mạng này, tuyệt không tha.”

Rõ ràng là lời nói giả tưởng, trênmặt Mộ Niệm Xuân là nụ cười, không hiểu sao Mộ Nguyên Xuân thấy lạnh cả người.

Lời này không phải Mộ Niệm Xuânthuận miệng nói, đây là nghiêm túc cảnh cáo cô ta.

Ngày xưa liếc mắt có thể xem thấutâm tư Mộ Niệm Xuân, hiện nay lại như hồ sâu không đáy, khó có thể đoán được.

Không đợi Mộ Nguyên Xuân nói thêm,Mộ Niệm Xuân rất nhanh xoay người lại nói: “Cha, mẹ, chúng con đi trước, để đạica nghỉ ngơi cho khỏe.”

Mộ Chính Thiện rất thỏa mãn vớitấm lòng nhân hậu khoan dung của tiểu nữ, gật đầu cười.

Mộ Niệm Xuân theo vợ chồng MộChính Thiện đi ra ngoài, một khắc trước khi đi, chợt quay đầu lại nhìn MộNguyên Xuân. Trong ánh mắt tràn đầy châm chọc và đùa cợt.

Cả người Mộ Nguyên Xuân cứng đờ,ong một tiếng.

Quả nhiên là nó! Thật sự là nó.

Chính là bát canh rau chân vịt ganheo hại đại ca!

“Muội muội, sao sắc mặt muội khócoi vậy?” Mộ Trường Hủ thấy sắc mặt Mộ Nguyên Xuân tái nhợt cứng ngắc liền anủi: “Muội đừng lo cho ta. Hôm nay không đi được phủ thái tử, cũng là thiên ý.Ngày sau ta dụng công đọc sách, cố hết sức thi Hội là được.”

“Không phải thiên ý! Hết thảy đềulà Mộ Niệm Xuân giở trò quỷ?” Mộ Nguyên Xuân nắm chặt tay, gằn từng chữ một.

Mộ Trường Hủ sửng sốt, theo bảnnăng nhíu mày: “Điều này sao có thể. Vừa rồi không phải phụ thân đã nói rồisao? Muội chớ suy nghĩ lung tung, khiến phụ thân mất hứng.”

Mộ Nguyên Xuân dùng sức cắn môi,trong miệng thoáng mùi tanh nhạt. Cô ta không có cơ sở nào cả, lửa giận thiêuđốt trong lòng: “Đại ca, huynh không nhìn ra sao? Nó xoay quanh phụ thân,khiến phụ thân thiên vị, muội nói rõ ràng là sự thật, phụ thân lại không tin,cũng không điều tra một phen.”

Đừng nói Mộ Chính Thiện không tin,ngay cả Mộ Trường Hủ cũng hiểu được việc này có chút không thể tưởng tượng nổi,không thế nào xác định hỏi: “Muội thật sự xác định tứ muội ra tay? Có chứng cớgì không?”

Mộ Nguyên Xuân liên tục cười lạnh:“Nhất định là nó. Về phần chứng cứ, cẩn thận tra tìm, mới có thể tìm được.”

Đã làm ra chuyện, sẽ lưu lại dấuvết. Tra xét phòng bếp và Y Lan viện, nhất định sẽ tra ra chứng cớ.

Mộ Trường Hủ lặng lẽ trong chốclát, nói: “Muội muội, chuyện này dừng ở đây đi, đừng thăm dò nữa.”

Mộ Nguyên Xuân cả kinh, ngẩng phắtđầu lên: “Rõ ràng là nó giở trò quỷ, nếu có thể tra ra chứng cớ, nó sẽ không cócách nào nói dối nữa. Phụ thân cũng sẽ biết.”

“Thái độ hôm nay của phụ thân đãrất rõ ràng.” Mộ Trường Hủ cắt lời cô ta: “Muội nói không sai, phụ thân thiênvị tứ muội, căn bản sẽ không tin tứ muội sẽ làm ra loại chuyện này. Trước mắtkhông nói có tìm được chứng cớ hay không, nếu như muội kiên trì tra xét, phụthân sẽ nghĩ như thế nào?”

Huynh muội bọn họ muốn tranh thủcoi trọng của Mộ Chính Thiện, nếu làm như vậy, chỉ khiến phụ thân không hàilòng mà thôi. Tra ra chứng cớ thì tốt, vạn nhất không tra ra, vậy thì đườngsống cũng mất.

Đạo lý này, không cần Mộ Trường Hủnói tỉ mỉ, Mộ Nguyên Xuân đương nhiên hiểu

Mộ Nguyên Xuân yên lặng, một láttức giận nói: “Lẽ nào chúng ta chịu nhịn như vậy?”

“Cũng chỉ có thể như thế.” MộTrường Hủ lên tinh thần nói: “Nếu quả như lời muội nói, canh tối hôm qua bịđộng tay chân, vậy thì có chút không đúng. Chuyện hôm nay ta đi phủ thái tử,muội ấy không hề biết. Trừ phi muội ấy có bản lĩnh biết trước, nếu không làmsao lại nghĩ đối phó với ta?”

Đúng vậy! Đây là chỗ Mộ NguyênXuân không sao giải thích được.

Tin tức này chỉ có huynh muội bọnhọ biết được, trước đó tuyệt không lộ ra một chữ. Làm sao Mộ Niệm Xuân biếtđược?

Mộ Trường Hủ nghiêm nghị nói:“Muội muội, lần này hãy nghe ta, chuyện này đừng truy cứu nữa.” Kết cục đãquyết định, thì tra được nguyên nhân cũng không hề ích lợi.

Mộ Nguyên Xuân thấp giọng vânglời, trong lòng đã định, nhất định phải âm thầm truy ra được.

“Thực sự là lão thiên cũng đứngbên chúng ta.” Trương Thị nghĩ tới một màn vừa rồi, nhịn không được hớn hở:“Nếu như Mộ Trường Hủ thực sự làm thư đồng thái tôn, vậy thì sau này huynh muộibọn chúng có thể ở trong phủ lên mặt. May lão thiên có mắt, thời điểm mấu chốtthì hắn bị dị ứng.”

Mộ Niệm Xuân mỉm cười phụ họa: “Đúngvậy, quả thực trời xanh có mắt.”

“Nha đầu Nguyên Xuân chết tiệtkia, dám nghi ngờ con.” Trương Thị không ngớt căm giận nói: “Lúc đó nếu conkhông cướp lời, mẹ sẽ không tha cho nó.”

Mộ Niệm Xuân mỉm cười: “Tìm chỗkhoan dung mà độ lượng, ép chị ta đến cùng cũng không có gì tốt. Hơn nữa, cònđể cha thấy hai tỷ muội hòa thuận. Con chịu ủy khuất một chút, chỉ cần cha vuilà đủ rồi.”

Đúng là đạo lý này.

Trương Thị gật đầu, nhìn Mộ NiệmXuân, trong lòng bỗng có chút phức tạp.

Nữ nhi hiểu chuyện đương nhiên là chuyệntốt, thế nhưng cũng không tránh khỏi hiểu chuyện quá sớm. Nhưng là còn thanhtỉnh hơn cả mình. Đối phó với Mộ Nguyên Xuân hành động cao siêu, quả thực nàngcũng còn phải than thở.

Trương Thị do dự chốc lát, rốt cụché miệng nói: “Niệm Xuân, con còn nhỏ, cả ngày luôn nghĩ những chuyện mệt ócnày… Sau này mọi việc để cho mẹ lo, con cứ sống vui vẻ như trước là được.”

Trẻ nhỏ phải được vui vẻ. TrươngThị nguyện không mong nữ nhi lớn lên.

Đây xuất phát từ tình thương thậtlòng của mẹ.

Mộ Niệm Xuân dễ dàng xem thấu lòngTrương Thị, lòng dâng lên ấm áp, nhẹ giọng đáp ứng.

Chỉ là, trong lòng nàng rất rõràng. Chỉ cần Mộ Nguyên Xuân một ngày không chịu yên tĩnh, nàng không thể buônglỏng. Phát sinh kiếp trước vẫn rõ ràng trước mắt, chuyện cũ đau nhói nhắc nhở nàngtừng thời từng khắc Mộ Nguyên Xuân là hạng người gì.

Mỹ lệ ôn nhu bề ngoài, ẩn chứa bêntrong chính là một tâm tư giả dối âm u tàn nhẫn. Nàng tuyệt không cho Mộ NguyênXuân bất cứ một cơ hội nào làm tổn thương người thân của mình.

Trương Thị thấy nữ nhi ngoan ngoãnnghe lời, lòng rất vui mừng. Một tia nghi hoặc rất nhanh biến mất.

Mộ Trường Hủ rốt cuộc bởi vì dịứng mà bỏ lỡ chuyện quan trọng… Kết quả này… thực sự hả hê lòng người.