Niệm Xuân Quy

Chương 136: Đính hôn



Hai nhà kết thân, tự nhiên không phải một lần là xong chuyện.

Trước tìm bà mối đăng môn đặt lời, nhà gái qua mấy ngày mới trả lời.Nếu nhà gái gật đầu đồng ý cửa hôn nhân này, mới chính thức đăng môn cầu hôn. Trao đổi canh thiếp, mới chính thức định ra việc hôn nhân.

Bà mối đi Tiêu gia vài lần, Tiêu gia rốt cục cho hồi âm.

Mộ Chính Thiện cùng Trương thị đều nhẹ nhàng thở ra, chọn ngày tốt,vợ chồng dẫn Mộ Trường Hủ chính thức đăng môn cầu hôn. Tháng chạp đổicanh thiếp, quả nhiên vội vàng trước năm mới định ra việc hôn nhân. Hônkỳ định tháng bốn năm sau. Tính toán đâu ra đấy, mất khoảng năm tháng.

Tùng Đào viện trong ngoài đều phải thu thập bố trí, còn có việc vặthằng ngày trong phủ, Trương thị tất nhiên là thập phần bận rộn.

Một ngày này, thời điểm Mộ Nguyên Xuân đến thỉnh an, chủ động đưa ragiúp đỡ: “…… Cũng sắp đến cuối năm, mẫu thân mọi việc bận rộn, nữ nhinguyện vì mẫu thân phân ưu, giúp đỡ thu thập tân phòng đại ca.”

Nói là giúp đỡ, kỳ thật là lo lắng chuyện tân phòng!

Trương thị ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Khó được cô cólòng. Bất quá, việc vặt đó cô không cần quan tâm. Cô cũng định thân rồi, nếu rảnh không ngại thì chuẩn bị ít đồ thêu cưới đi.”

Mộ Nguyên Xuân á khẩu, không hé răng.

Trương thị trong lòng thập phần khoái ý. Nhưng chưa quá hai ngày, MộChính Thiện liền nói: “Tùng Đào viện, nếu nàng bận, để cho Nguyên Xuângiúp một tay.”

Trương thị nghẹn một bụng uất khí.

Không biết Mộ Nguyên Xuân lén tìm Mộ Chính Thiện cầu tình khi nào.Nhưng Mộ Chính Thiện đã mở miệng, bà không thể từ chối, đánh phải đápứng.

Mộ Chính Thiện thấy Trương thị sắc mặt không vui, mềm giọng nói:“Nguyên Xuân đêm qua đến thư phòng tìm ta, nói là muốn vì việc hôn nhânTrường Hủ tẫn một phần tâm ý. Mẹ đẻ huynh muội chúng chết sớm, việc hônnhân Trường Hủ, Nguyên Xuân để bụng cũng là khó tránh khỏi. Nàng cũngđừng cùng Nguyên Xuân so đo.”

Mộ Chính Thiện đã nói như vậy. Trương thị còn có thể làm sao bây giờ?

Trương thị gượng cười: “Thiếp thân không phải người hẹp hòi, sao lại bởi vì việc nhỏ này sinh khí. Lão gia cứ yên tâm.”

Tiễn Mộ Chính Thiện đi, nụ cười trên mặt Trương thị tắt ngấm.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Mộ Niệm Xuân vừa tiến đến, nhìn thấy chính là Trương thị mặt đầy hờn dỗi

Trương thị căm giận không thôi đem sự tình ngọn nguồn nói ra: “…… Tamấy ngày nay bận rộn, lại còn bị như thế! Thật sự là tức chết ta! Chacon sẹo lành đã quên đau, thế này mới qua bao lâu, liền đem chuyện haihuynh muội nó làm để sau đầu. Lại bị Mộ Nguyên Xuân ngon ngọt xoayvòng.”

Thực hiển nhiên, đây mới là nguyên nhân chân chính Trương thị tức giận.

Mộ Niệm Xuân an ủi nói: “Mẹ, mẹ nghĩ thoáng một chút, kỳ thật đại tỷchủ động xin đi giết giặc cũng không phải chuyện xấu. Đơn giản đem việcvặt Tùng Đào viện đều giao cho chị ta, mẹ càng thoải mái. Thứ hai, cóchuyện gì cũng không liên quan tới mẹ.”

Trương thị vẫn là canh cánh trong lòng: “Nếu là tùy ý nó quyết định, chẳng phải đem đồ tốt ở khố phòng đến Tùng Đào viện hết.”

Mộ Niệm Xuân cười không nổi: “Mẹ cũng quá xem thường chị ta, loạichuyện mang tiếng như thế, chị ta như thế nào chịu làm? Chọn tốt hơn này nọ là tránh không được, nhưng đem hết đồ tốt khố phòng về vạn vạn sẽkhông.”

Trương thị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là có chút đau lòng: “Đầu tiên làMộ Trường Hủ thành thân, sang năm lại có Mộ Nguyên Xuân xuất giá. Cònkhông biết phải tốn bao nhiêu. Đợi tới khi con xuất giá, đồ cưới đã sora sẽ kém Mộ Nguyên Xuân.”

La thị lưu lại đồ cưới, đương nhiên là có phần huynh muội Mộ TrườngHủ. Lại có Mộ gia công trung một phần, đồ cưới Mộ Nguyên Xuân có thể nói dày. Trương thị đồ cưới không kịp La thị. Như vậy Mộ Niệm Xuân tấtnhiên là kém hơn.

Xuất giá……

Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Mộ Niệm Xuân ngũ vị tạp trần.

Kiếp trước nàng ở trong cung mười năm. Cả ngày lục đục với nhau âmmưu tính kế, quả thực nghĩ lại mà kinh. Trọng sinh kiếp này, nàng khôngcầu vinh hoa phú quý không cần cái gọi là phong cảnh, thầm nghĩ gả chomột nam nhân mình thích, bình thản an nhàn ngày ngày. Một mực yên lặnglàm bạn bên nàng, Tử Kiều biểu ca, là người thích hợp nhất.

Nhưng nay xuất hiện một Tề vương, nguyện vọng vốn đơn giản của nàng, đột nhiên biến xa xôi ……

Trương thị nói nửa ngày, mới phát hiện Mộ Niệm Xuân vẫn không hérăng. Nhịn không được nhìn Mộ Niệm Xuân một cái: “Sao con không nói gì?”

Mộ Niệm Xuân phục hồi tinh thần lại. Có lệ cười cười: “Không có gì.” Dừng một chút nói thêm: “Mẹ, con có chuyện muốn xin mẹ.”

Trương thị cười nói: “Có chuyện gì cứ nói. Nghiêm trang như vậy, ta không quen.”

“Con muốn đi Từ Vân am hai ngày.”

Trương thị đang tươi cười liền cứng đờ. Không thế nào xác định hỏi:“Ta không có nghe sai chứ! Sao con bỗng nhiên muốn đi Từ Vân am?”

Mộ Niệm Xuân đem lý do sớm chuẩn bị tốt ra: “Thiện Năng đại sư đem bí quyết làm thức ăn chay ghi lại tặng con. Phần lớn xem hiểu, chỉ có mấychỗ không rõ. Cho nên, con muốn đi Từ Vân am một chuyến, hướng bà ấythỉnh giáo một phen.”

Này đương nhiên là lấy cớ.

Tề vương ở Mộ gia xếp vào cơ sở ngầm, chuyện nàng đi Từ Vân am, khẳng định không thể gạt được hắn. Lấy tính tình hắn, tất nhiên hội âm thầmđi Từ Vân am thấy nàng.

Trương thị đối Mộ Niệm Xuân cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng lần này không tán thành nhíu mày: “Sắp hết năm, trong phủ sự tình rườm rà,ta làm sao có thời giờ cùng con đến Từ Vân am. Vẫn là chờ qua năm rồinói sau!”

Chờ qua năm thì đã muộn!

Chuyện Tề vương tuyển phi, sớm truyền ra. Năm sau tùy thời đều khảnăng có thánh chỉ tứ hôn. Muốn cho Tề vương thay đổi tâm ý, phải trướclễ mừng năm mới.

Mộ Niệm Xuân cố gắng thuyết phục Trương thị: “Mẹ, con lớn rồi, tựmình đi Từ Vân am là được. Nếu mẹ lo lắng, liền phái nhiều gia đinh hộtống con đi. Con chỉ đi hai ngày sẽ trở lại.”

Trương thị như trước do dự: “Cha con khẳng định không đồng ý con mộtmình đi Từ Vân am.” Chuyện Mộ Nguyên Xuân xảy ra, Mộ Chính Thiện đối nữnhân quản thúc rất nghiêm khắc, nếu đem việc này nói cho hắn, mười phầnhắn không đồng ý.

“Không nói cho cha là được.” Mộ Niệm Xuân nhanh chóng nói tiếp: “Chờcon đi Từ Vân am, mẹ mới nói cho cha. Đến lúc đó cha sinh khí cũng đãmuộn.”

Trương thị trừng mắt nhìn Mộ Niệm Xuân: “Hồ nháo! Con muốn khiến chacon tức chết à? Vạn vạn không thể, con thật sự muốn đi, ta không cảncon. Bất quá, về phía cha con, con tự đi nói đi.”

Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi đáp ứng.

……

Vào lúc ban đêm, Mộ Niệm Xuân cười khanh khách bưng đồ ăn khuya được làm tỉ mỉ đi thư phòng.

Không nghĩ tới, có người đã đến sớm hơn nàng.

Khi Mộ Niệm Xuân nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân bưng đồ ăn khuya đứng ởcạnh cửa, không khỏi ngẩn ra, sau đó rất nhanh cười tiếp đón: “Đại tỷ,tỷ cũng vội tới đưa đồ ăn khuya cho cha a sao?”

Mộ Nguyên Xuân vốn không làm việc này, không nghĩ tới, hiện tại lại cùng nàng đưa đồ ăn khuya tới.

Mộ Nguyên Xuân làm ra vẻ không nghe ra chế nhạo trong lời Mộ NiệmXuân, thản nhiên cười nói: “Hôm nay ta nấu chút cháo đậu đỏ, liền nghĩđưa phụ thân nếm thử.”

Mộ Niệm Xuân cười: “Thật trùng hợp, hôm nay ta cũng nấu cháo đậu đỏ!”

Này đương nhiên không phải trùng hợp. Cháo đậu đỏ là món Mộ ChínhThiện thích ăn khuya nhất, hai người hôm nay nhất tề làm món này, đều là vì muốn Mộ Chính Thiện vui vẻ.

Mộ Chính Thiện nghe được tiếng nói chuyện, liền mở cửa.

Nhìn đến hai người đều đứng ở cạnh cửa, Mộ Chính Thiện sửng sốt. Ánhmắt rơi xuống trong tay hai người, nhịn không được nở nụ cười: “Sao haiđứa cùng đưa đồ ăn khuya tới? Ta một người làm sao nuốt trôi hai phần ăn khuya.”

Mộ Nguyên Xuân cướp lời cười nói: “Phụ thân, con làm cháo đậu đỏ chathích ăn, nhân lúc còn nóng cha nếm thử đi.” Nói xong, liền vào thưphòng, để lên bàn.

Mộ Niệm Xuân cũng cười tiêu sái tiến vào: “Cha, đêm nay con cũng làm cháo đậu đỏ!”

Mộ Chính Thiện: “……”

Nữ nhi hiếu thuận săn sóc đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng hai ngườiđều dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua, thân là phụ thân thật khó xử. Rốtcuộc nên ăn phần nào?

Mộ Chính Thiện rất nhanh có quyết định.

Hai phần đều ăn!

Mộ Niệm Xuân tay nghề tất nhiên là không cần phải nói, đậu đỏ ngọthương mềm mại. Mộ Nguyên Xuân trù nghệ còn kém hơn, Mộ Chính Thiện không hé răng, đem bát Mộ Nguyên Xuân làm ăn sạch sẽ. Sau đó, đều khen vàicâu.

Mộ Chính Thiện khó có bộ dạng này, làm hai tỷ muội có chút cảm động.Bất quá, lúc này có chuyện quan trọng hơn, cảm động gì đó đều đặt sangmột bên.

“Đa tạ phụ thân đã nói với mẫu thân giúp con,” Mộ Nguyên Xuân mở lời, trong mắt toát ra cảm động: “Ngày mai con sẽ tới Tùng Đào viện hỗ trợ.”

Nguyên bản còn muốn nhân cơ hội hạ thấp con mắt Trương thị, hiện tại Mộ Niệm Xuân ở đây, không tiện há mồm.

Mộ Chính Thiện ừ một tiếng, lại dặn dò nói: “Làm việc gì con cũng phải hướng mẫu thân xin chỉ thị, đừng tự quyết.”

Mộ Nguyên Xuân ngoan ngoãn vâng lời.

Mấy ngày nay, cô ta biểu hiện thập phần ôn thuần nhu thuận. Mộ ChínhThiện tuy rằng đối cô ta thập phần thất vọng, nhưng dù sao cũng là nữnhi chính mình thân sinh, sang năm sẽ xuất giá. Đối với cô ta thái độcũng dịu đi không ít.

Mộ Chính Thiện lại nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Niệm Xuân, con không phải cũng có chuyện nói với ta chứ?”

Mộ Niệm Xuân cười khẽ nói: “Cha thật sự là anh minh.”

“Nịnh nọt, tất có sở đồ.” Mộ Chính Thiện ra vẻ nghiêm giọng, trongmắt ý cười lại lừa không được người: “Nói mau đi, con rốt cuộc có chuyện gì?”

Mộ Nguyên Xuân ở một bên nhìn, trong lòng vừa chua xót vừa hận. Nhưvậy vô cùng thân thiết tùy ý, cô ta có cố gắng thế nào cũng không được.Đều là Mộ Niệm Xuân, đoạt đi yêu thương cùng quan tâm của phụ thân

Hận ý với Mộ Niệm Xuân, dần tích lũy. Cô ta âm thầm thề sẽ có ngày đối phó mẹ con Mộ Niệm Xuân.

Nhưng còn bây giờ thì sao, Mộ Niệm Xuân sống an nhàn khoái trá. Chính mình lâm vào vũng bùn không thể tự cứu mình……

Giọng Mộ Niệm Xuân vang lên: “Cha, kỳ thật cũng không phải cái gì đại sự. Mắt thấy sắp đến cuối năm, con nghĩ đi Từ Vân am thắp hương, vì cha mẹ cùng tổ phụ tổ mẫu cầu bình an.”