Nịch Tửu

Chương 23



Khi Thẩm Đình Vị đi tắm liền cảm thấy bắp chân đau dữ dội khi ngâm nước nóng, lúc tắm rửa xong lau người mới phát hiện chỗ bị đập vào quả nhiên đã có dấu hiệu sưng vù, nếu như không xử lý một chút sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai.

Dì không ở nhà, ban đêm trong căn nhà to như vậy cũng chỉ có mình cậu, thế là cậu cầm khăn mặt lau khô người, chỉ đơn giản buộc dây lưng của áo choàng tắm lại, mang dép lê đi ra khỏi phòng, muốn đến phòng khách tìm thử xem có hòm thuốc hay không.

Cho dù đã từng ở đây một đoạn thời gian, nhưng cậu vẫn không được gọi là quen thuộc với nơi này, chỉ có thể dựa vào thói quen của mình mà đoán xem Liên Quyết có đặt cái hòm thuốc ở trong ngăn kéo dưới bàn trà hoặc là tủ TV hay không, nhưng rất nhanh cậu lại phủ định nửa câu đầu, Liên Quyết có lẽ là không có thời gian tự mình làm mấy chuyện này, xác suất cao là bảo mẫu hoặc là trợ lý chuẩn bị.

Mấy ngăn kéo được mở ra đều trống rỗng, bên trong ngăn kéo gỗ tự nhiên ngay cả một hạt vụn gỗ cũng không thể tìm được, thực ra không chỉ có ngăn kéo, toàn bộ biệt thự đều không nhuốm bụi trần, gọn gàng sạch sẽ giống như một phòng mẫu chỉ để thưởng thức, ngoại trừ cái tủ lạnh side by side to lớn chất đầy các nguyên liệu nấu ăn tươi mới ở bên trong ra, cũng không tìm được cái nào khác có hơi người nữa.

Không tìm thấy hòm thuốc đành phải từ bỏ, Thẩm Đình Vị khép lại ngăn kéo ở dưới tủ TV, ngay khi sắp vịn vào thành tủ đứng lên, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có mấy thứ như đá đông lạnh hay là que kem nào hay không, có thể lấy ra chườm lạnh tiêu sưng.

Tiếng tích ngắn ngủi của khóa cửa điện tử vang lên trong sự yên tĩnh.

Lúc Thẩm Đình Vị quay đầu còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại, ánh mắt đối diện với đôi mắt cụp xuống của người đang bước vào cửa trước tiên. Thẩm Đình Vị ngơ ngác một chút, tiếp đó đôi mắt sâu mà tối tăm ở trong tầm mắt chậm rãi khôi phục một ít tỉnh táo từ trong sương mù vẩn đục, ánh mắt cứng nhắc dời khỏi người cậu, lúc này Thẩm Đình Vị mới vội vàng quay lưng đi, khép chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo mở ra một nửa.

Động tác vào cửa của Liên Quyết dừng lại, hơi nghiêng người, ngăn ở trước cửa, nói với người sau lưng: "Cậu về trước đi."

"Vâng Liên tổng." Người ngoài cửa trả lời. Là giọng nói của Lâm Sâm.

Thẩm Đình Vị ngồi xổm trên mặt đất buộc lại áo choàng tắm lần nữa, đứng lên, ở nguyên tại chỗ không biết bây giờ mình nên trở về phòng trước hay là chào hỏi trước. Trực tiếp về phòng thì hình như không được quá lịch sự.

Cũng may Liên Quyết đã mở miệng trước: "Tìm cái gì?"

Liên Quyết nới lỏng cà vạt đi tới, gương mặt mang theo sự mỏi mệt.

Thẩm Đình Vị không có trả lời ngay, cậu đứng trước tủ TV, nhìn Liên Quyết đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên tay vịn bên ghế sofa, vuốt nhẹ mi tâm đang cau lại.

"Anh có muốn uống một chút nước không?" Thẩm Đình Vị do dự hỏi.

Liên Quyết trông rất không thoải mái.

Liên Quyết khẽ "Ừm" một tiếng rất nhẹ, sau đó nhắm mắt lại, dùng một giọng điệu sai khiến người khác vô cùng tự nhiên và thành thạo, nói: "Nước ấm là được."

Thẩm Đình Vị thuận theo ý hắn cầm tới nửa ly nước ấm, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi rượu mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá ở trên người Liên Quyến. Liên Quyết uống rượu.

Liên Quyết đưa tay nhận lấy ly thủy tinh mang theo nhiệt độ, sau khi uống một ngụm, ngước mắt lên lại hỏi thêm một lần: "Vừa rồi tìm cái gì?"

Tự tiện lục lọi đồ nhà người khác bị bắt quả tang, Thẩm Đình Vị có hơi xấu hổ, nhỏ giọng trả lời: "Tôi muốn tìm xem có hòm thuốc hay không."

"Có chuyện gì?"

"Chân bị đập phải." Thẩm Đình Vị nói.

Liên Quyết thuận theo lời cậu nói cúi đầu xuống nhìn, Thẩm Đình Vị không được tự nhiên mà lui về sau một bước nhỏ, vết bầm tím không nhỏ lộ ra bên ngoài áo choàng tắm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng như kem của cậu, nhìn tận mắt có hơi giật mình.

Liên Quyết vô thức hỏi cậu: "Sao lại bị?"

Cho dù mới vừa hỏi ra lời Liên Quyết liền hối hận, hắn rất nhanh đã suy nghĩ một câu giải thích hợp lý cho hành vi khác thường của mình, chỗ đó nhìn vào thật sự rất đau.

Thẩm Đình Vị ngẩn người, thầm xác định hắn là uống say, có chút xung đột* mà trả lời: "Không cẩn thận trượt chân, va vào bậc thang một phát."

*磕绊 - là một phương ngữ, chỉ gây ra tranh chấp bằng lời nói, xung đột, em kh biết chữ nào hợp nữa :<

Liên Quyết ngẩng đầu lên nhìn cậu, Thẩm Đình Vị rất dễ dàng đọc lên hai chữ ngu xuẩn từ trong mắt của hắn.

"Hòm thuốc ở trên lầu." Liên Quyết nói.

"Không cần......"



Thẩm Đình Vị muốn tìm cớ về phòng trước, nhưng Liên Quyết cũng không có cho cậu cơ hội. Liên Quyết đứng lên đi về phía cầu thang, lời nói rất nhẹ lại tựa như mang theo mấy phần không cho từ chối: "Đi theo, tôi đưa cho cậu."

Thẩm Đình Vị đi theo Liên Quyết lên tới lầu hai, lại dừng ở cửa phòng ngủ của Liên Quyết.

Liên Quyết đi vào phòng ngủ, mở đèn lên, mới phát hiện Thẩm Đình Vị không có theo vào.

"Cậu đứng ở đó làm gì?"

"Tôi sẽ không vào trong."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng.

Thẩm Đình Vị đứng ở cửa không nhúc nhích, chủ ý là muốn đợi Liên Quyết đi vào lấy hòm thuốc, lại thấy Liên Quyết cũng bất động.

Thế là Thẩm Đình Vị đành phải nói: "Làm phiền Liên tiên sinh giúp tôi......"

"Hòm thuốc ở trong ngăn kéo thứ hai dưới tủ TV." Liên Quyết quay người đi đến phòng tắm.

Thẩm Đình Vị đứng ở ngoài cửa một hồi, đợi Liên Quyết khép cửa phòng tắm lại, mới mất tự nhiên đi vào.

Phòng của Liên Quyết rất lớn, trong phòng là tông màu xám đen lành lạnh, trên sàn nhà phủ thảm lông dê dày đặc màu xám nhạt. Rèm cửa không có kéo ra, ánh đèn trắng lạnh xuyên vào từ cửa sổ sát đất, khiến cho Thẩm Đình Vị vô thức nhìn theo ra bên ngoài, ngoài cửa sổ là sân ngoài của biệt thự, nhìn vào bố cục có lẽ là vườn hoa, bởi vì quá lâu không có người quản lý mà trông có vẻ đìu hiu.

Thẩm Đình Vị chỉ nhìn hai lần liền thu hồi ánh mắt, thầm than thật đáng tiếc, cậu đi đến trước tủ TV, dựa vào những gì Liên Quyết nói mà mở ngăn kéo thứ hai, lấy ra hòm thuốc ở bên trong.

Các loại thuốc ở bên trong hòm thuốc vô cùng đầy đủ, Thẩm Đình Vị tìm thấy chai thuốc xoa bóp* cùng bông ngoáy tai, cất hòm thuốc về lại chỗ cũ, đứng dậy định rời đi. Cậu do dự đứng ở cửa phòng tắm, có nên gõ cửa nói với Liên Quyết một tiếng hay không?

Đang lúc suy tư, tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, tiếp đó cánh cửa phòng tắm ở trước mắt không hề báo trước mà mở ra, hơi nóng ẩm ướt ở bên trong phòng tắm nhào vào mặt của Thẩm Đình Vị.

Liên Quyết đã tắm rửa một nửa, mái tóc ướt sũng chưa được lau khô còn nhỏ nước xuống bả vai, áo choàng tắm cũng không mặc cho đàng hoàng, cổ áo hơi mở lộ ra lồng ngực cường tráng dính hơi nước, trên áo choàng tắm mỏng manh thấm ra các vết nước lớn sẫm màu.

Cái loại hành vi đứng trước cửa phòng tắm khi người khác đang tắm không thể giải thích được này, rất khó để không gây ra hiểu lầm, ánh mắt của Liên Quyết khi nhìn người trước cửa có chút khen ngợi tế nhị.

Gương mặt của Thẩm Đình Vị đỏ bừng, trong chốc lát cảm thấy tay mình rất hoảng loạn. Cậu vừa cố giả bộ điềm tĩnh, vừa không khỏi vì đó mà chột dạ, cúi đầu xuống nhanh chóng nói: "Tôi lấy thuốc rồi, tôi quay về trước."

Cậu nói xong quay người muốn rời đi, cổ tay lại bị bắt lấy.

Lòng bàn tay của Liên Quyết rất nóng, Thẩm Đình Vị theo bản năng muốn rút tay về, nhưng sức lực trên tay của Liên Quyết rất lớn, Thẩm Đình Vị không tránh được.

Cậu quay đầu, nhìn Liên Quyết: "Anh......"

Liên Quyết hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên cổ tay nhỏ gầy trắng nõn của Thẩm Đình Vị một thời gian dài đến mức có thể chính hắn cũng không có phát hiện ra, thẳng đến khi Thẩm Đình Vị lại rút tay ra, lúc này hắn mới chậm rãi nới lỏng tay.

Đêm nay Liên Quyết nhất định là uống không ít, Thẩm Đình Vị nhìn đôi mắt không quá trong suốt của hắn, thầm nghĩ ở trong lòng.

"Liên tiên sinh, còn có việc gì sao?" Thẩm Đình Vị nói: "Không còn chuyện gì khác thì tôi về phòng trước."

Liên Quyết hành động nhanh hơn không chỉ nửa nhịp so với giải thích, Thẩm Đình Vị kinh ngạc nhìn người lại lần nữa giữ chặt cậu: "Chuyện gì......"

Đôi mắt của Liên Quyết cụp xuống, rất nhanh liền lấy đi bình thuốc xoa bóp từ trong tay Thẩm Đình Vị, cầm tới trước mắt nhìn dòng chữ trên bình thuốc.

"Hết hạn rồi." Một lát sau hắn nói.

Thẩm Đình Vị phỏng đoán thuốc xoa bóp có hết hạn hay không cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng Liên Quyết đã tự tiện ném bình thuốc kia vào thùng rác.

"...... Ồ." Thẩm Đình Vị cầm một bao bông ngoáy tai, trơ mắt nhìn bình thuốc ở trong thùng rác, lúng ta lúng túng nói: "Ách, vậy ngủ ngon, Liêm tiên sinh."

Thẩm Đình Vị về đến phòng, ngồi ở trên giường, kéo áo choàng tắm ra nhìn xuống vết thương trên bắp chân, đã hơi sưng lên.

Cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay đụng vào một cái, có đau một chút, nhưng khi không đụng vào thì có vẻ vẫn còn ổn.



Đi qua đi lại một chuyến, Thẩm Đình Vị đã không muốn tiếp tục đi lục tủ lạnh xem bên trong có đá hay không, cậu tắt đèn, nhắm mắt nằm ở trên giường.

Chăn ga gối đệm có một mùi hương vô cùng nhạt, có lẽ là lúc dì chỉnh lý căn phòng đã phun thuốc hỗ trợ giấc ngủ gì đó, cơn buồn ngủ của cậu tới rất nhanh, vào lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ cảm thấy trên cổ tay giống như là vẫn còn giữ lại một chút nhiệt độ ẩm ướt, đang lúc buồn ngủ lờ mờ muốn đưa tay chạm vào, cơn buồn ngủ dâng trào lại nuốt chửng cậu trước một bước.

"Liên tổng, thuốc mà ngài muốn." Lâm Sâm đưa túi nhựa cho Liên Quyết: "Ngài bị thương ở chỗ nào sao? Có cần gọi bác sĩ tới hay không?"

"Không cần."

Năng suất của Lâm Sâm rất cao, từ khi nhận điện thoại đến khi đưa thuốc tới chỉ mất không đến một giờ.

Liên Quyết cầm thuốc, gõ cửa phòng ngủ của Thẩm Đình Vị thật lâu, hồi lâu cũng không thấy có người ra mở cửa, hắn xoay tay nắm cửa, dễ như trở bàn tay mà đẩy cửa ra.

Lòng cảnh giác của Thẩm Đình Vị thấp đến mức khiến hắn không biết nên nói cái gì.

Hắn đi vào, bên trong phòng rất tối, chỉ có đèn trang trí ở trong sân chiếu vào trong một đường sáng hẹp dài từ khe hở của rèm cửa, giống như là một vết nứt xé tan màn đêm, đánh bóng một bên mặt ngủ say của Thẩm Đình Vị.

Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng rủ xuống lông mi dài và dày đặc, dưới mí mắt tạo ra một cái bóng nhỏ, vầng sáng sáng tỏa dịu dàng chiếu xuống, như một sợi bông nhỏ, phủ lên một lớp filter càng êm dịu hơn nữa lên gương mặt vốn đã trắng nõn của cậu.

"Thẩm Đình Vị." Liên Quyết kêu cậu một lần: "Dậy bôi thuốc."

Không có trả lời.

Liên Quyết rất khó hiểu sao lại có người có thể ngủ sâu đến như vậy.

Sự kiên nhẫn của hắn ở trên người Thẩm Đình Vị vẫn luôn rất thiếu thốn, không quá muốn quản, hắn đặt thuốc lên trên tủ đầu giường, đứng dậy định đi ra ngoài.

Lúc này người ở trên giường lại động đậy, trở mình rất nhẹ, xoay mặt về phía Liên Quyết.

Cơ thể của Thẩm Đình Vị ở dưới chăn sột soạt mà động đậy trong chốc lát, hơn nửa ngày mới rốt cuộc cũng điều chỉnh thành một tư thế thoải mái, cái cằm gầy gò của cậu vùi vào trong tấm chăn lụa màu xám xanh, tiếp đó lại giấu đi một nửa gương mặt, chỉ lộ ra hàng mi lông xù cùng với vành tai trong xinh xắn, nốt ruồi nhỏ ở trên vành tai còn đang ửng lên một màu đỏ không rõ ràng ở dưới ánh sáng.

Hô hấp của cậu chưa đầy một lát đã trở nên rất nặng, Liên Quyết rất ghét bỏ mà nhìn cậu một hồi, hoài nghi cậu lại nằm thêm một lúc nữa có phải là sẽ tự làm mình ngạt thở chết hay không.

Một hồi lâu, vẫn cúi người, vươn tay tới kéo tấm chăn đang che phủ nửa gương mặt của Thẩm Đình Vị xuống một chút.

Trước khi hắn đứng dậy, ánh mắt thoáng để ý đến đôi môi của người ở trên giường đang mấp máy một chút, lông mày rất nhanh đã nhíu chặt lại.

Liên Quyết không nghe rõ Thẩm Đình Vị nói cái gì, có lẽ cậu chỉ là giật giật miệng, căn bản là không có phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng động tác đứng dậy của Liên Quyết vẫn bất giác ngừng lại.

Hơi thở của Thẩm Đình Vị được giải thoát khỏi tấm chăn liền trở nên rõ ràng ở bên tai Liên Quyết, trong hơi thở ấm áp đều đều của cậu xen lẫn với mùi rượu trái cây chua ngọt, mùi vị rất nhạt, không đủ để làm người ta say, lại khiến cho cơn say rượu vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được của Liên Quyết lần nữa trỗi dậy, men say rất có xu hướng ngóc đầu trở lại.

Vào thời khắc vô cùng yên tĩnh như lúc này, mùi rượu ngọt ngào mà hơi cay này rất dễ gợi ra một ít mơ mộng đặc biệt, kể cả người này.

Liên Quyết vô thức nghĩ, đây là mùi gì? Anh đào? Hay là Mạn Việt Quốc?

Ánh mắt dừng trên hai cánh môi hơi mở ra ở trước mắt, Thẩm Đình Vị mím môi, đôi môi được làn da quá trắng làm nổi bật lên màu sắc đỏ tươi, càng đậm đà xinh đẹp hơn cả quả anh đào.

"Thẩm Đình Vị."

Liên Quyết nhìn cậu, lại kêu thêm một lần, giọng nói nén xuống rất thấp, mang theo một chút khàn khàn không dễ nhận ra, không giống như là thành tâm thành ý muốn đánh thức người ta.

Lông mi của Thẩm Đình Vị khẽ rung lên một cái, nói lung tung mà hừ một tiếng, âm thanh rất nhẹ, mang theo giọng mũi nồng đậm.

Lông mày đang nhíu lại của cậu thuận theo tiếng hừ nhẹ này mà giãn ra một nửa, cái cằm liền bị người ta nắm lên.

Trong mắt Liên Quyết đặc như sương mù, cảm xúc hơi bị giấu vào trong đó.

Nếu lúc này Thẩm Đình Vị tỉnh lại, có lẽ là có thể phát hiện ra du͙ƈ vọиɠ trần trụi vẫn chưa thể hoàn toàn thu lại ở trong mắt của hắn.