Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 100: Ôn nhu thất tung



Editor: Luna Huang

"Huyền vương gia thực sự là rất có nhã hứng." Ôn Nhu dựa vào lan can mà ngồi, nhìn trà tỳ một bên cẩn thận tỉ mỉ đang dùng tâm pha trà theo trình tự, sau đó đem nước trà thâm lục sắc, hai tay dâng tới trước mặt mình, hương trà thanh tâm xông vào mũi, thản nhiên nói.

"Li tự nhiên không so được với đại ca, suốt ngày vì quốc sự làm lụng vất vả, trên người Li bất quá là chỉ là hư chức, trong ngày thường không quá nhiều chuyện để làm, nếu không tìm chuyện mình thích để làm, chẳng phải là muốn bản thân bị đè nén mà chết sao? Huyền vương nâng ly trà trước mặt lên, khẽ uống một hớp cười nói, "Trà này gọi là Việt Ngô, rất là không sai, tẩu tẩu thỉnh nếm thử."

Ôn Nhu khẽ nhấp một cái, cười nhạt nói: "Đích thật là trà ngon."

"Li có chuyện trong lòng, không biết có nên hỏi hay không?"

"Huyền vương gia cứ hỏi."

"Tẩu tẩu trong ngày thường đắc tội những người nào?" Vì sao ba lần hắn nhìn thấy nàng, đều xảy ra mâu thuẫn trên đường.

"Ôn Nhu chưa hề đắc tội qua người nào, về phần chuyện hôm nay, Ôn Nhu cũng là không biết gì." Ôn Nhu để ly trà trong tay xuống, trong lòng nàng là đang suy nghĩ vấn đề này, đến tột cùng là người phương nào đối với nàng động thủ" Mà đến tột cùng là đối với nàng, hay là đối với Triệt?

"Bất quá chuyện hôm nay, vẫn là đa tạ Huyền vương gia cứu giúp."

"Bất quá là giúp một tay, nếu Li đã biết tẩu tẩu thân trong nguy hiểm, làm sao sẽ làm như không thấy?" Huyền vương ôn nhu nói, nhất thời giữa hai người tỏ khắp một vị đạo mập mờ, "Bất quá nói đến, Li cùng tẩu tẩu quả nhiên là rất có duyên phận."

Ôn Nhu tự đánh gia, nghĩ nàng hôm nay suýt nữa gặp phải mai phục, có hay không sẽ phát sinh trên người Lãnh Triệt, vì đối với lời nói của Huyền vương vẫn chưa quá để ý, lại uống một hớp trà, nhân tiện nói, "Canh giờ không còn sớm, Ôn Nhu phải hổi phủ, bằng không bọn hạ nhân tìm không được Ôn Nhu, lại khẩn trương."

"Canh giờ vẫn còn rất sớm, tẩu tẩu không cần gấp? Tối nay có trò chơi dân gian, tẩu tẩu không muốn xem náo nhiệt sao?" Mắt thấy Ôn Nhu làm như vô tâm cùng hắn tọa đàm, đáy mắt Huyền vương hiện lên một luồng hàn mang, chợt tiêu thất, nét mặt vẫn là cười ấm áp, "Về phần trong Bạch vương phủ, Li có thể để người đến báo, tẩu tẩu cần gì phải gấp vào lúc này trờ về?"

"Nghĩ đến tẩu tẩu không phải sợ bọn hạ nhân lo lắng, mà là sợ đại ca lo lắng mới đúng." Nói đến đây, Huyền vương không khỏi nắm thật chặt ly trà trong tay.

"Huyền vương gia nói thế có ý gì?" Ôn Nhu ngước mắt, nhìn con ngươi ôn hòa của Huyền vương, có chút lạnh lùng hỏi.

"Bất quá là muốn lưu lại tẩu tẩu một lượt cùng xem náo nhiệt thôi." Huyền vương có chút xin lỗi cười cười, "Thế nhưng Li nói sai cái gì rồi, chọc cho tẩu tẩu không thích?"

"Li bất quá là hâm mộ đại ca, có chút hận mình chơi bời lêu lổng mà thôi, hôm nay đại ca là đại thần chấp chính, vì để cho tân pháp có thể thuận lợi phổ biến, Vương Thượng càng đem trấn di kiếm giao cho đại ca, mà Li vẫn như cũ chỉ có thể du lịch trên phó xá, với đất nước không hề có chỗ dùng gì đáng nói." Nói đến điều này, con ngươi ôn hòa của Huyền vương có chút nhàn nhạt đau thương.

Trấn di kiếm, trường kiếm thái tổ Vương Thượng nắm được giang sơn Đại Di đã từng dùng qua, sau đó truyền qua các đời đế vương, tay cầm trấn di kiếm, tựa như đế vương đích thân tới, giữ quyền sinh sát trong tay, cãi mệnh vương cũng vô tội, trấn di kiếm, tượng trưng cho quyền lực chí cao cùng quang vinh, từ lúc Đại Di khai triều cho đến nay, người có thể đế cầm được trấn di kiếm có thể đếm được trên đầu ngón tay, Vương Thượng hôm nay đem trấn di kiếm giao cho Lãnh Triệt, liền tuyên cáo toàn bộ chuyện biến pháp của Đại Di toàn quyền giao cho Lãnh Triệt.

Huyền vương nói để Ôn Nhu khiếp sợ, nàng tuy biết Vương Thượng nể trọng Lãnh Triệt đến phổ biến tân pháp, thế nhưng nàng còn chưa biết Vương Thượng dĩ nhiên đem trấn di kiếm giao vào tay của hắn.

"Huyền vương gia không cần hối hận, có chí chi sĩ tất sẽ không ẩn thân lâu trên phố mà không bị người phát giác." Hiện nay Ôn Nhu vô tâm cùng Huyền vương nhiều lời, trấn di kiếm giao đến tay hắn, này liền biểu thị hắn đưa thân vào trong nguy hiểm không rõ bao lớn, nàng phải trở về bên người của hắn.

Dứt lời, Ôn Nhu đứng lên, hướng Huyền vương khẽ vuốt cằm nói: "Thứ cho Ôn Nhu thực sự bất năng bồi Huyền vương gia xem trò chơi dân gian, đi đầu cáo từ."

"Nếu tẩu tẩu cố ý rời đi, Li cũng không lưu nữa, tẩu tẩu có cần Li tiễn tẩu tẩu hồi phủ?"

"Đa tạ hảo ý của Huyền vương gia, không cần như thế." Ôn Nhu nói xong, đạm đạm nhất tiếu, xoay người ly khai.

Đợi Ôn Nhu rời khỏi, nụ cười bên khóe miệng Huyền vương dần dần trầm xuống.

"Mộc Phong."

"Có thuộc hạ."

"Chặn nàng." Trong con ngươi của Huyền vương, chợt hàn quang rùng mình.

"Công tử, này..." Mộc Phong bỗng nhiên cả kinh, công tử, muốn làm gì?

"Nàng chính là lớn uy hiếp của đại ca, mà đại ca là hạch tâm cốt của tân pháp, nắm uy hiếp này, ta muốn xem tâm của đại ca, là ở biến pháp Đại Di quan trọng, hay là nàng quan trọng." Nhãn thần Huyền vương vi liễm, cười đến âm trầm.

"Vâng, thuộc hạ liền đi làm!" Mộc Phong đột nhiên tinh thần chấn hưng, hắn còn tưởng rằng công tử là coi trọng nữ nhân kia mà không phải nàng không được, nguyên lai là hắn suy nghĩ nhiều, công tử tương lai là vương giả, nữ nhân như vậy thế nào xứng với công tử.

"Cẩn thận hành sự, không thể để cho nàng biết là người phương nào gây nên, không thể gây tổn thương cho nàng."

"Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ liền đi!"

Hắn muốn nữ nhân, đã đến trước mặt hắn, hắn làm sao lại để cho nàng rời đi?

Huyền vương nhìn đồ bày ra trước mắt, ly trà Ôn Nhu vừa dùng qua, chỉ thấy nước trong ly tựa hồ động cũng không động tới, có thể thấy được nàng không yên lòng.

Huyền vương khẽ nâng tay lên, tay trái cầm lấy ống tay áo dài, tay phải cầm ly trà của Ôn Nhu lên, để lên mũi mình, nhắm mắt nhẹ nhàng ngửi, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi thơm ngát thuộc về nàng, mỉm cười, há mồm ngậm vào thành ly nơi Ôn Nhu đã từng đụng qua, đem nước trà toàn bộ uống sạch xuống bụng.

(Luna: Có cần phải như vậy không @@)

Quả nhiên là, trà ngon.

Ôn Nhu đi ra trà lâu, hướng bốn phía nhìn lại, nỗ lực tìm kiếm thân ảnh của Duẫn Nhi cùng Vân Lãng, cũng không có kết quả, liền tự bước về phương hướng của Bạch vương phủ.

"Vương —— công tử!" Ôn Nhu còn chưa đi được vài bước, phía sau liền truyền đến một tiếng khẩn trương, nghỉ chân quay đầu lại, chỉ thấy trong hốc mắt của Duẫn Nhi đầy nước mặt hướng nàng chạy tới, không khỏi mỉm cười.

"Công tử người đến nơi nào? Nô tỳ cũng không tìm được ngươi! Nô tỳ thật lo lắng!" Duẫn Nhi chạy đến trước mặt Ôn Nhu, đem nàng từ trên xuống dưới hảo hảo kiểm tra một lần, xác định nàng vẫn hoàn hảo không hao tổn, nước mắt kềm nén không được nữa kềm nén không được nữa vỡ đê, "Công tử, ta hồi phủ thôi, ta không xem trò chơi dân gian nữa!"

"Khóc cái gì." Nhìn vẻ mặt lệ ngân của Duẫn Nhi, Ôn Nhu thực sự là vừa tức vừa buồn cười, bất quá là bị hữu tâm nhân sử kế để cho bọn họ đi rời ra, nàng cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, có gì lo lắng mà phải khóc.

"Nô tỳ lo lắng a!"

"Được rồi, ta ở nơi này, không có việc gì, hồi phủ thôi." Ôn Nhu nói xong, hướng bốn phía nhìn, "Vân Lãng không cùng ngươi một chỗ?"

"Nô tỳ cùng Vân đại ca phân công nhau tìm người, hẹn canh giờ ở trước cửa hàng tơ lụa gặp mặt." Duẫn Nhi lau mắt, còn có chút sợ nói.

"Đi thôi, cùng đến cửa hàng tơ lụa chờ hắn." Ôn Nhu vốn muốn nói bản thân đi đầu hồi phủ, ngẫm lại Duẫn Nhi nhất định phải theo nàng, liền không thể làm gì khác hơn là đổi giọng.

"Ân!" Duẫn Nhi mới chậm rãi yên tâm, theo sát Ôn Nhu, nàng tuyệt không cùng Vương phi thất lạc nữa.

Dần dần sắc trời đã tối, trò chơi dân gian đã nhiệt nhiệt nháo nháo mà chuẩn bị bắt đầu, Ôn Nhu vốn định mướn một chiếc xe ngựa hồi phủ, thế nhưng hôm nay phố xá đâu còn chỗ cho xe ngựa chạy, ngồi xe ngựa không bằng chính nàng đi bộ còn nhanh hơn, vừa đi, một bên nghĩ ngợi chuyện liên quan đến Lãnh Triệt, mắt thấy đã nhanh đến giờ lên đèn, nếu là Túc Dạ từ trong cung thay gửi lời trở về gặp trở về gặp không được nàng, lo lắng.

Nhưng mà, phương hướng của Bạch vương phủ, Ôn Nhu càng lúc càng phát hiện huống quanh mình có chút sai, rõ ràng không phải là trong thành náo nhiệt nhất, vì sao người quanh mình còn có thể càng ngày càng nhiều? Thế nhưng nàng lại cảm giác được sát khí.

"Vân Lãng, mau dẫn Duẫn Nhi đi, hồi vương phủ, tìm Túc Dạ." Ôn Nhu chậm rãi chậm lại cước bộ, giảm thấp xuống âm lượng hướng Vân Lãng ra lệnh, mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì, thế nhưng dù cho nàng kéo được, Vân Lãng cùng Duẫn Nhi không hắn kéo được, trước lúc đối phương cho là nàng còn chưa phát hiện, để cho bọn họ ly khai.

"Đáp ứng Thiên Du muội muội mang hoa quế cao mang nàng thích ăn nhất cho nàng, cũng quên mua, Duẫn Nhi mau trở lại mua một phần mang về, mau mau đi." Ôn Nhu cố ý nâng cao giọng, "Vân Lãng liền theo Duẫn Nhi đi, hôm nay ta để hai ngươi các ngươi chơi vui rồi, mua xong nhanh hồi phủ là được."

Duẫn Nhi còn muốn nói không, Vân Lãng lại mạnh kéo nàng, để cho nàng không thể lên tiếng, Duẫn Nhi hiểu ý, ứng tiếng vâng, cũng không dám nói nhiều thêm một câu, chỉ cắn thật chặt môi dưới cũng không quay đầu lại theo Vân Lãng ly khai.

Ôn Nhu tiếp tục đi về phía trước, nghĩ Vân Lãng cùng Duẫn Nhi an toàn ly khai, mới dừng bước, lạnh lùng cười nói: "Các vị, cứ theo như vậy, không chê mệt sao?"

Ôn nhu chợt ngước mắt, trong con ngươi hàn quang lạnh thấu xương, lộ vẻ băng lãnh cứng cỏi.

Hoàng cung.

Giờ lên đèn, ánh sáng trên bàn đem thân ảnh của Lãnh Triệt che đến mù mịt, Lãnh Triệt chui trong đống sách, hai tay đều cầm sách, trước mặt lại mở thêm một cuốn sách tìm kiếm cái gì, một hồi lại cầm bút lông chấm mực viết cái gì, hạ mí mắt có chút thanh hắc, dáng dấp làm như hồi lâu không thể ngủ ngon, nhưng mà hắn lại không hề tỏ ra buồn ngủ chút nào.

Đây là một gian thư phòng Lãnh Hạo đặc biệt vì hắn chuẩn bị trong cung, cùng thư phòng của Lãnh Hạo liền nhau, thủ vệ cùng thư phòng của Lãnh Hạo nghiêm mật giống nhau, chỉ là thư phòng của Lãnh Triệt có thêm một chiếc giường, hắn cũng không để những người còn lại đứng ở bên trong thư phòng của hắn, đó là Túc Dạ, cũng chỉ có thể ở ngoài cửa coi chừng.

Trong mắt của hắn hiện nay chỉ có tân pháp, loạn trong giặc ngoài, hắn tựa hồ quên mất ngày đêm, đã quên bản thân đã tiến cung mấy ngày rồi, mỗi khi muốn trở về nhìn nàng, bản thân phát giác thực sự không thể ly khai, chỉ có thể để Túc Dạ mỗi ngày trở về cùng nàng truyền lời, hắn rất tốt, không cần lo lắng.

Thời gian lật xem cuốn sách, một từ "Nhu" Bỗng nhiên tiến mi mắt, Lãnh Triệt không khỏi dùng ngón tay sờ lên chữ kia, nhẹ nhàng dựa trên ghế, hơi thu mắt về, trong đầu tưởng tượng dáng dấp của nàng.

Tối nay, vẫn là hồi vương phủ một chuyến thôi, rất là muốn gặp nàng.

"Gia, xin thứ cho Túc Dạ vượt khuông phép." Lúc này Túc Dạ bất chấp hàn ý trong con ngươi Lãnh Triệt, ở trước mặt hắn cung kính cúi đầu, trong ngôn ngữ khó nén khẩn trương, "Vương phi không thấy, cũng tìm không được."

Lời của Túc Dạ còn chưa rơi, Lãnh Triệt đã từ trên ghế mạnh đứng lên, quyển sách trên ta rơi xuống đất, nhãn thần hàn đến cực điểm.

------ đề lời nói ngoài ------

Canh hai... Nói sẽ làm được...Thập Tứ không có nuốt lời....