Nhục Thân Thành Thánh

Chương 522: Sợi tơ duyên phận



Chương 522: Sợi tơ duyên phận

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy mọi người chờ mong một điều đơn giản, không biết từ bao giờ, việc sinh tồn lại trở nên khó khăn đến như vậy.

Nhất Minh nhìn từng cái gương mặt vô cùng xa lạ, tất cả đều mang theo vẻ kích động không nói nên lời, tập trung ở xung quanh cửa thôn, chờ đợi thương đội đi đến.

Tại trong hàn phong thấu người, tại trong gió tuyết không ngừng thổi qua, thương đội ở nơi xa, chậm rãi đi tới.

Đưa mắt nhìn lại, thương đội này tổng cộng có gần hai mươi người, tất cả đều là võ giả tôi thể cảnh, trên xe còn mang theo rất nhiều hàng hóa, nhưng phần lớn đều là than sưởi, còn có một chút áo bông dành cho hàn đông sắp tới.

Không thể nghi ngờ, đây chính là những vật phẩm mà người dân tha thiết ước mơ.

Mỗi một năm trôi qua, mỗi lúc hàn đông chuẩn bị kéo đến, đều có thương đội tại trong Lăng Sương Thành bắt đầu xuất hành, tiến về các thôn, tiến hành buôn bán.

Nhất Minh đưa mắt quan sát thương đội hồi lâu, cảm giác thương đội này cũng không có gì bất thường, thế là hắn thu hồi tầm mắt, bắt đầu bước đến chiếc bàn nhỏ cách đó không xa.

Ngón tay tại trên bàn chậm rãi di động, sau khi để lại lời nhắn cùng một cái túi trữ vật về sau, hắn liền bước ra bên ngoài, chậm rãi hít sâu một hơi.

Cảm nhận được hàn khí vờn quanh tại trên da thịt, gió tuyết thổi qua, thân hình của hắn rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mà tại cửa thôn lúc này, rất nhiều người đã tụ tập ở đây, nhìn xem thương đội đã bắt đầu tiếp cận.

Đi đầu chính là một bầy chó tuyết có khoảng chừng mười sáu con, hình thể to lớn, mỗi bốn con kéo theo một chiếc xe chở đầy hàng hóa ở phía sau, nối thành một hàng, trông rất là có tổ chức.

Chờ đợi hồi lâu, thương đội cuối cùng cũng đến được cửa thôn, thôn trưởng nhìn lấy thân ảnh quen thuộc, liền mỉm cười bước lên chào đón.

“Ha ha ha ha, Từ huynh, rất lâu không gặp, dạo này cách biệt không có vấn đề gì a!”

Trên xe bước xuống, chính là một lão giả thoạt chừng bảy mươi tuổi, thân khoác trường bào màu xám, bên ngoài còn phủ thêm áo bông, gương mặt đã có không ít nếp nhăn, chậm rãi đi tới.

Cách đi đứng của lão giả này, có chút yếu ớt, thậm chí còn có một nữ tử đi ở bên cạnh cẩn thận dìu dắt.

Bề ngoài chính là như vậy, nhưng nếu cẩn thận quan sát một chút, có thể thấy được lão giả này cũng không phải hạng người bình thường, đôi mắt nhanh chóng tại trong đám người lướt qua, hầu như không có ai thoát khỏi con mắt của lão.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên thân của thôn trưởng, khóe miệng lại lộ ra nụ cười.

“Ha ha ha ha, nhìn thấy Hổ huynh còn chưa có chết, ta liền an tâm.” Từ lão nhìn thấy thôn trưởng vẫn còn đi đứng bình thường về sau, liền gật gật đầu.

“Ha ha, Từ huynh còn chưa có chết, ta lại chết trước thì còn ai bầu bạn với huynh đây?” khóe miệng của thôn trưởng nhếch lên một vệt nụ cười, thở dài một hơi, bộ dáng rất là thương tâm.

“Nếu có người phải chết, thì phải là Từ huynh mới được, ít ra thì huynh sẽ không cảm nhận được nỗi đau khi mất đi bằng hữu, không phải sao?”

Nhìn thấy hai người lại tiếp tục đấu võ mồm, nữ tử bên cạnh liền lập tức lên tiếng khuyên can: “Gia gia, Hổ lão, hai người cứ đứng ở bên ngoài nói chuyện như vậy, người ngoài nhìn thấy sẽ không tốt a!”

Nữ tử này, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, nàng mặc một bộ y phục sẫm màu, bên ngoài còn khoác lên áo bông, trông rất là dễ thương.

Trước kia nàng đã cùng gia gia đi theo thương đội rất nhiều lần, đối với Lăng Sương thôn cũng phi thường quen thuộc, cho nên cũng không có cố kỵ cái gì, ngược lại còn rất là thân thiện.

“Tốt tốt tốt, vậy thì mời Từ huynh vào bên trong nhà ngồi một chút, nếu không huynh chết ở chỗ này, ta lại càng thương tâm hơn, ha ha ha ha!”

Thôn trưởng nói xong, dẫn đầu bước vào trong nhà đi đến, Từ lão cùng với cháu gái chậm rãi theo sát phía sau.

Mọi người ai cũng nghe được, đoạn đường này đi qua, hai người vẫn còn đang không ngừng đấu võ mồm, một bộ không phân ra thắng bại liền không dừng lại bộ dáng.

Đối với chuyện này, ai cũng đều quen thuộc cả rồi, chỉ có mỗi Thành Quân hắn là cảm giác phi thường mới lạ.

Hắn tại trong đám người chậm rãi quan sát, nhìn thấy từng đống vật phẩm được người mang xuống, có áo bông, có than sưởi, ngoài ra còn có thức ăn cùng binh khí,...

Thương đội đến, khiến cho không khí tại Lăng Sương thôn lập tức liền trở nên náo nhiệt.

Mọi người trong thôn đều tuân theo chỉ thị của thôn trưởng, bắt đầu lấy ra từng khối xương cốt của Nhất giai yêu thú, tiến hành trao đổi.

Các loại xương cốt này, chính là xương cốt của những yêu thú do đội săn tóm về, có thể dùng làm vật liệu để luyện chế hoàng cấp binh khí.

Mỗi một thanh hoàng cấp binh khí, cũng phân chia ra chất lượng khác nhau đồng thời, giá cả cũng là khác nhau.

Thấp nhất, cũng là cần bốn khối linh thạch, còn những binh khí thuộc hàng tinh phẩm, vậy thì cần hơn mười khối mới có thể mua được.

Mà mỗi một khối xương như vậy, cũng chỉ tương đương với một khối linh thạch mà thôi, hơn nửa năm qua, cả thôn đã tích lũy được không ít, chính là vào thời khắc này mang ra sử dụng.

Quá trình trao đổi diễn ra khá là thuận lợi và náo nhiệt, trên mặt của thôn dân, ai nấy đều phi thường vui vẻ.

Thành Quân nhìn xem cũng không có gì đặc biệt, quá trình trao đổi mua bán thế này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Lúc đó, phụ thân còn mang theo hắn tiến vào trong thành, nhìn thấy người người náo nhiệt, nhìn thấy vô số vật phẩm được trưng bày, thấy được nhiều điều mới lạ mà hắn chưa từng được chứng kiến qua, khiến cho hắn kích động vô cùng.

Có thể vui vẻ đến nhanh, đi cũng nhanh.

Những ngày vui vẻ hồn nhiên ngày nào, cũng là từ một đêm kia, liền chấm dứt.

Kể từ lúc bị Độc Hành Tông bắt đi, kể từ lúc nhìn thấy mọi người trong thôn đều bị giết không khác gì gà chó, ngay cả phụ mẫu liều mình cũng vô pháp chống lại.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, hắn biết được thế giới này, hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng.

Hắn bức thiết trở nên mạnh mẽ, hắn không muốn mình và tiểu muội mặc người cào xé, chính vì điều này mà trong khoảng thời gian qua, hắn luôn tận lực để rèn luyện chính mình.

Ngày lên núi, đêm tu luyện.

Cho dù hôm nay hàn phong đã lạnh hơn bình thường, hắn vẫn tiếp tục hướng ra ngoài thôn bước đi, dần dần ly khai.

Có lẽ không ai ngờ tới, một tiểu hài nhỏ tuổi như hắn, lại phải trải qua đoạn thời gian kinh khủng tới như vậy.

Dưới sự ồn ào náo nhiệt của mọi người trong thôn, chỉ có một tiểu hài lặng lẽ hướng ra ngoài thôn mà đi, trong mắt mặc dù bình thản, nhưng bóng lưng tại trong gió tuyết kia, lại lộ ra cô độc đến đau lòng.

Tất cả những điều này, đều không thoát khỏi ánh mắt của Nhất Minh.

Hắn giấu mình tại giữa không trung nhìn qua hồi lâu, khóe miệng cũng nhịn không được lộ ra ý cười.

“Tiểu tử này tư chất không tầm thường, bản thân lại phi thường cố gắng, hẳn là không cần qua mấy năm, hắn liền có thể đột phá nửa bước chân nguyên.”

Tiểu Linh ngồi tại trên vai đung đưa hai chân, ánh mắt nhìn về Thành Quân nơi đó, tràn ngập thưởng thức!

Nhất Minh gật gật đầu, trong lòng cũng không khỏi cảm giác kỳ lạ, ánh mắt tại trên thân của Thành Quân dời đi, hướng về gian phòng của thôn trưởng nhìn qua, sự tình chẳng lẽ lại trùng hợp đến như vậy hay sao?

Giờ khắc này, Thanh Trúc mang theo Tiểu Hoa đi xem một vòng về sau, mới tiến về gian nhà của thôn trưởng nơi đó.

“Tiểu Hoa, một lúc nữa tiến vào bên trong, không được nói cái gì nghe không?” Thanh Trúc ở trước gian nhà của thôn trưởng cẩn thận dặn dò Tiểu Hoa về sau, mới chậm rãi tại trên đại môn gõ ba tiếng.

“Ai ở bên ngoài đó? Có chuyện gì cứ tiến vào bên trong là được.” thanh âm khàn khàn từ bên trong vọng ra, chính là thanh âm của thôn trưởng không sai.

Thanh Trúc nghe vậy liền đẩy cửa tiến vào bên trong, nhìn thấy thôn trưởng đang cùng với Từ lão và cháu gái cười nói vui vẻ, nội tâm của nàng cũng nhịn không được có chút thấp thỏm.

“Là Thành Trúc sao? Ngươi tìm ta có chuyện gì không?” thôn trưởng nhìn qua, ôn tồn hỏi.

“Thôn… thôn trưởng, ta có một chuyện quan trọng muốn cùng với ngài nói một phen.” nàng có chút ấp úng, chậm rãi nói ra.

Nghe được như vậy, Từ lão cùng với cháu gái liền biết bọn họ cần không gian để nói chuyện, thế là trước tiên mở miệng lấy lý do cần xem xét hàng hóa, cho nên muốn rời đi trước một bước, miễn cho thôn trưởng khó xử.

Thôn trưởng đương nhiên là nhìn ra được ý định của Từ lão, cho nên liền khoác khoác tay: “Từ huynh không cần khách khí, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, huynh còn câu nệ như vậy để làm cái gì, cứ ngồi ở đây chờ ta một lát là được.”

Nói xong, thôn trưởng cùng với Thanh Trúc liền tiến ra bên ngoài, chậm rãi mang đại môn khép lại, nhìn sang Thanh Trúc dò hỏi: “Có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”

Thanh Trúc nhìn trái rồi nhìn phải hồi lâu, rốt cuộc mới mang túi trữ vật lấy ra, đưa cho thôn trưởng.

“Túi trữ vật? Cái này ở đâu mà ngươi có?”

Hiển nhiên, thôn trưởng cũng không có nghĩ tới ở bên trong cất chứa cái gì.

Dù sao thì đối với một võ giả mà nói, túi trữ vật cũng được xem là một vật phẩm trân quý, có thể mang đi giao dịch được không ít linh thạch.

“Không, không phải là cái này, thôn trưởng ngài cứ mở túi ra nhìn một chút liền biết.” Thanh Trúc chỉ chỉ vào trong túi trữ vật nói ra.

Thôn trưởng nhìn nàng liếc mắt, lão quả thật không hiểu, bên trong còn cất chứa cái gì quý trọng nữa hay sao?

Thế là lão cũng không có chần chờ, chậm rãi mang túi trữ vật mở ra.

Trong lúc nhất thời, hàn phong chậm rãi thổi qua, thổi luôn linh hồn của lão rời khỏi thân thể, cả người đều bỗng dưng cứng ngắc tại nguyên địa, hai mắt dần dần trừng lớn!

Gió lạnh thổi qua, cảm giác được toàn thân tê rần, thôn trưởng mới hoàn hồn trở lại.

Ánh mắt nhanh chóng tại quanh bốn phía đảo qua, bàn tay lập tức mang túi trữ vật cất vào trong ngực, lén la lén lút nhỏ giọng hỏi.

“Tiểu nha đầu, cái này, là ngươi trộm?”

Thanh Trúc nghe vậy liền giật nảy mình, ý thức được là thôn trưởng nghĩ sai, thế là nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không có không có, cái này chính là từ sư phụ của hai đứa nhỏ đưa cho ta.”

Nàng nói hai đứa nhỏ, chính là nói Tiểu Hoa cùng Thành Quân hai đứa.

Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh cũng gật đầu như gà con mổ thóc: “Thanh Trúc tỷ tỷ không có nói dối đâu a, cái túi này đích thực là do sư phụ đưa cho, nếu ngài không tin liền có thể trở về gian phòng nhìn xem, sư phụ vẫn còn ở bên trong đâu.”

Thôn trưởng nghe vậy, tâm thần phảng phất như có thiên lôi nổ tung, vô số ý nghĩ tại trong đầu của lão bắt đầu lao nhanh, hồi lâu về sau mới lấy lại tinh thần, thân hình nhanh chóng hướng về gian phòng của Thanh Trúc bước đi.

“Thôn trưởng, ngài chạy đi đâu vậy a?” Thanh Trúc nhìn thấy biểu hiện của thôn trưởng có chút không bình thường, lập tức bế Tiểu Hoa bước nhanh theo sau, gấp giọng hỏi.

“Còn đi đâu nữa, ta phải nhanh chóng gặp mặt cảm tạ người kia mới được!”

Trong suy nghĩ của thôn trưởng, một võ giả lại có thể xuất ra loại túi trữ vật quý giá như vậy, hơn nữa linh thạch ở bên trong chí ít cũng có mấy chục gần trăm khỏa.

Đây không phải là cảm tạ bình thường, đây chính là quý nhân của thôn a!

Nhìn thấy tất cả mọi người trong thôn đang rất là vui vẻ, Nhất Minh cũng liền thu hồi tầm mắt, nhìn về ngọn núi cách đó không xa, thân hình nhất chuyển liền phi thân bay đến.

- Đôi lời của ta:

Ta cảm thấy tình cảnh chém chém giết giết quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt, cho nên mới viết ra một chút cố sự sinh hoạt bình thường như thế này, đây cũng là một dạng thử nghiệm của ta.

Ta muốn thả vào bên trong một chút “hồn”, khiến cho cố sự trở nên có sức sống hơn một chút.

Ban ngày ta làm việc, tối viết sách chỉ để cho tâm thần được khuây khỏa.

Đây là bộ truyện đầu tiên của ta, ta biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, cho nên ta cũng không có hy vọng sẽ kiếm được tiền để lấp đầy cái bụng.

Mặc dù biết mọi sự sẽ không dễ dàng, nhưng ai bảo ta lại thích viết đến như vậy đâu chứ, ha ha!