Nhục Thân Thành Thánh

Chương 491: Linh phù phân chia



Chương 491: Linh phù phân chia

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh tại bên trong hang động phóng lên giữa không trung quan sát một vòng, hòng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rung động lớn như vậy, e rằng cũng không phải bình thường a.

Tầm mắt cẩn thận quan sát xung quanh, đồi núi rừng rậm ở phụ cận vẫn không có gì khác thường, cũng không có người nào ở gần đây giao phong, thế là hắn phóng nhãn nhìn về nơi xa, cũng không tìm được bất kỳ dị dạng nào.

Tiểu Linh từ trong vòng ngọc hiện ra, ánh mắt nhìn về một cái phương hướng không khỏi cảm khái: “Chậc chậc chậc, đáng tiếc cho tiểu tử ngươi a, nếu ngươi có thể cùng với Thần cảnh một trận chiến thì có thể đi dạo một vòng ở nơi đó.”

“Tiểu Linh cô nhận ra điều gì khác thường sao?” Nhất Minh đưa mắt nhìn nàng hỏi.

“Cái này sao…” Tiểu Linh lộ ra một vệt nụ cười thần bí, tròng mắt chuyển một vòng: “Có đại tạo hóa chuẩn bị xuất hiện, nhưng bằng thực lực của ngươi mà đi đến đó thì chỉ có chết mà thôi, tiểu tử ngươi quá yếu, nếu như trước khi tạo hóa kia xuất hiện mà ngươi có thể cùng với Thần cảnh giao phong, hoặc chí ít cũng phải ở cấp độ Bán Thần, ta sẽ nói cho ngươi.”

“Tạo hóa xuất hiện?” Nhất Minh nhíu mày một chút, nhưng sau đó liền giãn ra, đã biết được nguyên nhân của rung chấn kia là do tạo hóa gây ra, vậy thì chính mình cũng không cần lo lắng cái gì, hắn cứ tưởng đâu là có người ở phụ cận giao phong đâu chứ.

Thương khung bên trên, mây đen vẫn cuồn cuộn không ngừng, nhưng ba động mãnh liệt đã không còn ầm ĩ như trước, tựa hồ như hai vị kia đã không có giao chiến, nhưng khí cơ vẫn một mực khóa chặt đối phương, cho nên dị tượng mới không có biến mất.

Mà cũng đúng thôi, trừ phi song phương có đại chênh lệch và đến thời điểm mấu chốt, nếu không thì không ai muốn bản thân rơi vào trạng thái suy kiệt, bây giờ hẳn là thời điểm giằng co để tận dụng thời gian khôi phục bản thân.

Minh bạch những điểm này, Nhất Minh cũng không có trì hoãn, tiếp tục tiến vào hang động khắc họa linh văn.

Nhìn từng mảnh da thú và xương cốt bởi vì khắc họa sai lầm làm hỏng, Nhất Minh không khỏi lắc lắc đầu, chỉ là nhất phẩm linh văn đã hao tài tốn của như thế này còn chưa có nhập môn, không biết luyện đến viên mãn phải tốn tài nguyên đến trình độ nào.

Nhìn qua đống tài liệu hư hỏng hắn cũng không còn để ý tới, tiếp tục từ trong mảnh da của Nhị giai yêu thú cắt ra một mảnh nhỏ, bắt đầu khắc họa linh văn.

Kể từ khi hắn ban bố nhiệm vụ trong Ám Điện cho tới bây giờ đã là nửa ngày, mặt nạ đang không ngừng phát ra hồng quang chợt sáng chợt tối, hiển nhiên là đang thông báo cho hắn biết là có người tìm đến hắn.

Nhưng Nhất Minh hắn cũng không vội mà giao lưu, bản thân cần phải khắc họa ra loại linh phù này trước đã, nếu không thì cũng vô pháp xác định ý nghĩ của mình.

Thế là tại trong nửa ngày tiếp theo, Nhất Minh hắn không ngừng khắc họa linh văn, từ lúc học tập cho tới bây giờ hắn đã không biết thất bại bao nhiêu lần.

Một nét vẽ sai liền thất bại, linh lực cao thấp không đều cũng thất bại, kết hợp đồ án lệch một chút, cũng thất bại.

Có thể là trải qua thất bại rất nhiều lần, cho nên hắn đối với Nhất phẩm linh văn cũng có mấy phần kinh nghiệm, tập trung tinh thần, đôi mắt bình tĩnh, ngón tay ổn định tại trên da thú uốn lượn như nước, nhẹ nhàng và đều đặn.

Tiểu Linh ngồi trên vai của hắn cũng không có phát ra thanh âm, nàng sợ một khí chính mình nói ra lời nào liền khiến cho tên nhóc này mất đi tập trung.

Theo ngón tay của Nhất Minh uốn lượn từ trên xuống dưới, lúc thẳng lúc cong, càng tới gần điểm cuối cùng, trái tim của Tiểu Linh cũng không khỏi dần dần gia tốc.

Nàng cố gắng điều chỉnh hô hấp của chính mình, tận lực không để cho hô hấp của bản thân khiến hắn phân tâm, nhưng dù là như vậy, trong lòng của nàng cũng không khỏi dâng lên một loại cảm giác phi thường chờ mong.

Đôi mắt chăm chú nhìn ngón tay của hắn di động, tám thành, chín thành, chín thành năm,... chỉ còn một chút nữa, chỉ còn một chút nữa liền có thể thành công khắc họa đi ra.

Trái tim của nàng phanh phanh đập mạnh, hô hấp vào thời khắc này cũng dường như dừng lại, cảm giác nghẹt thở vô cùng, cũng may nàng chính là khí linh, thần sắc cũng không có vì nghẹt thở mà trở nên biến hóa.

Tiểu Linh cũng không có quan tâm tới điều đó, theo một đường linh lực thành công đạt tới điểm cuối cùng về sau, theo ngón tay của hắn dừng lại và nhấc lên, mảnh da thú liền phát ra hào quang óng ánh, tràn ngập hang động.

Một dòng bạch quang theo từng cái đồ án bắt đầu hoàn mỹ liên kết lại với nhau, nhìn thấy cảnh này nàng cũng không khỏi hô to.

“Tiểu tử tiểu tử, ngươi thành công, ngươi thành công rồi a, ha ha ha ha!”

Nàng ngửa mặt lên trời cười to, phảng phất như người thành công chính là nàng vậy, cảm giác thành tựu khiến nàng phi thường kích động.

Bạch quang lóe lên không đầy ba cái hô hấp thì bình ổn trở lại, một tấm linh phù, à không, phải gọi là Linh Da hay là Linh Bì mới đúng… Nhất Minh hắn cũng mặc kệ những điều này, gọi chung là Linh Phù đi, đỡ mất công phải phân biệt làm cái gì cho phiền phức.

“Bạch quang?” Tiểu Linh cười xong mới bắt đầu chú ý tới ánh sáng vừa phát tán đi ra, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài, thần sắc lần nữa nhịn không được kích động nhìn về phía hắn.

“Làm sao có thể là bạch quang? Tiểu tử ngươi làm sao làm được?”

“Bạch quang thì làm sao, ngoại trừ bạch quang ra chẳng lẽ còn có những màu sắc khác hay sao?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi.

Tiểu Linh đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, mới từ trong chấn kinh hòa hoãn trở lại: “Cái này phải nói làm sao đây, từ lúc tiểu tử ngươi tu luyện cho tới bây giờ, chắc hẳn là không có cảm giác được linh lực bị vẩn đục a?”

Nói tới đây nàng sợ hắn không hiểu “linh lực bị vẩn đục” chính là cái gì, vội vàng giải thích thêm một câu.

“Chính là cái loại cảm giác điều khiển lực lượng bị chậm chạp trì trệ, giống như dòng nước bị đông lại không cách nào chảy nhanh, dẫn đến khả năng phát huy ra lực lượng cũng không cách nào đạt tới thập toàn thập mỹ.”

“Mỗi người tu luyện đều không cách nào thoát khỏi cái tình trạng này, trong quá trình tu luyện, mỗi tu sĩ đều không tránh khỏi phục dụng đan dược, cùng thiên tài địa bảo, cho dù có là dược liệu trân quý cũng có ba phần độc, nhất là giới vực này có đám Linh tộc kia sinh sống.”

Nhất Minh nghe vậy liền minh bạch rồi, thế là hắn lắc lắc đầu: “Từ trước tới giờ ta đều không có cái loại cảm giác đó, chẳng lẽ những linh văn sư kia cũng không có người nào phát ra bạch quang, mà phát ra một loại hào quang khác?”

Mặc dù nàng đã có suy đoán trước, nhưng khi nghe được xác nhận cũng khiến nàng không khỏi kinh ngạc cùng phấn khích!

“Những tu sĩ kia đương nhiên là không có phát ra bạch quang rồi, nếu là ở giai đoạn trước khi có Linh tộc xuất hiện thì còn may ra có một vài người làm được điều này, nhưng bây giờ thì hẳn là không có, tùy vào mức độ linh lực bị vẩn đục mà mỗi người sẽ phát ra hào quang khác nhau.”

“Bắt đầu từ bạch sắc, tiếp theo đến lam sắc, tử sắc và hồng sắc.”

“Những tu sĩ bình thường đều phát ra hào quang ở giữa lam sắc và tử sắc, càng đến gần bạch sắc, chứng tỏ linh lực càng là thuần khiết không chút vẩn đục, điều này cũng dẫn đến lực lượng mà linh phù phát huy đi ra cũng càng thêm mạnh mẽ.”

“Linh lực của tiểu tử ngươi tinh thuần như thế, tấm linh phù này mặc dù chỉ là Nhất Phẩm, nhưng có thể được xem là một tấm Tứ Tinh linh phù rồi, giá trị so với những linh phù đồng giai khác không phải ở cùng một cấp độ, ngươi biết điều này có ý vị gì sao?”

Nghe được lời này, thần sắc của Nhất Minh nghiêm lại gật gật đầu: “Ta minh bạch, trước khi có khả năng bảo vệ bản thân an toàn, ta sẽ không tự tiện bạo lộ bản thân.”

Hắn đương nhiên minh bạch điều này rốt cuộc có ý vị như thế nào, giống như sự khác biệt của một tu sĩ bình thường và một thiên kiêu vậy, cùng là chân nguyên cảnh đỉnh phong, nhưng chiến lực của thiên kiêu rõ ràng là cường hơn rất nhiều, cả hai không thể nào ở vào cùng một đẳng cấp.

“Ngươi minh bạch liền tốt!” Tiểu Linh gật gật đầu, ánh mắt nhìn về Nhất Minh liền có một chút kỳ diệu.

“Kỳ thực ngươi cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần ngươi không ở trước mặt mọi người vẽ ra linh phù, sẽ không có ai phát hiện ra được, hơn nữa còn có ta ở đây, bất kể người nào cũng không đả thương được ngươi, chỉ cần Thần Quân không ra, ngươi cứ yên tâm ở ta.”

Tiểu Linh vỗ vỗ bộ ngực, một bộ ta rất là đáng tin bộ dáng khiến Nhất Minh không khỏi vui vẻ.

Nàng cũng không nghĩ tới tên nhóc mà chính mình tùy tiện chọn lại có linh lực thuần khiết như thế này, cho dù có là cường giả cũng không bảo đảm lực lượng của bản thân vẫn luôn thuần khiết như vậy.

Những người khác muốn tẩy luyện linh lực cần phải có tài liệu đặc thù hoặc là cơ duyên mới được, nhưng đó cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, chẳng ai lại có thể tu luyện mà không phục dụng những thiên tài địa bảo để tăng lên bản thân.

Quá trình này giống như một cái vòng lặp vô hạn, chỉ cần còn tu luyện, linh lực vẫn sẽ luôn bị vẩn đục, chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.

Luyện Đan Sư muốn luyện ra đan dược có phẩm cấp cao, đồng nghĩa với việc cần loại bỏ tạp chất ở bên trong đan dược, điều này cũng cần bản thân luyện đan sư giữ cho linh lực không quá vẩn đục.

Tỉ như nói, đan dược có chín thành tạp chất là hạ phẩm, sáu thành tạp chất là trung phẩm, ba thành tạp chất là thượng phẩm và một thành tạp chất, chính là cực phẩm.

Linh văn sư mặc dù không cách nào loại bỏ “tạp chất” ở bên trong linh phù, nhưng có thể giảm bớt tạp chất ở bên trong bản thân, bản thân dùng lực lượng vẽ ra linh phù phát ra hào quang càng gần với bạch quang, chính là càng gần với cực phẩm.

Những Linh Văn Sư có thể vẽ ra linh phù phát ra lam sắc, thì linh phù đó có thể được xem là Tam Tinh linh phù rồi.

So với luyện đan sư, chính là thuộc về thượng phẩm, giá trị bất khả hạn lượng.

Minh bạch những điều này, Nhất Minh mới biết tấm linh phù này vẽ ra rốt cuộc có giá trị như thế nào, thế là hắn hít sâu một hơi, để bản thân tĩnh tâm hồi lâu hắn mới làm ra quyết định.