Nhục Thân Thành Thánh

Chương 356: Thì ra... đó là tên của ngươi



Chương 356: Thì ra... đó là tên của ngươi

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến khóe mắt của Linh tộc nhỏ gầy có chút rục rịch, hắn không nghĩ tới, lão già này lại thật sự đối với hắn động thủ.

Hắn còn tưởng đâu lão sẽ ra tay với tên thanh niên Linh tộc kia chứ, nếu là như vậy, hắn có thể nhân cơ hội này ra sức hỗ trợ lão một hai.

Nhưng suy đoán vẫn là suy đoán, tình hình hiện tại không giống với dự kiến của hắn.

Lực lượng cường đại ầm vang bạo phát, dường như có đoán trước đồng dạng, tên Linh tộc nhỏ gầy cũng ngay lập tức làm ra ứng đối, bản thân càng là thúc dục lực lượng ngay lập tức đánh trả.

Mà ngay vào lúc này, cả hai đều dồn ánh mắt về phía tên Linh tộc thanh niên kia, đạo phi tiêu vừa rồi ẩn tàng ở phía sau đòn công kích, muốn nhận ra cũng không phải là đơn giản như vậy.

Một mảnh khu vực tràn đầy âm u lạnh lẽo, càng là có sương mờ bao phủ bốn phía, tầm nhìn càng trở nên hạn chế rất nhiều.

Dù là như vậy, ngay khi cảm nhận được sát cơ bộc phát một sát na kia, thanh niên Linh tộc đã nhanh chóng thôi thúc linh lực hình thành bình chướng, không vì cái gì khác, bởi vì hắn vốn đã có sự chuẩn bị.

Thanh phi tiêu hướng thẳng về phía hắn chỉ vang lên một tiếng động nhỏ, sau đó liền rơi xuống đất, không hề đối với hắn tạo thành tổn thương gì.

Mà khi nhìn thấy hắn cũng không có bất kỳ cử động nào, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên quan sát lấy, lão giả cùng với Linh tộc nhỏ gầy cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần tên này không nhúng tay vào là được.

Hai người cũng biết, chính mình động thủ trước như vầy là hoàn toàn bất lợi, một khi bản thân có thương tích trong người, tên thanh niên kia sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ai cũng không muốn bản thân mình lâm vào tình trạng như thế, cả hai liền rất nhanh đều lóe lên chủ ý thoái lui ra xa xa, cẩn thận đánh giá tình huống trước rồi nói sau.

Nhưng thân thể vừa di động trong nháy mắt, bản thân của hai người liền cảm giác không đúng, sắc mặt càng là trở nên đại biến, không nói hai lời, bản thân nhanh chóng cảm thụ tự thân.

Mới đầu, lực lượng thúc dục rất là lưu loát, nhưng sau một đợt công kích trải qua, linh lực trong người đã bắt đầu trở nên sềnh sệch, muốn thúc dục liền có cảm giác vướng víu đến cực điểm.

Nhận thấy điều này, sắc mặt của lão giả càng là tối đen như mực, đôi mắt lộ ra cực kỳ hung tàn nhìn về phía thanh niên Linh tộc, ngữ khí gằng lên từng chữ: “Nhuyễn khí tán!”

Nghe nói lời này, trong mắt của tên Linh tộc nhỏ gầy càng phát ra kinh hãi, không cần nói cũng biết, đây là do tên Linh tộc thanh niên kia gây ra, hắn không biết một khi làm điều này, bản thân cũng liền không có cách nào tránh khỏi hay sao?

Hắn hoàn toàn không hiểu, tại trong hoàn cảnh này, vì sao tên này lại còn dám xuất ra loại độc này?

Nhưng rất nhanh, bọn hắn liền ý thức được không đúng.

Bởi vì theo như tác dụng của loại chất độc này, bản thân một khi vận dụng linh lực thì chất độc mới bắt đầu phát tác, nói đúng ra, tình hình bây giờ của hai người đang bi đát đến cực điểm.

Không ngoài dự đoán, chỉ thấy tên thanh niên Linh tộc nở ra một nụ cười rất là ôn hòa, ánh mắt từ bình tĩnh bỗng dưng hóa thành vô tận sát cơ, ngữ khí càng là băng lãnh đến cực điểm.

“Đoán chính xác! Đáng tiếc là, không có thưởng.” dứt lời, trong mắt của thanh niên Linh tộc đột nhiên lóe lên từng trận lãnh mang.

Tại trong vùng sương mờ này, tất cả đều là không rõ ràng, bất kỳ sơ xuất nào cũng có thể khiến bản thân hóa thành bạch cốt.

Cảm nhận được sát cơ bao phủ tới gần, lão giả cùng với tên Linh tộc nhỏ gầy đều quá là sợ hãi, bản năng không ngừng thúc dục lực lượng đi ra, nhưng dù có làm như thế nào, cả hai người bọn hắn đều không cách nào phát động linh lực cho được.

Thân thể dần dần từ giữa không trung rơi xuống, càng rơi xuống một khoảng cách, ánh mắt của cả hai đều tràn ngập hoảng sợ!

“Không… không… ta... ta không tranh giành với ngươi, tên… tên Nhân tộc này, ta không…”

Trong miệng càng là phát ra từng cái thanh âm đứt quãng, dường như muốn được tha thứ bỏ qua.

Nhưng thanh niên Linh tộc làm sao có thể bỏ qua cho được, một khi đã làm điều gì, thì nhất định phải làm tuyệt, không có khả năng làm nửa bỏ nửa như vậy.

Hắn minh bạch một đạo lý, dọn cỏ không sạch, gió xuân đi qua, cỏ non lại mọc!

Cho nên, hắn đã không làm thì thôi, đã làm, thì nhất định phải làm cho tới!

Thân thể của hắn thoáng một cái, sát cơ lộ rõ, cánh tay nâng lên hướng về hai người vồ một cái, một trảo ẩn chứa nồng đậm sát cơ bao phủ vào bên trong, lập tức có thanh âm kêu thảm truyền ra.

Hai tên võ giả Linh tộc, bị một trảo của hắn, bóp thành bánh thịt.

Huyết dịch bay tứ tung tại giữa không trung, chậm rãi tiêu tán, thanh âm chỉ kịp kêu lên một tiếng liền im bặt dừng lại, cả một phiến khu vực giống như đồng cảm với tử vong của hai người bọn hắn, rất nhanh liền lâm vào an tĩnh.

An tĩnh chốc lát, nhưng lại cất chứa… hắc ám vĩnh hằng!

Cảm nhận được khí tức của hai người đã tan biến không thấy, tên thanh niên Linh tộc mới thở phào ra một nơi, bản thân bắt đầu cảm nhận tự thân.

Linh lực tại bên trong cơ thể bây giờ đã bắt đầu đông cứng lại, muốn thôi thúc lực lượng là không thể nào, đối với tình huống này, hắn vẫn là có chỗ hiểu rõ, cho nên không có hoảng loạn.

Tính toán thời gian, hẳn là trong vòng một canh giờ liền sẽ trở lại bình thường, dù sao thì đây chính là loại độc giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Hơn nữa, muốn kích phát loại độc này, đối thủ cần phải xuất thủ trước mới được, mà lại, mục tiêu không phải là chính mình mới có xác suất thành công cao, nếu không thì coi như cả hai đều bị phế, đây chính là một trận đánh cược.

Mà hắn, cược thắng!

Trong khoảng khắc hắn bộc phát ra lực lượng tạo thành bình chướng, linh lực trong cơ thể đã bắt đầu dao động, nếu như hắn chần chờ lâu hơn một chút, e rằng hắn cũng không có khả năng một trảo chụp chết cả hai như vậy.

Mà hai tên Linh tộc kia bộc phát ra lực lượng rất là kinh người, hầu như là thúc dục toàn bộ lực lượng oanh kích ra ngoài, chính vì điều này mà linh lực bên trong bị đông cứng với tốc độ càng nhanh.

Trận đánh cược này hắn cược thắng, mà lại là một trận thắng hiểm a!

Nhìn thấy thịt vụn rơi lả tả trên đất, máu tươi càng là vung vẫy khắp nơi, dưới sắc trời này, máu tươi cũng đã trở thành đen nhánh, máu đen rất nhanh liền thấm vào đại địa, biến mất không thấy.

Sắc mặt của hắn vẫn không hề có một chút biến hóa nào, phảng phất hắn vừa đập chết chính là hai con muỗi đồng dạng,

Tên thanh niên Linh tộc cũng không có trực tiếp tiến về chỗ của “con mồi”, bản thân chậm rãi bước đến gần đám thịt vụn của đồng bạn, ánh mắt lấp lóe.

Hắn lập tức xuất ra một chiếc bình ngọc, bên trong không biết chứa đựng thứ gì, mà lại tản mác ra khí tức tử vong vô cùng nồng đậm.

Không chút nghĩ ngợi, hắn chậm rãi tháo ra nắp bình, một giọt dịch màu đen chậm rãi rơi xuống, đoàn thịt vụn nằm trên mặt đất giờ khắc này liền tan biến không thấy, dường như hóa thành chất lỏng mà thấm vào đại địa đồng dạng, ngay cả cặn cũng không còn.

Làm xong những điều này, thanh niên mới đưa ánh mắt nhìn về “con mồi” đang nằm cách đó không xa.

Mà cái nhìn này, khiến toàn thân của hắn bắt đầu căng cứng, toàn thân không tự chủ mà bước lui về phía sau, ánh mắt càng là toát lên bốn chữ: “Không có khả năng!”

Bởi vì trong mắt của hắn, giờ khắc này đã thấy thanh niên Nhân tộc kia đang chậm rãi bò dậy, đôi mắt chứa đầy tơ máu cùng với từng đường gân xanh đã trải dài xuống lồng ngực.

Cánh tay của thanh niên Nhân tộc không ngừng run rẩy nắm chặt lấy trường thương, cả người đều dùng sức chậm rãi bò dậy, trong miệng thì thào.

“Chiến… chiến hữu, đây có lẽ… là lần cuối… chúng… chúng ta kề vai chiến đấu a!”

Nói xong câu này, thanh niên liền lộ ra một vệt nụ cười thỏa mãn.

Chỉ cần có thể cùng với chiến hữu kề vai chiến đấu, cho dù chết thì có lại làm sao?

Mặc dù hắn chưa từng vang danh thiên hạ, mặc dù hắn chưa từng làm được điều gì đặc biệt, nhưng đối với trường thương mà nói, hắn đã làm được rất nhiều.

Giờ khắc này, trường thương tựa như nghe hiểu được hắn đồng dạng, một trận rung động dần dần vang lên.

Cảm nhận được trường thương bắt đầu rung động, bên trong càng là có một loại nhịp đập đang không ngừng cộng hưởng với trái tim của bản thân.

Nhận thấy điều này, bàn tay của thanh niên không ngừng run rẩy, trường thương được hắn nắm chặt trong tay không ngừng vang lên từng tia rung động, phảng phất như đang cố gắng cáo tri cho hắn điều gì.

Hai mắt của hắn dần dần nhắm lại, cẩn thận lắng nghe thanh âm kia, cả bầu không khí xung quanh dường như lắng lại, tất cả đều không còn thanh âm, chỉ có một người một thương đứng ở nơi đó, từng tiếng tim đập không ngừng vang vọng trong đầu.

Vài cái hô hấp trôi qua, hai mắt của hắn mở ra, khóe miệng càng là giương lên một vệt nụ cười, thần sắc thỏa mãn đến cực hạn, trong miệng lẩm bẩm.

“Thì ra… đó là tên của ngươi sao!”

Mà giờ khắc này, nhìn thấy “con mồi” thế mà đứng dậy, trên thân càng tản mác ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, phảng phất như có một đầu tử thần đang dùng lưỡi hái kề sát cổ của hắn, khiến cho da đầu của hắn đều tê rần cả lên.

Bước chân không tự chủ lui về phía sau, ánh mắt chất chứa vẻ “khó có thể tin” bây giờ đã trở thành kinh hãi!

“Con mồi” mà chính mình chuẩn bị thưởng thức, bây giờ lại hóa thành một đầu tử thần đang dần dần bước tới.

Bước chân kia mặc dù có chút chậm chạp cùng không vững, nhưng sát cơ càng lúc càng nồng nặc khiến nội tâm của hắn nhịn không được gào thét mãnh liệt.

Tử vong đến gần, hắn theo bản năng thúc dục lực lượng trong người, nhưng dù cho làm thế nào, linh lực đều không cách nào thúc dục, điều này càng khiến hắn quá là sợ hãi!

Mà theo bước chân di động, từng đường gân xanh tại phía lồng ngực không ngừng lan tràn đi ra, dường như đã sắp lan đến gần tâm mạch của hắn.

Nhìn thấy điều này, tên thanh niên Linh tộc tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng đồng dạng, bản thân ngay lập tức quay người chạy đi, bước chân gấp rút, một đường chạy nhanh, không hề nhìn lại.

Thân hình không ngừng chạy nhanh, lúc thì lách qua bên này, lúc thì nhảy lên phía trên, liên tục né tránh những vật cản trước mắt.

Không còn cách nào, hắn bây giờ chỉ còn lại một thân thể lực, linh lực trong người không cách nào vận dụng, muốn mạnh mẽ phá tan những vật cản này là không có khả năng.

Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, tên Nhân tộc này chắc chắn phải chết!

Ngay lúc hắn suy nghĩ như thế thời điểm, ánh mắt cũng quay người nhìn lại, hắn muốn nhìn tên Nhân tộc kia có đuổi theo hắn hay không.

Nhưng để hắn quá sợ hãi là, đập vào trong mắt chính là một thanh trường thương gào thét bay tới, tốc độ kinh thiên.

Bên trong còn ẩn chứa một luồng lực lượng muốn tàn phá hết thảy, tựa như một tôn thần minh đứng ở trên cao nhìn về phía hắn, bản thân nắm chặt trường thương, đưa ra phán quyết.

Đối với hắn bây giờ, cỗ lực lượng kia không khác gì thần minh cả!

Cường đại mà hủy diệt.

Cảm nhận được tử vong bao phủ tới gần, tên thanh niên Linh tộc càng phát ra gào thét, bản thân càng nhanh chóng xuyên qua, muốn dùng những vật cản này ngăn chặn một thương bay tới.

Mồ hôi trên trán của hắn bắt đầu rơi như mưa, hốc mắt cũng tràn đầy tơ máu, nỗi hoảng sợ trên mặt càng không cách nào che giấu.

Hơi thở của hắn gấp rút, thân hình dường như đã dùng hết khí lực để bú sữa mẹ, muốn tại trong hoàn cảnh này tìm đến một đường sinh cơ, nhưng đường sinh cơ này lại mỏng manh làm sao.

Hắn cảm nhận được tuyệt vọng tới gần, những vật cản này dường như không hề có một chút tác dụng nào, toàn bộ đều bị cỗ lực lượng vô danh tại bên trên trường thương chém tan hết thảy, trực tiếp xuyên qua.

Một tiếng ầm vang nổ tung, trường thương mang theo tên Linh tộc cắm thẳng xuống đất, cả người của hắn đều phun ra máu tươi, một đôi mắt không có gì ngoài kinh hãi không ngừng nhìn về trước ngực của mình.

Nơi đó, trường thương xuyên qua, máu tươi theo thân thương chảy xuống.

Sinh cơ cấp tốc trôi đi, nội tâm của hắn càng tràn đầy hoảng sợ, hắn biết, chính mình sẽ chết, sẽ chết!

Nhưng dù vậy, hắn cũng không còn cách nào, hai mắt trừng lớn nhìn sinh cơ dần dần trôi đi, thẳng đến khi toàn bộ tâm thần đều lâm vào bóng tối, ý thức rơi vào tĩnh mịch, cả người của hắn mới ngừng vùng vẫy, không còn động đậy.