Nhục Thân Thành Thánh

Chương 174: Đao Hồn



Chương 174: Đao Hồn

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Đao đạo?” Nhất Minh thần sắc mê mang, không hiểu ra sao, “Chính mình hiện tại còn chưa nhập môn Đao đạo hay sao?”

Theo hắn nhận lấy, bản thân mình mặt dù không học qua một chiêu đao pháp nào, nhưng lấy Huyết Chiến Bát Phương thi triển ra, hẳn là dư sức nhập môn Đao đạo a?

“Tiền bối nói, nhập môn Đao đạo là ý gì? Vãn bối vừa rồi thi triển ra một đao kia, đánh tan một bầy dã lang, hẳn là nhập môn đao đạo a?”

Nhất Minh vẻ mặt mờ mịt, thỉnh giáo hỏi.

Bóng đen cười ha hả, không hề giữ lại hình tượng cao nhân chút nào, lắc đầu nói: “Đó chỉ là sơ da lông bên ngoài mà thôi, đao không tại chiêu thức hung mãnh thế nào, không tại cường điệu bao nhiêu, ta nói với tiểu hữu hôm nay, không phải về Đao Pháp mà là Đao Đạo!

Chỉ có chân chính đẩy ra cánh cửa Đao Đạo, tiểu hữu mới chân chính thực sự là một Đao Nhân, còn không, chỉ là tiểu hài cầm đao loạn múa mà thôi, cho dù thanh thế có hùng vĩ thế nào, cũng chỉ là cọp giấy mà thôi.

Đứng trước Đao Nhân chân chính, lộ ra yếu đuối vô cùng!”

Nhất Minh nghe lấy lời này, trong miệng thì thào lẩm bẩm, càng là nói thầm, hắn càng cảm thấy thâm ảo khó lường.

Đao Đạo, mới thật sự là Đao sao?

Nhất Minh lập tức thi lễ thật sâu một cái nói: “Mong tiền bối chỉ điểm, như thế nào là Đao đạo?”

Bóng đen ánh mắt thâm thúy nhìn về phong cảnh thế ngoại đào nguyên phía trước, chậm rãi nói:

“Đao đạo, chỉ có thể ngộ, không thể truyền dạy, ngày hôm nay ta dẫn ngươi đến cánh cửa này, còn đẩy ra được hay không, hay nói cách khác là có ngộ được hay không, là do chính ngươi!”

Nhất Minh hít sâu một hơi, cung kích nói: “Vãn bối minh bạch, mong được tiền bối lẫn lối!”

“Tốt!” bóng đen gật gật đầu, chậm rãi nói:

“Như ta nói vừa nảy, Đao, chỉ có thể ngộ.

Nhiều người ham muốn công pháp lóe loẹt trước mắt, mà quên đi bản tâm của chính mình.

Đao, có trảm, có chém, nhưng mỗi người lại phát huy ra lực lượng hoàn toàn không giống nhau.

Có người một trảm toái sơn hà, nhưng cũng có người không gây lên bọt nước gì.

Khác biệt ở chỗ, bản thân người cầm đao, hiểu nó như nào.

Mà muốn hiểu đao, cần phải lấy tâm làm đao.

Đao trong tâm, tựa như Đao trong tay.

Tay không có Đao, tâm ta có Đao.

Tâm ta có Đao, tay không cần Đao, cho dù đứng trước thiên quân vạn mã, cũng có thể quét ngang hết thảy.

Nhưng nếu, trong tâm không Đao, cho dù vạn đao nơi tay, cũng không thể làm nên chuyện gì.”

Lão giả nói xong, ngưng một chút, để Nhất Minh chậm rãi tiêu hóa!

Mà Nhất Minh giờ khắc này, trong đầu có chút mộng!

“Đao trong tay, chính là đao trong tâm.

Tâm ta có đao, dù tay không đao, vẫn có thể quét ngang thiên quân vạn mã.

Tâm không có đao, dù vạn đao nơi tay, vẫn không làm nên chuyện gì!”

Nhất Minh lẩm bẩm thì thào trong miệng.

Hắn nghe bóng đen phía trước nói, từng câu từng chữ đều có thể hiểu, nhưng khi kết hợp chúng lại, thì lại hư vô mờ mịt, không hiểu cái gì.

Lão giả thấy thế, cũng không có dừng lại lâu, tiếp tục mở miệng nói:

“Lấy thân dưỡng đao, thấy tâm dưỡng đao, lấy ý dưỡng đao, lấy thiên hạ nuôi đao!

Một khi linh hồn cùng Đao va chạm, dung hợp làm một, chính là Đao Hồn giác tỉnh.

Đao tại tay, tựa như thân thể của ta, cho dù là trường đao, đoản đao, đại đao, tiểu đao, đều có thể tùy tâm sở dục.

Một ý niệm, Đao trong thiên hạ, đều ngâm theo ta.

Một ý niệm, liền có thể tuyệt bá thiên hạ.

Thời điểm Đao Hồn giác tỉnh, chính là lúc, đao ra khỏi vỏ, vạn đao phục bái!”

Nhất Minh nghe xong những lời này đều tê cả da đầu!

Cái gì là lấy thân dưỡng đao, lấy tâm dưỡng đao, lấy ý dưỡng đao, lấy thiên hạ nuôi đao.

Cái gì là Đao Hồn giác tỉnh.

Cái gì là linh hồn cùng Đao dung hợp.

Hắn hoàn toàn không hiểu.

Nhưng đại khái có thể nhận ra rằng, một khi chính mình Đao đạo nhập môn, thực lực sẽ thuế biến đến một cái tình trạng mà chính mình không tưởng tượng được.

Hắn nuốt nước bọt một cái, cung kính thi lễ hỏi: “Tiền bối, làm sao là lấy thân dưỡng đao, lấy tâm dưỡng đao, lấy ý dưỡng đao?”

Bóng đen vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ, chậm rãi trầm giọng nói: “Đao bất ly thân, lấy thân nuôi dưỡng, lấy tâm dưỡng đao, lấy ý dưỡng đao, đao chính là ta, ta chính là đao.

Ta và đao dung hợp làm một, cùng chung một nhịp đập, một ý niệm liền có thể biết đao muốn gì và ta muốn gì.

Đao và ta tâm ý tương thông, đao chính là ta, mà không phải là đao.

Dưỡng đao đến một ngày, trong lòng tiểu hữu có cảm giác, đao cùng người cộng minh.

Tâm và đao đều cùng chung một chỗ, tâm của ta cũng là tâm của đao, hồn của ta cũng là hồn của đao thời điểm.

Chính là thời điểm tiểu hữu ngươi rút đao, đao ra, chính là Đao Hồn giác tỉnh!”

Nhất Minh trái tim dường như rung động kịch liệt, dưỡng đao, quả thật thâm sâu!

“Đao cùng ta cộng minh, tâm cùng đao đều cùng chung nhịp thở, tâm của ta là tâm của đao, hồn của ta là hồn của đao…”

Nhất Minh lẩm bẩm.

Càng nói thầm, Nhất Minh càng cảm thấy Đao Đạo cao thâm khó dò.

Quả thật, nếu không ngộ ra những điều này, cho dù có trăm năm, ngàn năm, đều không nhất định có thể đẩy ra cánh cửa.

Hắn càng nói thầm, trái tim càng thêm kích động, huyết dịch khắp người đều tựa hồ sùng sục sôi trào.

“Đa tạ tiền bối, nếu sau này vãn bối có thể bước lên đỉnh cao, nhất định không quên công ơn ngày hôm nay tiền bối chỉ điểm!”

Nhất Minh thật sâu cúi đầu thi lễ một cái, nói.

Nếu ngày hôm nay hắn không gặp được vị tiền bối này, e rằng chính mình phải mất rất nhiều thời gian để biết được những điều này.

Đương nhiên, biết là một chuyện, còn có ngộ ra được hay không thì phải xem chính mình rồi.

Nhưng mình tự tin, điều này hẳn là sẽ không làm khó chính mình.

Bóng đen không có trả lời cái gì, chỉ là phất tay một cái, Nhất Minh hai mắt mở ra, liền đã trở lại kế bên ngọn lửa bên dưới.

Nhất Minh quan sát xung quanh hồi lâu, sau đó thở ra một hơi.

Cô nương kia hẳn là không có phát hiện cái gì.

Mọi chuyện vừa rồi tựa như một giấc mộng đồng dạng, nếu không phải chính mình còn sống, và những điều mà vị tiền bối kia nói vẫn còn in trong đầu, thì ta tưởng rằng chính mình đã chết rồi đâu.

Lắc lắc đầu.

Nhất Minh nhìn thanh trường đao dưới chân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Lấy thân dưỡng đao, lấy tâm dưỡng đao, tâm của ta chính là tâm của đao,...”

Hắn tiếp tục nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm thụ đao trên tay.

Không biết làm thế nào dưỡng đao, chỉ còn cách tự thân cảm thụ mà thôi.

Khi huyết trong người bắt đầu dần dần nổi lên xung quanh, xâm nhập vào trong trường đao.

Lấy tự thân khí huyết cảm nhận đao trên tay, không có gì khác, chính là vì cách này có thể dễ dàng tiếp cận đao nhất.

Khí huyết trên thân của ta tiếp xúc với đao, hẳn cũng là một cách dưỡng đao a?

Nhất Minh hắn không rõ nữa, nhưng ngoại trừ cách này, dường như không còn cách nào khác a.

Tập trung tinh thần, khí huyết toàn thân bao bọc trường đao, bản thân không ngừng thông qua khí huyết cảm nhận trường đao.

Thân đao, lưỡi đao,... toàn bộ những gì trên trường đao đều được hắn cảm nhận rõ rõ ràng ràng.

Nhưng mà…

Hắn cảm nhận được, chính mình dường như không cảm nhận được cái gì.

Giống như cảm giác được, nhưng lại không tồn tại.

Hư hư thực thực, mơ mơ hồ hồ.

Đang lúc Nhất Minh cảm nhận lúc, một thanh âm từ bên cạnh truyền tới.

“Nhất Minh huynh!”

Nhất Minh mở hai mắt ra, ánh sáng chiếu thẳng trên người, toàn thân cảm giác vô lực đến cực điểm.

Mặt trời hiện tại đã là lên tới đỉnh đầu, hướng mắt nhìn lại, đã thấy Chúc Tình đang ở một bên ánh mắt lo lắng nhìn lấy hắn.

“Nhất Minh huynh, không sao chứ?” Chúc Tình có chút lo lắng hỏi.

Từ sáng sớm nàng đã thức dậy từ lâu, nhưng thấy Nhất Minh đang nhắm mắt tu luyện, cho nên cũng không có ý định làm phiền.

Nhưng càng lâu, Nhất Minh lại vẫn chưa hề mở mắt ra, điều này khiến nàng có chút lo lắng, còn tưởng hắn bị tẩu hỏa nhập ma đâu!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!