Nhục Thân Thành Thánh

Chương 173: Đao



Chương 173: Đao

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Cứ như thế, lại một ngày tiếp tục trôi qua không có gì lạ, ban ngày đi đường, ban đêm lại tiếp tục đốt lửa nghỉ ngơi.

Đêm qua, Nhất Minh có nghe cô nàng này nói rằng, bản mệnh binh khí được uẩn dưỡng bằng cách sử dụng tinh huyết của mình.

Nhưng đối với hắn mà nói, hiện tại còn chưa có cái gì gọi là tinh huyết a!

Cái đồ chơi này chẳng phải cường giả mới có thể ngưng tụ ra được sao.

Nhất Minh lắc lắc đầu, không lẽ chính mình hiện tại không có biện pháp nào uẩn dưỡng trường đao hay sao?

Ban ngày đi đường, hắn có hỏi Chúc Tình về những vị Thần Quân kia như thế nào, thế là Chúc Tình tường thuật lại trận chiến lúc Linh tộc tập kích Trung vực kia.

Cái gì mà, một chỉ rạch phá hư không.

Còn cái gì, một kiếm mở thiên môn.

Và còn, một đao nở rộ, phách tuyệt vô song.

Hắn không biết những cái này là cái tình trạng gì, nhưng nghe vào cảm giác rất ghê gớm dáng vẻ.

Nếu bản thân mình cũng xuất đao được như vậy, thì tốt biết bao nhiêu a!

Lắc lắc đầu, Nhất Minh thu hồi tâm tư bên ngoài, bắt đầu tập trung nhìn vào trường đao đặt trên đùi mình trước mặt.

Phải làm sao để uẩn dưỡng nó đây?

Linh khí không được.

Tinh huyết không có.

“A!” hắn đột nhiên nhớ ra cái gì.

“Cái giọt tí tách kia nếu hòa chung với linh lực trong cơ thể hẳn là được a?” Nhất Minh thầm nghĩ.

Mấy ngày nay hắn còn chưa thử làm qua loại chuyện này, hẳn chỉ hấp thu thiên địa linh khí làm năng lượng rồi truyền vào trường đao mà thôi.

Nghĩ xong liền làm.

Nắm chặt linh thạch trong tay, cơ thể tự động hấp thụ linh khí vào bên trong các khỏa kinh mạch, giọt tí tách từ từ rơi vào bên trong kinh mạch, bắt đầu trợ giúp hấp thu luyện hóa, truyền vào bên trong trường đao.

Trường đao bắt đầu sáng lên từng vầng hồng vân.

Sau đó.

Liền không có sau đó nữa!

Nhất Minh nhìn thấy linh lực dần dần thoát khỏi trường đao, nhíu mày.

Lại không được?

Bỗng dưng, hắn liền nhớ tới cái gì.

“Không lẽ liên quan với Huyết mới được?” Nhất Minh sờ sờ cằm nhìn lấy trường đao thầm nghĩ.

“Thử một chút!”

Dứt lời, Nhất Minh hai mắt bắt đầu nhắm lại, tâm thần chìm vào bên trong cơ thể, thập nhất mạch được Nhất Minh từ từ vận chuyển đi lên, tâm mạch bắt đầu hoạt động kịch liệt, khí huyết toàn thân bộc phát đi ra.

Cả cơ thể tựa như nóng lên một dạng, từng đoàn ánh sáng màu hồng không khác gì huyết quang bắt đầu vờn quanh cơ thể.

Đây chính là tự thân khí huyết, Nhất Minh hắn trong lúc hấp thu Huyết Tinh Thạch cảm nhận ra được, khí huyết còn có thể sử dụng như linh khí đồng dạng.

Bình thường Nhất Minh hấp thu, chính là thiên địa linh khí, dự trữ bên trong các khỏa kinh mạch.

Mà khí huyết, chính là từ tâm mạch đản sinh đi ra.

Bình thường mà nói, võ giả khí huyết so với phàm nhân phải lớn hơn rất nhiều.

Mà Nhất Minh thông qua hấp thu Huyết Tinh Thạch, nhục thân đã xưa đâu bằng nay, một thân khí huyết phải nói cường thịnh vô cùng, chính vì thế mà các vết thương của hắn mới có thể nhanh chóng lành lại như thế.

Hiện tại hắn không thể điều động quá nhiều khí huyết để làm việc này, nhưng có Huyết Tinh Thạch cùng “giọt tí tách”, khả năng khôi phục của hắn cũng sẽ được bảo đảm, không đến nỗi rơi vào tình trạng thiếu hụt khí huyết.

Từ trước tới giờ, Nhất Minh chưa từng dùng qua loại khí huyết này để đối địch bao giờ, một là hắn không dám làm như thế, hai là hắn không đủ khả năng làm như thế.

“Nếu có một ngày, nhục thân của ta cường hãn đến loại tình trạng đao thương bất nhập mà nói…

Mà thôi, đến lúc đó thì tính sau đi, hiện giờ cứ việc thử trước đã!”

Nhất Minh tập trung khí huyết bản thân bao trùm lên trường đao.

Một thanh trường đao giờ khắc này không có gì lạ, phù văn trên trường đao cũng không được kích phát, nhìn vào tựa như không có thay đổi gì đồng dạng.

“Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi sao?” Nhất Minh nhíu mày thầm nghĩ.

Sau một lát, Nhất Minh tạm ngừng thôi động khí huyết trong cơ thể.

“Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc!” Nhất Minh liên tục thở gấp, “Tâm mạch hoạt động trong thời gian dài quả thật là chết người a!”

Hắn nhìn vào thanh trường đao trước mặt, ánh mắt đột nhiên lóe lên một vệt vui mừng chi sắc!

Bề ngoài trường đao mặc dù không có thay đổi cái gì, nhưng bên trong, Nhất Minh lại cảm nhận được một cỗ lực lượng không hề thoát ly ra ngoài.

Đây là chuyện tốt a!

“Hahahaha!” Nhất Minh cười to, trong lòng mừng rỡ không thôi!

Chúc Tình nhìn thấy cảnh này, liền biết tên này đây là vừa ngộ ra cái gì a.

Nàng không có làm phiền hắn, mà tiếp tục đả tọa tu luyện.

“Xem ra từ nay về sau, mỗi ngày đều phải uẩn dưỡng một chút a, đến khi đao ra khỏi vỏ thời điểm, e rằng nửa bước Chân Nguyên cũng phải vẫn lạc a, đây chính là một át chủ bài của ta!” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe.

Mà giờ khắc này, tại bên trên tầng mây trên đầu.

Lão giả gầy còm mặc dù không có nhìn thấy tình hình bên dưới, nhưng với thần thức cường đại của Thần cảnh cường giả, thì những chuyện xảy ra bên dưới, đều không thoát được thần niệm của lão.

“Lấy thân dưỡng đao!” lão giả mỉm cười nhìn thấy thiếu niên bên dưới, “Không hổ là đệ nhất Tiềm Long a, bản thân lại có thể tự tìm được tu Đao chi lộ, nếu tên này không chết, tương lai ắt thành một tôn Đao Thần!

Tiểu thư có thể kết giao với người như vậy, Chúc gia tương lai, có lẽ sẽ nhất phi trùng thiên a.”

Lão giả cảm khái một câu, sau đó liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau,

Lão giả mở ra hai mắt, lẩm bẩm nói: “Thôi, coi như kết một cái nhân quả đi, dù sao ta cũng không mất cái gì.”

Tâm niệm vừa động, một cỗ lực lượng bao trùm thân thể Nhất Minh bên dưới.

Hắn đang tập trung tâm thần thì cảm giác chính mình bị một cỗ lực lượng nhu hòa bao trùm toàn thân.

Mở mắt ra.

Liền thấy bản thân đang ở một vùng non sông nước biếc, thanh âm chim chóc trên cao.

Mà hắn, giờ khắc này đang đứng trên một tòa cự sơn.

Phía trước liền bị che kín bởi một làn sương mù, mặc dù làn sương rất mỏng manh, có thể nhìn thấu qua khung cảnh phía trước.

Nhưng một người ngồi trước mặt, hắn lại hình không thấy, chỉ thấy một cái bóng đen mơ hồ mà thôi.

"Ngươi, ngươi là ai?” Nhất Minh giờ khắc này trái tim đang tăng tốc đập mạnh.

Một người có thể vô thanh vô tức kéo hắn vào trong ảo cảnh, đây không phải là bình thường Chân Nguyên cảnh có thể làm được a!

Chẳng lẽ là tinh quái?

Đây là ý nghĩ đầu tiên mà Nhất Minh nghĩ đến, nhưng rất nhanh hắn liền ném ra sau đầu.

Bởi vì tinh quái không có khả năng cường đại đến mức này a!

Nếu nó cường đại, chỉ cần một trảo chụp chết mình là được rồi, cần gì phải lòe loẹt như vậy.

“Haha, tiểu hữu chớ sợ!” thân ảnh mơ hồ cười lên một tiếng, thanh âm ôn hòa không có chứa một tia ác ý nào, “ Lão phu nhìn thấy ngươi tâm ở tại đao, cho nên mới muốn hỏi ngươi một chút.”

Nhất Minh nghe thấy điều này liền nghi hoặc không thôi: “Tiền bối tu vi cường đại như vậy, có việc gì muốn hỏi, cứ hỏi là được, vãn bối biết gì nói nấy.”

“Tốt! Ta chỉ hỏi tiểu hữu một câu: Theo tiểu hữu, đao là gì?” thanh âm lão giả lần nữa vang lên.

“Đao là gì?” Nhất Minh nhíu mày, hắn không hiểu lão giả này hỏi hắn như vậy là có ý gì.

Đao chẳng phải là đao sao? Còn có thể là cái gì?

“Từ lúc ta cầm đao giết địch đến bây giờ, đao trong tay ta, chính là binh khí để ta giết địch, tăng cao tu vi.” Nhất Minh không có nghĩ ngợi quá nhiều, trực tiếp nói ra.

Bóng đen nghe vậy gật gật đầu, cũng không có phản bác cái gì, mà tiếp tục hỏi: “Nếu đã là một công cụ giết địch, tại sao phải là đao đâu?”

Nhất Minh nghe vậy liền sững sờ chốc lát, sau đó hỏi lại: “Vậy theo tiền bối, tại sao không phải là đao đâu?”

“Hahaha!” bóng đen cười lên ha hả, "Với lão phu mà nói, bởi vì đao quyết đoán, bởi vì đao thẳng tiến không lùi, bá đạo vô song, một đao ra thiên địa thất sắc, một đao khai thiên tích địa, một đao chém đoạn càn khôn.”

“Bởi vì đao quyết đoán.”

“Bởi vì đao thẳng tiến không lùi, bá đạo vô song!”

“Một đao ra thiên địa thất sắc.”

“Một đao khai thiên tích địa, chém đoạn càn khôn!”

Nhất Minh lẩm bẩm, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng!

Toàn thân tựa như có một dòng điện chạy qua đồng dạng, cả người đều run lên một cái.

Hắn ngẫm nghĩ những câu này dường như minh ngộ cái gì, nhưng lại không hiểu cái gì, tựa như có một màn sương mù bao phủ trước mắt đồng dạng.

Sau đó, hắn liền nhìn về bóng đen phía trước tựa như nhìn thấy bảo đồng dạng!

Đây không phải là đang chỉ điểm chính mình hay sao!

Chính mình trong mộng cảnh chiến trường lúc hấp thu Huyết Ti trước kia, thẳng tiến không lùi, một đường quét ngang toàn bộ chiến trường.

Còn cái khai thiên tích địa gì đó, vẫn là không cần nghĩ tới đi, quá xa vời.

Hai mắt không ngừng tỏa ánh sáng, lập tức thi lễ nói: “Tiền bối, làm sao để có thể chém ra đao như lời của tiền bối vừa nói?”

Bóng đen vẫn không có cử động cái gì, tiếp tục ngồi xếp bằng nhìn về khung cảnh non sông nước biếc phía trước, nhàn nhạt nói:

“Muốn chém ra một đao như thế, cần phải đẩy ra cánh cửa của “Đao chi đạo”.

Rất nhiều người cả đời đều không cách nào đẩy ra cánh cửa này, bởi vì không biết nó ở đâu, nó hình dạng như thế nào, nó ra làm sao.

Nếu tiểu hữu có thể đẩy ra cánh cửa này, Đao của ngươi, sẽ thuế biến!"

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!