Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 2 - Chương 50: Tấm lòng giả thiện



Type-er: Thống

Các cuộc vui của đám đàn ông đều không ngoài ba mục đích: đàn bà, rượu ngon và đánh bạc. Họ vừa chuốc rượu nhau vừa bàn luận về dáng vẻ, trang phục và sự sành điệu của các bà các cô có mặt tại hiện trường. Thấy các bà,các cô đều trang điểm từ đầu đến chân để thỏa mãn tính sĩ diện và tỏ vẻta đây hơn người một bậc thì khóe miệng của họ đều nhếch lên vẻ khinhmiệt. trong khi phụ nữ thể hiện mình qua việc đeo càng nhiều vàng bạcchâu báu thì đàn ông lại thường chọn cách hào phóng móc hầu bao củamình, vì vàng bạc châu báu lấp lánh là xa xỉ phẩm mà phụ nữ dùng để khoe khoang giá trị của bản thân, còn phụ nữ đẹp lại là chiến lợi phẩm màđàn ông muốn mang ra để khoe mẽ khả năng của mình.

Đều là cuộc so gang đầy mùi tiền bạc nhưng cái sau vẫn nhỉnh hơn cái trước. Giống nhưba vị khách ngồi trên chiếu bạc đối diện Tiết Vân Tần lúc này, mức độvung tay ném tiền qua cửa sổ của họ cũng ngang ngửa với chiến tích tìnhtrường. Hộ bàn tán từ các bà Hai, bà Ba đa tình ở nhà này đến các tiểuthư ở nhà kia, từ chuyện công đến chuyện tư, còn nói cả các hạn mụcchính phủ tài trợ, v..v…Tiết Vân Tần là người duy nhất trong chiếu bạckhông tham gia vào chủ đề này, hắn dồn toàn bộ tâm trí vào từng quân bài và chỉ mỉm cười ngồi nghe những cao kiến chính trị của họ. Đáng tiếc,chơi tới mười ván mà hắn vẫn thua. Quay lá bài, hắn lại lắc đầu thở dài, “Chẳng biết tại hôm nay không mát tay hay hòa khí ba vị vượng quá màtôi thua liền mười mấy ván. Kể cũng hiếm thật!”

“Có thua mới cóthắng mà. Không chừng ván sau Trưởng phòng sẽ đổi vận đấy.” Ông chủHoàng cười cười, điếu xì gà trên môi cháy rất đượm phát ra tiếng nổ lépbép. Ông ta khoát tay, anh chàng vệ sĩ đứng cạnh đó liền dâng một hộp xì gà Brasil cho Tiết Vân Tần. “Đây là xì gà tính phẩm tôi sai người mangtừ Brasil về, chút quà mọn mong Trưởng Phòng nhận cho. Sau này, Trưởngphòng đại nhân phải chiếu cố cho dân đen quần vải chúng tôi nhiều đấy.”

“Ông chủ Hoàng nói thế tức là không xem nhau là người nhà rồi. Sau này, nếucó khó khăn xin cứ mở lời, tôi nhất định sẽ dốc lòng dốc sức. Nếu saunày mà có chuyện mà không thông báo tiếng nào, ấy mới khiến tôi mất mặt. Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình cũ.” Tiết Vân Tần cười, ôngchủ Hoàng liên tục gật đầu hưởng ứng.

Hai ông chủ còn lại cũngkhông chịu kém miếng, lần lượt tặng cho Tiết Vân Tần những món quà nhỏ.Trông bề ngoài, đó chỉ là những món quà không bắt mắt nhưng phía dướihộp lại là một bí mật lớn. Đó chỉ là chút “Thành ý” của các phú thươngđối với vị quan chức mới được bổ nhiệm. Tiết Vân Tần hào phóng nhận hétrồi nhắc mọi người tiếp tục chia bài. Hắn gom những lá bài đã lật lại,thấy quân của mình có điểm số nhỏ nhất. Ba người còn lại cũng lần lượtquan sát, trong lòng ai cũng có ý riếng. Chia xong lá bài cuối cùng, hắn đột ngột thu những lá bài đang xòe lại, cười bảo mình lại thua rồi. Bavị phú thương lấy làm lạ, rõ ràng họ đã cố tình thua, vậy mà không hiểusao trưởng phòng đặc cảnh vẫn không thể thắng. Họ đưa mắt về nhau, vánnày quyết để trưởng phòng thắng mới được. Đang chơi ván mới được nữachừng thì hai vị kia không chơi nữa, chỉ còn ông chủ Hoàng đối đầu vớiTiết Vân Tần. Hắn lại mạnh tay đặt cược lớn gấp ba, như thể hạ quyết tâm muốn lấy lại tiền. Nhưng vừa liếc những quân bài trên tay, hẳn đã nhănnhó bảo: “Chắc ván này chết hẳn rồi. Thua sạch!”

“Thế thì thêmchỗ này. Tôi cược anh thắng.” Đứng trên tầng, Nhan Khai Thần đã chứngkiến toàn bộ cuộc chơi. Nàng bước tới gần, cười trên nỗi khổ của ngườikhác rồi đặt tiền cho hắn. Tiết Vân Tần quay lại, không đồng ý cũngkhông phản đối, chỉ mỉm cười.

Ông chủ Hoàng liền trêu: “Chà trách trưởng phòng đặc cảnh sơ suất trên chiếu bạc. Nếu tôi có hồng nhan trikỷ đứng cạnh thì có thua lết bết cũng đáng.”

“Chỉ sợ lại là kiếpnạn đào hoa.” Tiết Vân Tần tươi cười nhìn Nhan Khai Thần rồi nói: “Tiểuthư, tôi và cô không quen biết, sao cô lại ưu ái tôi thế?”

“Tôikhông định bao trai đâu. Nếu anh thắng thì tiền thu được là của tôi.Huống hồ, tôi sẫn lòng chịu thua mà.” Nói xong, Nhan Khai Thần liền rúttiền ra.

“Tiểu thư đã nói vậy thì tôi thử mượn tay ngọc xem cóchuyển bại thành thắng được không.” Tiết Vân Tần đứng dậy, kéo nàng ngồi vào chổ của mình, cảm thấy nàng kháng cự, hắn liền nắm chặc tay phảicủa nàng, lấy đầu ngón tay xòe bài. Hai quân át, trong khi của đốiphương là ba con mười, quả nhiên Tiết Vân Tần vẫn thua.

Ông chủHoàng tròn mắt, không thể tin nổi. Những người xung quanh cũng tặc lưỡitiếc nuối, người nào cũng bảo ván bài này kỳ quái quá. Tiết Vân Tần vẫnthản nhiên vỗ nhẹ vào người Nhan Khai Thần đang trong trạng thái hồnghi, cất giọng tỏ vẻ tiếc nuối: “Phụ lòng kỳ vọng của tiểu thư mất rồi, lại còn liên lụy làm cô thua sạch nữa.”

“Tôi cũng chỉ tích chútđức thay người khác thôi. Công đức vẫn vô lượng.” Nhan Khai Thần mỉa mai lại, biết rõ không nên động đến hắn mà không hiểu ma xui quỷ khiến thếnào nàng lại đâm đầu vào. Có lẽ giây phút đó, thứ nàng muốn đánh cượckhông phải là ván bài. Vào giây phút quay người lại, không ngờ Nhan Khai Thần lại bắt gặp ánh mắt tức giận của Nhan Khai Thần đang chiếu thẳngvào mình.

Nàng nhận ra thái độ không tin tưởng anh dành cho mình. Trong giây lát, nàng cũng hơi hoảng, nhưng ngay sau đó nàng bình tĩnhtrở lại. Có người đàn ông ghen tuông vì mình, cảm giác này cũng hay hay. Thế là nàng liền vênh mặt nhoẻn miệng cười, định tới chỗ anh thì tayphải đột nhiên bị ai đó nắm lấy, quay lại thấy mặt của Tiết Vân Tần đãghé sát mặt mình. Một tập tiền dày cộp được trả về cho chủ cũ. Không đợi nàng giật tay lại, bàn tay từng viết đầy tên nàng đã buông ra. “Tiểuthư, cảm ơn hành động nghĩa hiệp của cô, chỉ có điều, việc này để chođàn ông làm vẫn hay hơn.” Tuy lời nói thì dành cho Nhan Khai Thần nhưngánh mắt của Tiết Vân Tần lại hướng về phía Khang Thiếu Đình. Ánh mắt ấmáp của hắn dường như ngầm ngầm ẩn giấu tia thách thức không dễ nhậnthấy. Thấy Khang Thiếu Đình giận tím mặt, hắn lại khiêm tốn hỏi: “Quânđoàn trưởng! Hình như đây là cô gái ngài mang theo phải không? Khôngbiết tôi có hân hạnh được uống với cô ấy một ly không?”

“Xin lỗi! Anh chọn nhầm đối tượng rồi!” Khang Thiếu Đình lập tức từ chối.

Ông chủ Hoàng thấy không khí có phần căng thẳng liền vội vàng mời KhangThiếu Đình Vd Tiết Vân Tần xuống sân khấu ca nhạc ở tầng ba để tiêukhiển. Tiết Vân Tần bảo họ cứ đi trước, mọi người biết ý liền rời đi.Sau đó, hắn bước đến trước mặt Nhan Khai Thần, lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý danh tiểu thư là gì? CÓ thể nói cho tôi biết tên không?”

“Khôngliên quan gì đến anh!” Khang Thiếu Đình mặt mũi sa sầm, kéo Nhan KhaiThần ra sau lưng với vẻ mặt mất kiên nhẫn. “Còn nữa, mong anh nhớ cho,không phải của mình thì chớ động vào.”

Tiết Vân Tần cười, nói:“Nếu tôi nhớ không lầm thì Quân đoàn trưởng mới kết hôn chưa được baolâu nhỉ? Thế mà lại để vợ chăn đơn gối chiếc ở nhà, còn mình thì hớn hởđi cùng một cô gái không có quan hệ chính đáng. Đã vậy còn dám hùng hồnlên lớp người khác ư?”

“Chắc là La Tuyết Quyên nói với anh chứgì? Đây là chuyện riêng của tôi, không đến lượt anh xen vào!” KhangThiếu Đình thẹn quá hóa giận, kéo Nhan Khai Thần đi thẳng.

Trong cuộc đối đầu với Tiết Vân Tần, Khang Thiếu Đình nhận ra sự tự tin củamình đang mất dần. Nói cho cùng thì anh vẫn có lỗi với Hoài Bích, bởivậy, mỗi khi nghe đến tên cô, anh đều có cảm giác nghe thấy một lờinguyền. Cái tên đó giống như sợi dây thép, thít chặt lấy anh, ép anhphải chết. Anh bắt đầu chán ghét và cảm thấy cô chính là áp lực khiếnanh không thể nào thở nổi.

“Tôi cũng không có hứng thú với chuyện riêng của nhà cậu, nhưng người vợ chỉ biết nấp sau lưng và khóc thầmcủa cậu chính là cháu gái của tôi. Có lẽ bây giờ cậu đang vui với ngườimới, nghĩ rằng mình bỏ ra càng nhiều thì càng chứng tỏ được khí pháchnam nhi. Nhưng cậu có biết thứ mà cậy bỏ ra cho người mới được lấy từ sự hi sinh của vợ cậu không? Không phải chỉ người đứng trước mặt mới đángtrân trọng, mà người đứng sau lưng bị cậu lạnh lùng bỏ quên ấy cũng rấtcần cậu yêu thương. Vì thứ mà cô ấy cả ngày trông giữ chỉ có bóng lưngcủa cậu mà thôi.” Tiết Vân Tần luôn thích nói thẳng. Bất luận KhangThiếu Đình có thích nghe hay không thì nó vẫn khắc sâu vào tâm khảm củaanh. Không những vậy, hắn còn đứng trên lập trường của phụ nữ để nói ranhững đạo lý sâu sắc ấy. Nhan Khai Thần vô cùng kinh ngạc. Trong ấntượng của nàng, hắn chưa bao giờ thể hiện sự cảm thông với người khácnhư vậy. Dù rằng giờ chỉ đang diễn kịch nhưng từng lời từng chữ của hắnvẫn khiến nàng ngạt thở. Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàngnhìn theo bóng hắn, rồi cứ thẫn thờ hướng về khoảng không mà hắn đã đimất.

Mười giờ đêm, dạ tiệc kết thúc, nhưng đối với các quý ông thì giờ mới là thời điểm hưng phấn nhất.

Các phú thương và đồng nghiệp đợi Tiết Vân Tần ở tầng ba đã lâu, họ còn mời cô ca sĩ nổi tiếng nhất vũ trường để hầu rượu và giúp hắn tẩy trần.Tiết Vân Tần uống ba vòng rượu, thấy hơi ngà ngà liền thoái thác bảo rangoài một chút cho thoáng. Đang lúc say sưa với các em nên mọi ngườicũng mặc hắn đi, chỉ bảo nhanh quay lại. Hắn ra ban công, thấp thoángthấy một đốm lửa lập lòe. Vén tấm rèm dài sát đất lên, quả nhiên thấymột người đã chiếm ban công trước, giờ đang phì phèo nhả khói thuốc,trông rất ung dung tự tại. Hắn tựa vào lan can, đưa tay về phía đốiphương, người đó bèn đưa hắn một điếu thuốc. Châm lửa xong, hắn rít mạnh một hơi rồi ho sặc sụa. người đó thấy vậy thì cười rũ rượi, quay sangtrêu chọc: “Khi nãy cậu oai phong thật đấy! Không phải đỏ mắt với tìnhđịch đấy chứ? Định gây chuyện với con săn sắt đấy à?”

Tiết VânTần thấy câu này thật nực cười, liền nói: “Cậu từ Tứ Xuyên về sao đầu óc lại đâm chậm chạp thế? Suốt ngày chỉ ra ra vào vào doanh trại khôngđược đâu, phải ăn nhiều óc lợn vào.”

“Mẹ kiếp! Lâu rồi không gặpmà miệng lưỡi vẫn sắc sảo chết người!” Tiêu Vân Thành biết là khôngthắng nổi nhưng vẫn không cam tâm, nói tiếp: “Chẳng phải từ trước đếngiờ cậu không bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng của nhà người ta sao?Cậu đâm bị thóc chọc bị gạo như thế, người ta lại tưởng cậu có ý với côta. Thể chẳng phải hỏng việc sao?”

“Tôi đảm bảo con săn sắt kiakhông những không giận cô ta mà ngược lại, mối quan hệ với vợ cũ sẽ ngày càng xấu đi.” Hắn quả quyết nói.

“Dựa vào đâu mà cậu dám nói chắc vậy?”

Tiết Vân Tần giải thích: “Đàn ông thích đem chuyện tán tỉnh phụ nữ ra nóivới nhau, nhưng không có nghĩa họ thích bị phụ nữ đem ra thành phủ đềcho người ta đàm tiếu. Nếu người vợ đem từng chuyện giữa hai vợ chồnghoặc chuyện phòng the ra kể cho bạn bè nghe tỏ tường đến nỗi một ngườimới gặp lần đầu đã biết rõ chân tơ kẻ tóc thì người đàn ông nào khôngkhó chịu? Bây giờ, bề ngoài thì cậu ta tỏ rag hen tị vì Nguyệt Ẩn thếthôi, thực ra trong bụng đang thầm trách móc vợ mình đấy.”

“Ồ!Nghĩa là cậu giúp họ vun đắp tình cảm à? Không hối hận đấy chứ?” TiêuVân Thành chu môi một cách ác ý và nhìn chằm chằm Tiết Vân Tần.

Tiết Vân Tần thở hắt ra một hơi, vờ như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, chỉ liên tục rít mấy hơi thuốc.

Một lúc lâu sau, Tiêu VÂn Thành đành lên tiếng trước “Nói chuyện nghiêm túc vậy. Với tư cách hiện giờ, cậu hoàn toàn có thể được giữ lại ở tổng bộnam kinh, sao về nước lại vẫn bị phân về đây?”

Tiết Vân Tần hiểu ý bạn, đáp: “Đất nam kinh chỗ nào cũng toàn anh tài, nhiều người tài tậptrung một chỗ khó tránh khỏi việc không phục lẫn nhau. Chuyện kéo bèphái, đấu đá lẫn nhau trong nội bộ diễn ra phức tạp hơn ở đây rất nhiềulần. Thà rằng là thằng chột làm vua xứ mù còn hơn phải khép nép làm dânđen ở đó. Huống hồ, ba tháng trước, sau sự kiện mười tám tháng chính,bọn Uông Tinh Vệ và Quế hệ đã nhân cơ hội gây khó dễ cho Ủy viên trưởng, ép ngài phải xuống đài rồi lập Tôn Khoa lên nắm chính quyền ở nam kinh. Nghe nói Khang Triệu Khanh ngầm ủng hộ chính phủ mới, lão ta làm vậychắc chắn vì thấy hội Tôn khoa giờ đây đang cần quân đội trợ giúp, lãomuốn danh chính ngôn thuận phát triển lực lượng, từ đó nâng cao danhtiếng của quân hồ bắc. Nếu giành được sự tin cậy của chính phủ mới thìlão vừa vặn có thể nhân cơ hội trở thành người đứng đằng sau giật dây.Tuy chuyện xảy ra trong đám cưới con trai khiến mối quan hệ giữa KhangTriệu Khanh và quân hồ nam xấu đi, nhưng nếu lần này lão ta có thể kếthợp với Uông Tinh Vệ thì chỉ sợ sau này càng khó đánh đổi thế lực củalão. Vậy là bao công sức của chúng ta từ trước đến giờ đều đổ sông đổbể.”

“Chuyện này là lỗi của tôi!” Tiêu Vân Thành có vẻ áy náynói: “Tại tôi suy nghĩ chưa chu đáo, khiến lão có cơ hội ra chiêu bài‘xung quân trừ nợ’, nhờ thế thu hút được không ít binh sĩ. Sớm biết thếnày, tôi đã khữ lão từ trước cho xong, giờ đỡ phải đau đầu. Tôi sẽ giụcNguyệt Ẩn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng mọi giá phải để ủy viêntrưởng lên nắm đại cục.”

Nhắc đến đây, Tiết Vân Tần đột nhiênnhíu mày: “Nghe nói kẻ cung cấp quân lương cho Khang Thiếu Đình chính là Vương Kình Vũ. Lần này hắn ngáng đường chúng ta cũng khá đấy! Xem ralàm đại ca lâu quá, hắn đâm ra nghênh ngang qua rồi!”

“Chả tráchdọa này tôi cứ hỏi đến tiền là hắn lại ấp a ấp úng, số tiềng nôn ra cũng ít hơn trước nhiều, thì ra hắn muốn nương nhờ bóng quan lớn hơn. Tôiquyết không tha cho thằng nhãi đó.”

Đang nói chuyện, chợt TiêuVân Thành nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, bèn vội vàng nóisang chuyện khác. Nhìn xuống dười tầng,nhìn thấy bóng hai người bước ra, anh ta liền cười bảo: “Ái chà, nữ thần đi rồi kìa!”

Tiết Vân Tần thấy lạ, liền tò mò quay sang nhìn.

Nhan Khai Thần đi sát sau lưng Khang Thiếu Đình, dưới sự phản chiếu của ánhđèn xanh đỏ rực rỡ, khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo vào vô cùng xinh đẹp.Chỉ có điều, hai đầu lông mày nàng khẽ nhíu lại, rõ ràng tâm trạng hiệngiờ không được thoải mái lắm. Khang Thiếu Đình cứ cắm cúi đi về phíatrước rồi chui vào xe với tốc độ rất nhanh, bỏ lại Nhan Khai Thần ở phía sau, nàng tần ngần đứng ngoài xe một hồi, cuối cùng cũng lên xe. Haingười không nói năng gì, tài xế hỏi han mấy câu cho không khí bớt cănthẳng nhưng họ không thèm đếm xỉa, người quay sang trái, người quay sang phải, người nào cũng lửa giận bừng bừng, không ai chịu nhường ai.

Đang đi thì Nhan Khai Thần đột nhiên kêu dừng xe rồi một mình chạy ra ngoài. Khang Thiếu Đình vốn định giữ nàng lại, nhưng cơn giận khi nãy còn chưa nguôi nên anh cố ý không đoái hoài đến. MÃi lâu sau anh không nhịn được đầu thò ra ngoài xem, thấy nàng đang cầm thứ gì đó, nóng đến nỗi khôngngừng thổi tay. Lúc nàng chìa tay ra, anh mới biết đó là bánh bột mìrán, trên còn rắc đầy hành hoa.

“Khi nãy ở bữa tiệc chẳng ăn được bao nhiêu, ra đây lại thấy người ta bán cái này nên em mua về cho anhăn. Đại thiếu gia, anh khô chê chứ?” Nhan Khai Thần dịu dàng hỏi.

Khang Thiếu Đình dù bất mãn đến đâu cũng phải cắn một miếng bánh nóng hổi,nuốt xuống bụng đồng thời nuốt luôn cả bực bội, trách giận: “Nhiều hànhquá! Anh không thích vị này!” Từ nhỏ anh đã sợ mùi hành nên nhà bếpthường xuyên thay thế bằng rau mùi. Vậy mà không hiểu sao trực giác lạimách bảo Nhan Khai Thần rằng anh thích vị này, sau đó nàng mới sực nhớra, người thích ăn vị này không phải là anh. Nàng bất giác cúi đầu, cắntừng miếng bánh nướng rắc đầy hành hoa trong tay, mặc cho vụ rơi lả tảtheo từng dòng suy nghĩ.

Về đến nhà đã quá nửa đêm, cơn giận vôcớ của Khang Thiếu Đình vẫn chưa tan hẳn. Nhan Khai Thần không nói gì,khéo thẳng anh vào phòng mình. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừacăng thẳng vừa hơi ngượng ngùng của Khang Thiếu Đình, gay gắt hỏi: “Saotối nay mặt anh cứ lạnh như băng thế? Có chuyện gì mà phải để trong bụng không chịu nói ra? Ngồi đó giận dỗi thì giải quyết được gì?”

Một người đàn ông thành thật thừa nhận mình ghen tuông vì một người con gái là việc khó khăn và đáng xấu hổ hơn cả việc anh ta để người khác nhìnthấy mình khóc. HUống hồ, Khang Thiếu Đình cũng cảm thấy cơn ghen củamình nhạy cảm đến độ ấu trĩ, bởi vậy anh không muốn nhắc đến nó nữa.“Không có gì! Anh nhất thời thấy không thoải mái thôi. Em ngủ sớm đi,anh về phòng đây!”

Anh định bỏ đi nhưng lại bị Nhan Khai Thần nắm tay áo giữ lại. Nàng hỏi tiếp: “Anh còn định che mắt em sao? Em biết,anh không vui vì em đánh bạc cùng với anh trưởng phòng kia phải không?”

“Biết rồi còn hỏi!” Khang Thiếu Đình hất tay nàng ra, nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy, lửa giận từ đâu lại bốc lên. “VÔ duyên vô cớ khoác vai bá cổ mà emlại không phản kháng gì, đó là điều khiến anh bực mình nhất! Nhìn vẻ mặt của em và anh ta, anh có cảm giác hai người quen nhau từ trước. Biết rõ không có chuyện đó nhưng ánh mắt em nhìn anh ta làm anh muốn điên lên!”

“Anh đa nghi quá đấy. Nhiều người có mặt ở đó, anh ta lại còn là thân thíchvới anh nên em mới chịu cho anh ta mượn tiền để lấy lại vốn. Anh ngờ anh ta lại tự nhiên động tay động chân, làm sao em biết trước được chứ? Đến lúc phản ứng lại thì anh ta đã bỏ tay ra rồi còn đâu. Hơn nữa anh ta là quan chức mới được bổ nhiệm, em mà tát anh ta trước mặt mọi người thìai biết sau này anh ta có trút món nợ này lên đầu anh không? Chẳng lẽanh không tin em? Nếu đúng vậy thật thì em ở đây còn ý nghĩa gì?” Dứtlời, Nhan Khai Thần tức giận đùng đùng đi thu xếp quần áo.

Chẳngqua vì một phút tức giận nên Khang Thiếu Đình mới buông lời trách mócnhư vậy, giờ nghe nàng thanh minh, anh bất giác mềm lòng, vội vàng nắmlấy cánh tay đang thu dọn quần áo, kéo nàng vào lòng mình. “Tại anh nhỏmọn quá! Chẳng có gì mà chuyện bé xé ra to. Chỉ cần em nói, anh đều tinhết!”

“Tin hết sao?” Nhan Khai Thần bán tín bán nghi. Nhưng hìnhnhư vừa dứt lời, nàng đã tìm thấy đáp án trong mắt Khang Thiếu Đình. Đôi mắt anh chứa đầy vẻ kiên định, anh mỉm cười nhìn nàng. Một người sốngcùng dối trá như nàng bỗng dưng nhận được sự tin tưởng từ trên trời rơixuống, cảm giác mâu thuẫn khiến nàng rất hổ thẹn, nhưng đồng thời cũngthấy vô cùng ấm áp. Tuy thực sự không quen, hơn nữa, cơ thể nàng cũngchưa thể ngay lập tức hòa hợp với một cơ thể khác, nhưng lần này, NhanKhai Thần tình nguyện toàn tâm toàn ý với anh, không chỉ vì nhiệm vụ bắt buộc, mà từ tận đáy lòng nàng muốn cho anh mọi quyền hành xử, để anhthay thế vị trí người nào đó một cách triệt để nhất. Cũng có thể làm vậy sẽ khiến nàng chỉ nhớ riêng mình anh.

Lúc Nhan Khai Thần tỉnhdậy, Khang Thiếu Đình vẫn đang ngủ say. Nàng nhẹ nhàng xuống giường chải đầu, rửa mặt rồi rời khỏi phòng.

Mỗi ngày, sau khi dùng bữasáng, tư lệnh Khang đều phải uống một bát thuốc sắc từ nửa đêm hômtrước, vú Thúy là người chuyên trách chuyện này. Tối hôm trước, bà tadậy sắc thuốc rồi thổi cho nguội, đến sáng nay bỗng dưng lại thấy đầu óc choáng váng. Bà sợ lỡ việc nên vội sai mojo a hoàn khác đưa đến cho tưlệnh Khang. Nào ngờ, con a hoàn hậu đậu, lúc lên lầu đột nhiên thấy đầugối đau nhức, không cẩn thận làm đổ hết thuốc ra sàn. Vú Thúy cuống lên, vừa mắng nó vừa sai người lau sạch sàn nhà vì sợ Khang phu nhân đi dạonhìn thấy, sau đó hốt hoảng quay lại đổ nốt chổ thuốc đã sắc ra bát.

Nhan Khai Thần thấy họ cuống lên thì mỉm cười, bước tới gần nói: “Vú Thúy,vú cẩn thận! Vội vàng thế kia lại hỏng chuyện. Chút nữa vú còn phảichuẩn bị bữa sáng cho phu nhân và thiếu gia đấy, vừa hay tôi đang rỗirãi, để tôi giúp vú mang thuốc lên cho tư lệnh nhé!”

Vú Thúy thấy nàng mở lời xin giúp thì như mở cờ trong bụng, nhưng sợ sau này vú Ngôlại kể tội với bà chủ nên đành từ chối: “Không dám làm phiền cô, tôibưng lên cho tư lệnh cũng thế mà.”

“Nhìn sắc mặt vú thì chắc tốiqua bị nhiễm lạnh rồi. Ngộ nhỡ phu nhân biết vú bị cảm mà vẫn mang thuốc lên cho tư lệnh thì e lại trách vú làm việc sơ suất. Giờ người hầutrong nhà đều bận quét dọn, tôi chỉ tiện tay mang bát thuốc lên thôi.Chút nữa, đằng nào tôi cũng phải lên lầu giúp mọi người cơ mà.”

“Thế… thế phiền cô vậy.”

Nhan Khai Thần nhìn vú Thúy thở phào rồi đưa bát thuốc cho mình, sau đó nàng sai hoàn bày màn thầu và điểm tâm rồi cùng mang lên cho tư lệnh. Cạnhcửa phòng tư lệnh có cảnh vệ đứng gác, họ đưa khay cho cảnh vệ rồi chuẩn bị xuống lầu họi Khang Thiếu Đình dậy. Lát sau, cậu cảnh vệ đưa bátthuốc không ra và gọi Nhan Khai Thần lại, bảo tư lệnh muốn nói chuyệnriêng với nàng, Nhan Khai Thần chột dạ, đoán có chuyện chẳng lành, nênlại càng thận trọng hơn,

Khang Triệu Khanh vừ uống thuốc xong thì Nhan Khai Thần bước vào, ông ta sai nàng mang nước trà đặt trên bàn đểsúc miệng. Nhan Khai Thần lấy chiếc gối tròn bọc vải đoạn đệm sau lưng,để ông ta tựa cho thoải mái hơn. Khang Triệu Khanh thấy nàng nhanh nhẹnlại sáng dạ thì khẽ gật đầu, khen: “Biết việc đấy. Không cần chỉ bảocũng biết làm gì.”

“Tư lệnh quá khen ạ. Đó là việc tôi nên làm.” Nhan Khai Thần cúi đầu khiêm tốn đáp, trong lòng vẫn không dám khinh suất.

Khang Triệu Khanh không nhận xét gì nữa, chỉ tiện miệng bảo: “Cô đưa cho tôitờ báo đánh dấu màu đỏ để trên bàn. Hôm nay, tôi vẫn chưa đọc.”

Nhan Khai Thần y lời đi lấy báo, không ngờ vô tình thấy phía dưới tờ báo cóbức điện văn, tất cả đều là những ký hiệu thuần túy chưa được giải mã.Trong đó có một ký hiệu nghĩa là ‘đỏ’. Nàng thần người, biết chắc chắntrong này có trò lừa bịp gì đây. Nàng vốn định tìm tờ báo có đánh dấumàu đỏ, nhưng lại có mấy tờ chẹn dưới bức mật điện, vì sợ Khang TriệuKhanh nghi ngờ mình hiểu nội dung bức điện nên nàng chỉ lấy tờ báo nằmtrên. Nàng quay lại, đưa tờ báo cho ông và hỏi: “Tư lênh, tờ này có đúng không ạ?”

Khang Triệu Khanh giở tờ báo ra, dường như đọc phảimấy tin tức không vừa ý, liên tục phàn nàn : “Quốc gia đang lâm nguy như vậy mà những kẻ thương nhân xấu bụng còn nhân cơ hội mua cô nhi việnSacre-Coeur với giá rẻ để mở song bạc. Cô là thư kí của Quân đoàntrưởng, phải có trách nhiệm nhắc nhở quân đoàn trưởng thương xót lấy con dân.”

“Vâng ạ! Tôi sẽ nhắc nhở quân đoàn trưởng.” Nhan Khai Thần vẫn cúi đầu, đứng cạnh đợi sai khiến.

“Cô biết cô nhi viện Sacre-Coeu không?” Khang Triệu Khanh gấp tờ báo lại, ngẩng đầu hỏi.

Nhan Khai Thần nhỏ nhẹ đáp: “E tư lệnh nhớ nhầm ạ! Cô nhi đó tên là Saint-Josse, trước đây tôi từng ở đó!”

“Ồ, hình như Thiếu Đình cũng kể với tôi, năm mười một tuổi, cô được một chủ tiệm gạo đưa ra khỏi cô nhi viện và nhận làm con nuôi phải không? Mangbàn cờ lại đây!” Khang Triệu Khanh đột nhiên nổi hứng, bảo nàng lấy bàncờ đặt xuống đầu giường, sau đó lấy ngón trỏ và ngón giữa gắp một quâncờ trắng nói: “Cô và Thiếu Đình quen nhau khi nạn lũ xảy ra.” Đặt quâncờ xuống, ông ta lại gắp quân cờ đen lên và nói: “Sau đó thì hôn lễ củanó biến thành tan lễ.” Ông đặt quân đen xuống, rồi ngay sau đó lại đặtlên một quân trắng. “Kế đó, cô xả thân cứu Thiếu ĐÌnh”. Ngừng một lát,vẻ suy nghẫm điều gì đó, ông ta lại gắp một quân cờ đen, tiếp: “Chẳngbao lâu sau, Thiếu Đình giúp cô chuộc thân, quay sang hợp tác với VươngKình Vũ.” Ông ta gắp quân đen rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vôcùng điềm tĩnh của Nhan Khai Thần hỏi: “CÔ bảo nước cờ này nên đặt ở đâu là thích hợp nhất?”

“Tư lệnh gắp nhầm phải không ạ? Lẽ ra đây là lượt của quân trắng.”

“Ồ. Cô biết rõ tờ báo tôi cần đọc ở chỗ nào, sao lại không lấy? CÔ sống ởcô nhi viện những mười năm mà không nhớ năm cô tám tuổi thì Sacre-Coeuđổi tên thành Saint-Josse sao? Mà nơi kỉ niệm tuổi thơ của cô biến thành sòng bạc, cô không thấy tức giận hay luyến tiếc gì ư?” Khang TriệuKhanh nhẩn nha hỏi, nhưng thấy nàng chết lặng tại chỗ, giọng ông ta trởnên sắc nhọn hơn. “Chỉ vì cô quá cẩn trọng nên đã mắc sai lầm lớn nhấtlẽ ra không nên mắc phải. Bức điện đó đúng là có ghi chữ đỏ, chỉ cónhững người không hiểu cách giải mã mới không bị chi phối khi nhìn thấychữ đó và tiếp tục tìm những tờ báo bên dưới. Nhưng vì cô nhận ra chữ đó nên trực giác mách bảo cô rằng tôi đang thử cô, bởi thế cô không độngđến nó. Giờ đặt nước cờ này xuống để xem có nhận ra điều gì khác biệtkhông nhé?” Khi ông ta đặt quân đen xuống, thế cờ tạo thành cục diện bao vây tứ phía, quân trắng không còn đường thoát thân. Nhan Khai Thần hiểu ý ván cờ này, quân trắng đương nhiên là Khang Thiếu Đình, còn nàng làquân đen đầy dã tâm.

Giờ nàng không biết làm gì hơn ngoài thở dài thầm than thông minh quá sẽ bị thông minh hại chết, mặt khác nàng vôcùng khâm phục Khang Triệu Khanh, chả trách tổ chức tìm trăm phương ngàn kế để trừ khử ông ta. Khang Triệu Khanh bị trừ khử là một điều dĩnhiên. RÕ ràng khống chế Khang Thiếu Đình dễ hơn nhiều so với việc đốiphó với hồ ly tinh già này.

“Nói đi, rốt cuộc ai cử cô đến đây?!” Khang Triệu Khanh ngồi dậy, ông ta đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng Nhan Khai Thần cũng đã tính trước, đồng thời nàng bắt đầu đếm ngược,thời gian dành cho Khang Triệu Khanh không còn mấy khắc nữa. “Chỉ sợ tưlệnh Khang không còn cơ hội biết nữa đâu.” Nàng nhếch miệng cười giễucợt rồi giơ tay cung kính chào vị tư lệnh sắp chầu trời lần sau cuối “Tư lệnh Khang! Mong ngài xuống chầu hoàng tuyền mạnh giỏi. Tôi sẽ chămsóc Thiếu tướng cẩn thận, ngài cứ yên tâm nhắm mắt.” Nói xong, nàng quay người đi thẳng. Từ giờ, nàng không cần lo lắng Khang Triệu Khanh sẽ nói ra bí mật này nữa, vì khoảnh khắc nàng ngoảnh đầu thì bát thuốc đặcbiệt trong dạ dày ông đã bắt đầu phát huy tác dụng, chính vì vậy, ông ta hoàn toàn không có cách nào để kể với ai khác bí mật của nàng, dù lànửa chữ.

Khang Thiếu Đình nhổm dậy ngay sau khi Nhan Khai Thần ra khỏi cửa, nhân lúc mọi người còn đang bận rộn làm các công việc buổisáng, anh khẽ khàng trở về phòng mình, thay bộ quần áo sạch sẽ. Thoángthấy Nhan Khai Thần bước vào phòng tìm mình, Khang Thiếu Đình bất giácnhớ đến cảnh tượng hai người quấn quýt bên nhau tối qua rồi cười mộtcách ngây ngốc. Nhan Khai Thần nhìn anh cười, lại tưởng trên mặt mìnhdính thứ gì, cứ lấy tay lau đi lau lại mãi. Lát sau, đoán ra nguyên cớ,nàng giả vờ giận dỗi đi thẳng xuống lầu. Khang Thiếu Đình bám theo, lenlén giật áo nàng, cố ý chọc ghẹo. Khang phu nhân đi tản bộ về, nhìn thấy nét mặt hai người là lạ, liền sa sầm mặt. Ngặt nỗi, người hầu trong nhà đều có mặt ở đó, bà ta đành vờ như không nhìn thấy gì, cầm bát cháoloãng lên húp. Nhan Khai Thần đặc biệt bưng bát xốt tôm đến cho Khangphu nhân, đó là món gần đây bà ta luôn dặn nhà bếp làm. Khang phu nhânquay sang gắp mấy cọng rau xào, không động đũa đến bát xốt tôm, cuốicùng Khang Thiếu Đình trộn bát xốt tôm vào và ăn hết nữa bát cháo lớn.

Đúng lúc này, cảnh vệ của tư lệnh Khang hốt hoảng chạy xuống bếp, lắp bắp:“Thiếu tướng… thiếu tướng… hình như ông ấy không thở nữa! Nhanh… nhanhlên đây!”

Khang Thiếu Đình kinh hoàng, buông vội bát cháo, laolên phòng cha như tên bắn. Khang phu nhân sững sờ giây lát rồi cũngcuống cuồng chạy lên, không quên sai vú Ngô mau đi mời bác sĩ. Xảy rachuyện lớn, cả nhà đều hoảng loạn, mãi mới mời được bác sĩ đến. Bác sĩnói tư lệnh uống thuốc phiện quá nhiều nên mới bất tỉnh nhân sự, sau đóhòa phèn chua với nước để kích thích dạ dày gây nôn. Nào ngờ vừa uốngmột ngụm, tư lện liền ngừng thở, mấy giây sau tim cũng ngừng đập. BÁcsĩ sớm biết tư lệnh lành ít dữ nhiều, chẳng qua chỉ làm mấy động tác cấp cứu để an ủi Khang phu nhân. Khang Thiếu Đình thấy bác sĩ lắc đầu thudọn đồ nghề thì biết cha đã hết đường cứu chữa, nhưng anh không thể tinnỗi cha lại ra đi đột ngột như thế. Lúc này đây, bên tai anh còn nghethấy tiếng mẹ gào thét tên cha.

Cùng lúc đó, cả vùng trời mà anhkính ngưỡng suốt nửa đời người đã sụp đổ, mà nguyên nhân cái chết lại là dùng thuốc phiện quá nhiều. Nhưng anh biết rõ chưa bao giờ cha anh cósở thích nghiện ngập ấy, cũng vì bài xích thuốc phiện nên ông ta mãikhông chịu tha thứ cho Khang Thiếu Kỳ, làm gì có chuyện giờ lại dính vào món thuốc độc đó. Nhưng vậy chỉ còn lại một trường hợp: ông ta đã bị ai đó cố tình mưu hại. Anh nhìn xung quanh thấy ai cũng lộ vẻ đau đớn đếnđứt ruột gan, những khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia trông mới giả tạo làm sao, cứ như thể khi anh quay đi thì một vài người trong số họ sẽ ngoạcmiệng ra cười đắc ý vì kế hoạch đã đại thành công. CÓ lẽ điều khiến kẻđó tự hào nhất là có thể điềm nhiên chơi xỏ anh hết lần này đến lầnkhác. Ngay trước mũi anh, lễ cưới tắm máu tanh nồng rồi vội vã kết thúc, cũng ngay trước mũi anh, cha vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử, vậy màanh lại không hề hay biết ai là hung thủ.

Anh đau đớn quỳ trướcgiường cha, không thể kìm nén nỗi nghẹn ngào cuộng dâng trong lòng, nước mắt tuôn trào như suối chảy. Nhan Khai Thần cũng quỳ xuống bên cạnhanh, nàng không dám nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ của anh, bởi nếu nhìn vàokhuôn mặt đầy bi ai ấy, nàng sẽ thực sự không thể chịu nổi.