Như Châu Tựa Ngọc

Chương 91:



Trong kỳ khoa cử đầu tiên sau khi Tấn Ưởng tự mình chấp chính đã xuất hiện vài nhân tài ưu tú trác tuyệt, khi bài làm của họ được công bố ra đã thu hút nhiều người luận bàn rôm rả, quả nhiên vô cùng nổi danh, thu hút được rất nhiều người hâm mộ.

Thế nhưng chẳng ai có thể ngờ được rằng kỳ khoa cử này lại xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Thế nhân đều biết từ trước đến nay khoa cử là thế giới của đàn ông, trong triều cũng rất ít trường hợp nữ giới được vào triều làm quan, hơn nữa vị nữ đế nắm quyền chấp chính được lưu trong lịch sử kia cũng chỉ trọng dụng mấy nữ quan bên cạnh, trọng thần trong triều đều là đàn ông.

Thế nhưng lần khoa cử này lại xuất hiện một cô gái.

Phải biết rằng trước thi hương thi hội thi đình, mặc dù mỗi thí sinh không phải cởi hết quần áo ra kiểm tra thân thể nhưng cũng bị soát người, những vụ điều tra danh tiếng đạo đức có liên quan thì không cần bàn nhưng dưới chế độ nghiêm khắc như vậy lại có vẫn có nữ nhân trà trộn vào được.

Có người mắng nữ nhân này phá hoại triều cương, lại có người hoài nghi phía sau có người tham ô gian lận cho nên mới để cho một cô gái giả mạo đàn ông tiến vào điện Chiêu Dương. Ai nấy đều vội vàng lên tiếng phê phán hành vi của cô gái này, nhất là đám thí sinh có tri thức, dường như đây chính là điều vô cùng vũ nhục, vung tay múa chân liên tục để biểu thị lòng bất mãn với chuyện này.

Tất cả mọi người quên mất trước đó không lâu vẫn còn làm đủ trò hùa theo, đủ lời khen ngợi với vị đứng đầu bảng nhãn này, thậm chí còn muốn kết giao tạo mối giao hảo.

Khi Cố Như Cửu hay tin này, lại chẳng cho rằng hành vi của đám người trí thức đang vung tay múa chân kia là đúng, trái lại còn cảm thấy hứng thú với vị đứng đầu bảng nhãn kia.

“Khoa cử Đại Phong ta từ trước đến nay đều chiêu nạp hiền tài khắp nơi, thế nhưng có ai nói chỉ có đàn ông mới là bậc hiền tài?” – Cố Như Cửu cười lạnh giều cợt nói: “Nói tới nói lui chẳng qua những người trí thức này

cảm thấy nữ nhân không có khả năng đứng ở vị trí kia, cũng không nên đứng ở vị trí đó mà thôi.

Tấn Ưởng nghe Cố Như Cửu nói vậy cũng cười đáp: “Vậy Cửu Cửu thấy chuyện này nên xử lý thế nào?”

“Ta mặc kệ.” – Cố Như Cửu nói: “Mấy chuyện hao tâm tổn trí thế này, chàng tự giải quyết, thiếp chỉ việc ăn ngon mặc đẹp là được rồi.”

Tội danh lớn nhất của Trương Đài chẳng phải chuyện giấu thân phận nữ nhi tham gia khoa cử mà là nàng ta vốn là nữ nhưng trên hộ tịch lại là nam nhân, còn tới tham gia thi đình, nếu truy cứu cặn kẽ chính là tội khi quân. Nếu có người gây khó dễ, chỉ cần lấy tội danh này, Trương Đài nhất định không thoát được.

Tấn Ưởng cười bất đắc dĩ: “Sao từ lúc có Tráng Tráng đến giờ nàng lại giống y con vậy?”

“Vậy chỉ có thể trách chàng thôi.” – Cố Như Cửu chống má, cười híp mắt liếc nhìn hắn: “Ai bảo chàng nuông chiều thiếp?”

“Vậy à?” – Tấn Ưởng tới gần Cố Như Cửu, vẻ mặt vô tội – “Sao ta không biết mình chiều nàng lúc nào nhỉ?”

Cố Như Cửu đưa tay bưng mặt hắn, liếc nhìn xung quanh một lượt rồi nhéo nhéo mấy cái nói: “Da mặt dày quá đấy!”

Các cung nữ đã quen nhìn cảnh này mỗi khi đế hậu ở cùng nhau, ai nấy đều bình thản cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Cuối cùng Hà Minh cũng biết tại sao lão hồ ly Bạch Hiền này lại vui vẻ làm chân sai vặt phục vụ bên cạnh Hoàng hậu, chính vì Hoàng thượng yêu Hoàng hậu điên dại, hầu hạ Hoàng hậu cũng chẳng khác nào hầu hạ bên Hoàng thượng.

Hắn còn tưởng Bạch Hiền tung hư chiêu. Cho dù Hoàng hậu nhất thời được sủng ái thì có ích lợi gì? Nam nhân vốn đều hám của lạ, hôm nay có thể tốt với nữ nhân này, ngày mai có thể tốt với nữ nhân khác, dù địa vị Hoàng hậu khác xa nữ nhân bình thường nhưng hầu hạ Hoàng hậu sao bằng ở cạnh Hoàng thượng?

Nhưng bây giờ Bạch Hiền một lòng hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, không chỉ chiếm được chỗ tốt trước mặt Hoàng hậu mà ngay cả Bệ hạ cũng vì vậy

mà trọng dụng lão nhiều hơn, chuyện lão nhận hối lộ của Tư Mã gia trước đây giờ đã là quá khứ.

Loại người này không có lợi tất không động tay, nhất định không làm chuyện hại mình lợi người.

“Xếp đầu bảng nhãn này là nữ giả nam trang cũng rất thú vị.” – Cố Như Cửu đột nhiên nói: “Hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”

Tấn Ưởng nói: “Chuyện đã huyên náo đến mức nào, có lẽ đã bị giải vào đại lao.” – Hắn vốn chẳng mấy chú ý nhưng chuyện này lan truyền quá lớn nên cũng phải để ý.

Khoa cử đầu tiên kể từ khi hắn tự chấp chính lại xuất hiện một trò khôi hài như vậy, trong thâm tâm hắn chẳng mấy vui vẻ, bởi vì chuyện này cho thấy năng lực ngòi bút của giới trí thức.

Có đôi khi ngòi bút quá sắc bén, đối với đế vương mà nói chẳng phải là chuyện tốt.

Tấn Ưởng nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay múp míp của Cố Như Cửu, vẻ mặt dần nghiêm túc.

“Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi, ta triệu kiến nàng ta vào cung một lần không sao chứ?” – Cố Như Cửu quay sang nhìn Tấn Ưởng cười lấy lòng, làm như chẳng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn.

“Được, nàng muốn thì cứ cho triệu kiến.” – Tấn Ưởng biết nàng hiếu kỳ với vị bảng nhãn “nữ cải nam” này, vì thực tế, con gái giả dạng con trai mà không bị phát hiện thật sự rất hiếm, không phải tiểu thuyết, chỉ cần mặc nam trang thì mọi người sẽ giống như mù, đều tưởng nhầm là nam nhi.

Từ trước đến nay, thiên lao vốn là nơi giam giữ trọng phạm, Trương Đài ngồi trong phòng giam mờ tối, lắng nghe tiếng phạm nhân xung quanh, có kẻ nói chuyện, có người kêu oan, nhịn không được ôm đầu gối cuộn mình thành một khối.

Một nữ tù cùng phòng giam thấy vậy liền giễu cợt nói: “Đã vào đây rồi đừng mong có ngày ra, ngươi cũng được xem là người tài, thế mà lại dám phạm tội khi quân.” – Nói xong nữ tù lại liếc nhìn Trương Đài một lượt rồi lắc đầu tiếc rẻ - “Nếu chẳng phải ngươi bị giam cùng phòng với ta, ta còn tưởng ngươi là nam nhân đấy.”

Sắc mặt nữ tù chìm xuống, ngẩng người một lát mới thở dài nói: “Thế đạo bất công, cho dù người không cam lòng thì có thể làm gì?” – nàng ta lại thương hại liếc nhìn Trương Đài – “Người ta tài hoa hơn người, đầu đầy kinh thư thì sao, cũng chỉ là phận nữ nhi, chẳng thể làm gì được.”

Trương Đài thấy người đàn bà này chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng cuộc sống khốn khổ trong ngục nên trông rất tiều tụy, không biết bà ta phạm phải tội gì mà bị giam trong này.

“Bà… phạm tội gì, sao lại bị giam ở đây?”

Theo nàng thấy diện mạo nữ tù này nhã nhặn trông không giống người gian ác.

“Ta…” – Nữ tù cười khổ lắc đầu – “Phạm tội ngu ngốc, chẳng đáng nhắc đến.”

Trương Đài còn muốn hỏi tiếp lại thấy mấy quan sai giữ thiên lao dẫn một thái giám áo lam đi về phía này, liền không dám hỏi thêm nữa, chỉ thận trọng nhìn bọn họ tiến lại gần, đến khi họ dừng lại trước cửa phòng giam của nàng.

“Ngươi là Trương Đài?” – Thái giám áo lam nhìn nàng, vẻ mặt vô cảm.

“Là tại hạ.” – Trương Đài chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng đứng dậy hành lễ với vị thái giám.

“Miễn lễ.” – vị thái giám gật đầu – “Hoàng hậu cho triệu ngươi vào cung diện kiến.”

Hoàng hậu? Trương Đài kinh ngạc trợn mắt, không dám tim nhìn vị thái giám, sao Hoàng hậu lại muốn gặp nàng?

Nữ tù ngồi thu mình trong góc nghe thấy hai chữ “Hoàng hậu”, người khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Trương Đài, sau đó chậm rãi gục đầu xuống.

“Trương tiên sinh biết cưỡi ngựa chứ?”



Bạch Hiền nhìn Trương Đài, không gọi nàng là cô nương mà xưng là tiên sinh.

“Trong thư viện có dạy cưỡi ngựa, tuy tại hạ học vẫn chưa thông nhưng có thể cưỡi ngựa đi bộ được.” – Trương Đài ra khỏi đại lao, thấy một đội

cấm vệ quân mặc khôi giáp đứng phía ngoài, thầm ngưỡng mộ trong bụng.

“Vậy mời Trương tiên sinh lên ngựa.” – Bạch Hiền lưu loát ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nói với Trương Đài vẫn còn đang đứng tại chỗ: “Nương nương triệu kiến, không dám chậm trễ.”

“Tại hạ biết rõ.” – Trương Đài chắp tay hành lễ với Bạch Hiền rồi lên ngựa. Mỗi tiếng nói, mỗi hành động của nàng đều rất hào hiệp linh hoạt, không hề có vẻ yếu ớt như các tiểu thư khuê các.

Bạch Hiền thấy thế liền thầm nghĩ, có lẽ Trương Đài này đã được dạy dỗ như con trai ngay từ nhỏ, bằng không không thể có được phong thái tự nhiên như vậy.

Trương Đài nào biết Bạch Hiền đang nghĩ thế nào, dù sao lúc này với nàng mà nói, Hoàng hậu triệu kiến đã là chuyện hết sức bất ngờ. Từ lúc nàng còn chưa vào kinh đã từng nghe kể chuyện tình cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu, trong câu chuyện này Hoàng thượng si tình ôn nhu, Hoàng hậu xinh đẹp mỹ lệ, hai người chính là một đôi uyên ương trời đất tạo thành được trời phù hộ nên vợ nên chồng.

Nàng không tin quỷ thần, đối với những tin đồn này cũng cười nhạt nhưng lại tin tưởng tình cảm thắm thiết của đế hậu, cho nên dù chưa từng diện kiến Hoàng hậu nương nương nhưng đã sinh lòng ngưỡng mộ.

Đến cổng bạch hổ, nhóm người xuống ngựa. Trương Đài đi theo sau Bạch Hiền, nghe hắn nói qua quy củ trong cung, thầm ghi nhớ những điều này trong đầu.

Nhìn cung điện lộng lẫy nà chỉ cảm thấy bên trong quy củ thâm nghiêm, áp lực đè nén đến khó thở.

Cổng Bạch Hổ cách cung Càn Khôn khá xa, Trương Đài không biết mình cúi đầu đi bao lâu mới nghe Bạch Hiền nói: “Trương tiên sinh, đến cung Càng Khôn rồi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy sừng sững phía trước mặt, ngay phía trên cửa chính cung treo biển viết “Cung Càn Khôn”, nét bút mạnh mẽ uy nghi không gì sánh được.

Bước vào cửa chính, Bạch Hiền tiếp tục dẫn nàng ta tới ngoài cửa thần điện, thấy Thu La đang đứng giữ bên ngoài điện, liền nói: “Thu La cô

nương, người Hoàng hậu cho triệu kiến đã tới.”

Thu La quay sang cười với hắn, khẽ gật đầu chào Trương Đài rồi nói: “Xin chờ một lát.”

Trương Đài hơi hoảng nghĩ thầm, ngay cả cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương cũng giống tiên nữ hạ phàm, chẳng biết Hoàng hậu xinh đẹp uy nghiêm đến nhường nào.

Không lâu sau nàng thấy cung nữ xinh đẹp ban nãy bước ra, khẽ mỉm cười dịu dàng nói: “Nương nương cho tiếp kiến.” – Thu La làm tư thế mời.

“Làm phiền Thu La cô nương.” – Bạch Hiền khách khí cười với Thu La, sau đó xoay người nói với Trương Đài: “Trương tiên sinh mời đi theo ta.”

Bước vào Tử Thần điện, Trương Đài liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, trong phòng trang trí phảng phất như tiên cung, nàng thấy chân tay trở nên luống cuống. Vào trong nội điện, nàng hơi ngây người khi thấy cô gái mặc áo đỏ đang ngồi, khi hoàn hồn liền vội vã hành lễ: “Học sinh Trương Đài yết kiến Hoàng hậu nương nương!”

Bây giờ nàng vẫn chưa bị tước công danh, tự xưng học sinh cũng chẳng có gì sai.

“Ngươi là Trương Đài?” – Cố Như Cửu nhìn cô nương đang khom lưng trước mặt, nếu không phải nàng đã biết đối phương là nữ tử thì tuyệt đối sẽ không tin người này là nữ cải nam trang.

Không những tướng mạo mà ngay cả yết hầu của nàng ta cũng hơi nhô lên, chỉ là không rõ ràng như nam nhân bình thường mà thôi.

Bả vai rộng, vóc người khôi ngô, ngực chẳng biết do cố ý bó lại ngay từ đầu hay là vốn nhỏ, thoạt nhìn vẫn bằng phẳng chẳng khác nào nam nhân, không có chút đặc điểm nào của nữ nhi.

“Chính là học trò.” – Trương Đài không biết Hoàng hậu nương nương cho triệu nàng vào cung có dụng ý gì, cho nên đối phương hỏi gì nàng đáp nấy.

“Ta đã xem qua bài văn của ngươi rồi, đây quả là bài văn tuyệt mỹ,” – Cố Như Cửu cho nàng ta ngồi xuống – “Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến thủy lợi, rất thú vị.”

Không ngờ Hoàng hậu nương nương lại tán thưởng văn chương của mình, Trương Đài hơi kích động: “Học sinh tài sơ học thiển, khiến nương nương chê cười rồi.”

“Không, ngươi là nhân tài hiếm có, ngay cả Bệ hạ cũng từng lên tiếng tán thưởng tài năng của ngươi.” – Cố Như Cửu lắc đầu thở dài một hơi nhìn Trương Đài, nếu người này là một đấng nam nhi nhất định sẽ trở thành trụ cột trong triều đình, chỉ tiếc…

Trương Đài biết những lời Hoàng hậu nương nương chưa thốt ra là gì, nghĩ tới tình cảnh hiện nay của mình nàng chợt thấy tuyệt vọng.

“Có thể nói cho bổn cung biết vì sao ngươi phải cải nam trang đến tham dự khoa cử này không?” – Cố Như Cửu suy nghĩ một chút – “Nếu xét về tình có thể lượng thứ, bổn cung sẽ giúp ngươi bẩm với Bệ hạ.”

Bạch Hiền đứng trong góc liếc mắt hâm mộ nhìn Trương Đài, cô nương này thật may mắn, bình thường Hoàng hậu nương nương rất ít khi ra mặt cầu tình với Bệ hạ.

Trương Đài trong lòng khẽ động, liền đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình kể ra.

Chuyện là thế này, khi nàng chưa chào đời, phụ thân gặp chuyện không may qua đời. Mẫu thân vì bảo vệ điền sản trong nhà đã nói dối với mọi người rằng nàng là bé trai, đồng thời đăng ký hộ tịch giới tính của nàng là nam. Về sau, mẫu thân tái giá với một vị thân hào nông thôn, nàng được đọc sách tập viết, nhờ tư chất thông minh, thi đậu vào học viện, cứ thế thi hương thi hội…

Từ nhỏ nàng đã được nuôi nấng như nam nhi, trước mười tuổi nàng vẫn luôn nghĩ bản thân chính là một cậu con trai, sau này mới biết mình không phải. Ngày đó khi tham gia thi đình, nàng thậm chí nghĩ, nếu có thể mở ra hoài bão ấp ủ trong lòng, cuộc đời này cứ tiếp tục làm một đấng nam nhi, không kết hôn cũng đáng giá.

Thế nhưng nàng không ngờ thân phận lại bị vạch trần, không chỉ phạm tội khi quân còn có thể liên lụy đến gia tộc và thư viện, cho nên trong lòng luôn thấp thỏm lo âu, hận không thể lấy cái chết tạ tội.

Nàng không sợ chết, chỉ sợ chết rồi vẫn liên lụy người nhà cùng các tiên sinh trong thư viện. Nhưng nàng không cam lòng, vì sao nàng không thể

vào triều làm quan? Chẳng nhẽ vì nàng là nữ nhi sao? Vì là con gái nên không thể kế thừa điền sản? Vì là con gái nên phải lập gia đình giúp chồng dạy con? Vì là con gái nên không được phép có hoài bão, không được thể hiện tài năng?

Nàng không cam lòng nhưng không thể làm gì được.

Nghe xong những biến cố trong cuộc đời Trương Đài, Cố Như Cửu cảm thấy Trương Đài bị cản trở bởi thế tục và nhận định giới tính của thế nhân, tuy rằng nàng đã chấp nhận sự thật mình là con gái nhưng vì trước mười tuổi vẫn nghĩ mình là con trai nên cách nói năng lẫn hành vi đều không thể hiểu được “là con gái thì phải cư xử ra sao” để điều chỉnh.

Cố Như Cửu vẫn cảm thấy nếu nói đến tư duy phân biệt giới tính chẳng qua là muốn gạt người, tư tưởng vốn không phân biệt nam nữ, chỉ là đàn ông hy vọng phụ nữ an phận thủ thường nên lập một khuôn mẫu gò ép phụ nữ trong đó, đồng thời luôn miệng nói phụ nữ phải thế này thế nọ mới đúng, hễ vượt quá khuôn khổ chính là đồi phong bại tục, không tuân thủ bổn phận của phụ nữ.

Nữ nhi cứ loay hoay trong cái khuôn mẫu sáo rỗng này rồi dần dần đánh mất chính mình, cũng cho rằng phụ nữ nên như vậy, sau đó lại quên phải thoát khỏi khuôn mẫy này, đồng thời động viên những nữ nhân khác không nên tìm cách thoát khỏi nó.

Bọn họ sẽ nói bên ngoài khuôn mẫu này vô cùng đáng sợ, là coi thường luân lý đạo đức.

Chính bản thân Cố Như Cửu cũng đứng ở giữa khuôn mẫu này, nhìn phong cảnh trong khuôn viên này, không hề giơ chân đạp vào ranh giới của nó. Cho nên thấy kính nể cô gái có cá tính như Trương Đài.

Một người tài hoa hiển nhiên đáng được mọi người tôn kính, không liên quan đến việc người đó là nam nhân hay nữ nhi.

“Ngươi… là một người rất tài hoa.” – Cố Như Cửu nhìn Trương Đài rồi nói: “Ta nhớ lịch sử từng có nữ tử làm quan tuần án[1]?”



[1] Quan tuần án: chức quan đi tuần các nơi để xem xét các quan địa phương cai trị dân như thế nào.

Trương Đài đứng dậy hành lễ với Cố Như Cửu nói: “Hồi bẩm nương nương, quả thật có tiền lệ này.”

Có điều đều là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là bọt sóng nhỏ trong biển rộng bao la.

Cố Như Cửu gật đầu, trầm mặc một lát mới nói:” Ngươi lui đi.” – Nàng quay đầu nói với Bạch Hiền: “Bạch công công đưa Trương tiên sinh về đi, dặn dò cai ngục không được làm khó Trương tiên sinh.”

Nghe Hoàng hậu gọi Trương Đài là “Trương tiên sinh”, Bạch Hiền cũng thầm tính toán.

Ra khỏi cung Càn Khôn, Bạch Hiền cười nói với Trương Đài: “Trương tiên sinh là người có phúc, đại nạn không chết tất hậu vận viên mãn, chớ lo lắng.”

Trương Đài là người có học, dĩ nhiên hiểu rõ ẩn ý của Bạch Hiền, nàng xoay người hướng cung Càn Khôn hành lễ ba lạy, sau đó mới tiếp tục bước theo Bạch Hiền.

Trong triều, các quan vì chuyện của Trương Đài mà tranh luận không ngớt, đa số cho rằng Trương Đài phạm tội khi quân không thể dung tha. Có một bộ phận nhỏ cho rằng: “Trương Đài là nhân tài hiếm có, không thể vì nàng là nữ nhi mà phủ định tài hoa.”

Bên nào cũng tự cho mình đùng, cãi nhau ầm ĩ chẳng ai nhường ai, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết quả thống nhất. Điều khiến mọi người lấy làm lạ là Bệ hạ không lập tức đưa ra quyết định mà để mặc cho các quan viên thảo luận, tựa hồ không có chủ ý hạ quyết vụ Trương Đài.

Những người có thể đứng ở chỗ này đều chẳng phải kẻ có tài năng tầm thường, bọn họ đều đã xem qua bài thi của Trương Đài, đều biết nàng là nhân tài hiếm có, thậm chí trước khi thân phận bị vạch trần, không ít người đoán tương lai nàng ta nhất định rộng mở.

Chỉ tiếc thói đời khó lường, ai có thể nhờ bậc kỳ tài này lại là một nữ nhân.

“Bệ hạ, thần cho rằng hành vi này của Trương Đài đã làm bại hoại triều cương, ảnh hưởng đến danh dự của Bệ hạ, phạm tội khi quân tất phải chém làm gương.” – Một quan văn bước ra khỏi hàng nói: “Bằng không ngày sau

lại có nhiều nữ giới tiếp tục noi theo nữ nhi này, thiên hạ tất loạn, tiền lệ này tuyệt đối không thể mở đường.”

“Ừ.” – Tấn Ưởng nhìn vị quan văn như có điều suy nghĩ: “Thế nhưng giết một người tài hoa như vậy há chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

Vị quan văn lại nói: “Bệ hạ, nhân tài Đại Phong ta đông đúc cớ nào lại không thể tìm được người tài khác hay sao? Quy củ không thể làm loạn.” - Nữ nhân thì tham gia khoa cử làm gì, ở nhà lo dạy dỗ con cái có phải hơn không.

Lời vừa nói ra lại có nhiều người không đồng tình bắt đầu lên tiếng phản bác. Chờ những quan văn này ngắt nhéo nhau chán chê, Tấn Ưởng mới nói: “Có câu ‘Văn vương cầu hiền nhược khát’[2], lương sĩ trong thiên hạ không câu nệ nam nữ, chỉ cần nguyện ý giúp đữ Văn vương, Văn vương đều hậu lễ chờ đón. Triều đình ta từng có nữ chiếu tướng mang binh ra trận giết địch trăm trận trăm thắng, cớ sao đến triều trẫm lại không có lấy một tài nữ? Thiên hạ sẽ đối xử với trẫm như thế nào, người hậu thế sẽ nghĩ chúng ta như thế nào?”

[2] Cầu hiền nhược khát: cần người tài như khát nước.

Các quan văn vốn đưa ra đề nghị xử tử Trương Đài kinh ngạc há hốc, nghe ý tứ này của Bệ hạ thì không muốn truy cứu Trương Đài.

Quả thật lịch sử Đại Phong có ghi chép chuyện nữ chiếu tướng ra trận giết địch, trăm năm trước khi Cao La xâm chiếm chiếu tướng thủ thành chết bệnh, thê tử của hắn vì bảo vệ thành đã thay đại phu cầm quân chống địch, về sau nhờ năng lực hơn người, khiến cho binh lính bái phục, kết quả chẳng những giữ vững thành đồng thời còn mang binh bang trợ quận huyện lân cận đẩy lui quân địch, vị nữ chiếu tướng này chính là một trong trăm vị danh tướng của Đại Phong, quan bái trấn quân địa tướng quân nhị phẩm, từng được chính miệng quốc quân Đại Phong tán thưởng là bậc anh hùng chẳng thua kém gì đấng mày râu.

Nghĩ vậy, trong lòng các quan văn Đại Phong hơi khó chịu, lẽ nào thời bọn họ lại xuất hiện một nữ nhân đã đánh nát mặt mũi của võ tướng còn chưa đủ, giờ lại xuất hiện thêm một nữ nhân đánh nát thể diện của quan văn bọn họ nữa sao?

Thế nhưng chuyện đến nước này rồi chẳng ai dám đứng ra nói điều gì, đúng vậy, đám đàn ông chúng ta đang đố kỵ hiền tài, ganh tỵ với một nữ nhân tài năng hơn hẳn chúng ta.

Không quan tâm có phải ganh ghét thật hay không, lúc này lại đứng ra, nếu truyền đến tai người đời sau thì hắn sẽ trở thành kẻ ganh ghét nữ nhân có tài cán hơn mình.

Làm quan hơn mười mấy năm, chỉ mong được lưu danh bách thế, ai lại không lo cho danh dự của mình?

Dù sao nữ nhân này cũng không có khả năng làm nên trò trống gì, lúc này bọn họ đã vội giơ chân ra ngáng để làm gì, dù sao coi như nàng ta được bước chân vào triều cũng sẽ không có nhiều cơ hội thăng quan tiến chức, chim trĩ rơi vào ổ phượng hoàng cố mấy cũng không thể lột xác thành phượng hoàng được.

“Bệ hạ nói rất đúng, tuy hành vi này của Trương Đài là phạm tội nhưng tội này xét về tình có thể lượng thứ, thần tấu xin Bệ hạ nương tay.” – Quan viên nói giúp Trương Đài thừa cơ hội này đứng dậy tấu.

Có một nhóm người tư tưởng tân tiến, không câu nệ lề thói cũ như Cố Chi Vũ.

“Thần tán thành!”

“Thần tán thành!”

Có võ quan đứng dậy theo, dùng hành động thực tế bày tỏ sự ủng hộ với Trương Đài. Vụ Trương Đài như một cái tát vào mặt đám quan văn, võ quan bọn họ cảm thấy như được giải tỏa cơn tức.

Cuối cùng Trương Đài được miễn chết nhưng tội sống khó tha, nàng bị điều đi làm huyện lệnh ở một huyện biên cảnh, tạo phúc cho bá tánh vùng xa xôi.

Địa phương xa xôi này khá phức tạp, văn hóa nông nghiệp lạc hậu, hầu hết mọi người đều đút lót để không phải đến làm quan vùng đất này.

Vì vậy cả triều đều hoan hỷ, công danh của Trương Đài được bảo vệ nhưng lại làm quan ở một vùng đất lạnh lẽo khủng khiếp như thế. Những người bất mãn với nàng rất hả hê, đến làm quan vùng đó, không bệnh chết

thì cũng phải kiếm đường đi nơi khác, một nữ nhân như Trương Đài thì có thể kiên trì với nó được bao lâu?

Kiên trì thì có thể chết bệnh, còn không thì công danh bị hủy hoại, người bị rơi vào thế này thì có gì đáng để tâm nữa.

Chỉ là không ai biết, lúc Trương Đài nhậm chức, Hoàng hậu nương nương đã tặng cho nàng một đại phu.

Vụ thi đình rốt cục cũng kết thúc, một thời gian sau chuyện Trương Đài cũng dần rơi vào quên lãng.

Ngay lúc an ổn, kinh thành lại nổ ra một trận sét giữa trời quang, liên quan đến nhất đẳng thế gia Lý thị trong kinh.

Có phụ nhân cáo trạng Lý Quang Cát lấy thứ sung đích lừa dối thế nhân.

Việc này vừa dấy lên, cả triều đều sôi sục, trưởng nam của Lý Quang Cát chẳng phải Lý Hoài Cốc công tử nổi danh trong kinh thành sao?

Nhưng năm đó khi Ngô thị hoài thai Lý Hoài Cốc, không ít người thấy rõ bụng bà ta lớn dần lên, thế nào lại lấy thứ sung trưởng?

Nếu việc này do chính Lý Quang Cát làm, vậy người Ngô gia và Ngô thị có biết không?

Quang trọng nhất là Lý Hoài Cốc đã lớn thế này, nhiều năm không ai nói gì sao đột nhiên lại nhắc đến, chuyện này chắc chắn có nội tình, có mấy người tin vào điều này chứ?

Chuyện này huyên náo đến tận triều đình, Lý Quang Cát thề như đinh đóng cột rằng những lời đồn đãi này không có căn cứ, thỉnh cầu Hoàng thượng tra rõ, dù vậy thể diện Lý gia coi như mất sạch.

“Làm mẹ sao lại không rõ có phải con mình sinh ra hay không?” – Tấn Ưởng nhìn vẻ mặt ấm ức lẫn tức giận của Lý Quang Cát nói: “Chi bằng mời Lý phu nhân cùng trợ giúp điều tra vụ án này?”