Như Châu Tựa Ngọc

Chương 23:



Dương gia trong kinh thành, mặc dù cùng họ Dương với mẫu tộc mẫu thân Dương thị của Cố Như Cửu, nhưng lại không cùng chi cùng mạch, cũng không có bao nhiêu quan hệ.

Dương gia này phất lên từ tiền triều, mặc dù không hiển hách như Tư Mã gia Lý gia, nhưng đủ thanh quý. Nhà bọn họ đã sinh ra ba thừa tướng, hai hoàng hậu, còn phong cương đại sứ thì nhiều vô số kể, hai ba mươi năm gần đây tuy tuột dốc hơn so với trước kia, nhưng xét sâu về khía cạnh bên trong Dương gia so với những nhà tri thức khác vẫn vang danh hơn hẳn, cũng không có người nào dám càn rỡ trước mặt bọn họ.

Tổ tiên Cố gia cũng không có bao nhiêu giao tình cùng Dương gia. Mấy năm gần đây bởi vì Dương Quốc Công rất ngưỡng mộ thư pháp Cố Trường Linh, cho nên hai nhà cũng thường xuyên qua lại với nhau.

Cũng không hẳn là Dương Thái Thái thích Cố Như Cửu, thế nhưng có thể nhìn rõ bà có thiện ý với Cố gia. Kể từ lúc Cố Như Cửu cùng mẫu thân bước chân vào trong nội viện Dương gia thì Dương Thái Thái khen Cố Như Cửu không dứt miệng, hận không thể nâng nàng lên thành một bông hoa tuyệt thế đáng trân trọng nhất.

“Tiểu nữ vẫn còn kém cỏi lắm, nào dám nhận những lời khen ngợi như vậy của Quốc công phu nhân.” Đối với thiện ý của Dương Thái Thái, Dương thị có chút không vui, cũng ung dung thuận thế khen cô nương Dương gia vài câu, nhìn tổng thể thì bầu không khí vẫn hoà hợp thoải mái.

Cố Như Cửu ngồi cạnh Dương thị sắm vai đồ trang sức cũng chú ý tới cô nương Dương gia ngồi phía đối diện đang đưa mắt nhìn mình, vì vậy ngẩng đầu cười với đối phương, Dương cô nương cũng mím môi cười lại đáp lễ. Nụ cười tươi rói chẳng khác nào ánh sáng ban mai, quả nhiên là đẹp và thanh khiết.

Nhìn thấy vẻ mờ ám của hai tiểu bối lúc này, Dương Thái Thái cười nói: “Tiết trời hôm nay rất đẹp, chi bằng mọi người cùng ra ngoài vườn dạo một vòng, coi như học đòi văn vẻ một chút.”

Mọi người đang ngồi trong phòng đều gật đầu đáp ứng, còn có người vỗ tay phụ hoạ: “Từ lâu đã nghe nói vườn hoa của quý phủ Quốc công được thiết kế tinh xảo, nếu được dạo bước trong khu vườn này cũng là học đòi văn vẻ rồi. Vườn uyển nhà ta vừa loạn vừa rối, nhàm chán không thể tả.”

Mấy nữ quyến nghe người này nói vậy liền nở nụ cười, Cố Như Cửu tò mò liếc nhìn cô gái vừa nói chuyện kia, thấy đối phương mặc bộ đồ sáng đẹp, là một phụ nhân tuổi còn trẻ. Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể sảng khoái cười nói trong hoàn cảnh này, chẳng biết là nhà ai.

Đợi lúc mọi người mãi ngắm cảnh không ai chú ý đến, Dương thị mới nhẹ giọng nói vào tai Cố Như Cửu: “Con có để ý đến nữ tử vừa lên tiếng lúc nãy không?”

Cố Như Cửu gật đầu.

“Nàng là khuê nữ nhà Trương thừa tướng, trước đó vài ngày đã gả cho đại lang Tôn gia.” Nhắc tới gia đình tân quý của vị Trương thừa tướng trong triều đình, giọng nói của Dương thị có chút hờ hững: “Trương thừa tướng tuy là một người có khả năng, bất quá khuê nữ nhà hắn, lại nói năng tuỳ tiện, chẳng biết ý tứ.”

Cố Như Cửu cười giễu cợt, nguyên lai đại lang Tôn gia cưới một khuê nữ nhà tân quý? Nàng không nhịn được quay lại liếc mắt nhìn vị Tôn Trương thị mới được gả nhập Tôn gia kia, bởi vì quần áo đối phương vô cùng hoa lệ, cho nên dù đứng giữa đám nữ quyến vẫn nổi bật không lẫn vào đâu được. Nhưng cũng cho thấy rõ, tuy rằng nàng đã cực lực biểu hiện thân thiện với mọi người, từ đầu đến cuối vẫn thấy sự khập khiễng không hợp.

Nghe nói vợ cả Trương thừa tướng là người có tính cách đanh đá, vì xuất thân không tốt, cũng không thường xuyên lui tới cùng đám nữ quyến trong kinh, ngay cả cô nương trong nhà cũng ít khi tham dự vào các buổi hội họp của đám quý nữ thế gia.

“Đi chơi cùng mấy tiểu bối đi.” Dương thị nhìn ra phía xa xa cười cười, nơi đó có mấy cô nương thế gia chưa lấy chồng đang đứng: “Đi bên cạnh nương để làm gì?”

“Con cũng không quấy rầy thú vui của nương nữa.” Cố Như Cửu cười híp mắt cúi người hành lễ với Dương thị, sau đó mới nhấc váy đi về phía mấy cô nương trẻ tuổi đang đứng.

Dương Thái Thái nhìn bóng lưng nàng đi xa, hài lòng gật đầu. Chầm chậm khoan thai, xoay người cất bước, xinh đẹp nhuần nhã tựa như liễu lay hoa cười. Vị cô nương Cố gia này có tư thái và khí độ vô cùng tốt.

Càng ngắm càng thích, Dương Thái Thái không nhịn được nói: “Cố phu nhân thật khéo dạy con gái. Ta thấy Nhị cô nương nhà bà vui đến mức cứ tưởng như con gái nhà mình vậy, nhưng ngẫm lại, nha đầu nhà ta nếu so với Nhị cô nương nhà bà, lại giống như một đứa trẻ thô tục.”



Dương thị mới vừa khiêm tốn vài câu, người xung quanh lại buông lời trêu ghẹo, sau đó tâng bốc thổi phồng cô nương hai nhà lên một lượt. Khi các nữ quyến còn đang tụm lại hàn huyên, đều là những người nhìn rõ mọi vật từ nội tâm, có ai không nhìn ra tâm tư của Dương Thái Thái. Chỉ là dáng vẻ Dương thị, tựa hồ vẫn tỏ ra hờ hững không mấy nóng cũng chẳng quá lạnh với phủ Quốc công này.

Vì vậy, những người hiểu chuyện nghĩ đến ân oán đã qua của hai nhà họ Dương trong kinh. Kinh thành có hai họ Dương gia, một chính là thế gia thi thư thanh quý đứng đầu nhị lưu, và một tộc Dương thị bậc trung tam lưu phát tài dựa vào công trạng.

Người của hai bộ tộc này tuy đều mang họ Dương, thế nhưng không cùng một tổ tông, cho nên nhà yếu thế hơn khó tránh khỏi phải chịu vài lời đồn xấu.

Mọi người thấy thái độ Dương thị không lạnh không nóng, không nhịn được hoài nghi ở trong lòng, lẽ nào vì nguyên nhân ấy mà Dương thị không muốn gả con gái mình vào quý phủ Dương Quốc Công?

Tuy trong bụng ai cũng tò mò, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài, chỉ có Trương thị tò mò liếc mắt nhìn Cố Như Cửu đang đứng trò chuyện với mấy cô nương khuê các khác, bất quá chỉ là một con nhóc mười ba mười bốn tuổi, cũng không phải thiên tư quốc sắc gì, rốt cuộc Quốc công phu nhân chấm điểm nào ở nàng ta?

“Cửu Cửu, Tôn Trương thị đang nhìn muội kìa.” Người bạn khuê các tốt của Cố Như Cửu tên Hồ Hỉ khẽ thì thầm vào tai nàng nói nhỏ: “Cũng không biết Tôn gia nghĩ như thế nào, sao lại…” Nàng cắn cắn môi, cảm giác mình nói chuyện như vậy cũng không hay ho gì, đành phải ho một tiếng, nuốt lời định nói xuống bụng.

Cố Như Cửu cười liếc nhìn nàng một cái, biết Hồ Hỉ định nói gì, đường đường là thế gia công tử tại sao lại cưới một nữ nhi nhà tân quý.

Thế nhưng theo nàng thấy, Tôn gia đã đưa ra một lựa chọn rất đúng đắn, nhà bọn họ thiếu thế lực, Trương gia thiếu danh, hai nhà hợp lại với nhau, kết quả đôi bên đều song toàn.

Điều duy nhất không mấy thoả đáng chính là, vị Tôn Trương này tựa hồ cũng không biết rõ phương thức chung đụng giữa các nữ quyến thế gia là thế nào, chẳng qua hành vi của các nữ quyến thế gia từ trước đến nay đều quá hàm súc, có thể lúc này nàng còn không biết được rằng, mọi người có mặt ở đây đều chướng mắt với hành vi điệu bộ của nàng ta.

Vài vị cô nương tụm lại một chỗ, chơi trò ném thẻ vào bình rượu, một vị cô nương nói: “Vẫn là lang quân Lý gia lợi hại nhất.”

“Chỉ tiếc hôm nay là cuộc gặp gỡ của các nữ nhi, muội không nhìn thấy phong độ khoan thai nhanh nhẹn của lang quân Lý gia.” Cô nương bên cạnh cầm khăn tay pha trò vài câu, sau đó tiện tay cầm lấy một mũi tên, sờ sờ vào đầu mũi tên: “Tư Mã gia và lang quân Lý gia, cho dù không chơi trò ném thẻ vào bình rượu, chỉ đứng thôi cũng thấy đẹp.”

Ở Đại Phong, mỹ nam từ trước đến nay rất được hoan nghênh. Người Đại Phong càng cư xử nhiệt tình hơn với những nam tử anh tuấn. Mấy cái chuyện ném quả vào xe ngựa của những lang quân anh tuấn hoàn toàn không pải là chuyện đồn đãi mà vẫn thường xảy ra như cơm bữa ở đất kinh thành này.

Không thể không nói, bách tính Đại Phong đi đầu trong việc xem mặt kết thân, nhìn các danh sĩ danh thần, chẳng có ai dung mạo xấu xí, người quá xấu cho dù may mắn đặt chân vào triều, cũng khó được cấp trên trọng dụng.

Vô luận là thời đại nào, ai có dung mạo tốt, luôn luôn chiếm thêm một ít lợi thế. Cố Như Cửu nhìn vài vị cô nương dang nhỏ giọng thảo luận lang quân nhà ai đẹp đẽ anh tuấn nhất, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán, may ở thời này không chú trọng đến cái gì tam tòng tứ đức, cũng không phải thời đại yêu cầu nữ tử không tài mới là đức, bằng không cuộc sống thật ngột ngạt.

“Cố muội muội, muội muội thấy lang quân nhà ai anh tuấn nhất?” Mọi người đang bình luận hăng say, chưa phân định được cao thấp thì bỗng

nhiên đổ dồn sang hỏi Cố Như Cửu.

Cố Như Cửu ngẩn người, nghĩ tới Hoàng đế đang ở trong cung, theo nàng, cậu con trai Tư Mã gia cùng Lý gia, cũng không anh tuấn bằng tiểu Hoàng đế.

Bất quá, những lời này chỉ có thể nghĩ trong bụng mà thôi, nàng không thể nói ra thành lời được: “Muội thấy Nhị ca nhà muội là anh tuấn nhất.”

Vài vị cô nương sửng sốt, nhị lang Cố gia quả thực tướng mạo thập phần xuất chúng, năm hắn còn chưa thành thân đã là đối tượng của các cô nương trong kinh thành này.



Bất quá nam nhân đã thành thân, cho dù có anh tuấn cỡ nào đi nữa, cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh của các nàng được. Cho nên mọi người cũng không muốn tiếp tục để Cố Như Cửu đề xuất thêm một người như vậy nữa. Ngay cả Dương cô nương thoạt nhìn vô cùng văn tĩnh cũng mỉm cười nhìn nàng.

Cố Như Cửu bất đắc dĩ thở dài: “Muội lại nói lời không nên nói rồi, mỹ nam trong kinh nhiều lắm, ai cũng có vẻ đẹp riêng, ai cũng toát ra vẻ anh tuấn hiên ngang riêng, mọi người hỏi vậy chẳng phải đang làm khó muội sao?”

Nghe nói như thế, mọi người cũng thấy rất phải, liền cất tiếng cười to, chuyện xếp hạng mấy mỹ nam trong kinh cũng nhanh chóng trôi vào quên lãng.

Nhưng thật ra Dương cô nương có chút thất vọng, nàng còn ngóng trông Cố Như Cửu khen huynh trưởng nhà mình anh tuấn vài câu cơ đấy.

Trên con đường bên ngoài phủ Định Quốc Công, mã xa của Tư Mã Hương đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy phía trước có mấy cẩm y công tử che chở một vị thiếu nên mặc áo bào tím bước về phía bên này.

Chờ đến khi nàng nhìn thấy tướng mạo thiếu niên mặc áo bào tím thì bàn tay đang vén mành cửa chợt căng thẳng, thế gian lại có người tuấn mỹ như thế sao? So với mấy vị công tử đang đi cùng vị thiếu niên này thì nhị lang của Tư Mã gia chẳng qua chỉ bình thường mà thôi.

Tựa hồ ý thức được nhóm người bọn họ đang chặn mã xa, thiếu niên áo bào tím đi đầu liền kéo dây cương, đẩy ngựa đứng sang bên cạnh nhường

đường. Mấy người phía sau hắn thấy thế, cũng lần lượt tránh xa.

Khi mã xa lướt qua thiếu niên mặc áo bào tím thì Tư Mã Hương lại lần nữa vén rèm lên nhìn. Đáng tiếc mã xa đã đi xa, người thiếu niên mặc áo bào tím kia cũng không liếc mắt nhìn mã xa dù chỉ một cái.

“Bệ hạ.” Cố Tồn Cảnh liếc nhìn bốn phía: “Phía trước là phủ Định Quốc Công, ngài có muốn…”

Liếc nhìn sư tử bằng đá uy phong lẫm lẫm trước cửa, Tấn Ưởng khẽ rũ mắt xuống nói: “Không cần, ta chỉ muốn đi xung quanh dòm một chút thôi.”

Nếu hắn bước vào bái phỏng phủ Định Quốc Công, chẳng phải làm gia tăng mặt mũi cho phủ Định Quốc Công sao? Người không biết còn tưởng rằng hắn coi trọng người của phủ Định Quốc Công, lúc ấy phải làm sao?

“…” Cố Tồn Cảnh cảm thấy từ ngữ của mình lúc này thật nghèo nàn, bởi vì hắn cũng không rõ cớ sao Hoàng thượng lại đột nhiên đưa ra quyết định ra ngoài cung đi dạo.

“Tồn Cảnh và đại lang Dương gia có giao tình thế nào?” Tấn Ưởng quay đầu ngựa lại, giống như lơ đãng nói: “Ta nghe nói người này tài mạo song toàn, là một người tuấn tú hiếm có?”

“Y theo vi thần thấy, người này tuy không hoàn toàn giống những lời đồn khen ngợi khoa trương ấy, thế nhưng cũng đạt được bảy tám phần…” Cố Tồn Cảnh suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Hơn nữa năm nay hắn mới tròn mười sáu tuổi, tương lai sau này còn có thể tiến xa hơn.” Sau khi nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Bất quá vi thần cũng không có nhiều giao tình với người này, cũng không biết rõ con người của đối phương thế nào.”

Nghe xong lời hắn, Tấn Ưởng vẫn không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Hồi cung thôi, ta đột nhiên nhớ ra còn một vài thi thư chưa đọc.”

“Rõ.” Cố Tồn Cảnh theo lời hành sự, đối với mệnh lệnh của Tấn Ưởng không có nửa phần do dự. Phản ứng của mấy vị Long cấm vệ khác so với hắn còn chậm hơn nửa nhịp.

Tấn Ưởng nhìn thấy rõ phản ứng của tất cả bọn họ, thế nhưng trên mặt lại chẳng biểu lộ ra chút tâm tình gì.