Như Châu Tựa Ngọc

Chương 14:



Hai huynh muội vừa bước vào cổng chính đã bị người nhà bao lấy xung quanh. Cố Tồn Cảnh bị phụ thân và huynh trưởng kéo qua một bên, hỏi tình huống của trường ngựa. Cố Như Cửu cũng bị rơi vào vòng vây của mẫu thân cùng chị dâu, sau đó uống trà an thần và thu xếp tắm rửa thay y phục.

Dựa theo tập tục, hễ gặp mấy chuyện xui xẻo ngoài ý muốn thế này, mọi người để tránh vận xui dính theo người cần phải tắm rửa dâng hương, cầu tổ tiên phù hộ cuộc đời không bệnh không tai, không nên gặp phải tai bay vạ gió.

Được người trong nhà quan tâm như vậy, Cố Như Cửu không đành lòng từ chối, chỉ mặc kệ mẫu thân cùng các chị dâu an bài hết việc này đến việc khác cho nàng.

Nhìn thấy con gái bị vợ cả mang đi, Cố Trường Linh thở dài bảo hai đứa con trai cùng ngồi xuống: “Lý gia cùng Tư Mã gia sau sự kiện lần này chắc chắn sẽ xảy ra hiềm khích với nhau. Hai đứa con không nên tham dự vào, dẫu sao hai nhà này cũng không có bao nhiêu giao tình với nhà chúng ta.”

Thường ngày, mặc dù tính cách hắn ôn hòa nhưng cũng biết phân nặng nhẹ. Tư Mã gia và Lý gia muốn tranh đấu với nhau là chuyện của bọn họ, Cố gia chẳng muốn đảm nhiệm chức vụ binh sĩ cho bên nào.

Cố Chi Vũ và Cố Tồn Cảnh biết phụ thân đang lo lắng cái gì, hai người đồng loạt gật đầu nói: “Phụ thân không cần lo lắng, chúng con sẽ làm việc cẩn thận.”

“Ừ.” – Cố Trường Linh gật đầu, ông rất yên tâm trong hành động và việc làm của hai đứa con trai này, đứa lớn nhất thì làm việc thận trọng vững vàng, đứa thứ hai thì rất nhạy bén, hơn nữa tính tình cả hai đều không thích gây sự.

“Chuyện hôm nay ở trường ngựa, con nhận thấy có điểm gì đó không thích hợp.” – Cố Tồn Cảnh nhíu nhíu mày – “Lý Ngô thị tựa hồ có mâu thuẫn gì với nội bộ Lý gia, con nhận thấy thái độ của bà ta có điểm gì không đúng.” Hắn vốn cho là Lý Ngô thị vì chuyện con gái mất nên tâm tình bất

ổn như vậy, thế nhưng sau khi suy xét cẩn thận, hắn nhận ra ánh mắt của bà khi nhìn người Lý gia không giống chủ mẫu thấy người nhà mình.

Chuyện bản thân nghĩ không thông, hắn nói ra để cùng thương lượng với phụ thân và huynh trưởng, còn hơn để trong lòng tự mình đơn độc đẽo gọt nghiền ngẫm.

Cố Trường Linh nghe Cố Tồn Cảnh nói như vậy, cảm giác mình là trưởng bối, là đàn ông không thích hợp đàm luận chuyện cá nhân đã qua của các phu nhân nhà khác, buộc lòng phải lắc đầu thở dài nói: “Chuyện trong nhà Lý gia, các con cũng không cần dò hỏi.”

Vừa nghe cha nói vậy, Cố Tồn Cảnh cũng biết chuyện này chắc chắn có ẩn tình năm xưa. Thấy phụ thân không có ý nhắc đến, hơn nữa Lý Ngô thị mới vừa mất con gái, hắn ngồi đàm luận chuyện sau lưng họ quả thực không phải hành vi quân tử nên đành đè nén lòng hiếu kỳ xuống, không lên tiếng hỏi tiếp nữa.

Vốn còn lo lắng đệ đệ sẽ chẳng biết nặng nhẹ lên tiếng hỏi dồn, nhưng sau khi thấy đệ đệ không tiếp tục truy vấn, Cố Chi Vũ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Gần trăm năm qua, Tư Mã gia và Lý gia mặc dù cũng từng có quan hệ thông gia với nhau, thế nhưng một núi không thể chứa hai hổ, mặc dù đều là nhất đẳng thế gia, cũng có phân chia cao thấp.” – Cố Trường Linh nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay, trên nét mặt tựa hồ phảng phất chút bùi ngùi và cả chút thư thái: “Đáng tiếc mới đó mà đã mấy trăm năm rồi.”

Vinh quang của thế gia chung quy sẽ dần dần tản đi, hoàng quyền đã định trước sẽ bao trùm lên trên tất cả mọi người.

Mấy nghìn năm trước, thời thế chủ nô phong quang như vậy mà chỉ một câu nói cũng dẫn đến kết thúc một cuộc đời. Bởi vì xung đột giữa văn hóa cùng quyền lợi các tầng lớp, làm cho khối đất đai này trở thành thiên hạ của thế gia cùng vương thất. Ngàn năm trước, nguyên thủy đế thống nhất mười nước, thành lập hoàng triều, thế gia và hoàng thất vẫn ở vào vị thế kiềm chế lẫn nhau.

Tiến trình lịch sử đã định trước thì không thể sửa đổi được, cho dù làm người dự liệu trước được việc tương lai, cũng chỉ có thể gắng sức mở một con đường cho mình và người đời sau mà thôi.

Cố Chi Vũ và Cố Tồn Cảnh thấy vẻ mặt phụ thân phức tạp, đồng loạt trầm mặc xuống.

Chỉ chốc lát sau, nữ quan được Tấn Ưởng phái mang đồ đến tặng tới.



“Bái kiến Cố Hầu gia, bái kiến nhị vị công tử.” Nữ quan dẫn đầu quỳ gối chào ba người, sau đó nói rõ mục đích đến đây.

“Thánh thượng nhớ Hầu gia ngày thường vất vả cực nhọc giáo thụ học hành, đặc biệt sai nô tỳ mang đến các loại trà thơm an thần dưỡng sinh.” – Nữ quan ra hiệu cho thái giám cung nữ sau lưng đem toàn bộ đồ vật chuyển vào, cười tủm tỉm nói: “Đây là tấm lòng tôn sư trọng đạo của thánh thượng, mong Hầu gia không từ chối.”

Cố Trường Linh nhìn các loại trà huân hương và vải vóc tơ lụa trong tay, tâm tình nhất thời hơi phức tạp. Mấy khối vải vóc màu sắc tươi đẹp thế này, vừa nhìn là đã biết dành cho tiểu cô nương, chẳng nhẽ muốn để cho hắn mặc?

Có học trò tốt nhà ai muốn tỏ lòng tôn sư trọng đạo lại cho tiên sinh của mình dùng những vật dụng thế này?

“Bệ hạ khách khí quá rồi, thần cảm thấy vô cùng thẹn thùng.” – Cố Trường Linh cười ha hả nhận lấy mọi thứ, lại để quản gia chào hỏi và mời những người từ trong cung vào trong dùng trà. Thấy nữ quan khăng khăng không dám vào, hắn lại đích thân tiễn đưa đến cửa, còn hoàn lại cho mỗi người một hồng bao.

Chờ những người này đi khỏi, Cố Trường Linh và hai đứa con trai phát hiện trong những món quà tặng, tất cả dược liệu đều là an thần dưỡng sinh, thậm chí còn là dược liệu dưỡng da tốt nhất, tất cả vải vóc đều là những màu sắc mà các cô nương trẻ tuổi ưa thích, còn có hộp trân châu, cũng không thể bảo lão già như ông mài mấy thứ này thành phấn rồi hầm chưng cách thủy với canh uống nhé?

“Bệ hạ làm vậy là có ý gì?” – Cố Chi Vũ vờ ngớ ngẩn nhìn mấy thứ này, nhìn không giống như tặng cho phụ thân dùng.

Cố Trường Linh nhìn qua mấy thứ này chỉ vuốt râu mỉm cười, thấy đứa con lớn nhất đã lên tiếng hỏi thì tiện thể nói luôn: “Không phải nói là đưa

cho vi phụ trà an thần dưỡng sinh sao?” – Nói xong, gọi nha hoàn đến bê đồ theo hắn đi vào hậu viện.

Hai huynh đệ nhìn nhau, do dự đi theo, phụ thân nói vậy là có ý gì?

Sau khi tắm xong thay áo mới, Cố Như Cửu đang quây quần bên cạnh mẫu thân, cắm nén nhang lên bàn thờ tổ tông, xoay người bái lạy trời đất, sau đó mới quay trở lại trong phòng, ăn mấy dĩa bánh ngọt mà hai chị dâu đặc biệt làm cho nàng.

Có vẻ quá lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý Cố Như Cửu, ba người không ai nhắc đến chuyện ở trường ngựa, chỉ nói vài ba chuyện đồn thổi vừa xảy ra trên phố cho Cố Như Cửu nghe.

“Con không thể tưởng tượng được đâu, đại lang Ngụy gia bị vợ cả đuổi đến mức rớt cả giày mà không dám quay lại nhặt, làm cho không ít người bên ngoài cười chê.” – Trần thị khẽ cười kể lại chuyện của nhà Ngụy bá: “Loại gia đình tân quý này chẳng biết giáo dục con cháu cho thật tốt, cứ khăng khăng người nhà mình có tài trí hơn người, khoe khoang hống hách, đúng là vừa buồn cười vừa đáng trách, chỉ toàn chọc cười cho thiên hạ.”

“Không phải sao, hễ nhà nào coi trọng thể diện một chút thì chẳng ai lại làm ra những chuyện như họ.” – Hồ thị gật đầu theo. Gia đình tân quý ở trong kinh thành cũng không phải ít, thế nhưng đại bộ phận đều có điểm đáng để tuyên dương khen ngợi. Hoang đường lại chẳng coi trọng mặt mũi, thể diện của mình giống như Ngụy gia quả thật hiếm thấy.

“Chỉ tiếc cho nữ quyến trong nhà hắn, có một phu quân như vậy.” – Cố Như Cửu nhấp một ngụm trà, đè xuống cảm giác khô khốc đang phát ra từ cuống họng – “Vợ cả đại lang Ngụy gia tuổi còn trẻ, còn có thể hòa ly, phu nhân Ngụy bá thì đã lãng phí cả cuộc đời ở bên cạnh Ngụy bá rồi.”

Dương thị thấy vẻ mặt nữ nhi tựa hồ rất tiếc rẻ, lo lắng nàng sẽ nảy sinh ấn tượng không tốt đối với đàn ông, nhân tiện nói: “Thế gian này đương nhiên có người tốt kẻ xấu, lời nói và việc làm của một người không đại biểu cho tất cả được. Con không nên chỉ nhìn thấy mỗi một mình hắn mà cho rằng người trên đời này đều như thế.”

Nàng cũng không phát giác mình nói những điều này với con gái là không tốt. Con gái hiện giờ tại đã mười một tuổi, hiên tại không giáo dục

những điều này, lẽ nào chờ ngày sau con gái bị người khác gạt rồi mới nói sao?

Quy củ là chết, người là sống. Có chút quy củ, vốn là thể hiện cho người bên ngoài nhìn mà thôi, còn ở trước mặt người trong nhà, còn làm bộ làm tịch bày ra mấy cái quy củ trong đống bách khoa ấy ra làm gì? Như vậy thì được gì chứ?

Người Cố gia bọn họ ở bên ngoài thì những người khác không thể soi mói đến nửa điểm sai sót, thế nhưng về đến nhà, đóng cửa lại thì thế nào cũng không liên quan đến người khác.



Lắng nghe mẫu thân bắt đầu giảng dạy cách sống ở đời với mình, Cố Như Cửu suýt nảy sinh ý định cúng bái, mẫu thân nàng như vậy mới là nữ trung hào kiệt.

Chẳng qua muốn bộc lộ phong độ trùng trùng hay dáng vẻ oai phong lẫm liệt ra bên ngoài cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

“Con phải nhớ kỹ, ra bên ngoài thì mỗi một lời ăn tiếng nói, mỗi một hành vi cử chỉ đều đại biểu cho bộ mặt gia tộc mình nên dù có nói như thế nào đi nữa cũng phải cẩn thận. Thế nhưng về đến nhà, làm thế nào cho bản thân được tự nhiên thoải mái thì làm.” – Dương thị nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, tầm mắt đảo qua hai người con dâu cùng nữ nhi – “Nhà được gọi là nhà cũng vì nó làm cho tất cả mọi người sống trong đó đều cảm thấy thư thích.”

Trần thị và Hồ thị nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Dương thị, trên mặt lộ chút ý cười. Làm con dâu Cố gia, các nàng từ khi được gả vào đây đã chung sống rất thân thiết cùng cô em chồng và mẹ chồng, cảm tình cùng phu quân cũng vô cùng khăng khít. Gia phong Cố gia vô cùng tốt, trên dưới đều một lòng, cuộc sống hằng ngày của cả hai đều rất thư thái.

Cố Như Cửu sờ sờ mũi, kỳ thực nói nôm na chính là: “Làm người không nên quá mức nghiêm túc, ra bên ngoài làm sao có thể diện một chút là được, còn về đến nhà mà vẫn mang cái bộ mặt mọt sách ấy làm gì, có ai nhìn thấy đâu?”

Cuối cùng nàng cũng biết hai vị huynh trưởng bên ngoài có phong độ như thế, về đến nhà liền lộ ra những cử chỉ như vậy là học được ở đâu.

“Người nhà ở chung thì làm như vậy, phu thê sống chung với nhau cũng thế.” – Thanh âm của Dương thị hơi giảm xuống – “Đàn ông sẽ không thích nữ nhân sau khi đóng kín cửa vẫn luôn miệng nói quy củ phép tắc gì, nữ nhân cũng sẽ không thích nam nhân về đến nhà mà hễ mở miệng ra là nói đạo lý nhân đức này nọ.”

Có hai người con dâu đang ở đây, Dương thị không tiện nói nhiều, nàng chuyển đổi đề tài: “Đã giờ nào rồi?”

Trần thị đang tính lên tiếng, bỗng nghe tiếng bước chân từ sau cửa truyền đến, quay đầu nhìn ra cửa thì thấy ba cha con Cố gia lần lượt đi vào, phía sau bọn họ có mấy nha hoàn đang ôm đồ.

Biết được những vật này là thánh thượng sai nữ quan đưa tới, mấy người các nàng có chút ngạc nhiên. Sau một hồi lật xem mới hiểu hết được tâm ý sau đó, thánh thượng nhân mượn danh nghĩa là tôn sư trọng đạo để tặng đồ an ủi Cửu Cửu?

Cố Như Cửu cũng không ngờ tiểu Hoàng đế sẽ tặng nhiều thứ thế này, tiện tay mở một hộp gấm, bên trong đựng chiếc trâm hoa cài tóc bằng bạc vô cùng tinh xảo, rất hợp với những cô nương chưa xuất giá.

Nhìn thấy trâm hoa bạc, sắc mặt Dương thị kỳ quái: “Bệ hạ có ý gì?” – Không thể trách bà suy nghĩ quá nhiều, tự nhiên sao lại tặng nhiều quà như thế?

Cố Trường Linh bỏ trâm hoa vào trong hộp - “Hoa trắng thuần khiết, món đồ trang sức hợp này hợp với những cô nương trẻ tuổi.”

Cố Như Cửu: “…”

Tiểu Hoàng đế năm nay mới bây lớn, nàng mới bây lớn? Có phải cha suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?

Phu phụ Cố Hầu quả thật có chút nghĩ quá nhiều. Tấn Ưởng sai nữ quan mang trâm hoa cài tóc bằng bạc kia đến Cố Hầu phủ chỉ vì mấy thứ này có để ở đây hắn cũng không dùng đến, mà hắn thấy tóc Cố muội vừa đen vừa bóng mượt, nếu cài lên nhất định sẽ rất đẹp.

Đến giờ hắn vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc gặp Cố muội trên con đường trong cung một năm trước, nhớ kiểu dáng cây trâm cài bằng bạc trên mái tóc của nàng.

Cũng không biết Cố muội có thích mấy khúc vải hắn tặng không?

Buổi tối hôm đó, vị sư huynh tốt Tấn Ưởng của Đại Phong vì suy nghĩ đến chuyện này mà cảm động mất ngủ, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hôm đó.