Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 342: Nhật Kí



Có thể giống như cặp vợ chồng già ấy, sống bên ngoài trong một thời gian dài, không bị nhiễm bệnh trùng hút máu, rốt cuộc thì Tần Minh Hồi vẫn chưa từng thấy qua.

Những ngôi nhà rải rác trên mặt đất mà cô lần lượt nhìn thấy, hoặc là bỏ trống không có người, hoặc chính là đóng cửa để những người đã chết biến thành trùng hút máu ở bên trong.

01 đem những con trùng hút máu này đốt thành tro bụi, từ lúc hắn thiêu thi thể nhân loại đầu tiên, hỏi một cách rất tầm thường, nhưng tiểu tiểu thư lại khóc ngay lập tức, 01 liền không hỏi câu hỏi này nữa.

Hắn giống như một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, mặc dù không biết sai ở đâu, nhưng sau khi nhận được phản hồi xấu, không dám làm những điều tương tự như trước đây.

Tần Minh Hồi chú ý tới vấn đề này, cùng hắn giải thích trao đổi rất lâu, 01 mới khôi phục thói quen dò hỏi cô cảm thụ và chấm điểm, chỉ là mỗi lần thiêu hủy nhân loại bị biến thành trùng hút máu, hắn cũng sẽ không hỏi vấn đề này.

Về việc hắn rốt cuộc từ chuyện này hiểu được cái gì, Tần Minh Hồi cũng không rõ ràng lắm.

Một tảng lớn thổ địa tuy rằng rộng lớn không người, nhưng cũng không tịch mịch, bởi vì ở trên này vẫn còn các loại động vật sinh sống.

Tần Minh Hồi nhìn thấy đàn voi, mười mấy đầu voi, mang theo voi con đi qua bên người các cô.

Những con vật hình thể khổng lồ này, không sợ người máy 01 so với chúng nó lớn hơn rất nhiều, chỉ đem hắn trở thành những cục đá bên đường.

Đi ngang qua các cô, voi mẹ trưởng thành nhìn thêm hai cái liền bỏ qua, voi con thì tò mò hoạt bát hơn rất nhiều, vòng quanh chân 01 một vòng, dùng mũi câu lấy chân hắn, bị voi mẹ gọi mới chạy theo kịp. Cọ đến bên chân voi mẹ, voi con còn muốn quay đầu nâng mũi voi lên, giống như là cùng đại gia hỏa cáo biệt.

Ngoài đàn voi, Tần Minh Hồi còn nhìn thấy đàn sư tử, báo và đàn sừng bò rừng mãnh liệt.

Tần Minh Hồi nghĩ tới việc săn lùng động vật khác, đổi khẩu vị, cuối cùng đều từ bỏ.

Tiếng kêu của cừu hoang trên bãi cỏ rất xinh đẹp và đáng yêu, nhảy lên giống như một đứa trẻ hạnh phúc; con nai con trốn trong bụi cây có đôi mắt to, đặc biệt đẹp, tò mò và ngây thơ chủ động đến ngửi ngửi cô.

Loại thời điểm này, bảo cô nhào tới một nhát đâm chết chúng nó ăn thịt... Tần Minh Hồi xuống tay không được. Trong xã hội hiện đại, tất cả mọi người đã quen với việc phân chia thịt đã được đóng gói , thực sự bảo mình đi giết trâu giết cừu, thì có mấy người dám động thủ.

Cô ngẫm lại cảm thấy mình vẫn nên ăn nhiều hoa quả rau dại đi, cũng đừng nghĩ đến việc đổi khẩu vị, chỉ thịt thì gà rừng thỏ rừng không cũng rất tốt.

Có ăn là tốt rồi.

Nhưng buổi tối nằm trong ngực 01, Tần Minh Hồi và 01 nói chuyện phiếm, đột nhiên nói: "Muốn ăn thịt cừu." ”



[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 đi bắt cừu cho ngài. ]

"Vẫn là quên đi."

Trong một khoảnh khắc, Tần Minh Hồi nói thêm: "Muốn ăn thịt bò." ”

[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 đi bắt bò cho ngài.]

"Vẫn là quên đi." Tần Minh Hồi tiếp tục: "Muốn ăn thịt heo. ”

Bị từ chối hai lần 01 không nói đi bắt heo, Tần Minh Hồi ngược lại hỏi: "Không bắt heo cho tôi sao? ”

"Tiểu thư, vẫn là quên đi. ]

01 học theo câu trả lời của cô.

Tần Minh Hồi bị hắn làm cười chết, cười xong thì thầm, "Nếu như anh nói đi bắt heo, tôi có thể suy nghĩ một chút liền đáp ứng. ”

[Tiểu tiểu thư, vì sao bắt heo liền đáp ứng?]

Vấn đề này, Tần Minh Hồi cũng không rõ lắm. Tại sao không nhẫn tâm đi đi giết con nai con cừu con gặp được ở ven đường, đối với thỏ gà rừng lại có thể xuống tay, vì sao muốn ăn hổ sẽ bất an, nghĩ đến ăn thịt lợn lại có thể thoải mái.

"Bởi vì thịt heo tương đối ngon hơn?" Tần Minh Hồi nhớ tới mấy món chiêu bài do đại sư phụ ở Cựu Trạch làm.

[Tiểu thư, bò và cừu không ngon sao? ]

“...... Cũng ngon. ”

01 không thông hiểu được logic của tiểu tiểu thư. Tần Minh Hồi đành phải hơn nửa đêm cùng 01 thảo luận một loạt vấn đề về hương vị của các loại động vật cùng với có thể ăn hay không, dưới tình huống nào có thể ăn, nói cô đến đói bụng liền ngủ một giấc.

Không quá hai ngày, Tần Minh Hồi gặp phải một đàn lợn rừng, lợn rừng mẹ lông đen mang theo mấy đứa con nghênh ngang mà đi qua đống cỏ dại gần đó, 01 thấy, nhắc nhở Tần Minh Hồi.

[Tiểu tiểu thư, có thịt lợn ngon. ]

Tần Minh nuốt nước miếng, lập tức nhìn sang bên kia.



[Tiểu tiểu thư, 01 đi bắt heo cho ngài. ]

“...... Vẫn là quên đi. "Tần Minh Hồi lùi trở về, tiếp tục cầm bút than viết viết vẽ vẽ trên tảng đá.

Ăn thịt heo thì cô không có áp lực tâm lí, nhưng giết heo thì cô có ah.

Không biết có thể làm một cái chương trình giết heo cho 01 hay không, cô nghĩ đến liền hỏi.

[01, tôi có thể viết cho anh một chương trình giết heo hay không? ]

[Được, tiểu tiểu thư. ]

Vì vậy, cũng chỉ còn lại một vấn đề, chương trình giết heo phải viết như thế nào?

Gần đây Tần Minh Hồi đối với việc cải tiến 01 có chút hiệu quả.

01 bây giờ có đèn, loại đèn huỳnh quang có thể chiếu sáng bình thường! Hơn nữa cô còn thêm chức năng điều khiển nhiệt độ cho căn phòng điều khiển trắng tinh khiết, chức năng này làm cho Tần Minh Hồi cực kỳ cao hứng, không còn sợ lạnh nữa.

Thông qua đầu mình, thành công cải thiện sự thoải mái của thân thể mình.

Ngoài ra, Tần Minh Hồi còn mở ra một không gian mới trong cơ thể 01, dùng để ghi lại một loạt phỏng đoán và thành quả học tập của cô, ngoài ra còn có nhật ký của cô.

[01, tôi đem nhật kí viết trong thân thể anh, nhưng anh không thể đọc nha]. Tần Minh Hồi cùng 01 nói giỡn.

01 lại bị tiểu thư làm khó dễ. Viết ở chỗ hắn, lúc viết xong cũng chẳng khác nào đã để hắn "xem" được, nếu hắn không đọc, những nhật ký này cũng không cách nào lưu lại.

Về vấn đề này, trước mắt 01 hoàn toàn không thể tìm thấy một biện pháp nào giải quyết.

Tần Minh Hồi chờ hắn "suy nghĩ" một chút, lại hào phóng tỏ vẻ, "Nếu như anh đã nhìn thấy, vậy thôi, làm trao đổi, anh cũng nên viết nhật ký cho tôi xem. ”

So với vấn đề nan giải trước kia, để cho hắn viết nhật ký, chuyện này dễ làm hơn nhiều, 01 khó xử rốt cục lại có thể nói ra lời thoại trước sau như một của hắn.

[Được rồi, tiểu tiểu thư. ]