Nhóc To Gan Đấy!

Chương 72: Ngoại truyện (1) : ĐỔI XƯNG HÔ



Đây là câu chuyện xảy ra trước lễ cưới của tôi ba tháng.

- Hả? Giang Phách về rồi à?

- Ừ. – Thiên nhấp một ngụm trà. – Nhân dịp về nước, cậu ta định làm đám cưới luôn. Cậu ta mời tôi với cô đi dự lễ cưới vào tuần tới.

- Thật à? Vậy để mai tôi với cậu đi thăm họ đi!

Bốp! Phu nhân và cha của tôi cầm tờ báo đánh lên đầu những đứa con yêu quý rõ đau.

- Gần cưới nhau mà “tôi-cô” khô khan như đá cục vậy hả? – Phu nhân cốc đầu con trai.

- “Tôi-cậu” cái gì? Mười năm rồi mà chưa chừa hả? – Cha tôi gầm gừ.

Quen rồi! Mười năm nay tôi với Thiên cứ xưng hô với nhau là “tôi-cô”, “tôi-cậu” mãi, trong khi thằng nhóc à quên Giang Phách tự nhiên xưng với Tuyết là “vợ-chồng”. Cha mẹ đã ấn định là ba tháng sau chúng tôi sẽ làm đám cưới nên bây giờ phải xưng hô lại.

- “Anh-em”! – Hai đấng sinh thành gằn mạnh.

- Đi làm thôi!

- Ừ.

Chúng tôi đánh trống lảng, lấy cặp ra xe hơi đi làm. Là một chủ tịch nhưng Thiên không cần tài xế, đích thân Thiên đánh xe chở tôi đến chỗ làm. Thiên mở cửa xe, vào trước, tôi vào sau, ngồi ở ghế bên cạnh. Thiên đề máy, lái xe đến chỗ làm. Đi được một đoạn, Thiên thở dài:

- Thật là… sáng nào cũng bắt vậy.

- Cha mẹ cũng muốn chúng ta gần nhau hơn mà. – Tôi nói. - Cậu đừng có cáu.

- Ngày cô trả lời tôi, xưng “anh-em” lần đầu, tôi đã muốn chết rồi, xưng “anh-em”… chắc tôi điên quá.

Tôi huých nhẹ vào tay Thiên:

- Ai bồng tôi rồi nói “anh yêu em” vậy ta?

- Cô nhớ dai quá! – Thiên đỏ mặt.

Tôi rướn người đến gần Thiên:

- Xin lỗi. – Tôi hôn lên má hôn phu.

- Tạm tha.

- Nhưng khi nào chúng ta mới xưng hô “anh-em” được nhỉ? Ba tháng nữa là đám cưới rồi.

- Từ từ… chuyện này khó lắm.

- ----***-----

- Vào thôi! – Tôi nắm tay Thiên, bước vào quán cà phê.

- Họp lớp mừng chị Tuyết hả? – Thiên hỏi.

- Ừ.

- Xích Thố! – Vân vẫy tay. - Chỗ này.

Tôi và Thiên đến chỗ của tụi nó, ngồi xuống hai cái ghế mây được kéo ra sẵn.

- Dính như sơn nhỉ, cặp vợ chồng trẻ. – Giang Phách nói.

- Ai đó cũng vậy thôi. – Thiên trả đũa.

Mười năm trôi qua mà mấy người này chẳng thay đổi chút nào cả.

Vân và anh Sơn cưới nhau 2 năm trước, giờ hai người đã là một cặp huấn luyện viên Karate chuyên nghiệp, biết bao nhiêu võ đường mời nhỏ về dạy với lương cao nhất nhưng cứ ỏng eo là phải mời cả hai mới chịu. Cuối cùng là cặp này mở một võ đường riêng, gây biết bao nhiêu sự thất vọng cho mấy võ đường kia (hút hết võ sinh của người ta mà). Mà hai người này vô tư thật, bụng của nhỏ “Atula” lùm lùm thế kia mà vẫn sẵn sàng đi chơi.

Còn Trân và Tuấn giờ là thành viên của công ty sản xuất đồ dùng học tập, trụ cột của tập đoàn họ Dương. Hai người kết hôn ngay sau khi ra trường, lễ cưới lớn lắm (hai nhà giàu mà). Đương nhiên là hai người có con sớm nhất, một đứa con trai, tên là cái gì Chu Hoàng Trọng thì phải.

Giang Phách với Tuyết đương nhiên giống tôi với Thiên, Giang Phách giờ là chủ tịch tập đoàn họ Đặng còn vợ sắp cưới của cậu ta là trợ lý số một, họ là cặp uyên ương nức tiếng ở thương trường đấy, có chi nhánh ở Mỹ luôn mà. Quên nói, năm lớp 11, Tuyết chuyển qua học ở lớp tôi, biệt danh của nhỏ là “bông gòn”.

- Mừng hai người về! – Vân nâng ly nước ngọt lên.

- Cạn ly!

Chúng tôi cụng ly. Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói:

- Không ngờ hai người định làm lễ cưới sớm thế, sao năm ngoái bảo là tổ chức chung với tôi và Thiên cho vui mà.

Tuyết đỏ mặt một cách kỳ lạ. Giang Phách tiếp lời thay cho bạn gái:

- À, do một số ý kiến ở dòng tộc, chúng tôi phải kết hôn sớm.

- Hay hai người có sự cố bí mật? - Tuấn nói chơi.

Nói chơi thôi cũng làm cho Giang Phách giật mình, ly nước của cậu ta hơi dao động. Tuyết thì mặt tái mét. “Cục bông gòn” này hơi xanh đấy, mới bệnh dậy thì phải. À, à nhớ Tuyết thích ăn sôcôla lắm mà, hôm nay lại kêu nước chanh mới lạ đấy. Đột nhiên, Tuyết đứng phắt dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Gì thế này? Hay đau bụng? Tôi chạy theo xem thử cớ sự gì.

Đến nơi, tôi thấy Tuyết đang gục đầu vào bồn rửa mặt mà nôn thốc nôn tháo. Tôi đến gần, vuốt lưng cho Tuyết, hỏi:

- Sao vậy hả? Khó chịu ở đâu à?

Tuyết lắc đầu nhưng nhỏ vẫn còn nôn, còn có vẻ mất thăng bằng nữa. Cái hình ảnh này quen quen. Tôi cố moi trong óc mình xem mình thấy hình ảnh này hồi nào. Hồi nào nhỉ? Hồi nào? Nhớ rồi! Hồi mà phát hiện nhỏ “Atula” có con quỷ nhỏ trong bụng. Tôi ghé sát tai của Tuyết, hỏi khẽ:

- Bồ “thèm chua” phải không?

Y chóc! Coi cái mặt đỏ như cà chua và thái độ hốt hoảng kia kìa. Thảo nào… Cái thằng quỷ Giang Phách coi vậy mà nhanh thật. Tuyết chống chế:

- Thì ở chung mà, đây cũng chắc bồ “có” rồi.

- Cái gì? – Tôi hét lên. – Cho bồ nói lại đó.

- Mai, chuyện gì vậy? – Thiên hỏi vọng từ ngoài.

Tôi nói:

- Không có gì!