Nhóc To Gan Đấy!

Chương 55



Tôi giật mình, bất giác hét lên, vang vọng bốn bức vách:

- Ông!

- Chuyện gì vậy? – Mai vén màn, hỏi tôi.

- Không có gì! – Ông chủ cửa hàng xua tay.

Mai mỉm cười:

- Vậy thì tốt… - Rồi cô ấy lại vào trong.

Tôi nhìn ông chủ cửa hàng, ông ta rất thản nhiên. Làm sao có thể? Chưa ai nhận ra điều này khi chúng tôi đi chung cả. Tôi hỏi:

- Làm sao… ông biết?

Ông ta chỉ tôi một cách bỡn cợt:

- Ta trông chú mày… nhìn cô bé kia không chớp mắt. Biết người ta vào làm gì mà vẫn… nhìn, sợ người ta tranh mất phải không?

- Cái này… - Tôi thót tim.

- Hà hà… - Ông ta gãi đầu. - Hồi xưa ta cũng vậy.

Ồ. Vậy cũng có người có hoàn cảnh như tôi à?

- Hồi xưa ta cũng đeo đuổi một đoá hồng nở trước ta rất nhiều. Nhưng nàng đâu có hiểu cho ta, cứ tưởng ta là đứa em trai, hết bày vẽ chuyện học tập đến nấu ăn giùm. Mãi đến khi ta 20 tuổi, ta mới bày tỏ tấm lòng của mình bằng cách ôm chầm cô nàng rồi tỏ tình. Và… và…

- Và sao?

- Và cô nàng đã đồng ý sau ba ngày. – Ông chú nhảy cẫng lên.

Ông già này… Điên lên được. Kể chuyện kiểu này nếu không có cái cốt truyện hấp dẫn, ai thèm nghe.

- Giờ là bà xã của ta đó. – Ông ta giơ tay kiểu chiến thắng. – Làm mẹ được một năm rồi.

- À à… cháu hiểu.

- Nhớ lại, những kỷ niệm ấy thật đẹp, cũng có phần đắng cay. Ta phải giữ mãi mới có thể trao nhẫn cho cô ấy. Chú mày cũng nên cố giữ cô bé ấy cho tốt, tình chị - em kiểu này mà gặp cô gái xinh xắn thế là dễ bị nẫng tay trên lắm đấy.

- Có lẽ ông nói đúng. – Tôi cười.

- Xong rồi! – Mai chạy ra.

- Xong rồi à?

Mai ôm một gói giấy được niêm lại cẩn thận, cô nàng nói:

- Tôi trả tiền rồi! Đi! – Cô ấy nắm lấy tay tôi.

- Ờ… Đi nào!

Tôi nắm tay cô ấy, đi ra ngoài.

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Cô đặt cái gì thế?

Tôi mỉm cười:

- Bí mật!

Thiên buông tay tôi ra, đến chỗ chiếc xe đạp. Thiên gạt chân chống ra, dắt xe đến. Thiên nói:

- Đi chứ?

Tôi mỉm cười, ngồi ra yên sau. Thiên đạp xe bon bon trên con đường trải nhựa đến nghĩa trang. Ồ, hình như…

- Xe đạp nhanh lên đấy! – Thiên nhìn tôi ở đằng sau, gật đầu. - Hồi nãy tôi có chuyện vui.

- Chuyện gì kia?

- Chí lớn gặp nhau.

- Tôi có nói dối đâu.

- Cám ơn!

Tốc độ xe nhanh hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, xe đã đến nghĩa trang. Tôi và Thiên xuống xe.

- Mộ của em là ngôi mộ thứ chín đấy. – Thiên chỉ vào nghĩa trang.

- “Em”? – Tôi nghiến răng, liếc cho nó một cái.

- Xin lỗi! – Thiên run lên. – Xin lỗi…vợ.

Tôi quay đi. Cái tính cứ trỗi lên không đúng lúc. Rõ ràng muốn đến đây để mọi chuyện đâu ra đó mà cứ … bậy bạ. Tôi vuốt ngực mình ba lần, xuống nào, xuống nào. Mình không nên giận lúc này, mình không nên giận lúc này. Yên nào.

Thiên nắm lấy tay tôi, mỉm cười:

- Đi! - Thiên quay lại, nói với tôi -Vợ cứ ghen thoải mái đi! Tôi vui lắm!

Ngượng quá đi! Tôi bẽn lẽn theo Thiên đến ngôi mộ của Tiểu Huệ.

- Đến rồi. Tiểu Huệ an nghỉ ở đây. – Thiên buông tay tôi ra.

Ngôi mộ được làm đá hoa, trên bia có khắc những dòng chữ màu trắng ngà: Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương 8 tuổi, chết vì tai nạn giao thông. Còn có hình của cô bé nữa: khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen long lanh long lanh, mái tóc xoã dài đen nhánh nhưng làn da trắng tái, trong hình, Tiểu Huệ không cười, hoàn toàn không có chút sức sống. Trên mộ còn đặt một bó hoa huệ trắng muốt.

- Chắc là của Giang Phách. – Thiên vuốt cánh hoa trắng để trên mộ.

- Tiểu Huệ! – Tôi quỳ trước mộ cô bé.

Tự dưng Thiên vội vàng đến đỡ tôi dậy.

- Này, lỗi của tôi, sao cô lại quỳ?

- Cậu…

(Lời kể của Nhất Thiên)

- có vấn đề hả? – Mai hét lên - Ngôi mộ thấp quá nên tôi quỳ xuống cho đứng đỡ mỏi chần.

- Xin lỗi… - Tôi lí nhí.

Mai hướng về phía mộ Tiểu Huệ, quay lưng về phía tôi. Cô ấy vuốt tấm bia, nói với giọng rất vui vẻ:

- Chào em, chị tên là Tiểu Mai vợ chưa cưới của Thiên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chị có quà tặng em đây!

Mai lấy từ trong bọc giấy một cái gì đó. Để rồi xem… quà gì mà kêu bà chủ cửa hàng hoa gói lâu đến thế, chắc là công phu lắm đây. Từ từ, từ từ.

- Hả?

Xem xong rồi tôi bật ngửa luôn. Không hiểu cô nàng nghĩ gì mà tặng quà này. Tôi hét lên:

- Cô có bị sao không? Đi viếng mộ mà viếng bằng cái này hả?

- Không được hả? – Mai mở to mắt nhìn tôi.

- Đương nhiên, chuyện cô đi viếng hoa lụa là kỳ cục rồi, nay lại viếng bằng cái này nữa.

- Có sao đâu?

Tôi không nhịn nổi nữa, vừa phải thôi chứ.

- Đi viếng mộ bằng vòng hồng đỏ hả?

Chưa từng thấy. Đi viếng mộ thì tặng hoa huệ tây trắng, hoa hồng trắng hay chí ít cũng tặng hoa vạn thọ hay hoa cúc chứ. Đằng này lại tặng hoa hồng đỏ, còn bắt người ta kết thành vòng hoa nữa. Đi viếng mộ chứ có phải là dự lễ cưới.

- Cô thật là… lập dị!

Trời ạ! Mới nói chút xíu mà mặt cô nàng ỉu xìu như bánh bao chiều. Cái khuôn mặt ấy ai mà chịu cho nổi. Tôi phẩy tay:

- Thôi, cô muốn làm gì thì làm.

Cười lại rồi! Tôi phải quay mặt ra chỗ khác, nếu không thì tôi sẽ phát sốt mất (hôm nọ tôi suýt sốt 40 độ C cũng tại cái vụ này mà ra). Đợi Mai quay lưng lại để nói với Tiểu Huệ, tôi mới quay lại xem cô nàng định làm gì.

- Tặng em! – Mai đặt vòng hoa lên tấm bia.

Mai im lặng một chút rồi lại nói:

- Chị đã nghe Thiên kể lại mọi chuyện hết rồi. Chị xin lỗi em! – Đôi mắt cô ấy thoáng buồn - Tại chị mà em bị tai nạn, bố em cũng thế.

- Không phải tại cô. – Tôi nói.

- Nói qua cũng phải nói lại nhé. Cũng tại em mà thằng anh mắc dịch của em phục kích Thiên và chị, làm chị và Thiên lận đận. Em định nói thế nào đây? Hả? Hả?

Kìa, Mai. Mới dễ thương giờ dễ ghét rồi.

- Nhưng chị tha thứ cho em. Cô bé dễ thương ạ. Vì thế… em có thể tha thứ cho Thiên không?

Mai… Một trận gió nổi lên bất chợt, nó đưa những cánh hoa huệ trắng bay đến bên Mai. Mai mỉm cười, vuốt ve tấm bia:

- Cám ơn em! Nói thật với em nhé, lúc đầu nghe Thiên kể về em, chị có tức trong dạ. Dù Thiên nói là chỉ xem em như em gái nhưng thật ra Thiên cũng có chút tình cảm với em, điều ấy làm chị rất mặc cảm vì chị quen Thiên sau em lại hơn tuổi nữa. – Mai có hơi buồn rồi lại mỉm cười – Nhưng sau khi chị nghĩ đến những điểm giống nhau của chúng ta chị lại yên lòng trở lại. Chúng ta đều muốn ở bên một người vì chúng ta đều… yêu người ấy. Chúng ta đều yêu Dương Nhất Thiên.

Ơ. Cái này… có phải là…

- Chị cũng như em, chị cũng yêu cậu ấy từ tận đấy lòng, xem cậu ấy như một người con trai thực sự, đối với chị, cậu ấy là người tuyệt vời nhất.

- Mai… - Tôi đến gần bên cô ấy.

Tôi nắm chặt lấy tay Mai

- Tiểu Huệ, đây là người anh muốn chọn làm cô dâu của mình từ lâu, mong muốn được bảo vệ cô ấy bằng tất cả tính mạng của mình. Em hiểu cho anh chứ?

Có lẽ em rất buồn. Đoá hoa huệ run lên, cứ như muốn tự xé các cánh hoa của mình.

- Chị hiểu em, chị hiểu em mà… - Mai nói.

Cơn gió nữa lại nổi lên, cuốn theo đất bụi. Tôi phải nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt tay Mai. Được một lúc, không còn nghe gió rít nữa, tôi mở mắt ra. Vòng hoa hồng không còn trên bia nữa. Ở đâu vậy.

- Tiểu Huệ! – Mai thốt lên.

Ồ. Vòng hoa đang ở trên đầu Mai. Sao lạ thế nhỉ? Chẳng lẽ… là món quà của Tiểu Huệ?

- Cám ơn em. – Tôi mỉm cười.

- Cám ơn em. – Mai cũng mỉm cười.

Tôi nhìn qua. Trông Mai thật xinh đẹp. Cứ như một nàng công chúa trong cổ tích với bộ váy dài. Nhưng nếu có chiếc khăn vôn, Mai giống cô dâu hơn. Tôi khen:

- Cô giống cô dâu quá!

- Thật sao? – Mai đỏ mặt.

- Ừ, một ngày nào đó, cô sẽ được mặc áo cưới thật đẹp, đương nhiên là suốt lễ cưới.

Mai ngập ngừng rồi nói:

- Cậu hứa rồi đó!

- Ừ! Tiểu Huệ làm chứng cho anh nhé! – Tôi nói với Tiểu Huệ - Còn cô, - Tôi đưa ngón tay út ra. – cô có đồng ý làm cô dâu của Dương Nhất Thiên này không?

Tôi quỳ xuống trước mặt Mai, làm cái động tác tôi đã không làm hai năm nay. Mai dùng ngón út của cô ấy móc nghoéo với tôi:

- Ừ!