Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Chương 55





Ngâm mình trong bồn tắm, tôi khe khẽ hát. Là lá la la la là la lá. Thoải mái quá đi mất. Tắm xong, tôi vui vẻ vừa bước ra vừa lau tóc. Từng giọt nước thấm cả cái khăn. Chẳng buồn phơi nó, tôi nằm dài ra đấy. Nhòm qua cửa sổ, tôi liếc tìm hình bóng của Tiểu Ngọc. Sao nhỏ chưa về nhỉ? Ngay cả số điện thoại cũng thay nên chưa kịp hỏi. 
Nếu không nhanh thì tôi phải đi một mình vậy. Thôi chết rồi. Tôi quên chưa chuẩn bị tiệc để mừng dì và chú về. Phải nhanh lên mới được nếu không sẽ chẳng kịp mất. Tôi phóng vèo đến nhà bếp, lục tung tủ lạnh chọn ra những nguyên liệu cần dụng. Băm băm, chặt chặt,… thật điêu luyện phải không nào? 
Nhưng tiếc là thời gian không cho phép nên tôi chỉ có thể hoàn thành được vài món như: tôm rang, súp lơ xào thịt lợn, gà quay Bắc Kinh, canh cá chua… cùng hai món tràng miệng. Ấy vậy mà đã gần 6h rồi, tôi cấp tốc lên taxi, đến thẳng sân bay. Ôi! May quá. Chuyến bay từ Paris vừa mới hạ cánh xong. Mắt đảo khắp nơi tìm người. A! Kia rồi. 
Tôi cười tươi, vẫy vẫy tay, nói. -Dì, chú. Cháu ở đây này.
Họ vui mừng, ôm lấy tôi, trêu.
- Thế mà dì cứ tưởng cháu không nhớ chứ.
Chu mỏ, tôi cãi.
- Đâu có. Dì phải tin cháu chứ.
- Em đừng có trêu cháu nó nữa. – Chú Jack giờ mới lên tiếng bảo vệ tôi nha.
- Em chỉ muốn thay đôi không khí một chút thôi mà.
Dì Ly cũng gần 40 tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con đấy. À tôi còn biết là dì có hai người con một trai và một gái nhưng đã chuyển về đây sống mấy năm rồi vì bà hai anh em mất ở đây mà. Mỗi tháng chỉ gửi một lá thư về thôi nên tôi cũng chẳng biết mặt mũi họ như thế nào, tò mò lắm nga~.
- Chúng ta về nhà nói chuyện tiếp đi ạ. Cháu cũng đã chuẩn bị bữa tối rồi.
- Ừ.
Chiếc xe di chuyển với vận tốc 50km/h nên tôi có thế ngắm nhìn lại quê hương tươi đẹp mà minh đã rời xa bốn năm. Hinh như tôi đã phát hiện ra một nơi đẹp ở gần đây rồi, hôm nào tôi sẽ đến xem mới được, tiển thể chụp ảnh luôn. Gió mát quá! Lại còn có trăng và nhiều sao nữa. Mai sẽ có nắng đẹp cho coi. Mải suy nghĩ vẩn vơ mà tôi chẳng biết mình đã về đến nhà. Chỉ đến khi chú Jack gọi thì tôi mới biết.
- Tiểu Hương, cháu xuống xe đi chứ.
- Ơ, vâng.
Cùng với hai người, tôi xách va li đặt cạnh ghế sô pha, mới cô chú ngồi rồi xin phép gọi điện cho bạn. Bấm nhanh số, tôi nhỏ nhẹ hết mức.
- A lô. Đây có phải là số điện thoại của nhà Hải Đăng không ạ?
[ -Vâng, đúng rồi. Tôi là Tiểu Ngọc – vợ anh ấy. Cho hỏi cô là ai? Muốn gặp chồng tôi có chuyện gì vậy?
- Là tôi – Tiểu Hương. Rốt cuộc là bà đang ở đâu vậy hả?
[ - À, tôi ở nhà với chống. Có chuyện gì sao? ]
- Bà quên là đã hứa gì với tôi hả?
[ -Ối, tôi quên mất. Xin lỗi. Tí nữa tôi sẽ cùng Hải Đăng đến. Bà đừng giận nha. ]
- Ừ. Nhanh lên. Nếu không tôi đổi ý bây giờ.
[ - Đúng 30 phút nữa tôi sẽ có mặt. Bye nha. Cạch. ]
Thật may khi tôi còn nhớ số điện thoại nhà Hải Đăng chứ không thì lại phải đi tìm. Cúp máy, tôi mở lời trước.
- Hai người chắc cũng đã đói rồi, đúng không ạ? Cháu có làm mấy món. Chú và dì vào ăn cùng đi ạ.
- Ừ. Vậy cũng được.
Ngồi vào chỗ, tôi bê nồi cơm ra, đánh cho đều, sau đó xới ra bát không quá đầy. Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, theo tôi nghĩ là vậy. Nhưng món ăn của tôi lại được chú và dì khen không ngớt làm tôi suýt phổng mũi vì sướng. Hì hì. Lúc đầu, tôi còn cứ nghĩ chú Jack và dì Ly không thích mấy món như vậy, không ngờ họ lại thích đến thế. 
Dì Ly bảo.
- Cũng gần 7 năm dì chưa được ăn lại mấy món mà tổ tiên tạo ra. Mùi vị vẫn như lần đầu ăn vậy
Còn chú Jack thì sửng sốt.
- Chú không nghĩ là đồ ăn Việt Nam lại ngon hơn như thế. Có lẽ đây là món ăn ngon nhất chú từng thưởng thức. Nó có mùi vị là lạ, tuy nhiên lại rất đặc biệt. Đúng là đầu bếp chính nhà hàng Pháp có khác. Tiểu Hương, cháu giỏi lắm!
Ai được khen như thế khéo còn lên mây luôn chứ nói gì là tôi. Vì chẳng mấy lần tôi được tự tay làm ra những món ăn cho dì và chú nhận xét. Cứ lúc tôi định vào bếp thì dì chú không cho, bảo để ** Nguyễn làm nên tôi đành phải tạm biệt cái bếp thân yêu mà thôi. Một cơ hội hiếm hoi mà tôi đã biết bắt lấy. Giờ thì thể nào dì cũng đồng ý cho tôi làm việc bếp núc cho coi. Một mũi tên bắn chết hai con chim có khác. Bữa tối kết thúc. Tôi ngọt một ít hoa quả và pha một chút chè thượng hạng bê ra phòng khách, đặt trên bàn rồi cùng chú và dì xem tin tức ngày hôm nay. Kính koong… Kính koong… Kinh koong…
- Ra đây!
Cái con nhỏ Ngọc này định phá chuông cửa nhà tôi chắc. Nếu không nhắc thì có phải đang vui vẻ với chồng không hả? Thế mà còn muốn quậy nữa. Ôi trời! Tôi mở chốt, đôi môi cong lên tạo thành một nụ cười méo mó.
- Hơ… hơ… hơ… Hai người đến rồi hả? Ồ, chào. Anh là chồng của Tiểu Ngọc phải không?
- Cô đừng bảo là không biết tôi là ai đấy.
Sao lại không biết? Tôi còn lạ gì anh chứ.Nhưng vẫn vờ ngó đi ngó lại rồi gật đầu
- Trí nhớ của cô có vẻ tệ nhỉ?
Gật gật -NÀY! ĐINH NGỌC THIÊN HƯƠNG, SAO CÔ LẠI BỎ ĐI KHÔNG MỘT LỜI THẾ HẢ? CÔ CÓ BIẾT LÀ THẰNG BẠN CỦA TÔI NÓ SỐNG DỞ CHẾT DỞ KHÔNG HẢ? LÚC ĐÓ CÔ CÓ NGHĨ ĐẾN NÓ KHÔNG?
Sao lại không? Nó đeo bám tôi đến tận giờ. Tôi muốn hét thẳng vào mặt Hải Đăng lắm nhưng điều đó là không thế. Bởi vì tôi đã tự hứa với lòng là sẽ chôn vùi tình cảm cùa mình thế nên không được.
- À, tôi nhớ ra rồi. Hải Đăng. Tôi không nghĩ là anh và nhỏ bạn lại lấy nhau sớm thế đấy – Nheo mắt – Chắc anh sợ bị anh chàng nào cướp mất nhỏ nên làm nhỏ thuộc về mình hả? Khiếp nha.
- Sao cô đoán được? – Anh ta thì thầm
- Tôi lạ gì cái tính quái dị của anh nữa. Nhưng hai người hạnh phúc thì tốt rồi. Anh phải nhớ không được làm nhỏ khóc nghe chưa?
- Ok.
Khuôn mặt dễ thương của Tiểu Ngọc đã chuyển sang màu hồng, kéo tay tôi, làu bàu.
- Cái bà này thật là lắm điều.
- Hơ… hơ… hơ… Tôi chỉ muốn tốt cho bà mà thôi. – Hỏi Hải Đăng – Mà anh bạn của anh bị tôi làm sống dở chết dở là ai vậy?
- Thiên Ân chứ còn ai nữa.
- Ồ. Tôi lại không thấy vậy. Anh chàng đó vẫn đang sống hạnh phúc mà. Chẳng có vấn để gì đâu.
- Sao cô lại dửng…
Chưa nói hết câu thì dì tôi trách móc, không hài lòng.
- Tiểu Hương, sao cháu không mời bạn vào nhà?
- Cháu không cố ý mà – Rưng rưng.
- Thôi, không sao hết. Hai cháu vào nhà chơi đi.
- Vâng.
Tôi cất bước theo sau hai người, nở một nụ cười chua chát khác với thường ngày. Thiên Ân, hình như tôi đã trở thành người xấu vì anh rồi đấy. Anh vẫn hạnh phúc được ư? Tôi chẳng còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Tình càm này mãi mãi anh cũng chẳng được biết. Vậy tôi nên làm gì để xóa sạch mọi hình bóng của anh đây? 
Chỉ sợ nó sẽ trỗi dậy, tôi sẽ mất hết lý trí. Xin anh hãy buông tha cho tôi được không? Vết đau này đang nhói không lẽ cũng tại vì anh hay sao? Tôi ghét nhất cái vẻ trầm ngâm suy nghĩ về tình cảm của mình. Gạt bỏ đi, tôi trở lại là một người vui tươi, ngồi phịch xuống ghế cạnh Hải Đăng. Look! Tiểu Ngọc đang líu ríu nói xấu về tôi kìa. Nhỏ này chán sống rồi hả? Được lắm. 
Để xem giải quyết bà thế nào. Tôi như một cái kéo cắt ngang lời Tiểu Ngọc, cười nhưng đôi mắt hình viên đạn liếc xéo nhỏ.
- Ôi! Dì có biết không? “Bạn” cháu đã có “chồng” rồi đấy ạ.
“Chết chưa? Dám khiêu khích tôi hả?”
- Thật hả? – Dì và chú đồng thanh.
- Vâng. Cháu chưa nói dối ai bao giờ. Đây là chồng nhỏ – Hải Đăng cũng là người thừa kế tập đoàn Lima đấy ạ. Cháu nghe nói chồng nhỏ đang làm giám đốc ở đó.
- Đúng là một chàng trai có tài. Nói thực, chú nghe rất nhiều về tập đoàn đó và cũng hợp tác một lần.
Nghe đến đó, Hải Đăng vội vã hỏi.
- Hợp tác? Vậy chú phải là nhân viên của tập đoàn nào đúng không ạ?
T
ôi bốc đồng, nổi quạu.
- Coi thường chú tôi vừa thôi nha. Chú ấy chính là Jack William – chủ tịch của tập đoàn điện tử DJ – kiêm chủ tịch tập đoàn thời F.L và vài công ty lớn khác đấy. Nói chung, chú ấy là một trong số những người thành đạt và giàu nhất thế giới đấy dù mới có gần 40 tuổi.
- William? Đó chẳng phải là dòng họ rất nổi tiếng với sự thành công trên mọi lĩnh vực hay sao?
- Thì đó.
- Thật không ngờ nha. Khủng thật.
- Cháu đừng nghe lời Tiểu Hương nói bậy. Chú chỉ là nhân viên thôi – Chú Jack chối phắt
Tại sao? Toi rồi. Tôi đã hứa là giữ bí mật về thân phận của chú ấy mà. Nếu không tin đồn rò rỉ ra ngoài thì mấy tên phóng viên lại đến nhà phỏng vấn cho coi. Nhìn chú, đôi mắt cún chớp chớp như muốn nói: “Cháu không cố ý. Chú đừng giận cháu nha.” Suốt cả buổi, Hải Đăng không ngớt hỏi lại về thân phận của chú Jack. Tôi vờ xấu hổ, nói là vì tức anh nên tâng bốc vậy. Thế là anh ta tin sái cổ luôn. Hơ… hơ… hơ… Không bị lộ rồi. Hurayy! Tiến hai người đó, tôi bay luôn vô nhà, kéo kéo áo chú.
- Chú ơi, cháu xin lỗi vì đã lỡ miệng nói. Thật sự là cháu không quên mất lời chú dặn.
Cứ tưởng bị mắng ****, ai ngờ chú Jack lại vuốt tóc tôi, cười hiền.
- Không sao. Chú biết mà. Nhưng giờ cháu phải cẩn thận nếu lộ ra thì chú chỉ sợ mạng lại rắc rối cho hai dì cháu thôi.
- Vâng ạ.
Tốt quá! Chú ấy giống ba thật. Ba à, có phải ba đã gửi chú Jack xuống để chăm sóc con không? Tôi tự cười vì suy nghĩ này. 10h. Tôi vào phòng của mình, soạn đồ đạc quần áo định cất vào tủ. Ôi trời! Cái tủ đã cũ và mục nên không thể đựng được. Thôi vậy, tạm thời tôi sẽ cứ để trong va li đã, mấy chuyện khác lo sau. Oáp. Buồn ngủ quá đi mất. Tôi nhảy tót lên giương và chìm vào giấc ngủ.