Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 36: Thất vọng



Dung Thận nghe giọng điệu bình dị mộc mạc của An Tống, không khỏi trầm giọng giải thích, "Cũng không cần coi nhẹ chính mình."

"Không có coi nhẹ chính mình." An Tống nhìn người đàn ông, kéo ra một nụ cười, "Là sự thật, cũng có thể gọi là tự mình biết mình."

Vẻ mặt của cô ấy không hề đau khổ, cũng không có vẻ gì là đang cười nhạo bản thân, như thể không liên quan gì đến cô ấy.

Tuyên bố điều đó một cách hết sức bình tĩnh như vậy, ngay cả đôi mắt cũng bình tĩnh không có gì dao động.

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, "Thật sự suy nghĩ xong rồi?"

An Tống cắn miếng bánh bông lan trứng muối, nhè nhẹ gật đầu, "Suy nghĩ xong rồi, anh không cần lo lắng quá nhiều, kỳ thật cho dù là có qua có lại, tôi làm chút chuyện nhỏ như này ta cũng không thể đánh đồng với sự giúp đỡ của anh."

Nghe vậy, Dung Thận cụp mắt xuống phì cười.

Thái độ của cô thẳng thắn nhanh gọn như vậy, trái lại khiến anh do dự không dám quyết đoán.

.....

Buổi trưa, An Tống ôm trên tay nửa hộp thịt giòn nhỏ và bánh kem thơm ngọt, cùng người đàn ông tiếp tục đi dạo quanh sông Minh.

Trong lúc bước đi cô thỉnh thoảng ăn hai miếng thịt, lời nói và việc làm không còn câu nệ nữa, hiếm khi bộc lộ ra sự điềm tĩnh và tự nhiên nên có ở tuổi của cô ấy như vậy.

Điều này phần lớn chính là do ảnh hưởng vô tri vô giác của bác sĩ Dung.

Quá trình hai người ở chung với nhau bình thường lại thoải mái, kể cả chút cảm xúc nặng trình trịch đó của An Tống cũng trong vô thức được giải tỏa ra ngoài.

"Giúp chuyện của tôi, có thương lượng qua với vị chị gái đó của em hay chưa?"

Hai người bước đến một xưởng gốm, người đàn ông liếc mắt mở miệng, đúng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn không chớp mắt vào bức vẽ của người thợ gốm.

"Vẫn... chưa." Câu hỏi của Dung Thận kéo suy nghĩ của An Tống lại, cô dùng que tre chọc vào miếng thịt giòn nhỏ trong hộp, ngọt ngào nói, "Chuyện này tự tôi có thể làm chủ, đợi sau này tôi tìm được cơ hội sẽ nói cho chị ấy biết. "

Về phần sau này đợi bao lâu, An tổng cũng không dám đảm bảo.

Với tính cách nóng nảy của Tô Quý, một khi chị ấy biết rằng mình sẽ kết hôn với bác sĩ Dung, không lật trời mới lạ.

Vẫn là chém trước tâu sau đi.

Dung Thận như nhìn ra gì đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trắng ngần của An Tống, chỉ cười không nói.

Chưa đến nửa giờ, ánh thu dương đã ẩn mình trong những đám mây dày.



Bên bờ sông đã đón gió, nhiệt độ giảm mạnh.

An Tống và Dung Thận trở lại bãi đậu xe bên ngoài khu ngắn cảnh, vừa lên xe liền nghe thấy Trình Phong u oán hỏi: "Ngài Cửu, chúng ta đi ăn cơm sao?"

Đã mười hai giờ rồi, bụng anh cồn cào vì đói ngồi trong xe đợi.

Cho dù là con lừa của đội sản xuất* cũng phải ăn no rồi mới làm có thể làm việc chứ.

*Con lừa của đội sản xuất: mô tả là bận rộn

Đúng lúc này, người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động của An Tống đột nhiên vang lên.

Không phải là một cuộc gọi điện thoại, mà là một tin nhắn WeChat.

Đến từ Lưu Nhiên ở tòa soạn.

Đại ý là hỏi cô làm cái gì. Gần đây có rất nhiều bản thảo tồn đọng cần được xét duyệt có rất nhiều, cần cô giúp đỡ phân bổ sắp xếp.

An Tống nhìn tin nhắn, do dự vài giây liền liếc mắt hỏi: "Bác sĩ Dung, khách sạn có máy vi tính không?"

"Có, muốn làm việc?"

An Tống gật đầu đáp lại, "Tòa soạn còn có một số bản thảo cần xử lý, có thể cho tôi mượn dùng chút được không?"

Nhìn thấy người đàn ông gật đầu đồng ý, An Tống cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền bảo Lưu Nhiên gửi bản thảo vào hộp thư của cô, ngỏ ý trước 6 giờ tối sẽ xử lý xong.

Lúc này, Lưu Nhiên đang ở trong tòa soạn nhìn thấy câu trả lời như vậy, ánh mắt lóe lên, nói với biên tập viên bên cạnh: "Cô thu dọn đem những phần bản thảo có nhiều chữ nhất ra đây, toàn bộ gửi hết cho An Tống. "

"A? Chị Lưu, đều giao hết cho cô ấy sao? Những bản thảo đó chứa rất nhiều nội dung chuyên ngành lĩnh vực tài chính kinh tế và lĩnh vực khoa học công nghệ. Nếu như xảy ra sai sót......"

Lưu Nhiên liếc nhìn điện thoại, bĩu môi: "Sợ cái gì? Cô ta thẩm tra bản thảo, xảy ra sai sót cũng là vấn đề của cô ta. Cô cứ theo lời tôi nói mà làm."

"Ồ..." Đồng nghiệp liếc nhìn biểu tình của Lưu Nhiên, thăm dò nói một câu: "Chị Lưu, chị có phải là không thích An Tống không?"

Lưu Nhiên đập bàn tay lên bàn, "Cô ta cũng không phải tiền giấy, tôi thích cô ta làm gì. Nếu không phải năng lực duyệt bản thảo của cô ta không tồi, tôi mới lười lãng phí thời gian."

"Nhưng tôi cảm thấy An Tống khá tốt mà. Tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cô ấy..."

Lưu Nhiên thờ ơ ngắt lời người biên tập, "Được rồi, cô nhanh chóng gửi bản thảo cho cô ta, thời gian không còn nhiều nữa."

......

Hai giờ chiều, nhóm ba người trở lại khách sạn.

An Tống trở lại phòng đưa An An xuống vườn dưới lầu đi dạo, còn người đàn ông ngồi trong phòng khách, nhỏ giọng dặn dò Trình Phong, "Thứ hai cậu cùng An Tống đi dạo ở gần đại học, sau đó tìm cho tôi một phần mục lục chuyên ngành cùng tài liệu của các trường đại học ở Trạm Châu. "

"Được ạ, ngài Cửu." Trình Phong vừa mới quay người, lại nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, sáng nay quản lý khách sạn nói với tôi, sớm nay cô An muốn thanh toán tiền phòng, bị quầy lễ tân chặn lại, trước khi cô ấy bỏ đi còn cố ý hỏi cụ thể về giá phòng một ngày. "

Dung Thận rũ mắt xuống suy tư một chút, "Ngày mai đổi chiếc xe khác qua đây, cuối tuần không phải đi theo chúng tôi, cậu đến chung cư Hương Chương giám sát tiến độ."

Trình Phong chầm chậm không chịu rời đi, nhếch mép nói: "Ngài Cửu, phía bên chung cư Nguyên Khải vẫn luôn quan sát mà, tôi qua đó cũng chả làm được cái gì. Lại nói... anh cùng cô An ra ngoài, cũng không thể tự mình lái xe chứ? "

Tổn hại nhiều đến hình tượng.

Trình Phong không dám nói thẳng, lời trong lời ngoài biểu lộ ý tứ chính là không muốn đi giám sát.

"Ngày mai sáng sớm câu qua đó, tối chủ nhật lại trở lại."

Trình Phong: "..."

Ngài Cửu có phải là đang giả công làm tư mà đem anh ném đi không?

Bên kia, An Tống đang cùng cún cưng đi dạo trong khu vườn phía sau tòa nhà, phát hiện một góc không có người qua lại, liền gọi điện trực tiếp cho chủ nhiệm Lận.



Cô giải thích ngắn gọn ý định của mình, nhưng chủ nhiệm Lận bên kia lại có chút ngạc nhiên hỏi: "Đang êm đẹp tại sao đột nhiên không làm nữa? Có phải là chuyện gì không cam tâm không? Nếu như có, cháu nói với chú Lận, chú làm chủ cho cháu.

An Tống đứng dưới bóng cây, nhìn chằm chằm An An đang chạy lung tung, "Không có gì không cam tâm, chỉ là có chút chuyện khác, công việc của tòa soạn có thể không lo được, chú Lận xin thứ lỗi cho cháu."

Thấy cô đã hạ quyết tâm, chủ nhiệm Lận cũng không muốn ép buộc, tình ý sâu xa căn dặn nói: "Với chú đừng có xa cách như vậy, cho dù không làm việc ở đây, sau này cũng phải qua nhà ngồi chút. Có cái gì vấn đề khó khăn gì không thể giải quyết, hãy nhớ lúc nào cũng có thể tìm chú, biết chưa hả, Tiểu An. "

"Được, cảm ơn chú Lận."

.....

Nửa giờ sau, An Tống trở lại trên lầu.

Đi ngang qua phòng 2702, thấy cửa phòng mở, liền ngừng bước gõ gõ cửa, "Bác sĩ Dung."

"Mời vào."

An Tống đặt An An xuống, đi vào phòng khách liền bày tỏ ý định, "Tôi đến lấy máy tính..."

Lời còn chưa kịp nói xong, tên tiểu gia hỏa đã nhảy chồm chồm tới tấp vào chân người đàn ông, ngồi xổm xuống chân anh kêu ư ử.

Lúc này, Dung Thận ngồi trên chiếc sô pha đơn, trên hai chân đặt một tập tài liệu màu xanh lam.

Anh cụp mắt nhìn An An trên mặt đất, cúi người ôm nó từ dưới đất lên.

Tiếng kêu đột ngột kết thúc.

Người đàn ông đặt tên tiểu gia hỏa lên tập tài liệu, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ xoa cái đầu của nó, "Máy vi tính ở bên cạnh, đến dùng đi."

Anh ấy không nói để cô ấy lấy đi, mà thay vào đó lại tỏ ý ra hiệu ở phía sau.

An Tống thuận thế nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên phải cửa sổ sát sàn toàn cảnh, đặt một bàn làm việc bằng kính trong suốt, trên bàn có sẵn máy tính xách tay, giấy ghi chú với bút đều đẩy đủ cả.

Chu đáo tỉ mỉ, rất ăn khớp với cách làm trước sau như một của bác sĩ Dung.

An Tống vốn muốn hỏi một câu khách sáo liệu có làm phiền việc nghỉ ngơi của anh không.

Trong nháy mắt đã gạt bỏ ý tưởng thừa thãi này.

An Tống có một trí nhớ tuyệt vời, buổi sáng khi ở đây ăn sáng, cô rất rõ bên cửa sổ không có thứ gì.

Bác sĩ Dung cố ý bảo người đem một chiếc bàn làm việc vào phòng của anh, có lẽ là vì trong máy tính có tài liệu rất quan trọng, không tiện để cô mang đi dùng.

An Tống không hỏi thêm câu nào cũng không sân si, đi tới bàn làm việc trước mắt, bật máy tính lên bắt đầu xử lý bản thảo của tòa soạn.

Ở khu vực ghế sô pha phía sau, Dung Thận liếc mắt nhìn tư thế ngồi thẳng lưng của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cô đối với anh vẫn là thâm tín bất nghi*, nói gì nghe nấy.

*Thâm tín bất nghi: tin chắc mà không nghi ngờ gì

Tốt vậy cũng tốt, sau này có thể tiết kiệm không ít phiền phức.

.....

Cả một buổi chiều, An Tống đều ngồi trên bàn viết cẩn thận xem lại bản thảo.

Thỉnh thoảng gõ gõ vào bàn phím, tốc độ gõ chữ cũng cực kỳ nhanh.

5:40, An Tống hiệu đính lại toàn bộ bản thảo, sau khi xác nhận không có thiếu sót gì liền gửi vào hộp thư của Lưu Nhiên

Đồng thời, lại bổ sung thêm một email từ chức.

Lưu Nhiên nhìn thấy email từ chức, trong hoảng hốt có chút hoang mang.



Bản thảo của An Tống được hiệu đính rất đẹp, email từ chức cũng ngắn gọn đúng trọng tâm.

Cô ta đột nhiên có chút hối hận bản thân vì sao phải nhắm vào An Tống, nếu cô ta mất đi nhân viên bán thời gian hiệu suất cao này, sau này những bản thảo rườm rà phức tạp đó, chẳng phải đều rơi trên người cô và những người biên tập cùng nhóm sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Nhiên bức thiết rút lấy điện thoại di động ra, mở WeChat liền gửi cho An Tống một dòng tin nhắn thân thiện: Tiểu An, biểu hiện trong công việc của cô tốt như vậy, tôi đang định giúp em xin chuyển lên chính thức đấy, tại sao đột nhiên lại muốn xin nghỉ?

Tuy nhiên, tin nhắn gửi không thành công.

Bởi vì trang trò chuyện nhắc nhở, cô không phải là bạn của đối phương, đã bị hủy kết bạn rồi.

Không chỉ có vậy, trong nhóm chính thức của tòa soạn, An Tống cũng đã rút khỏi nhóm chat lúc 5:40.

Quyết đoán đến mức mọi người trở tay không kịp, ngay cả đường lui cũng không lưu lại bất kì điều gì cho cô ta.

Bên này, An Tống xử lý xong mấy chuyện vụn vặt của tòa soạn, đóng máy vi tính lại liền khe khẽ thở dài.

"Bận xong rồi?" Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông đến rất đúng lúc.

An Tống xoay người đứng dậy, chỉ chỉ vào máy tính xách tay với cuốn sổ ghi chép, "Ừm, đồ trong máy tính tôi không động đến, anh có muốn kiểm tra chút không?"

"Không cần." Dung Thận rót một cốc nước, ra hiệu cho cô qua ngồi xuống, "Dự định lúc nào thì chuyển đến Trạm Châu?"

An Tống ngồi xuống đối diện với anh, trầm ngâm nói: "Lúc nào cũng được, đồ đạc tôi cần mang không nhiều, chỉ là trước khi chuyển qua tôi muốn đi tìm nhà trước."

Bầu không khí trầm lặng trong vài giây.

Người đàn ông quan sát bộ dạng trầm ổn bình tĩnh của An Tống, quả thực đúng như lời cô nói, cô đối với anh thật sự không có mưu đồ hay ỷ lại.

Ngay cả khi bản thân cô tự nguyện giúp đỡ vì nguyên do kết hôn với anh, từ đầu tới cuối cũng chưa từng đề cập đến bất kỳ điều kiện bổ sung nào.

Độc lập và tự chủ.

Điều này đáng lẽ phải khiến cho Dung Thận cảm thấy hài lòng và nhẹ nhõm, thế nhưng một nỗi thất vọng khó tả lại trào dâng trong lòng anh mà không rõ lý do.

Anh thực sự hy vọng cô sẽ chủ động thương lượng các điều khoản, tốt hay xấu đều được, dường như chỉ đạt tới mối quan hệ khế ước bình đẳng, mới có thể triệt tiêu đi những toan tính từng bước thận trọng trên con đường của anh.

Đôi chân mảnh mai của Dung Thận vắt lên nhau ở trước mặt, trong phong thái lãnh đạm lại nhẹ lộ ra vài phần thâm thúy, "Việc nhà không phải lo lắng, sau khi đăng kí kết hôn tự nhiên sẽ cùng tôi ở cùng một chỗ."

An Tống đang cầm ly nước liền sững sờ.

Cô làm sao nhớ được, những mục tìm thấy trên mạng đều ghi rất rõ ràng: những cặp vợ chồng trên danh nghĩa, không cùng nhau sống chung...