Nhiễm Nhiễm

Chương 11



“Cao Lãng.”

Lý Nhiễm và Cao Lãng chuẩn bị dẫn hai đứa nhóc ngồi vòng đu quay, Ứng Thanh Hề một mình bước lên trước gọi anh lại. Lý Nhiễm hiểu rõ, tự mình đưa hai đứa nhóc đi.

Ánh đèn và âm nhạc khiến cho bầu trời không sao không còn ảm đạm nữa, anh liếc nhìn Trịnh Nghiêm và Trình Trì cách đó không xa mỉm cười với Ứng Thanh Hề.

Ứng Thanh Hề có chút bất ngờ.

Bọn họ quen biết từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, trong ký ức của cô ta, anh gần như trao nụ cười cho cô. Anh vẫn luôn lạc quan, vui vẻ và vô lo vô nghĩ ở trước mặt cô ta, anh chưa bao giờ nổi giận với cô ta, bất kể cô ta làm ra nhiều chuyện quá đáng, lúc nào cũng bao dung vô điều kiện. Cô ta đều nghĩ giống tất cả mọi người, cả cuộc đời, cô ta cũng không tìm được người nào đối xử tốt với cô ta giống như anh nữa.

Đến mức mà, cô ta tuỳ tiện phung phí sự yêu thích của anh.

“Em và Trịnh Nghiêm phải đi trước rồi, qua đây nói với anh một tiếng.” Gió đêm mát mẻ, bọn họ đứng cạnh bồn hoa, xung quanh kẻ qua người lại, tiếng cười của trẻ con và tiếng nhạc nhẹ nhàng vang cả một vùng.

Cao Lãng hơi gật đầu, cười tạm biệt với cô ta: “Vậy các em đi đường cẩn thận, tạm biệt, Thanh Hề.”

Mọi việc năm đó xảy ra quá bất ngờ, trước khi Lý Nhiễm và mẹ cô xuất hiện, bọn họ còn có kế hoạch đi Đằng Xung Vân Nam du lịch vào kỳ nghỉ, lúc đó bọn họ vừa ở bên nhau không lâu, anh không kịp lưu lại những ký ức vui vẻ cho cô ta, đã làm tổn thương cô ta. Trước khi sang Anh, vượt qua trùng trùng trở ngại gặp mặt cô ta lần cuối cùng, cô ta khóc lóc chất vấn anh, anh không kịp giải thích đã bị người ta trói về nhà.

Khoảng thời gian đó, anh giống như điên dùng mọi cách liên lạc với cô ta, nhưng cô ta không có bất kỳ hồi âm nào.

Mãi đến bây giờ, bọn họ cũng chưa bao giờ nói một câu tạm biệt đàng hoàng.

Ứng Thanh Hề chuẩn bị truyền tin tức đính hôn ra ngoài, Cao Lãng quay về nước, nhà họ Cao và người của nhà họ Ứng đều phòng bị. Nếu không có lần gặp gỡ này, cô ta cũng định hẹn anh ra ngoài nói chuyện cụ thể một lần.

Sau Cao Lãng, Ứng Thanh Hề từng hẹn hò hai lần, bọn họ đều rất yêu cô ta, nhưng không ai đối xử tốt với cô ta giống như Cao Lãng nữa.

Cô ta từng hận Cao Lãng, cũng từng đau khổ trong đêm khuya, cho đến khi gặp được Trịnh Nghiêm, có người mà cô ta thật sự thích nên mới dần dần buông bỏ quá khứ.

Nghĩ lại quá khứ, cô ta dần dần tỉnh ngộ, trong đoạn tình cảm này, cô ta không phải không có lỗi sai.

“Anh có điều gì muốn nói với em không?” Một trong những sai lầm của cô ta, là chưa bao giờ cho Cao Lãng một cơ hội xin lỗi và giải thích, anh kiên trì nhiều năm như vậy, đây là một trong những lý do.

“Anh ta có đối xử tốt với em không?” Chấp niệm cắn xương, cuối cùng chỉ biến thành câu nói này.

Ứng Thanh Hề lặng lẽ cười, thầm nghĩ quả nhiên anh sẽ hỏi như vậy, “Anh ấy rất tốt với em, em cũng rất tốt với anh ấy. Tình cảm của chúng em không thay đổi, anh ấy chính là người mà em muốn bên nhau trọn đời.”

Cô ta trả lời kiên định và quả quyết, trong miệng anh chua chát, trên mặt hơi mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Ứng Thanh Hề đơn thuần, nhưng anh không tin nhân tính. Đương nhiên, người anh không tin tưởng nhất là mình. Chỉ có điều, bây giờ anh sẽ không nói những điều này với cô ta. Anh cũng rất hy vọng, Trịnh Nghiêm có thể vượt qua thử thách, như vậy anh mới có thể yên tâm.

“Cao Lãng, em sớm đã không hận anh nữa rồi. Quả thực nghĩ lại, anh cũng không đặc biệt có lỗi gì với em. Lúc đó em vẫn luôn tự dối lòng, không chịu thừa nhận mình thích anh. Anh tỏ tình với em nhiều lần như thế, em từ chối hết lần này đến lần khác, kể ra thì, em cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa. Chắc là, em chính là cảm thấy, bất kể em như thế nào, anh mãi mãi cũng sẽ không rời bỏ em nhỉ.”

Lúc đó cô ta không hiểu, sự yêu thích của một người có mức độ. Cao Lãng là con người, anh cũng sẽ mệt.

“Lúc anh và Lý Nhiễm ở bên nhau, chúng ta không phải là người yêu. Cho nên nói đúng, lỗi duy nhất anh có với em, chỉ là không giải quyết ổn thoả tình cảm đã ở bên em.”

“Thanh Hề…” Cao Lãng muốn giải thích, nhưng cảm thấy không nói nên lời.

“Được rồi.” Ứng Thanh Hề cắt ngang lời muốn nói nhưng không nói được của anh, “Đừng nói xin lỗi gì với em nữa. Em nói rồi, chuyện trước kia đã là quá khứ. Nói những điều này với em, cũng là cảm thấy chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ tình cảm còn có tình bạn. Đứng ở quan điểm bạn bè, anh mong em sống tốt, em cũng mong anh sống vui vẻ.”



“Cao Lãng, anh có cảm thấy hai chúng ta làm bạn phù hợp hơn không. Thực ra anh cũng không thích em lắm, chỉ là con người anh quá cứng đầu thôi. Nếu sau này không có gì, phỏng chừng chúng ta sẽ nhanh chóng phát hiện mình không phù hợp đến thế.”

Lúc đó tuổi bọn họ còn nhỏ, căn bản không thể phân rõ cái gì là thích thật sự.

“Đương nhiên, em nói nhưng điều này với anh không phải nói anh không có lỗi, anh thực sự rất hồ đồ. Nhưng mà, em cũng không làm tốt lắm, đối với em mà nói anh cũng không phải là không thể tha thứ. Bây giờ, em cũng đã tha thứ cho anh rồi.”

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, anh quả thực không làm chuyện gì tàn nhẫn với cô ta.

“Người anh thật sự có lỗi không phải là em, mà là Lý Nhiễm và Quý Đồng, bọn họ mới là người mà anh nên bù đắp.”

Ứng Thanh Hề nói xong lời muốn nói, nắm tay cùng Trịnh Nghiêm rời đi.

Trịnh Nghiêm nghe Ứng Thanh Hề từng nhắc đến Cao Lãng, lúc đi nhìn anh nhiều hơn, nói: “Anh ta trông không phải người xấu.”

Ứng Thanh Hề đáp, “Đúng, con người anh ấy không xấu, chỉ là quá cố chấp, còn có chút ngốc.”

Vòng đu quay đến nơi cao nhất, Cao Quý Đồng và Trình Tễ Minh từ cửa sổ nhìn xuống, người ở phía dưới giống như một đàn kiến đang di chuyển. Trình Tễ Minh không phân rõ người nào là chú Thẩm Trị của cậu bé, Cao Quý Đồng cũng không phân rõ người nào là Cao Lãng.

Lý Nhiễm cười bảo bọn chúng ngồi yên, mình vịn cái ghế không di chuyển.

Trình Tễ Minh cắn kẹo mút nhìn ánh trăng cách bọn họ rất gần, bất chợt than thở: “Quý Đồng, bố mẹ tôi chắc là sắp ly hôn rồi.”

Cậu bé bỗng nhiên nói như vậy, Cao Quý Đồng và Lý Nhiễm sững người một chút.

Lý Nhiễm dịu dàng an ủi: “Tễ Minh, bố mẹ cháu cãi nhau sao?”

“Trước đó bọn họ lặng lẽ cãi nhau sau lưng cháu, nhưng gần đây không tranh cãi nữa.” Hôm nay Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề đưa cậu bé ra ngoài chơi, là vì Thẩm Nhượng và Trình Vũ Sơ đột nhiên quay về nhà họ Thẩm, bọn họ có lẽ muốn nói chuyện gì đó quan trọng, cho nên cố ý bảo cậu bé tránh đi.

Lý Nhiễm nhìn về phía Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng thốt ra: “Nếu bọn họ ở bên nhau không vui vẻ, xa nhau thì xa nhau. Bọn họ chỉ là không sống cùng nhau nữa, lại không phải không là bố mẹ của cậu nữa.”

Đứa trẻ chỉ đơn thuần không phải ngốc.

Trình Tễ Minh là người lạc quan, không muốn nghĩ về những chuyện không phải cậu bé có thể giải quyết được, gật đầu lại cười tươi: “Ừm, bọn họ vui vẻ là được rồi, ngược lại tôi còn có ông bà nội và chú.”

Chơi xong các trò chơi ở công viên giải trí trẻ em có thể chơi, lại ngắm pháo hoa rực rỡ, Trình Tễ Minh và Cao Quý Đồng mệt mỏi chỉ muốn ngủ. Thẩm Trị bế nhóc mập rời đi, Cao Quý Đồng cũng nắm tay Lý Nhiễm về nhà.

Lý Nhiễm không biết Ứng Thanh Hề và Trịnh Nghiêm rời đi lúc nào, sau khi cô ta đi, Cao Lãng không có gì khác thường, lại chơi cùng hai đứa nhóc một lúc.

Sau khi lên xe, Cao Quý Đồng còn nói chuyện anh một lát, hai người chính là cãi đôi ba câu về công viên giải trí hoá trang nhân vật hoạt hình có giống hay không, sau đó Cao Quý Đồng mệt đến nỗi dựa vào Lý Nhiễm ngủ thiếp đi.

Sau khi Cao Quý Đồng ngủ say, trong xe rơi vào sự yên tĩnh cứng nhắc bình thường, ai cũng không mở lời nói chuyện nữa.

Về đến biệt thự Gia Lâm, Cao Quý Đồng vẫn chưa tỉnh. Sau này cậu lớn lên đến 4 5 tuổi, Lý Nhiễm không thể bế cậu nữa.

Cô tốn sức bế câu xuống xe, định đánh thức cậu để cậu tự đi, hai tay Cao Lãng đón lấy, điều chỉnh tư thế một chút, để Cao Quý Đồng nằm sấp trên vai anh, giữ chặt cơ thể của cậu.

“Đồ đã bỏ trên xe trước, ngày mai hẵng đến lấy.” Thời gian không còn sớm nữa, anh lười đi qua đi lại, cũng không muốn thấy cô xách một đống đồ.

Lý Nhiễm ừm một tiếng, chỉ lấy túi của mình, đi phía sau anh vào thang máy.



Về đến nhà, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng về phòng của cậu, Lý Nhiễm cẩn thận cởi giày và tất của Cao Quý Đồng, lau tay, mặt và chân nhỏ của cậu bằng khăn nóng.

Cao Quý Đồng mơ hồ tỉnh giấc một lần, Lý Nhiễm nhẹ nhàng vỗ về cậu, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ đi, Quý Đồng, mẹ ở đây.”

Cao Quý Đồng mơ mơ màng màng nhìn cô một cái, lại yên tâm ngủ đi.

Dọn dẹp xong, Lý Nhiễm nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa rời đi. Phòng khách vẫn sáng đèn, Cao Lãng im lặng ngồi ở đó, mở hộp mì ăn liền.

Động tác của anh cứng đờ, ánh mắt dại ra, gia vị rơi vãi ở trên bàn cũng không biết.

Lý Nhiễm vốn không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến Cao Quý Đồng, vẫn đi qua đó.

“Anh đói sao?” Bây giờ sắp nửa đêm rồi, anh chơi cùng đứa trẻ cả một buổi tối, thể lực tiêu hao rất lớn. Đến cả cô cũng có chút đói, càng huống chi là anh.

Nghe thấy giọng nói của Lý Nhiễm, Cao Lãng bừng tỉnh trở lại bình thường, nhìn thấy đồ gia vị rơi vãi trước mặt, ừ một tiếng.

Anh thực sự đói, đói đến mức muốn ăn đồ ăn. Rất nhiều ngày tháng ở Anh, anh chính là ám thị mình như thế, từ chối bất cứ suy nghĩ, đêm khuya mới có thể đi vào giấc ngủ.

“Ăn mì gói không lành mạnh, em làm một bát hoành thánh cho anh.” Tủ lạnh lộn xộn trước kia có cô đã được đóng gói gọn gàng, dễ nấu, mà cô cũng có chút muốn ăn.

Cao Lãng gật đầu, có vẻ như hồn bay phách lạc.

Cao Lãng như này, Lý Nhiễm không lạ, trước kia mỗi lần anh vấp phải Ứng Thanh Hề, vẫn luôn chật vật như vậy.

Cao Lãng sẽ không dễ để lộ một mặt như vậy ở trước người khác, bởi vì anh không khao khát sự quan tâm của người khác. Mặc dù từ nhỏ anh mất cả bố lẫn mẹ, nhưng ông cụ Cao, quản gia và những người bên cạnh dành cho anh rất nhiều tình yêu thương khác. Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do thoải mái, từ trước đến nay cũng không cảm thấy bản thân thiếu gì so với người khác.

Ngược lại, anh là người cho đi. Anh không bao giờ keo kiệt chia sẻ niềm vui của bản thân, chiếu sáng người bên cạnh.

Lý Nhiễm trước kia không nhìn thấy anh khó chịu, vì cô cảm thấy anh không nên như vậy, vì vậy không chịu nổi muốn đến gần, cố gắng xua tan khói mù cho anh.

Bây giờ, cô chỉ cảm thấy những chuyện này không liên quan đến cô. Bởi vì từ đầu đến cuối, cô ngay cả đến gần cũng không làm được.

Cô xoay người rời đi, để lại một mình anh đầy nỗi buồn.

“Lý Nhiễm.” Cao Lang đột nhiên gọi tên của cô, không có bực dọc và oán hận. Cô ngừng giây lát, dừng lại bước chân.

“Cô ghét tôi không?”

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của hai bên.

Lý Nhiễm tất nhiên không ghét anh, ghét một người cần tiêu hoa tâm lực rất lớn, cô không có hơi sức như thế.

“Hoành thánh của anh muốn hẹ và rau mùi không?”

Bây giờ cô chỉ muốn ăn xong đi ngủ sớm, yêu ghét cái gì cũng không bằng lấp đầy cái bụng rồi ngủ một giấc, quan trọng là sau đó thức dậy từ trong ánh nắng mặt trời.

Bởi vì Mục Tuyêt và Cao Quý Đồng, cô vẫn còn kỳ vọng đối với cuộc sống.

Có một ngày, cô ở trong đau khổ bất tận, ăn một bát mì sợi, ăn xong cảm thấy, trên thế giới này cũng không còn chuyện gì đáng phải đau khổ nữa.