Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 53: Phát Hiện Dịch Cẩn Đình Nuôi Tiểu Tam Ở Nhà



Dịch Cẩn Đình đáp máy bay đến thành phố A trong đêm, nơi người kia đang bị người của Dương Hàn bắt giữ.

Hắn ta ngồi trong một căn phòng trống, gương mặt đầy màu sắc, trong rất yếu ớt cùng một cặp mắt kính dày cộm.

Nhìn thấy Dịch Cẩn Đi đi vào, hắn liền nhận ra nhưng cũng không tỏ ra chút sợ hãi, chỉ nhếch môi cười.

Dịch Cẩn Đình ngồi xuống chiếc ghế sô pha, cao cao tại thượng liếc nhìn hắn, không nói gì, chỉ sắc bén nhìn hắn như muốn mạng. truyện kiếm hiệp hay

“Dịch tiên sinh, đúng là như lời đồn, dính vào anh đúng là không dễ chịu.” - Hắn không nhịn được lau vết máu trên khóe môi cười khẩy.

Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Có chuyện gì mau nói.”

Hắn nhún vai: “Nói ra cũng được, chỉ là anh phải hứa thả tôi đi, đảm bảo tôi ra nước ngoài an toàn.”

“Xem tin tức của mày có giá trị đến thế hay không?” - Anh cười khẩy.

Theo thông tin Dịch Cẩn Đình xem qua, tên này là một hacker nổi tiếng, hắn nắm trong tay hàng loạt bê bối của giới nghệ sĩ. Vậy nên Dịch Cẩn Đình tin chắc, hắn ta có gì đó đáng giá trong tay để đổi lấy mạng mình.

Hắn ta nhìn Dịch Cẩn Đình bật cười: “Dịch tiên sinh, vậy bí mật đêm đó giữa ngài và diễn viên Mộ Tuyết, liệu có đáng giá không?”

Nếu Mộ Tuyết kia không cho người truy cùng giết tận hắn, hắn cũng không đi đến bước đường cùng này.

Nữ nhân đó quá ác độc. Sáng hôm sau, Cố An Hi đi đến Thịnh Thế làm việc, vừa vào văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe điện thoại reo lên. Nhìn thấy cái tên Diệp Minh Châu, cô không khỏi cau mày, môi không tự chủ mà mím lại thật chặt. Không cần suy nghĩ cũng biết Diệp Minh Châu gọi cho cô vì chuyện gì? Bây giờ nghe máy liền biết nói cái gì? Nói là cô đã đề nghị ly hôn nhưng con trai bà ấy dùng mọi cách không đồng ý? Nói như vậy có lẽ còn bị bà ấy cười nhạo. Chuông reo hồi lâu, Cố An Hi vẫn là nhận cuộc gọi. “Vâng.” “Cố An Hi, lời tôi nói với cô, cô liền xem như gió thổi qua tai phải không?” Cố An Hi thầm nghĩ, mẹ con nhà này thật giống nhau: “Không có.” “Không có, nếu như không có tại sao cô còn chưa nói chuyện ly hôn với Cẩn Đình.” - Nhớ lại chuyện Dịch Cẩn Đình không vui hỏi bà ta sao lại tìm Cố An Hi, còn ra sức bảo vệ, lạnh nhạt với Mộ Tuyết, bà ta càng tức giận hơn: “Cố An Hi, cô đừng nghĩ có thể giở trò. Cô đừng nghĩ nói gì đó với Cẩn Đình, hay tỏ ra một chút làm nũng với Cẩn Đình liền có thể tránh được việc ly hôn. Loại nữ nhân như cô, thật dám suy nghĩ hão huyền.” Cố An Hi bị lời nói của Diệp Minh Châu thật sự làm cho tức giận. “Cô cho rằng cô là cái gì? Cho dù cô có bò được lên giường của Cẩn Đình, bất quá chỉ là Cẩn Đình ham tươi mới, còn cô chính là công cụ miễn phí, là đồ chơi không đáng tiền. Tôi nói như vậy, cô có hiểu chưa?” Lời nói của bà ta quá thô tục mất đi lý trí. Diệp Minh Châu đã đi quá xa, con trai bà ta một mực không chịu ly hôn, mỗi lần cô nhắc đến đều hết cách này đến cách khác từ chối, càng ngày càng dùng cách vô sỉ hơn. “Diệp phu nhân, bà đừng quá đáng.” “Quá đáng, tôi còn có thể làm hơn thế. Cố An Hi, nếu cô không tìm Cẩn Đình để nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn, tôi sẽ đích thân đi tìm Lâm An Như để nói chuyện.” Cố An Hi ôm chặt điện thoại đã bị ngắt máy, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều do cực kỳ phẫn nộ. Cô không quan tâm Diệp Minh Châu xúc phạm cô ra sao? Nhưng bà ấy lại mang mẹ cô ra để uy hiếp cô? Mẹ cô từng là bạn thân của Diệp Minh Châu phải không? Sao bà ta có thể nói ra những lời như thế? Chỉ vì muốn đuổi cô ra khỏi Dịch gia liền bỏ xuống tình cảm trước kia sao? Dù là vậy, bà ấy hẳn phải biết mẹ cô hiện tại đang là bệnh nhân chứ? Trợ lý mang hồ sơ vào văn phòng, nhìn thấy Cố An Hi sắc mặt tái nhợt liền quan tâm hỏi: “Giám đốc Cố, chị có sao không? “Không sao đâu.” - Cố An Hi bỗng nhiên đứng lên: “Hôm nay Dịch tổng có ở công ty không?” “Em không rõ.” Cố An Hi gật đầu, đi thẳng về phía cửa, hôm nay cô phải đi tìm Dịch Cẩn Đình, chấm dứt mọi thứ tồi tệ này. Cô đi vào thang máy, bấm thẳng vào tầng 39, sau khi nghe cuộc điện thoại của Diệp Minh Châu, cô cảm thấy cô đang bị hai mẹ con Dịch Cẩn Đình bỡn cợt… Ham mới mẻ. Công cụ miễn phí. Gần đây Dịch Cẩn Đình bỗng nhiên thay đổi, hẳn chính là đột nhiên ham muốn với cô phải không? Diệp Minh Châu từng nói, Dịch Cẩn Đình chưa muốn ly hôn là vì cổ phần, vì ông nội. Có nghĩa là mấy ngày qua anh ta lấy lòng cô hẳn là vì ông nội, cũng là vì muốn dỗ cô đưa lại cổ phần. Hừ… anh ta cũng thật quá tốn công… nếu cô đi khỏi Dịch gia, cô cũng sẽ không mang cổ phần này đi. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng với mẹ, cô không thể mạo hiểm. Mẹ cô chỉ vừa lấy lại tinh thần sau cú sốc từ Cố Thanh Sơn. Cô tin Diệp Minh Châu hẳn sẽ không bỏ qua cho mẹ cô. Dù sao… vĩnh viễn Dịch Cẩn Đình cũng sẽ không yêu cô, vậy nên tốt nhất chính là chia tay càng sớm càng tốt. Cố An Hi đi đến tàng 39, thư ký của Dịch Cẩn Đình nói anh vẫn chưa đến công ty. Cô gọi cho anh mấy cuộc nhưng vẫn là điện thoại bên kia đã tắt máy. Đêm qua anh ta không có quay về Bạch Kim Thượng Uyển, cũng không về nhà chính, hiện tại không đến Thịnh Thế, điện thoại cũng tắt máy? Cố An Hi thở dài, ôm điện thoại đang nghĩ biện pháp liền nhìn thấy Dương Hàn đi vào, cô vội vàng đi về phía anh ta. “Trợ lý Dương.” - Cô mỉm cười: “Anh có biết hôm nay Dịch tổng sẽ đi đâu không?” Dương Hàn có chú sững sờ, Dịch tổng đã căn dặn không được tiết lộ hành tung của anh ấy và giữ kín mọi chuyện đang điều tra, bây giờ Cố An Hi hỏi, chẳng phải phải nói dối. “Giám đốc Cố.” - Dương Hàn ngập ngừng: “Tôi cũng không rõ, Dịch tổng không nói gì với tôi.” Cố An Hi nhìn ra sự ngập ngừng, cũng không lật tẩy mà chỉ hỏi: “Vậy anh có biết đêm qua anh ấy ở đâu không?” “Giám đốc Cố, tôi chỉ là trợ lý công việc, chuyên riêng tư tôi không thể biết, dù biết cũng không có khả năng tiết lộ.” - Dương Hàn sợ bị lộ, chỉ thuận tiện nói: “Gần đây công việc rất nhiều, có lẽ Dịch tổng có chút mệt nên muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Cố An Hi cảm thấy cũng có thể, anh không về Bạch Kim Thượng Uyển, không ở Dịch gia… chắc hẳn là đã quay về nhà của anh ấy. Cố An Hi buổi trưa không có ăn cơm ở công ty, cô nhắn tin cho Du Uyển mượn xe của cô ấy. Nhận được xe từ Du Uyển, cô nghĩ đến Dịch Cẩn Đình có rất nhiều căn hộ ở Hải Sơn, nhưng cuối cùng là nghĩ đến Tịnh Nguyệt Viên, nghe nói anh ta dọn về ở đó từ khi kết hôn với cô. Cô cũng từng đến đó một lần, là Dịch Cẩn Đình đưa cô đến khi cô say bất tỉnh. Lái xe nữa giờ đến Tịnh Nguyệt Viên, sau đó đứng ở cổng biệt thự nhìn vào. Rèm cửa trong phòng buông xuống một nửa, xem ra là có người ở nhà. Cô suy nghĩ một chút, mặc dù biết rõ mật khẩu thói quen của Dịch Cẩn Đình, nhưng vẫn không tự ý mở cửa mà bấm chuông. Cánh cửa cổng được mở ra, Cố An Hi bước vào bên trong, nhìn khung cảnh của Tinh Nguyệt Viên được bài trí đầy cây xanh, cô nhớ từng nói với anh, cô thích một ngôi nhà lấp đầy màu xanh, tươi mát, thoáng đãng, từng bước chân của cô mang theo ký ức của hai người. Giống như, cô bước đi, bỏ lại ký ức phía sau lưng. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng anh và cô cũng buộc phải đi đến bước đường này. Cô đi đến cửa chính, vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra. “Nhị….” Cô vừa định gọi một tiếng, nhìn thấy người đứng trước cửa, những lời còn lại đều không thể nói thêm câu nào. Mộ Tuyết? Tại sao cô ta lại ở đây? “An Hi?” - Mộ Tuyết mỉm cười nhìn Cố An Hi, giống như bọn họ chưa từng mâu thuẫn và vẫn còn là bạn thân. Cố An Hi sững sờ tại chỗ, hiện tại không từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô. Kinh ngạc, chấn động, bối rối, đau lòng, khổ sở,... “Em đến tìm chị à?” - Mộ Tuyệt ngọt ngào mở môi, giọng nói đầy ý cười. Cố An Hi: “...” Mộ Tuyết cũng không ngờ gặp Cố An Hi ở đây, bây giờ cô ta chỉ đang suy nghĩ làm mọi cách để làm bà chủ nhỏ nhà họ Dịch, làm Dịch phu nhân nên không thèm để ý đến Cố An Hi. Nhưng Cố An Hi lại tự chui đầu vào lọ, khiến trò chơi càng thêm thú vị hơn. Cố An Hi không khống chế mà siết chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng một chút đau cũng không cảm giác được: “Sao cô lại ở đây?” Mộ Tuyết không đáp chỉ mỉm cười: “Em vào nhà đi rồi nói chuyện.” Cố An Hi muốn rời đi, nhưng đôi chân vẫn không nghe mà tiến vào theo phía sau Mộ Tuyết. Vào phòng khách, Mộ Tuyết bày ra dáng vẻ chủ nhà, đi lấy nước cho Cố An Hi. “Chị mới ép chút nước trái cây, em dùng thử nhé.” - Mộ Tuyết như chủ nhà tiếp đãi khách, không có chút kiêng dè. Cố An Hi chậm rãi thở ra một hơi, cho dù cô đến đây tìm Dịch Cẩn Đình muốn nói chuyện ly hôn, nhưng nhìn thấy anh để một nữ nhân khác ở trong nhà của mình, cho dù biết anh yêu Mộ Tuyết, nhưng cô vẫn là không thể khống chế cơn đau ở tim. “Cô sống ở đây từ khi nào?” - Cố An Hi cũng không uống nước trái cây, lãnh đạm hỏi. “An Hi.” - Mộ Tuyết cười: “Cô có tư cách gì hỏi tôi chuyện này?” Vừa nói xong, Mộ Tuyết nở một nụ cười khinh bỉ, tỏ vẻ như bừng tỉnh: “À… lấy tư cách là vợ của Cẩn Đình à?” Cố An Hi cắn môi, nhíu mày thật chặt. “An Hi à!” - Mộ Tuyết thở dài: “Tôi nói cô thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Quan hệ giữa tôi và Cẩn Đình như vậy, tôi ở trong nhà của anh ấy có gì kỳ lạ? Ba năm trước, tôi đã trở thành bạn gái của anh ấy, cô hiểu điều này có ý nghĩa gì không?” Mộ Tuyết cười khúc khích, tao nhà cầm ly nước trái cây uống một ngụm: “Cô biết vì sao mấy năm nay tôi không mua nhà không? Người đàn ông của tôi có nhiều nhà như vậy, tôi mua nhà làm gì? Cô nghĩ có đúng không?” Cố An Hi có chút khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, cổ họng có chút đau rát. Cô biết Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết là tình nhân, nhưng khi nghe được Mộ Tuyết nói những lời như vậy, cô không khỏi đau lòng. Tin tức Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết ở khách sạn, cô cũng đã rất đau lòng, nhưng cô không cảm thấy hoàn toàn bị phản bội giống như bây giờ. Anh là chồng cô, nhưng anh lại công khai sống cùng một người phụ nữ khác? “Cô vẫn luôn sống ở đây à?” - Cố An Hi tái nhợt hỏi, kìm nén nỗi đau. “Không phải.” “Vậy cô ở đây bao lâu rồi?” - Cố An Hi nhớ tin tức mấy ngày trước, hai bọn họ là ở khách sạn. Nếu bọn họ ở cùng nhau ở Tịnh Nguyệt Viên, thì có lẽ đã không bị phóng viên chụp được. Mộ Tuyết nhếch môi cười: “Không phải lúc nào tôi cũng ở đây, dù sao Cẩn Đình có rất nhiều nhà, tôi cũng không phải lúc nào cũng ở Hải Sơn, thỉnh thoảng chúng tôi phải đổi một chút không gian.” Cố An Hi có chút nhận ra một số việc. “Hôm nay cô đến đây chỉ để hỏi tôi mấy câu này thôi à?” - Mộ Tuyết không có chút hoảng sợ nào. “Nếu đúng thì sao?” - Cố An Hi cảm thấy vẻ mặt của Mộ Tuyết rất chói mắt nên cố tình nói như vậy. “Vậy cô có thể làm gì?” - Mộ Tuyết buồn cười nhìn Cố An Hi: “Bây giờ cô đang muốn nhân danh vợ của Cẩn Đình đuổi tôi ra ngoài sao? - Nói xong, nụ cười trên môi càng trở nên giễu cợt: “Cố An Hi, vậy tôi nói cho cô hiểu rõ, tôi đã đến đây sẽ không có ý định rời đi. Cẩn Đình cho tôi sống ở đây, cũng là mẹ anh ấy khăng khăng muốn tôi ở đây.” Cô ta nhướng mày, với thái độ của người chiến thắng: “Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Cho dù tôi chưa cưới Cẩn Đình, nhưng tôi quan trọng hơn cô rất nhiều, Dịch phu nhân. Hơn nữa… chính Cẩn Đình và mẹ anh ấy đều chính miệng hứa với tôi rằng tôi sẽ sớm thay thế cô, và trở thành Dịch phu nhân xứng đáng nhất.” Trái tim Cố An Hi nghẹn lại, sau đó chỉ cười lạnh: “Cô đúng là người trong giới giải trí a, da mặt thật là dày, cô biết vì sao giới hào môn chúng tôi đều không chấp nhận con hát như cô không, bởi vì quá giả tạo và dơ bẩn.” - Cố An Hi lạnh lùng nói, mang theo sự giễu cợt: “Trước kia hai người yêu nhau thì làm sao tôi không quan tâm. Nhưng bây giờ tôi và anh ấy là vợ chồng, vậy mà cô vẫn đi theo anh ấy một cách không rõ ràng, không danh phận, cô thật đúng là một con hát.” Mộ Tuyết cau mày, nghe lời nói sắc bén của Cố An Hi, vẻ kiêu ngạo dần nhạt đi. “Cô còn nhớ khi chúng ta đi học, cô từng nói gì không?” - Cố An Hi cười nhẹ nhìn Mộ Tuyết: “Cô nói bây giờ thế giới quá mức phức tạp, tại sao có nhiều người thích phá hủy hạnh phúc của người khác? Cô nói cô chán ghét những người phụ nữ đi làm tiểu tam, còn nói mãi mãi sẽ không làm loại người đó.” Sắc mặt Mộ Tuyết cứng đờ, gương mất từ trắng chuyển sang xanh. “Nhưng bây giờ thì sao?” - Cố An Hi tiếp tục phản công, không quan tâm đến sắc mặt cô ta: “Cô và chồng tôi cùng nhau vui vẻ ở khách sạn, lại không biết xấu hổ đến ở trong nhà của chồng tôi, cô không sợ bị người đời phỉ nhổ sao? Dạng người như cô, lại tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Dịch phu nhân như tôi, cô không cảm thấy cô đang rất buồn cười sao?” “Mày…” - Mộ Tuyết tức giận đến mức không còn giả trang thục nữ được nữa mà rống lên: “Cố An Hi, mày dựa vào cái gì nói tao là tiểu tam? Mày mới chính là tiểu tam. Tao và Cẩn Đình đang ở bên nhau, chính là mày đã chen vào, chính mày cướp đi vị trí vốn là của tao, mày nói tao buồn cười, còn mày thì sao, nếu mày không bò lên giường của anh ấy, liệu anh ấy sẽ lấy mày sao?” Cố An Hi hất cằm: “Vậy thì sao”?” Cô đứng thẳng lưng, rất tao nhã và quý phái: “Nhưng bây giờ tôi mới là chính thất… con cô chỉ là tiểu tam. Cô cũng bớt giả tạo rằng tôi đã đoạt đồ vật của cô đi. Mộ Tuyết, cô đã sớm biết tâm tư của tôi dành cho Nhị ca, cô từng là bạn thân của tôi, vậy là cô lại hẹn hò với anh ấy, cho nên bây giờ cô không có tư cách nói những lời như vậy.” “Nhưng mà cô đừng quá kiêu ngạo, nếu tôi không đồng ý ly hôn, cô sẽ cả đời làm tiểu tam à? Haha… vậy cô cả đời cứ như vậy làm tiểu tam một cách hả hê.” Mộ Tuyết tức giận, nhưng nhếch môi cười: “Cố An Hi, cô đến đây chắc hẳn không phải tìm tôi, là tìm Cẩn Đình phải không, bây giờ anh ấy đang ngủ bù, vì đêm qua chúng tôi gần như đến sáng.” Cố An Hi nhìn vẻ mặt của Mô Tuyết như đang khiêu khích trả đũa, cô thầm đoán Dịch Cẩn Đình không có ở đây. Ít nhất là ngay lúc này. “Chắc cô không muốn nghe đâu.” - Mộ Tuyết cười mỉa mai: “Bởi vì đêm qua chồng cô cả đêm ở bên cạnh tôi, không ngừng muốn tôi cả đêm. Còn cô thì sao, anh ấy có làm vậy với cô không?” Cố An Hi biết hiện tại có thể là Mộ Tuyết bịa chuyện, nhưng tin tức họ đi khách sạn là sự thật. Dịch Cẩn Đình mạnh mẽ ra sao cô biết, anh ta sẽ luôn có nhu cầu, và anh ta cũng là yêu Mộ Tuyết… Cô giữ vẻ mặt lạnh lùng, không cho Mộ Tuyết thấy nỗi buồn của mình. Cố An Hi nhếch môi cười: “Không ngờ trong cô gầy yếu như vậy mà thật có năng lực.” “Anh ấy hiện tại chính là thời điểm tinh lực dồi dào. Tôi cũng cảm thấy nhu cầu của anh ấy cao hơn người bình thường. Bây giờ có một chổ miễn phí như vậy, cô đến giúp tôi chia sẽ cực nhọc, giúp chồng tôi giải quyết nhu cầu, muốn tôi nói với cô một tiếng cảm ơn cũng không phải là quá đáng.” “Cô cũng là bỏ ra cơ thể, cũng như thanh xuân mấy năm phục vụ chồng tôi. Nếu cô cảm thấy ủy khuất, cứ đến tìm tôi, tôi cho cô ít tiền mua thuốc bổ. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.” Mộ Tuyết dường như tức giận muốn hộc máu. Cô ta muốn giơ tay dạy dỗ cho Cố An Hi một bài học, nhưng đã bị Cố An Hi nắm chặt lấy cổ tay. “Mộ Tuyết, sao, cô còn muốn đánh người? Cô nghĩ tôi không biết đánh cô sao? Cô nghĩ tôi và cô ai sẽ khiến ai dễ nhìn hơn?” Cố An Hi hất tay rất mạnh, Mộ Tuyết không đứng vững loạng choạng lùi lại hai bước sau đó té ngã xuống mặt đất. Cố An Hi từ trên nhìn xuống đầy khinh bỉ: “Hãy tận hưởng giây phút là tiểu tam của cô đi, cô nghĩ sao nếu tôi công khai con người cô với người hâm mộ. Mộ Tuyết, làm người đừng có quá phận, tôi cho cô làm tiểu tam, cô cứ như vậy làm tiểu tam thật tốt vào.” Mộ Tuyết tức giận rống lên thành tiếng. Cố An Hi quay người rời đi không nhìn lại một lần. Rời khỏi Tịnh Nguyệt Viên, Cố An Hi hai tay run rẩy nắm lấy vô lăng xe… Cô nhớ đến những lời Diệp Minh Châu nói… Cô hẳn là sự mới mẻ. Không ly hôn chỉ vì cổ phần. Không ly hôn sẽ đi tìm mẹ của cô. Cố An Hi run rẩy cầm điện thoại trong tay, bấm vào số của Du Uyển. Rất nhanh, bên kia nhận cuộc gọi: “An Hi?” “Du Uyển… cậu có thể giúp tớ nhìn mẹ tớ trong một thời gian không?” “Được, không vấn đề, nhưng có chuyện gì sao?”- Du Uyển lo lắng hỏi. “Không có gì, tớ chỉ muốn đi du lịch một thời gian, lúc này tâm tình tớ rất loạn.” - Cố An Hi đáp. Cô muốn rời khỏi Hải Sơn, muốn một mình suy nghĩ thật kỹ, tiếp theo nên làm cái gì. “Tốt, cậu đi đi. Mẹ của cậu, tớ sẽ đón mẹ của cậu đến căn hộ của tớ, sắp xếp người chăm sóc bác gái, yên tâm đi đi An Hi.” - Du Uyển đáp. “Đừng cho Dịch Cẩn Đình biết.” - Cố An Hi buồn bã nói. “Tất nhiên, dù hắn có đánh chết tớ cũng không nói. Khi nào cậu sẽ đi?” “Tớ đến nói với mẹ một cậu, làm thủ tục xuất viện cho mẹ tớ rồi sẽ đi luôn.” - Trong lòng còn chút lo sợ: “Du Uyển, đừng để Diệp Minh Châu tìm mẹ mình.” Du Uyển hừ lạnh: “Yên tâm giao cho tớ, Du gia tớ cũng không phải thứ Dịch gia muốn động là động.” “Du Uyển, cảm ơn cậu. Bây giờ tớ đến bệnh viện, hẹn gặp lại.” Cố An Hi có chút bình tĩnh lại, cô khởi động xe, tiến về phía bệnh viện.”