Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 42: “Nhị ca… chúng ta ly hôn đi.”



Lâm Tiêu đi đến bệnh viện thăm Dịch Cẩn Đình quay về, lúc đứng ở thang máy, trên màn hình quảng cáo bên trong, giới thiệu về chiến dịch phòng chống bệnh tật ở Nam Phi. Quay lại cảnh các bác sĩ và tình nguyện viên đến Nam Phi giúp đỡ trẻ em nghèo bị bệnh.

Hắn ta bình thường sẽ không quan tâm lắm, nhưng trong video lại xuất hiện một cô gái quen mặt. Cô gái vừa gầy, vừa đen, gương mặt không trang điểm nhưng rất là năng động, đang đút cháo cho mấy đứa trẻ da đen, mặc những bộ quần áo cũ.

Lâm Tiêu tròn mắt nhìn Du Uyển khác lạ trong video, cô ta nói đi Nam Phi đến mấy năm, anh không quan tâm cô ta đi qua cái nơi khỉ gió đó làm cái quái gì, không ngờ lại là đi làm một việc mà không phải một đại tiểu thư nào cũng có thể làm.

Những người giàu có như bọn họ, tất nhiên sẽ làm từ thiện, nhung chỉ là chi tiền, còn bỏ mấy năm trời lăn lộn để thực hiện, đúng là hiếm có.

Hừ… sau lần đó anh bị cô ta đánh thừa sống thiếu chết một trận, cả tuần không dám ló mặt ra đường.

Lại nghĩ tới, kể từ trải qua cái nụ hôn kinh dị kia, Lâm Tiêu hiện tại đang bị ám ảnh nụ hôn, cứ mỗi lần nữ nhân đến gần, đều nghĩ đến nụ hôn của anh và Du Uyển liền hoảng sợ mà đẩy bọn họ ra.

Giận hơn chính là Du Uyển đó chơi trò mất tích, cô ta lặn mất tâm, dù là Lâm Tiêu có đến những nơi trước kia Du Uyển ưa thích cũng tìm không ra.

Du Uyển lúc này cũng vừa đến thăm Cố An Hi quay về, lại vô tình gặp Steven, khi cô đi tình nguyện ở Nam Phi, anh ấy cũng đến đó chụp ảnh nên cũng coi là có quen biết.

Sau khi nói chuyện mấy câu, được biết Steven chính là bạn của Dịch cặn bã và Lâm mõm cẩu thì không khỏi kì thị Steven, thái độ xa cách 100km.

“Du tiểu thư, sắp tới tôi sẽ thực hiện một bộ ảnh về thiên nhiên, cô có nhã ý làm người mẫu cho tôi được không, tất nhiên cast sẽ do cô tự cho con số.” - Steven đứng bên cạnh Du Uyển lên tiếng

Du Uyển quay mặt đi bĩu môi, cách tán gái cũ mèm a. Hừ, mối quan hệ của các tay chụp ảnh và người mẫu ra sao, cô có ngu cũng hiểu mập mờ.

Nhưng dù sao hắn cũng có thành ý đến thăm An Hi, Du Uyển liền lắc đầu mỉm cười: “Tôi không có hứng thú làm người mẫu.”

Bên này, Lâm Tiêu nhìn thấy Du Uyển ngượng ngùng cười cười nói nói với Steven. Trong lòng có một tia lửa giận, tên Steven này chính là một tay săn gái nổi danh, hắn ở nước ngoài, rất tốt a… vừa về đến Hải Sơn đã không biết quy củ?

Lâm Tiêu vừa đi đến gần đã nghe thấy giọng Du Uyển đang khó ở: “Tôi không có bạn trai, không có nhu cầu có bạn trai, muốn ai làm bạn trai cũng không muốn anh, có hiểu chưa?”

Steven có chút mất hứng, đây là cô nàng khó tán nhất hắn từng gặp.

Du Uyển đang bực bội chuyện của Cố An Hi bị thương, bây giờ nhìn thấy Lâm Tiêu đi tới thì còn tức giận hơn, giọng điệu đầy mỉa mai: “Lâm Tiêu, đây là bạn của anh phải không, ha… thật giống nhau, cá mè một lứa, anh, Dịch Cặn Bã, Lông Vàng, đúng rất hợp với nhau.”

Steven nhuộm cái đầu màu vàng, bị Du Uyển gọi là Lông Vàng liền híp mắt muốn mắng, Lâm Tiêu liền kéo hắn lại: “Được rồi, cậu là nam nhân so đo với cô ấy làm gì?”

Steven hừ lạnh: “Đúng là không thể nhìn bên ngoài đánh giá bên trong.”

Du Uyển trừng mắt muốn nện hắn ta một cái, bị Lâm Tiêu kéo lại về phía anh ta: “Tâm trạng không tốt, chúng ta không thể không đi uống rượu, đi thôi.”

Lâm Tiêu kéo Du Uyển rời khỏi bệnh viện, lên xe Du Uyển vẫn khó chịu bởi những lời tán tỉnh của Steven, hừ hắn ta vậy mà muốn chơi cô.

“Cô và Steven quen nhau khi nào vậy?”

“Vừa mới.”

“Vừa mới.” - Lâm Tiêu híp mắt lại: “Vừa mới quen lại thân thiết như vậy?”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi và hắn ta thân thiết.” - Du Uyển hừ lạnh: “Hắn đúng là bạn của anh a, vừa mới gặp đã âm mưu với tôi.”

Lâm Tiêu cau mày ngày càng chặt: “Hai người làm sao quen nhau.”

“Trước kia gặp một lần ở Nam Phi, hôm nay tôi đi thăm An Hi thì gặp lại.” - Vừa nói xong, Du Uyển cảm thấy có gì đó không đúng: “Này, Lâm Tiêu, anh đang điều tra tôi à? Tôi quen anh ta khi nào thì liên quan gì đến anh.”

Nghe vậy, Lâm Tiêu có chút buồn bực: “Sao lại không liên quan.”

“Anh lấy tư cách gì để quản tôi? Anh là cha tôi hay là chồng tôi?” - Du Uyển lạnh giọng.

“Tôi…” - Lâm Tiêu nghẹn ngào nói không nên lời.

“Tôi cái gì mà tôi, anh tự quản bản thân anh cho tốt đi.”- Du Uyển nhếch môi: “Anh cũng hơn 30 tuổi rồi, những buổi xem mắt của anh thế nào rồi? Chà chà chắc là chẳng ra sao phải không?”

Lâm Tiêu trầm mặc một lúc lại nói: “Đó không phải là chuyện của cô, chuyện của tôi tôi tự biết.”

Du Uyển gật đầu: “Cho nên chuyện của tôi anh cũng đừng có quản.”

Lâm Tiêu cảm thấy đè nén trong lòng, nuốt vào không được, phun ra cũng không xong, một lúc sau hắn mới nghiêm túc nói: “Tóm lại, sau này hãy tránh xa Steven ra.”

“Lâm Tiêu, đầu óc của anh có vấn đề? Lời nói của tôi anh nghe không hiểu à? Anh là cái thá gì, ai cần anh lo?”

“Du Uyển.”

“Anh hét cái gì?” - Du Uyển liếc mắt: “So giọng à? Tôi không có sợ anh.”

“Lời tôi nói, cô có nhớ rõ chưa?”

Du Uyển giận đến bật cười: “Nếu tôi không nhớ thì sao? Anh làm gì tôi? Đánh tôi à?”

“Cô thử xem.”

Du Uyển không nhìn ra thái độ khác lạ thường ngày của Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy Lâm Tiêu hôm nay đang chọc cô tức điên: “Lâm Tiêu, anh dựa vào cái gì để quản tôi? Anh lấy tư cách gì quản tôi? Anh là bạn trai của tôi hay là chồng….ưm…ưm…”

Đột nhiên trên môi cô nặng trĩu và một cơn ớn lạnh ập đến.

Du Uyển còn đang suy nghĩ, Lâm Tiêu đúng là động vật ăn thịt máu lạnh hay sao, môi hắn sao có thể lạnh như vậy.

Sau vài giây, Du Uyển giật mình, cô bị điên hay sao mà lại nghĩ đến môi hắn ta lạnh hay nóng, bây giờ cô là đang bị hắn cưỡng hôn.

Cuối cùng cô cũng hoàn hồn, đưa tay đẩy hắn ra nhưng dù cố gắng hết sức cũng không thể khiến hắn nhúc nhích.

Gương mặt tuấn tú của hắn đang gần như gang tấc, cô nhìn hắn chằm chằm, bàn tay to lớn ôm chầm lấy gương mặt cô, lông mi dày và dài có chút run lên.

Dần dần, Du Uyển không còn vùng vẫy nữa, ngơ ngác ngồi đó và im lặng chịu đựng tất cả những gì Lâm Tiêu đang làm, nhìn hắn từ từ nhắm mắt lại…

Nụ hôn kéo dài thật lâu, cuối cùng hắn cũng rời khỏi môi cô, hơi thở hỗn loạn, trong mắt anh tràn ngập một loại tình cảm mãnh liệt và rất khác biệt, trên đôi môi còn dính chút nước… đó là giữa hắn và cô…

“Còn dám nói không?” - Đôi mắt Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Du Uyển, giọng nói khàn đi.

Trong lòng Du Uyển run rẩy, Lâm Tiêu lúc này vừa bá đạo vừa xa lạ, nhưng mà… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?

Tim cô đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn hắn, tất cả bao trùm bằng cảm giác gọi là xấu hổ.

“Được rồi.” - Lâm Tiêu nhoẻn môi cười: “Nếu em còn không nói gì, tôi coi như em đồng ý.”

Du Uyển: “…”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng véo má cô, khóe môi nhếch lên mỉm cười, vẻ mặt xấu xa nhưng không để khiến người ta chán ghét.

Hắn ngồi lại vào ghế, thở phào nhẹ nhõm trước khi khởi động xe, trên môi nở nụ cười.

Xe đi được một đoạn dài, Du Uyên cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: “Lâm Tiêu… anh mới vừa làm cái gì?”

Vừa đúng lúc đèn đỏ, Lâm Tiêu cho xe dừng lại, nghiêng đầu nhìn Du Uyển: “Em có muốn tôi làm lại không?”

Du Uyển hơi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ai… ai muốn… anh làm lại.”

Giọng nói của cô rất lớn nhưng không có chút uy thế nào, đối với Lâm Tiêu nó giống như sự ngượng ngùng và xấu hổ của cô.

Lâm Tiêu nhướng mày, tâm tình rất tốt, ngẩng đầu nhìn thấy đèn đỏ đã chuyển sang xanh, hắn cho xe phóng đi, nhẹ nhàng nói: “Du Uyển, tôi vừa mới…hôn em.” Một tuần sau… Cố An Hi nằm viện ba ngày đã xuất viện quay về Bạch Kim Thượng Uyển. Từ ngày nói chuyện với Mộ Tuyết, cô cũng không quay lại nhìn Dịch Cẩn Đình. Dù sao bên cạnh anh cũng không có thiếu người, lúc nào cũng có Mộ Tuyết của anh ta bên cạnh chăm sóc. Cô có đến, cũng là người dư thừa. Mấy ngày này vết thương trên người cũng đóng vẩy, cô đi đến bệnh viện thăm mẹ, nói chuyện tâm sự rất nhiều thứ, cho đến khi mẹ ngủ mới quay về nhà. Cô đón taxi trở lại Bạch Kim Thượng Uyển, vừa vào nhà cô muốn đi lên lầu, nhưng đi ngang qua phòng khách liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, Cố An Hi kinh ngạc: “Nhị…nhị ca.” Cô chớp mắt vài lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm: “Sao anh lại ở đây?” Dịch Cẩn Đình nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, trên đầu vẫn còn băng gạc, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. “Anh xuất viện rồi à?” - Bây giờ chỉ mới mấy ngày anh đã khỏe chưa, nhưng tại sao anh ta lại có mặt ở đây. Dịch Cẩn Đình cười khẽ, khóe môi có chút giễu cợt: “Sao vậy, Dịch phu nhân đang làm quan tâm tôi sao?” Giọng anh không lớn, nhưng sự mỉa mai tràn ngập rất mạnh mẽ. Cố An Hi mím môi không đáp, anh ta là đang trách cô không đến thăm anh ta sao? “Tại sao không nói chuyện?” - Dịch Cẩn Đình bật cười: “Đột nhiên nhìn thấy tôi nên không nghĩ ra được lý họ phù hợp à?” Cố An Hi không dám nhìn vào mắt Dịch Cẩn Đình, ánh mắt của anh khiến cô khó chịu: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh xuất viện à? Vết thương trên người của anh… hẳn là chưa lành.” Dịch Cẩn Đình khẽ nhướng mày, nhếch môi: “Bây giờ cô mới quan tâm đến tôi, có phải là quá muộn không?” Anh nằm viện một tuần, cô không đến nhìn lấy một lần, nhưng hôm nay cô lại hỏi như là đang rất quan tâm. “Tôi…” - Cô cắn môi, nhất thời không biết nên nói cái gì. Dịch Cẩn Đình đang giả ngu à, anh ta cho rằng cô không muốn đến thăm anh ta sao? Anh ta cho rằng cô thật sự không quan tâm anh sao? Ở bên cạnh anh luôn có sự túc trực của Mộ Tuyết, anh ta còn cần cô sao? Chắc chắn là không. Hơn nữa, mẹ của anh còn đe dọa cô, sao cô có thể đến. “Ừm, Mộ Tuyết có biết anh đến đây không? Nếu cô ấy biết chắc hẳn sẽ không vui đâu.” Dịch Cẩn Đình cau mày lại: “Cố An Hi, cô đừng đem sự vô tâm của cô đổ lỗi cho Mộ Tuyết.” Cô cứu anh lần này, anh cũng là cảm kích… nhưng ròng rã bảy ngày, anh chờ mong cô đến nhìn anh một lần, cuối cùng thì sao… người phụ nữ vô tâm này không hề đến. Vậy tại sao cô lại cứu anh, là vì biết anh đi tìm cô gặp nạn nên mới cứu anh thôi sao? “Vậy tôi nên nói cái gì bây giờ?” - Cố An Hi cười nhạt, giọng tự giễu: “Tôi biết cô ấy ở bên cạnh anh, cho nên không thể trơ trẽn đến bên cạnh anh đúng không? Tôi sợ tôi làm như vậy anh sẽ cho rằng tôi cố tình khiến Mộ Tuyết của anh không vui.” Anh ta nói với Mộ Tuyết chuyện họ kết hôn, có thể thấy anh ta rất tốt và thành thật biết bao. Dịch Cẩn Đình trầm mặc không nói một lời, anh ta lần này về đây chính là muốn hỏi tội Cố An Hi nhưng nghe cô nói như vậy, cũng không biết nên hỏi tội cái gì. Mối quan hệ giữa ba người quá ngượng ngùng, mấy ngày nay Mộ Tuyết luôn túc trực ở bệnh viện, Cố An Hi theo lẽ thường đúng là không muốn đến. Cố An Hi nhìn đồng hồ đã gần 5h chiều lại nói: “Nhị ca, anh vẫn chưa được xuất viện phải không?” Dịch Cẩn Đình nhường mày nhìn cô: “Sao vậy, với tư cách Dịch phu nhân, cố có định đến bệnh viện chăm sóc tôi không?” Cố An Hi cười khổ: “Tôi không thích hợp.” “Vậy cô cảm thấy ai mới thích hợp?” Cố An Hi cười nhẹ: “Nhị ca, trong lòng anh không phải biết rõ ai là người thích hợp, anh còn cười nhạo tôi làm gì?” “Cố An Hi, dù là trên danh nghĩa pháp luật, cô hiện vẫn là vợ của tôi, vì cái gì tôi bị tai nạn cô bắt người khác phải chăm sóc thay cô.” Cố An Hi nhàn nhạt đáp: “Nhị ca, tôi vẫn là nói tôi không phù hợp, cứ để Mộ Tuyết của anh cực khổ vì anh, người ta nói cực khổ vì người mình yêu chính là hạnh phúc.” - Cô lại nhìn đồng hồ: “Nhị ca, muộn rồi… anh nên trở về đi, trên người anh vẫn còn vết thương.” - Cô khẽ cong môi: “và… cô ấy…” “Cố An Hi, cô lại quên đây là nhà của tôi phải không?” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng liếc nhìn Cố An Hi, trên tay cô vết thương vẫn còn để lại vảy, đó là vết thương do cô đã cứu anh trên núi phải không? Anh hỏi Dương Hàn tình hình lúc đó, nhưng hắn ta chỉ nói lúc đến chỉ thấy anh nằm dưới đất và Cố An Hi đang kêu cứu, còn làm thế nào cô đưa anh xuống thì không ai biết. “Ừm…dù sao cũng là… cảm ơn cô đã cứu tôi.” - Dịch Cẩn Đình chán nản nói. Cố An Hi sững sờ… Anh biết? Anh biết người cứu anh là cô chứ không phải Mộ Tuyết? Nhưng mà… biết thì đã làm sao? Đúng như Mộ Tuyết nói, biết cũng là không để làm gì. Anh biết cô cứu anh, nhưng anh vẫn đẻ mặc mẹ anh nói dối trước ông nội là Mộ Tuyết cứu anh, nguyên do là vì cái gì đâu… vì anh yêu Mộ Tuyết, vì anh muốn cô ta thật nhanh làm Dịch phu nhân, được ông nội chấp nhận. Anh ta liền mang công sức của cô đặt lên người Mộ Tuyết chỉ vì anh yêu cô ta? So với việc thà anh cứ cho rằng Mộ Tuyết là người cứu anh còn dễ chịu hơn là dù anh biết cô là người cứu anh, nhưng anh muốn mang điều đó dành cho Mộ Tuyết. Trái tim cô như có ngàn cây kim đâm vào, cô từng nghĩ chỉ cần anh sống, anh làm gì cô cũng được… nhưng mà… cô cũng là con người, cũng có trái tim… và cũng biết đau. Nhị ca, anh thật tàn nhẫn. “Nhị ca… chúng ta ly hôn đi.”