Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 27



Dịch Cẩn Đình đóng sầm cửa lại rời đi, sau đó lái xe đến công ty để điều tra vụ việc có rắn ở Thịnh Thế.

Một lúc sau Du Uyển liền gọi điện đến, rồi nhanh chân chạy đến bệnh viện thăm cô.

Sau một lúc mắng chửi Dịch Cẩn Đình, Du Uyển buổi chiều liền than vãn về việc phải đi xem mắt.

Sau khi Du Uyển rời đi, Lục Đình Phong một mình đến, mang theo gấu ghiền và đồ chơi, tuyên bố sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Cố An Hi. Du Uyển liếc nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng không biết đang mắng bao nhiêu câu “mẹ nó” Baba một mực muốn cô đi xem mắt, cô đã đi xem mắt hai lần rồi, đêm qua vì trốn mà không nghe điện thoại của An Hi, hôm nay lại bị ép đi xem mắt, mà người kia lại là Lâm Tiêu? Bữa tối cực kỳ thịnh soạn, cha mẹ hai bên ăn một chút, uống rượu rồi tìm cớ rời đi, căn dặn Lâm Tiêu phải đưa Du Uyển về nhà. “Cô nhìn tôi như thế làm gì?” - thấy Lâm lão gia rời đi, Lâm Tiêu trở về bộ dạng bất cần thường ngày, tựa vào ghế dựa, nháy mắt với Du Uyển: “Sao vậy, cảm thấy tôi hôm nay thật đẹp trai, vừa ý tôi?” Du Uyển đang uống nước, nghe vậy liền trực tiếp phun ra. Lâm Tiêu ghét bỏ lắc đầu: “Nhìn cô xem, một điểm thục nữ cũng không có.” - nói vậy nhưng cũng rút giấy đưa về phía Du Uyển. Du Uyển bĩu môi lấy giấy lau miệng: “Anh nhìn thấy tôi thục nữ bao giờ, có thấy cũng là đang giả vờ.” “Tôi biết chứ.” - Lâm Tiêu nhún vai, sau đó bật cười thành tiếng: “Chỉ là, ba của tôi nói hôm nay muốn tôi đi xem mắt một tiểu thư danh viện, ngoại hình không thể chê vào đâu được, biết mấy thứ tiếng, tôi sẽ trợn mắt lên mà nhìn. Hừ, Du Uyển, tôi sao lại không biết cô trở nên ưu tú như vậy? Hơn nữa, sao bây giờ cô lại đen như khỉ vậy?” Du Uyển nhếch môi: “Ba của tôi cũng vậy, nói sẽ đưa tôi đi gặp môt người đẹp trai, lịch lãm và quân tử, lịch sự tình cảm vô cùng trong sạch, tuyệt thế nam nhân tốt nhất, còn nói đốt đèn khó tìm. Lâm Tiêu, tôi mà biết trong miệng ông ấy nói đang là anh, tôi đã không mất thời gian đến đây. Dung mạo của anh cũng là tạm được, còn lịch sử tình cảm… hahaha…quá buồn cười, anh nói đúng không?” Lâm Tiêu cũng không giận, hơi nhíu mày lại: “Chúng ta bao lâu rồi không gặp, cô hiểu tôi như vậy, còn nói là không thích tôi.” Du Uyển liếc hắn: “Hải Sơn lớn như vậy, anh cảm thấy tôi sẽ để ý đến anh?” “Ha..” - Hắn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy sảng khoái: “Vậy tôi yên tâm rồi.” “Đi trước.” - Du Uyển cầm túi: “Không có ý nghĩa.” Lâm Tiêu cũng không cản lại, cầm áo khoác đứng lên đi phía sau, đến cửa ra vào liền nói: “Đợi ở đây đi, tôi đi lấy xe.” “Không cần.” - Du Uyển từ chối: “Lâm thiếu gia nên đi tìm tri kỷ của mình, tôi tự mình trở về.” “Ba tôi đã giao nhiệm vụ đưa cô về, vả lại chúng ta rất lâu không gặp, cần phải xa lạ như vậy?” - Hắn đưa đồng hồ trên tay lên nhìn: “Bây giờ cũng còn sớm, đưa cô về nhà cũng không trễ giờ tôi sống về đêm.” Du Uyển đưa ánh mắt hết thuốc chữa nhìn Lâm Tiêu, sau đó hất cằm: “Cũng được.” Sau khi lên xe, Lâm Tiêu bắt chuyện: “Cô đã xem mắt mấy lần rồi?” Du Uyển tựa đầu vào ghế nói: “Nếu cộng thêm anh, là ba lần.” Lâm Tiêu cười cười: “Trùng hợp, tôi cũng vậy.” “Ai cùng anh trùng hợp.” - Du Uyển chợt nghĩ đến cái gì liền nhắc nhở: “Đúng rồi, về sau anh đừng có nói với bạn bè xung quanh chuyện ngày hôm nay, nếu không sẽ rất mất mặt. Chúng ta cùng nhau lớn lên, lại có một màn chán ghét như vậy.” Nghe xong, nụ cười trên mặt Lâm Tiêu cứng đờ: “Mất mặt?” “Đương nhiên.” - Du Uyển nghĩ nghĩ lại nói: “Đúng là đối với anh không sao rồi. Ở Hải Sơn này anh nổi danh hào hoa công tử, người khác sẽ không đánh giá anh. Còn tôi thì khác anh, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi ế đến mức không còn ai để xem mắt nên mới đi xem mắt với anh. Lâm Tiêu: “...” Sắc mặt Lâm Tiêu trầm xuống, trong lòng đột nhiên không vui, cho dù… cô nói đúng. Hình như… chưa có bất cứ người phụ nữ nào nói với anh như vậy. ~~~~ Ngày hôm sau, Cố An Hi tỉnh lại, cùng Lục Đình Phong ăn sáng, đồ ăn là Dịch Cẩn Đình mang tới rồi lại rời đi Thịnh Thế. Đêm qua anh ta cũng ngủ lại bệnh viện trên sô pha, Cố An Hi chỉ cảm thấy đó là lệnh của ông nội, cũng không có chút cảm động gì. Cũng may có Lục Đình Phong bên cạnh, ở bên trong bệnh viện cũng bớt mấy phần buồn chán. Buổi chiều, Lục Đình Phong nói muốn ăn chút đồ ăn vặt, liền nói muốn đi xuống cantin một chút. Cố An Hi chỉ cười, dù sao Lục Đình Phong cũng chỉ là một đứa trẻ. Cô đang định nằm xuống thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, nhìn người bước vào, Cố An Hi kinh ngạc: “Ba!” Cố Thanh Sơn cau mày: “Nghe nói con bị rắn cắn.” Cố Thanh Tâm nở nụ cười nói: “An Hi tỷ, chị sao rồi?” Cố An Hi nhàn nhạt nhìn Cố Thanh Tâm, sau đó nói với Cố Thanh Sơn: “Đúng vậy.” “Sao con bất cẩn như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra với con thì sao?” Nghe vậy, Cố An Hi không khỏi có chút cảm động cho dù mấy ngày trước ông ấy còn lạnh lùng với cô, cho nên mấy ngày nay cô bị thương cũng không gọi cho ông. Những ủy khuất và thất vọng kia, trong nháy mắt cũng biến mất. “Ba đừng lo, con đã không sao rồi. Bác sĩ nói hai ngày nữa con có thể xuất viện rồi.” - Cố An Hi dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng ai nói với ba con bị rắn cắn?” Là ông ấy đến Thịnh Thế hay là Dịch Cẩn Đình nói. “Tất nhiên là Minh Hiên ca nói rồi.” - Cố Thanh Tâm mỉa mai: “Hôm qua Minh Hiên ca ghé nhà chúng ta ăn cơm có nói qua. Nhưng chị An Hi, chị bị rắn cắn sao không gọi cho anh rễ mà lại gọi Minh Hiên ca?” “Được rồi.” - Cố Thanh Sơn lên tiếng: “Thanh Tâm, con ra ngoài trước, ba có chuyện muốn nói với chị gái con.” Đợi Cố Thanh Tâm ra khỏi cửa, Cố An Hi mở miệng: “Ba, có chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn cũng không vòng vo: “Thanh Tâm nói với ba con bé thích Hàn Minh Hiên, tuy ba biết Minh Hiên tốt với con nhưng dù sao con cũng đã kết hôn rồi. Minh Hiên chững chặc, có năng lực, để Thanh Tâm bên cạnh cậu ấy ta và dì con cùng an tâm.” “Ồ.” “Sắp tới ba sẽ nói với Minh Hiên về chuyện này, về phần con, con đừng có tiếp cận nó nữa.” Cố An Hi khẽ động mi tâm: “Ba, con không có…” Cố Thanh Sơn xua tay: “Không cần nói nhiều, con nhớ kỹ lời ta là được. Còn có, Cố thị gần đây có một hạng mục, chính mình đầu tư có chút khó khăn. Con đi nói với Cẩn Đình hoặc Dịch lão một chút, nói bọn họ ủng hộ Cố thị một chút tiền.” Cố An Hi nhíu mày: “Ba, là hạng mục gì, một chút tiền cụ thể là bao nhiêu?” “Là mảnh đất ở phía Nam của Hải Sơn, gần công viên ven sông, nếu muốn mua thì thiếu chút kinh phí, lại còn cần kinh phí cho việc xây dựng sau này, cần không nhiều, khoảng 200 tỷ.” Cố An Hi trợn mắt nhìn ba mình, 200 tỷ không nhiều? “Ba… Cố thị chúng ta chưa từng đầu tư bất động sản, còn chưa có kinh nghiệm. Vả lại, miếng đất đó con biết, nằm ở ven sông, xây dựng công viên thì ổn, nếu xây dựng cao ốc thì e không được, nếu bị sập thì rất là rắc rối…” - Cố An Hi cắn môi: “còn có, Cố thị lần trước lao dốc, Dịch Cẩn Đình đã rót vốn vào không ít chỉ vì con và anh ta kết hôn. Bây giờ chưa được một tháng, ba lại muốn 200 tỷ…” Cố An Hi dứt khoát lắc đầu: “Ba, con không mở miệng được.” Cố Thanh Sơn lập tức không vui: “Ý của con là không muốn giúp, không phải chỉ là 200 tỷ thôi sao, Dịch gia thiếu chút tiền này sao? Con bây giờ là con dâu của Dịch gia, cho dù Dịch Cẩn Đình đối với con không ra gì nhưng Dịch lão gia tử đối với con rất tốt. Con không xin được Dịch Cẩn Đình thì đi tìm ông ta, ta không tin ông ra không cho con.” Cố An Hi khϊếp sợ nhìn ba mình: “Ba, sao ba có thể nói như vậy?” “Sao lại không thể nói.” - Cố Thanh Sơn lại nói: “Những gì ta nói đều là sự thật. Lại nói bây giờ con bị thương ở Thịnh Thế, dù là nhân viên bình thường cũng phải có bồi thường, con tìm bọn họ lấy ít tiền thì thế nào?” Cố An Hi há miệng kinh hãi, ba của cô từ khi nào biến thành bộ dạng này. Ba cô đang cảm thấy cô là cây rụng tiền của Cố gia sao, dù có là cây rụng tiền, cũng không rụng được nhiều tiền như vậy. “Ba, chuyện này con không giúp được, con không mở miệng đòi tiền được.” Cố Thanh Sơn híp mắt: “Mày thật sự không muốn giúp? Mày ngay cả mẹ mày cũng không để ý sao? Nếu chuyện này không thành, tao sẽ không bỏ tiền cho mẹ mày nữa.” Cố An Hi như nghẹt thở, khϊếp sợ và thất vọng đều vả lên mặt cô. Mẹ cô hôn mê không bao lâu, ông ta đã đưa mẹ con Cố Thanh Tâm vào Cố gia. Vứt bỏ bao nhiêu năm tình cảm không nói, địa vị của ông ta bây giờ cũng chính nhờ vào ông ngoại của cô, vậy mà bây giờ ông lại nói những lời như vậy. Trái tim cô lạnh buốt, như ngâm vào băng lạnh. “Được.” - Cô cười nhưng rơi nước mắt: “Ông mặc kệ cũng được, chuyện tiền bạc tôi sẽ không mở miệng. Nếu ông thật sự muốn, tại sao không gả Cố Thanh Tâm vào một nhà có tiền…” “CHÁT.” Gương mặt cô lệch sang một bên và tê dại đau đớn, nhưng điều đau đớn hơn chính là trái tim cô. Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Sơn sắc mặt tối lại nhưng không hề cảm thấy áy náy khi đánh Cố An Hi. Cố An Hi nhàn nhạt cười: “Ông đi đi.” “Mày thật sự không giúp?” “Ừ, không giúp.” Cố Thanh Sơn cười lạnh, lại một lần nữa giơ tay về phía cô. “Mỹ nhân.” - Lục Đình Phong mở cửa bước vào, nhìn cảnh tượng bên trong liền hết hồn, vội vàng nhào lại giường, nhìn Cố Thanh Sơn gầm lên: “Ông là ai? Ai cho phép đánh cô ấy.” Cố Thanh Sơn liếc nhìn Lục Đình Phong, trong mắt tràn đầy tức giận, một đứa trẻ có thể làm gì được hắn. “Ông còn muốn đánh tôi?” - Cố An Hi lạnh lùng nói: “Cho dù ông có đánh chết tôi ở đây, tôi cũng sẽ không giúp. bởi vì tôi không phải là cây rụng tiền.” Lục Đình Phong không biết chuyện gì xảy ra, liền nhanh chóng đẩy Cố Thanh Sơn: “Mau cút ra ngoài, không thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Cố Thanh Sơn biết ở lại lúc này cũng sẽ chỉ có dằn co, trước khi đi lại nói: “Cố An Hi, mày nghe cho kỹ, miếng đất kia tao chắc chắn phải lấy, dù là mang Cố thị đi cầm cố cũng phải lấy, nếu như mày không muốn thấy Cố thị sụp đổ, thì tự biết phải làm gì.” Khi ông ta đi ra ngoài, Cố An Hi chống đỡ không nổi liền ngã lên giường, trong lòng vô cùng đau đớn. “Mỹ nhân.” - Lục Đình Phong lo lắng: “Ông ta vừa mới đánh tỷ?” Cố An Hi miễn cưỡng nở nụ cười mà không trả lời. Nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, Lục Đình Phong nắm chặt nấm đấm: “Ông ta dựa vào cái gì đánh tỷ? ông ta là ai? để tôi về méc với ông cố, cho ông cố trừng trị ông ta.” - Nếu biết có người đến ức hϊếp mỹ nhân, nhóc đã không đi mua đồ ăn vặt. “Ông ta à?” - Cố An Hi yếu ớt nói: “Ông ta là ba của tôi.” Lục Đình Phong sửng sốt một hồi, sau đó buồn bã nói: “Cho dù ông ấy là ba của tỷ, cũng không thể tùy tiện đánh tỷ.” Vừa dứt lời, cánh cửa phòng mở ra, Cố Thanh Tâm bước vào nói: “An Hi tỷ, ba bảo em vào nói với chị thêm một câu, nếu không muốn nhìn thấy Cố thị có nguy cơ thì phải ngoan ngoãn làm theo lời ba. Nếu không, mẹ của chị tỉnh lại phát hiện Cố thị không còn, có thể sẽ sốc đến mức bất tỉnh trở lại. Bất quá chỉ là một câu nói, em nghĩ chị nên nói thì tốt hơn, dù là vì mẹ chị hay vì công ty, chị đều không có sự lựa chọn khác.”