Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 35: Tình cảm khó nén



Khu ăn uống của Thánh Lan là ở lầu hai và ba. Lầu hai là đại sảnh chứa được khoảng năm mươi bàn ăn, lầu ba là dãy phòng ăn riêng yên tĩnh.

Rốt cuộc là ông chủ đến, sau cuộc điện thoại vừa nãy của Hứa Minh, giám đốc ẩm thực lập tức hạ một loạt các mệnh lệnh. Thẳng đến khi bọn họ đến nơi, đã có người ở ngoài cửa đặc biệt tiếp đón. Phải biết rằng, Tư Đồ Nhất Tương rất hiếm khi tới chỗ này.

“Hội trưởng, phòng riêng đã chuẩn bị tốt rồi. Mời ngài” Giám đốc dùng thanh âm vừa đủ nói. Trong câu nói này khó nén ý cung kính, đối với Đậu Đậu trong lòng Tư Đồ Nhất Tương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bởi vì hiện tại “Tiểu Nguyên thiếu” đã được truyền đi khắp Dạ Hoả.

“Lý thúc, việc làm ăn ở đây vẫn khá chứ?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói. Giám đốc này họ Lý, tầm bốn mươi lăm tuổi rồi. Từ khi Thánh Lan khai trương cho tới bây giờ, vẫn là hắn phụ trách khu ăn uống. Mà người tổng phụ trách ở đây, kỳ thực chính là Trần Húc Đông. Lúc hắn không ở đây, giám đốc Lý đều sẽ quản lý toàn bộ.

“A, nhờ phúc đại tiểu thư, vẫn rất tốt” Lý thúc cười đáp.

“À, Trần tổng, chúng ta khó có cơ hội mới đến đây, ngươi không muốn báo cáo một chút công trạng ư?” Sau khi ngồi vào ghế, Tư Đồ Tảm Nguyệt thuần thục kiếm chuyện với Trần Húc Đông. Ai bảo tiểu tử này nãy giờ chỉ im lặng không nói gì. Bây giờ sẽ thể hiện sao đây, nàng cũng rất vừa mắt Thần Hi nha.

“Nguyệt tỷ, không bằng ta cho ngươi xem sổ sách?” Trần Húc Đông xấu xa cười. Hắn biết Tư Đồ Tảm Nguyệt sợ nhất là xem những con số như này, từng cột từng cột, trông rất hoa mắt.

“Hừ, miễn đi”

“Bác sĩ Cổ, nếu ngươi thích gì thì cứ tuỳ ý gọi, đầu bếp ở đây có tay nghề rất tốt. Hoặc ngươi cũng có thể nói với ta loại đồ ăn mà ngươi thích, ta có thể gọi giúp ngươi.” Trần Húc Đông cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với Cổ Thần Hi lần đầu tiên.

“Cảm ơn.” Cổ Thần Hi lịch sự trả lời.

Tư Đồ Tảm Nguyệt ở một bên trộm cười, rốt cuộc… bắt đầu rồi sao?

“Lý thúc, bảo nhà bếp làm vài món từ đậu. Không dùng đậu tương, cũng đừng cho ớt vào.” Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu dặn dò giám đốc Lý.

“Dạ”

“Ngươi muốn ăn gì, đại ca?” Trần Húc Đông hỏi Tư Đồ Nhất Tương.

Tư Đồ Nhất Tương cười, tiểu tử này, vừa nãy dám không hỏi hắn trước.

“Tuỳ đi, mấy người chúng ta đền không am hiểu việc chọn món, bảo nhà bếp lựa chọn vài món sở trường là được. Sau đó thêm mấy bình rượu ngon nữa.” Tư Đồ Nhất Tương luôn cảm thấy việc gọi món rất hao tâm tốn sức.

“Ta cũng định thế” Trần Húc Đông cười nói.

“Cần lưu lại vài người ở đây không ạ?” Ý của Lý thúc là có cần để lại mấy người phục vụ không.

“Không cần, ngươi cứ đi làm việc đi.” Tư Đồ Nhất Tương thích chỉ có người nhà nói chuyện với nhau. Nếu có người luôn nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, cảm giác sẽ rất khó chịu.

Một là bởi vì mấy người đến hôm nay đều là người đứng đầu của Dạ Hoả, hai là bởi vì hiệu suất làm việc của Thánh Lan quả rất nhanh, bọn họ nói chuyện chưa được bao lâu thì rượu và thức ăn đã lần lượt được mang lên đủ. Hơn nữa sau cùng, giám đốc Lý còn tặng một chiếc bánh gato to hai tầng.

“Hội trưởng ngươi chậm rãi dùng, đây là một chút tâm ý.” Giám đốc Lý cười nói. Dạ Hoả có mấy người lại không biết sinh nhật của Dạ Vương, chỉ là hắn trước giờ không tổ chức, cho nên không có cơ hội tặng lễ vật mà thôi.

“Cảm ơn Lý thúc, để ngươi phải lãng phí rồi.” Tư Đồ Nhất Tương mỉm cười nói.

“Ngài nói quá lời rồi. Vậy ta cũng không làm phiền nữa, mọi người dùng bữa vui vẻ.” Giám đốc Lý dứt lời, quay người rời đi.

“Hôm nay không có món hải sản nào trên bàn. Húc Đông là ngươi phân phó sao?” Hứa Minh nghi hoặc hỏi.

“Đúng, từ sau chỉ cần có ta thì trên bàn sẽ không có hải sản. Trừ phi trong các ngươi có người muốn ăn.” Trần Húc Đông không phủ nhận, đúng là do hắn an bài. Sau này trên bàn cơm của Trần Húc Đông hắn nếu có hải sản xuất hiện, hừm…

“Như này rất tốt. Nào, đầu tiên chúng ta chúc người được tổ chức sinh nhật hôm nay một ly.” Hứa Minh vừa nói vừa rót đầy ly rượu trước mặt mỗi người.

“Ta…” Cổ Thần Hi có chút do dự. Hắn là kiểu người vô cùng nho nhã, hơn nữa lại là bác sĩ, cho nên đối với rượu hắn có thể uống ít thì sẽ uống ít. Nhưng hôm nay…

“Được thôi.” Có lẽ là vui vẻ, cũng có lẽ là thương cảm. Nói chung, hắn lần đầu tiên giơ ly rượu đã được rót tràn đầy lên cụng.

“Nào lại đây, mọi người cạn ly, chúc Nhất Tương sinh nhật vui vẻ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nâng ly lên nói.

“Nhất ca ca, sinh nhật vui vẻ.” Đậu Đậu ngọt ngào chúc mừng. Chỉ có điều thứ nó cầm là cốc nước. Nếu phải nói cũng kì lạ, Đậu Đậu trước giờ không uống coca và nước hoa quả hay những đồ uống mà đứa nhỏ thích, nó chỉ uống nước.

Âm thanh tiếng chạm cốc trong trẻo kết thúc, mọi người bắt đầu vui vẻ dùng cơm và nói chuyện phiếm.

“Ta nói hôm nay rất đáng ghi nhớ. Hiếm khi lão đệ ta lại chủ động đề nghị ra ngoài đón sinh nhật thế này.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói.

“Gì? Nhất ca ca trước đây không đón thế này sao?” Đậu Đậu hiếu kì hỏi.

“Đậu Đậu không biết đâu, Nhất ca ca và Nguyệt tỷ tỷ ngươi, ngày này hai mươi năm trước đã thành…”

“Tảm Nguyệt!” Tư Đồ Nhất Tương hơi nâng cao thanh âm lên gọi. Hắn biết Tư Đồ Tảm Nguyệt muốn nói gì. Nhưng chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, hắn không muốn để Đậu Đậu biết. Đậu Đậu luôn thương hắn, cảm giác này tốt thì tốt, nhưng hắn không muốn Đậu Đậu phải buồn bã vì những chuyện như vậy.

“Hừm… Không bằng ngươi đoán xem ta và Hứa Minh tặng ngươi quà gì đi? Đoán trúng có thưởng.” Tư Đồ Tảm Nguyệt phản ứng lại rất nhanh liền chuyển đề tài.

“Thôi đi, khi về nhà ta sẽ xem.” Tư Đồ Nhất Tương cười khổ. Chuyện này cần hắn đoán sao? Đầu óc Tảm Nguyệt lớn lên rất quỷ dị, những đồ nàng tặng đều tương đối kì lạ.

“Hừ… Không thú vị Uống rượu.” Nàng trở mặt, tiếp tục uống. Tửu lượng của nàng cũng giống như thân thủ của nàng vậy, tuy không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng không cách xa đỉnh là mấy.

Những người ngồi đây đều hào sảng, sau khi uống xong, màu đỏ màu trắng màu vàng, người nào là người nào cũng không còn phân biệt được rõ, cuối cùng có say hay không, cũng chỉ tự mình biết được.

Bữa cơm kéo dài hơn bốn tiếng, bây giờ nhìn vào biểu hiện xem ra, chỉ có Tư Đồ Nhất Tương và Hứa Minh còn tương đối tỉnh táo. Đương nhiên, Đậu Đậu không uống rượu, thanh tỉnh là điều chắc chắn.

“Hứa Minh về thôi.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn mấy người đổ nghiêng đổ ngả, mơ mơ hồ hồ lên tiếng. Chủ yếu là vì Đậu Đậu buồn ngủ đã sắp không mở nổi mắt nữa rồi. Nó cụp mi mắt xuống, im lặng nhu thuận dựa vào trong ***g ngực Tư Đồ Nhất Tương, một mình xoay xoay ngón tay chơi, cũng không hoạt bát như lúc trước nữa.

“Cũng được. Tìm hai người đưa Húc Đông và bác sĩ Cổ về nhà.” Hứa Minh nói xong liền nâng Tư Đồ Tảm Nguyệt dậy. Nếu là trước đây, hắn sẽ ngăn không cho Tư Đồ Tảm Nguyệt uống nhiều như vậy. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Ngày này hàng năm Tư Đồ Tảm Nguyệt sẽ luôn như vậy, nếu không uống say đến mức tê liệt bản thân, nàng sẽ càng buồn bã. Hứa Minh hiểu rõ chuyện này, đương nhiên sẽ không nói nhiều.

“Được.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời liền gọi một cuộc điện thoại. Chỉ trong chốc lát liền có hai người tâm phúc của Tư Đồ Nhất Tương tiến vào.

“Đại ca, có gì phân phó?” Một trong hai người hỏi Tư Đồ Nhất Tương.

“Ngươi đưa Trần đường chủ và bác sĩ Cổ về nhà bọn họ.” Tư Đồ Nhất Tương đơn giản nói rõ. Còn địa chỉ, không cần hắn nói những người này sẽ tự biết.

“Dạ, thưa đại ca.” Hai người thủ hạ lên tiếng, đều bắt đầu nâng hai người dậy đi ra ngoài.

Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu về nhà hắn, còn Hứa Minh lại là ôm lão bà về nhà mình. Sau khi hai người ra cửa liền theo hai hướng mà đi. Đậu Đậu lên xe lập tức ngủ ngay. Khi tới nhà, Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng bế tiểu gia hoả lên giường, sau đó ngoài ý muốn thấy một hộp quà. Giấy gói cực kì đáng yêu vừa nhìn đã biết ngay là kiệt tác của Tư Đồ Tảm Nguyệt. Tư Đồ Nhất Tương mở ra, phát hiện bên trong là một đôi gối. Một đôi dép. Một cặp nhỏ nhỏ, một cặp to to. Phía trên thêu một con gấu bông nhỏ nhiều màu sắc. Tư Đồ Nhất Tương cười lấy chiếc gối nhỏ kê xuống dưới đầu Đậu Đậu. Đậu Đậu vốn trông đã rất đáng yêu, phối với chiếc gối nhỏ màu phấn hồng trông càng đẹp. Tựa như một con búp bê to từ đâu chạy đến.

Thời khắc này, có người hạnh phúc, có người thoả mãn, còn có người…

Quấn quýt!

Trần Húc Đông căn bản không say, hắn lúc trước chỉ vờ uống nhiều. Còn vì sao, hắn hiện tại cũng không thể nói rõ được.

Hai người lái xe phía trước vốn định đưa Cổ Thần Hi về nhà trước, rồi mới đưa Trần Húc Đông về nhà. Nhưng được nửa đường lại bị Trần Húc Đông gọi lại.

“Vân Chí, quay đầu lại, trực tiếp về chỗ của ta.” Trần Húc Đông suy nghĩ hồi lâu rồi nói. Vân Chí là một trong những tâm phúc của Tư Đồ Nhất Tương.

“Dạ được.” Vân Chí không nói nhiều liền quay đầu. Đại ca trăm năm trước đã nói qua, Hứa đường chủ và Trần đường chủ có thể đại diện tất cả cho hắn. Ý của hai người họ cũng chính là ý của hắn.

Trần Húc Đông cũng không rõ bản thân muốn làm gì. Hắn chỉ biết, hắn muốn ở cạnh Cổ Thần Hi lâu một chút, không muốn xa nhau nhanh như vậy. Cho dù chỉ là ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của người này thôi cũng được.

Tới dưới lầu nhà mình, sau một lúc hơi do dự, Trần Húc Đông bế Cổ Thần Hi xuống xe. Hai người Vân Chí hoàn thành nhiệm vụ cũng rời đi.

Cổ Thần Hi so với Trần Húc Đông, hoàn toàn có thể cho là yếu ớt hơn. Trần Húc Đông một mét tám tư, chỉ thấp hơn Tư Đồ Nhất Tương một chút. Cổ Thần Hi khoảng một mét bảy lăm, thấp hơn Trần Húc Đông nửa cái đầu, hơn nữa cơ thể không tráng kiện bằng hắn.

Trần Húc Đông bế Cổ Thần Hi đến bên giường mình. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên có người khác nằm lên giường của hắn. Hắn có điểm khiết phích, không thích có người chạm vào đồ của hắn. Nhưng gia hoả họ Cổ, tên Thần Hi này khiến hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Nhớ được hắn hình như lớn hơn mình ba bốn tuổi…

“Ưm…” Cổ Thần Hi rên khẽ, có chút khó chịu kéo kéo cổ áo mình. Hắn lớn từng này cũng chưa từng uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lại là uống nhiều loại một lúc, hiện tại biết khó chịu cũng đã muộn. Bây giờ, hắn cũng không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Trần Húc Đông nhíu mày, hắn không nhớ là mình có khuynh hướng đồng tính, nhưng tại sao gần đây luôn nhớ về người này?! Luôn ép mình không được gặp, nhưng hôm nay đụng mặt như vậy làm người ta trở tay không kịp. Hơn nữa từ giây đầu tiên nhìn thấy người này, thì hắn liền không nén nổi ý nghĩ muốn làm cho y trở thành người của hắn.

“Nước…” Cổ Thần Hi nhẹ giọng nói một chữ như vậy. Giọng nói khàn khàn, hàng lông mày nhíu chặt, không chút nào không tỏ ra là hắn hiện tại đang vô cùng khó chịu.

Trần Húc Đông đi lấy một cốc nước ấm mang lại, sau đó nâng Cổ Thần Hi dậy uy hắn uống một ít.

“Nhất Tương, Nhất Tương…” Cổ Thần Hi nói mớ cái tên hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

Trần Húc Đông không thể không thừa nhận, cuộc đời hắn lần đầu tiên không muốn nghe thấy tên của đại ca. Vì sao lại là từ miệng của người này phát ra…

Khi say rượu, khuôn mặt của Cổ Thần Hi chỉ độc một màu đỏ, không phải rất đậm, là màu hơi nhạt nhạt, mờ mờ.

Bởi vì sợ kích thích đôi mắt, Trần Húc Đông vào phòng cũng chưa bật đèn lớn, mà chỉ bật đèn nhỏ. Vì vậy, dưới ngọn đèn mờ ảo, Trần Húc Đông ngồi bên giường ngắm nhìn người mà hắn mạc danh kì diệu yêu thương.

“Mẹ nó, ngươi sao lại tà môn như vậy?”

Kỳ thực, rốt cuộc là ai tà môn?