Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 5 - Chương 22: Một đoạn tình



Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

Đêm thanh u, cơn gió lành lạnh không hảo ý tiến vào cổ quần áo của con người, vẫn có chút lạnh, Cửu Trọng Môn lúc nào cũng lạnh lẽo như thế, mặc kệ thế nào đều lạnh lẽo, giống như hai nam nhân chưởng quản nơi đây, luôn lạnh lùng.

Chỉ là một khi ở chung lâu, ngươi sẽ phát hiện thì ra bề ngoài băng hàn có đôi khi lại có thể lộ ra cho ngươi nhiệt tình đến kinh ngạc, nhiệt tình kia giống như ngọn lửa đỏ thẫm đem lý trí con người cứng rắn như sắt thép thiêu đốt thành tro.

Vì thế, liền yêu, liền chìm đắm, cứ như vậy.

Thật sâu hít một hơi gió lạnh phảng phất trên mặt hồ, là ảo giác sao? Ta giống như cảm giác được có một loại hơi thở nhàn nhạt trong sạch thuộc về Bộ Phong Trần, rất nhẹ nhàng làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

Thật là suy nghĩ nhiều rồi, thế nhưng ngay cả gió lạnh cũng làm cho ta cảm thấy hương vị của Bộ Phong Trần.

“Bộ Phong Trần… Ngươi không thể gặp ta sao? Ngươi rốt cuộc ở đỉnh Tuyết Phong chết tiệt đó bao lâu đây, ngươi rốt cuộc ở đâu…”

Nhẹ nhàng nhéo nhéo mi tâm, ta rời khỏi căn nhà trúc đến bên hồ chậm rãi tản bộ, hồ nước trong lành dưới ánh trăng nhu hòa lộ ra vài phần ánh sáng thần bí, này là một tấm gương bạc phản chiếu ảnh ngược dòng nước từ trên núi chảy xuống, cũng phản chiếu tâm tình biến hóa của người.

Chậm rãi tiêu sái từng bước, từng bước… cũng không biết đã đi bao lâu, chỉ là khi quay đầu nhìn lại đã cách nhà trúc rất xa, không thể nhìn thấy bọn Tiểu Hoa đâu nữa.

Mấy người này giống như sợ vừa ra khỏi cửa sẽ bị áp giải đến Tứ Trọng Môn nên không dám ló ra, cứ đứng lại ngồi bên trong nhà trúc, thực sự là lần đầu tiên đến.

Nơi này dù sao cũng là chỗ tu hành của Bộ Phong Trần, linh khí trùng trùng, là một nơi tốt để tu hành.

Ta thấy bọn họ chính là không dám đi ra mà thôi, nhưng như vậy cũng tốt, ở lại chỗ Bộ Phong Trần từng ở cũng xem như là gián tiếp gặp mặt Bộ Phong Trần, đối với trận đấu bảy ngày sau cũng có chút trợ giúp.

“Bọn họ hẳn là sẽ không xuất hiện?” Ta nhìn bốn phía không một ai, thì thào lẩm bẩm “Giả nhân giả nghĩa kia nếu muốn xuất hiện hẳn là đã sớm xuất hiện, với tính cách của giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trẩn chỉ sợ sẽ không tìm đến bọn Tiểu Hoa mà rất có thể tìm đến ta gây phiền phức.”

Nhìn mặt hồ thanh lương, ta có xúc động muốn nhảy vào ngâm mình.

Nghĩ không bằng làm, ta lập tức cởi quần áo, cầm từng lớp từng lớp áo đặt lên tảng đá ven hồ, chậm rãi bước vào hồ Lệ Tích…

Cảm giác lạnh lẽo mà thanh thấu nháy mắt tràn ngập toàn thân, thoải mái làm cho người ta nhịn không được thở dài một tiếng.

Nhớ rõ lần trước nhìn thấy giả nhân giả nghĩa cũng là lúc ngâm mình trong hồ này, xem ra Bộ Phong Trần cũng thường xuyên tự mình nhảy vào trong hồ ngâm mình, thật sự là một nam nhân biết hưởng thụ.

Bơi trong hồ một chốc, hít sâu một hơi, ta lập tức bế khí lặn xuống hồ, trong hồ cũng không phải hoàn toàn tối đen, ngay khi ngập xuống nước còn có thể thoáng thấy ánh trăng màu ngân bạch, dần dần chìm sâu xuống ánh trăng trở nên càng mỏng manh.

Lúc này, trong Lệ Tích hồ lộ ra hào quang thản nhiên của một hạt châu, nhìn kỹ cư nhiên lại là một vài hạt minh châu quen thuộc, nhìn thấy được những thứ đó đột nhiên ta hiểu được, vì cái gì lúc trước ở Nhất Song Nhân khách điếm, Bộ Phong Trần thích thả một vài hạt dạ minh châu xuống dòng suối.

Thì ra bởi vì Bộ Phong Trần ở Thánh môn đã quen ngắm những hạt minh châu nhỏ nhắn này.

Nhưng mà quả thật rất đẹp…

…………

…………

Nam nhân kia ở trong phòng bên cạnh đang lầm bầm lầu bầu nói cái gì?

[Bộ Phong Trần… Ngươi không muốn gặp ta sao? Ngươi rốt cuộc ở nơi chết tiệt Tuyết Phong đỉnh ở bao lâu mới chịu xuống, ngươi rốt cuộc đi đâu rồi…]

Xem khẩu hình, tựa hồ chính là nói như vậy.

Bộ Phong Trần, chỉ chính là môn chủ sao?

Ngụy thánh có chút nghi hoặc nhẹ nhàng nhíu mày, hay giả nhân giả nghĩa kia cô phụ nam nhân này? Kia… Kia chẳng lẽ giả nhân giả nghĩa có quan hệ với nam nhân này?

Ngụy thánh Bộ Phong Trần không khỏi kinh ngạc ở trong lòng, bất kể nghĩ như thế đều không thể hiểu nổi giả nhân giả nghĩa tâm như sắt đá kia sẽ phát sinh quan hệ với người khác, chuyện tình yêu, bọn họ sớm đã vứt bỏ, gần đây lại nghe được rất nhiều sự tình làm cho ngụy thánh Bộ Phong Trần cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Như là giả nhân giả nghĩa kia tự mình đi đến Nhất Trọng Môn làm giám khảo, nam nhân kia cho dù có rảnh rỗi đến cỡ nào cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức đi làm giám khảo cho cuộc thi nấu ăn ở Nhất Trọng Môn, hay là chuyện này có quan hệ đến nam nhân ở bên hồ kia?

Còn có vài lần gần đây, có thể nhìn thấy đệ tử Cửu Trọng Môn tựa hồ có chuyện muốn nói với hắn, nhưng luôn là muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là là chuyện quan hệ của giả nhân giả nghĩa cùng với nam nhân bên hồ này sao?

Càng tò mò, Bộ Phong Trần cũng không đi quấy rầy Sầu Thiên Ca, cứ đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn, che dấu hơi thở của mình, chỉ là có đôi khi nhìn thấy nam nhân kia nhìn về phía hắn làm cho hắn cảm thấy nam nhân kia dường như đã phát hiện hắn.

Cứ nhìn như vậy, lẳng lặng nhìn nam nhân kia bước chầm chậm phía bên hồ, lẳng lặng nhìn tóc đen của nam nhân kia phất phơ nhẹ nhàng trong gió đêm, nhìn thấy nhìn thấy, thế nhưng lại thất thần.

Sau khi phản ứng lại biết bản thân vì nhìn một nam nhân mà thất thần, Bộ Phong Trần không khỏi gắt gao nhíu mày, đây là vì sao?

Với tính cách của hắn, với tu vi của hắn, thế nhưng bởi vì nhìn một người mà thất thần, này thật sự là chuyện mà kẻ khác cảm thấy không thể tưởng tượng được, hay đây là nguyên nhân mà giả nhân giả nghĩa có quan hệ với nam nhân này?

Chỉ nhìn thôi cũng đã không tự chủ được bị hấp dẫn.

Một đường nhìn theo Sầu Thiên Ca đi rất xa, lúc này đã cách nhà trúc rất xa rất xa, quay đầu nhìn lại đã không thấy được căn nhà trúc nữa, sau đó, Bộ Phong Trần thấy nam nhân kia ngừng lại bên hồ.

Bộ Phong Trần nhìn thấy nam nhân kia nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tựa hồ là hưởng thụ làn gió đêm thanh lương thổi qua mặt Lệ Tích hồ, thấy một màn như vậy Bộ Phong Trần không khỏi hơi giương khóe miệng, tựa hồ đôi khi, hắn cũng sẽ làm như vậy, nhắm mắt lại, làm cho cả thể xác và tinh thần đều bị làn gió này tinh lọc.

Nhưng mà, chưa đợi Bộ Phong Trần cười lên, tươi cười trên mặt của hắn nhất thời liền cứng ngắc, bởi vì hắn nhìn thấy nam nhân đứng bên hồ bắt đầu cởi quần áo.

Đều là nam nhân, cho dù nhìn đến ** của nhau cũng không phải chuyện lớn gì nhưng Bộ Phong Trần lại cảm thấy trong lòng hơi chấn động, một ít cảm giác mà hắn cho rằng đã mất từ lâu chậm rãi tập kích phần bụng.

Hô hấp, có chút nhanh hơn.

Nhiệt độ cơ thể có chút tăng cao.

Dưới ánh trăng mềm nhẹ, nam nhân bên hồ bỏ đi từng chiếc từng chiếc áo màu đen trên người, thân hình hoàn mỹ rất nhanh bại lộ dưới bầu trời đêm lành lạnh.

Nhìn trong chốc lát, Bộ Phong Trần vội vàng xoay đầu sang chỗ khác, lại nhìn xuống, hắn đưa tay lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

Nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi, Bộ Phong Trần rất nhanh làm cho chính mình trở nên tỉnh táo lại.

“Bùm —” nhẹ nhàng một tiếng rơi xuống nước, làm cho Bộ Phong Trần thư thái hơn.

Nghe được tiếng rơi xuống nước, Bộ Phong Trần theo bản năng liền mở mắt, nhìn về hướng nam nhân kia, mặt hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nam nhân kia giống như một con cá lớn duyên dáng tùy ý bơi lội tung tăng trong hồ Lệ Tích, khuôn mặt kiên nghị mà lộ ra khí chất sắc bén như dao băng dưới ánh trăng có vẻ nhu hòa.

Ngũ quan này đều giống như dùng dao tạc, nhất là cặp môi bạc, sắc bén giống như lưỡi dao.

Nhưng chỉ có một nam nhân lộ ra đao phong lợi hại như này lại ngoài ý muốn nhu hòa, ngoài ý muốn làm cho Bộ Phong Trần cảm giác được sự yếu ớt, không muốn thừa nhận, trong lòng rất rõ ràng, có như vậy trong nháy mắt, Bộ Phong Trần thế nhưng muốn đem nam nhân kia ôm vào trong ngực.

“Tên gọi là gì nhỉ? Ngươi — đến tột cùng là người phương nào —”

Không khỏi, nhẹ giọng thở dài.

Đáng tiếc, hắn thế nhưng mạc danh kỳ diệu sinh ra một loại tâm tình đáng tiếc. Đáng tiếc không phải hắn ngay từ đầu gặp được nam nhân này, đáng tiếc Bộ Phong Trần mà nam nhân này chờ đợi không phải là hắn.

Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, rõ ràng còn chưa nói qua một câu, rõ ràng còn không biết đối phương là ai, chỉ là hắn cũng có chút không thể dời mắt khỏi nam nhân.

Nhìn nam nhân kia tự do tự tại bơi lội trong hồ Lệ Tích, Bộ Phong Trần không khỏi hơi giơ lên khóe miệng, lạnh lùng trong mắt hắn dần dần bất tri bất giác dần tan biến.

Lẳng lặng nhìn nam nhân trong hồ, như vậy cũng đủ rồi, cũng không cần phải truy cứu chuyện tự tiện xông vào Cửu Trọng Môn, xâm nhập Lệ Tích hồ.

Bộ Phong Trần nhìn trong chốc lát đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, nam nhân kia đã lặn xuống hồ hơi lâu đi?

Như thế nào vẫn chưa lên?

Là cố ý lặn vào sâu trong nước hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Hắn hẳn là nên lẳng lặng đứng ở chỗ này hay cần lập tức đi ra ngoài đó nhìn một cái rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?

Nhíu mày, không kịp nghĩ nhiều, Bộ Phong Trần nháy mắt liền rời khỏi chỗ đến bên hồ, cũng không kịp cởi giày, cả người đã nhảy xuống mặt hồ.

“Phù phù —” một tiếng rơi xuống nước, Bộ Phong Trần nhảy vào trong hồ nước làm vụn vỡ từng mảnh hào quang mông lung, khi nhìn thấy thân ảnh Sầu Thiên Ca, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng không thể hiểu nổi.

Bộ Phong Trần rất nhanh bơi qua chỗ nam nhân kia, không được xảy ra chuyện gì đâu.