Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 9: Chim ưng tự do, tâm trói buộc



“Điện hạ, chúng ta nên hồi cung?” Phu xe bên ngoài nhẹ giọng hỏi.

“Đi đến bờ sông ở thành Đông.”

Xe ngựa lộp độp chạy trên đường lát đá, tiếng vó ngựa từng trận, ngẫu nhiên có gió mát phất qua cửa sổ, mang theo từng hồi oi bức.

Thời tiết oi bức, người trong xe giống như một chiếc bánh bao bị hấp, nhìn thời tiết, phỏng chừng sắp chạng vạng sẽ mưa, trời mưa cũng tốt, giội rửa bầu không khí quá mức oi bức này.

“Vừa mới ở gian phòng thứ nhất cùng ngài tranh giành hẳn là Đại hoàng tử Triệu Kỳ?” Tuy tay đem đôi giày trị giá hai mươi vạn lạng để qua một bên, vươn tay lấy cây quạt đặt bên trong xe ngựa.

“Ngài đoạt Thái tử vị của hắn, hắn hẳn là cực kỳ hận ngài.”

“Ha hả.” Triệu Thành cúi đầu cười khẽ hai tiếng, trong tiếng cười lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng phóng khoáng, thoạt nhìn Triệu Thành cũng không thật để ý vị đại ca cùng hắn đối nghịch kia.

Ấn tượng về Triệu Thành, lúc ban đầu chỉ có vài lần đi vào miền Nam năm đó mà thôi, tuy rằng chỉ có duyên gặp vài lần nhưng để lại cho ta ấn tượng sâu đậm.

Khi đó Triệu Thành còn là Ngũ hoàng tử luôn giả ngu không được sủng, một Ngũ hoàng tử điệu thấp (tự hạ thấp bản thân, tự làm cho mình bình thường không nổi bật), ở trong nhóm hoàng nữ hoàng tử luôn tận lực im lặng, giống như muốn bị quên đi, giấu ở bên trong mờ mịt biển người.

Ngoài ý muốn chính là khi đó ta một lần ở ngoài tiệc rượu không cẩn thận đụng phải Triệu Thành, chén rượu của nam tử đổ lên người ta, Triệu Thành lúc đó biểu hiện ra ngoài là xin lỗi cùng với hành động cẩn trọng, cũng không phải hành động của một hoàng tử ngu ngốc, cũng chính tại thời điểm đó, ta thay đổi một đôi giày mà thôi.

Trở về tìm lại đã không thấy, sau khi bị mất, kết quả hôm nay thế nhưng lại thấy được, rượu lúc trước đổ lên giày cũng không thấy nữa, hẳn là bị đã được người ta giặt sạch.

“Đại hoàng huynh đối ta có chút hiểu lầm mà thôi.” Triệu Thành nói một câu vô cùng đơn giản đem ân oán của hắn cùng Đại hoàng tử bỏ qua, nếu là hiểu lầm, hiểu lầm kiểu này có vẻ đủ sâu nha.

“Ngài không sợ Bộ Phong Trần lâm trận phản chiến, ngược lại đi giúp Triệu Kỳ hay sao?” Ta cười hỏi, trong lòng lại tính toán một vấn đề, Triệu Kỳ làm sao biết Triệu Thành sẽ dùng một đống tiền để mua vật phẩm bên người ‘Sầu Thiên Ca’ chứ.

Nhẹ nhàng cúi đầu thoáng nhìn, ta không phải ngoài ý muốn thấy được khối ngọc bội kia như cũ vẫn ở trên thắt lưng Triệu Thành.

“Ta tin tưởng thái độ làm người của Bộ tiên sinh, hắn là một người nói được làm được.” Lúc nói chuyện, Triệu Thành đột nhiên xoay người ngồi xuống bên cạnh ta, sau đó khom người mở một ô vuông ngầm ở trong xe ngựa, từ bên trong lấy ra một gói to bằng vải bố “Miền Nam oi bức ẩm ướt, Vương gia không thích ứng được phải không? Nơi này có túi chườm đá, Vương gia có thể dùng để giải nhiệt.”

Đồng thời, Triệu Thành đem túi chườm nước đá đưa cho ta, túi này lạnh lẽo thật thoải mái.

“Thái tử điện hạ rất biết cách hưởng thụ.”

Triệu Thành ngồi trở lại vị trí của hắn, vẫn duy trì khoảng cách không xa với ta, không xa không gần, sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

“Ta quen với thời tiết của miền Nam, túi chườm đá này là đặc biệt làm vì Vương gia.” Nói trắng ra, Triệu Thành cũng không có biểu hiện ngượng ngùng, mỉm cười nói với ta: “Nếu ban đêm cảm thấy quá nóng ngủ không được, Vương gia có thể đem túi chườm nước đá này đặt bên người, bất quá cách đêm nó sẽ tan hết.”

“Nếu Vương gia cảm thấy hữu dụng, ngày mai ta sẽ lại làm thêm tặng cho ngài.” Triệu Thành nói.

Thật là một nam tử chu đáo.

“Vậy làm phiền Thái tử điện hạ rồi.” Liếc mắt đôi giày trong xe ngựa, ta hỏi: “Thái tử điện hạ, đôi giày này sao lại ở đây, ta nhớ rõ khi đó đã mất.”

“Không dối gạt Vương gia, kỳ thật là bị ta giấu đi.” Triệu Thành thẳng thắn thành khẩn nói “Năm ấy Vương gia đến miền Nam, Triệu Thành đã thấy được phong tư hấp dẫn của Vương gia, Triệu Thành thường suy nghĩ với tình cảnh lúc đó của ta rất khó cùng với Vương gia quyền cao chức trọng nói một câu, nhưng lại nghĩ sau khi Vương gia rời miền Nam thì không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Vương gia.”

“Từ từ…” Chân mày nhíu lại, ta nhẹ giọng cười hỏi: “Thái tử điện hạ, khi đó tản bộ ở hoa viên đụng phải ngài, sẽ không phải là ngài cố ý chứ?”

Triệu Thành mỉm cười, ta cũng đã biết đáp án, Triệu Thành thật là có đủ tâm tư.

Đích xác, với bộ dáng thoạt nhìn che dấu thực lực lúc đó của Triệu Thành, hắn tất nhiên không thể công khai nói chuyện với ta, cho dù là nói chuyện cũng phải giả vờ ngu dốt, mà theo một mặt nào đó mà suy nghĩ, Triệu Thành hẳn là không hy vọng lần đầu tiên gặp ta liền lưu lại ấn tượng không tốt.

“Vậy đôi giày kia như thế nào bị lấy ra làm vật phẩm đấu giá?” Không thèm nghĩ đến Triệu Thành này cổ quái thế nào, thích cất giữ đồ vật của người hắn thích, ta thật ra rất hiếu kỳ Triệu Thành lo lắng giấu đôi giày của ta, làm sau cuối cùng lại đánh mất?

Với trí thông minh của Triệu Thành cũng sẽ không ngốc đến mức đánh mất một đôi giày, đáp án tựa hồ cũng chỉ có một.

“Thái tử điện hạ xem ra là đã liên hệ không nhỏ với Bộ Phong Trần trong tình huống mà ta không biết?” Trước khi Triệu Thành trả lời, ta liền nói đáp án đoán được, đấu giá hội lần này bất quá là một cái bẫy mà Bộ Phong Trần cùng Triệu Thành giăng ra, chờ Đại hoàng tử Triệu Thành sa vào.

“Vương gia không nên tức giận, đôi giày này đích thật ta cố ý đánh mất để Đại hoàng huynh nhặt được, cũng thật sự ta có thương lượng trước với Bộ tiên sinh.” Triệu Thành giải thích “Bộ tiên sinh không nói cho Vương gia biết việc này, nói vậy cũng là nghĩ cho Vương gia, không muốn ngài dính vào phần phức tạp trong đó.”

Triệu Thành tiếp tục nói: “Đấu giá hội lần này quả thật do ta cùng Bộ tiên sinh sắp đặt, làm cho Đại hoàng huynh đem một vật phẩm bán đấu giá mà hắn tin tưởng ta sẽ dùng số tiền lớn để mua, làm cho hắn thấy được tài lực của Bộ tiên sinh, việc này mới có thể để Bộ tiên sinh thuận lợi tiếp xúc với Đại hoàng huynh.”

“Đại hoàng huynh của ngài làm sao biết ngài sẽ dùng nhiều tiền để mua thứ này?” Mấy thứ này đều liên quan đến ta.

“Vô tình bị Đại hoàng huynh biết.” Triệu Thành nhìn ta liếc mắt một cái, bất đắc dĩ cười nói “Vương gia, việc này cũng không ở trong kế hoạch của ta, đích thật bởi vì ta đi khắp nơi sưu tầm đồ vật này nọ của Vương gia nên mới bị Đại hoàng huynh thấy được.”

Được rồi, ta tạm thời tin tưởng lời nói của Triệu Thành.

Tên Bộ Phong Trần chết tiệt kia quả nhiên là cao thủ diễn trò, thế nhưng còn lừa cả ta, còn tưởng rằng Bộ Phong Trần không biết đôi giày kia là của ta.

“Vương gia, Bộ tiên sinh cũng không biết đôi giày này là của Sầu Thiên Ca, hắn chỉ muốn ta tìm một vật mà ta thích nhất mà Đại hoàng huynh cũng biết.” Triệu Thành đột nhiên lại bồi thêm một câu.

Bộ Phong Trần cũng không biết Triệu Thành lấy vật phẩm mà hắn thích nhất ra, kỳ thật là một đôi giày của ta? Việc này cũng thật sự quá phức tạp.

“Vương gia…” Ngữ điệu của Triệu Thành đột nhiên thay đổi, trở nên có chút giống thời tiết ở bên ngoài xe ngựa, gió dần dần lạnh, lộ ra cơn mưa sầu bi nhàn nhạt.

“Hửm?” Ngoài cửa sổ vang lên thanh âm phần phật róc rách, đúng là trời mưa, ta xốc mành lên nhìn thấy, chúng ta đã rời khỏi bờ sông thành Đông, mưa rơi trên mặt nước tạo nên từng đợt bọt nước.

Thanh âm Triệu Thành ở phía sau vang lên: “Vương gia về sau sẽ ở lại hay cùng Bộ tiên sinh rời đi?”

“Thái tử hỏi vấn đề này làm gì?” Buông mành xuống, ta quay người lại nhìn Triệu Thành.

“Bởi vì ta hy vọng Vương gia có thể lưu lại, mặc kệ là miền Nam hay ở đâu, miễn là còn có thể bước trên mặt đất là được rồi.” chua sót cười, Triệu Thành ôm ngực trái của mình ôn nhu nói: “Nếu Vương gia cùng Bộ tiên sinh rời khỏi đây, về Thánh môn, tâm Triệu Thành sẽ rất đau.”

“Vương gia, thích Bộ tiên sinh sao? Thích cuộc sống ở Thành môn sao?” Không chờ đáp án của ta, Triệu Thành thản nhiên nói thanh âm của hắn trong tiếng mưa rơi tí tách có vẻ phá lệ rõ ràng “Ta cảm thấy… Vương gia cùng Bộ tiên sinh không thích hợp, những lời này không phải bởi vì ta cùng thích Vương gia mà là cảm giác của ta.”

“Vương gia là chim ưng chao liệng trên bầu trời, sẽ không bị bất cứ kẻ nào trói buộc, cũng không thể bị nhốt, nhưng mà… Thánh môn kia đối với Vương gia mà nói chính là một nhà giam, hoàn toàn không hợp với ngài.”

Triệu Thành tiếp tục nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cũng ngày càng mờ ảo, lại đâm trúng hồng tâm.

“Vương gia cùng Bộ tiên sinh ở cùng một chỗ có phải hay không có một loại cảm giác không thể hô hấp?”

Một câu hỏi vô cùng đơn giản, mặc kệ Triệu Thành thật tâm hay giả ý, lời nói của hắn đều đâm vào ngực ta, làm cho ta rõ ràng thấy được vì sao bấy lâu nay ta không thể tiếp nhận Bộ Phong Trần.

Sợ chính mình động tình, sợ chính mình bị thương, sợ hãi bị Bộ Phong Trần áp chế đến mức hít thở không thông.

Bộ Phong Trần quá mạnh mẽ, hắn là người nam nhân cường đại nhất mà ta từng gặp, vượt quá mức tưởng tượng của ta, thế cho nên làm cho Sầu Thiên Ca từng cao ngạo không thể thích ứng.

Sầu Thiên Ca tuy rằng đã buông tha cho dã tâm, nhưng vẫn là một con chim ưng không muốn bị trói buộc, sợ tâm bị trói buộc, sợ cánh bị bẻ gãy, sợ từ vách núi ngã xuống sẽ không thể bay lên được nữa, sợ chui vào một quả núi lớn có tên ‘Bộ Phong Trần’ sẽ không bay ra không được.

Thật sâu hít một hơi, không khí nhờ cơn mưa giội rửa đã trở nên lạnh lẽo, ta mỉm cười nói với Triệu Thành: “Thái tử điện hạ, đa tạ ngài tìm đôi giày của ta về, sắc trời đã không còn sớm, ta cũng nên trở về.”