Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 26: Hoàn hồn – Thượng



Tuy rằng đã từng nghĩ đến phòng của Bộ Phong Trần là như thế nào, nhưng mà tận mắt nhìn thấy vẫn có một loại cảm giác khác lạ.

Nam nhân này ở tại đỉnh tuyết sơn cao cao, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của Thánh môn, còn có thể nhìn thấy Nhất Trọng môn.

Nếu đã về tới Thánh môn, ngẫu nhiên cũng muốn dành chút thời gian đến Nhất Trọng môn thăm tiểu Hoa cùng tiểu Thảo, Thánh môn tiểu Thảo là nam còn ở thế gian tiểu Thảo là một cô nương, nhưng mà cũng là một cô nương thực sự thông minh.

Trong cung điện trống trải hiếm khi thấy bóng người, mặt sàn lót đá cẩm thạch xinh đẹp lạnh lẽo, thế này còn chưa tính, giường của Bộ Phong Trần lại cũng là một khối ngọc thạch màu trắng, vừa cứng, vừa lạnh muốn chết, tuy nói ta từng không muốn tinh thần trở nên lười biếng thường ở trong cung ngủ trên chiếc giường cứng rắn, nhưng mà cùng với cái của Bộ Phong Trần, của ta cái kia coi như thật bình thường.

“Này, không tính để ta ngủ ở đây đó chứ?” Đưa tay chạm đến giường ngọc thạch, cảm giác băng hàn lập tức theo đầu ngón tay đâm vào xương cốt, lạnh đến mức khiến người ta run sợ.

“Ha hả, dĩ nhiên sẽ không, biết ngươi không thích ở chỗ lạnh lẽo, yên tâm đi, Cửu Trọng môn rất lớn, sẽ không chỉ có một chỗ này đâu.” Bộ Phong Trần mỉm cười nói, nam nhân đi ra bên ngoài Chấn Thiên thai, nơi này chắc là nơi cao nhất ở Cửu Trọng môn của Thánh môn, không biết mỗi ngày Bộ Phong Trần có phải đứng ở đây nhìn xuống ‘quốc gia’ của hắn.

Đi tới bên cạnh Bộ Phong Trần, cùng nam nhân sóng vai, đứng ở vị trí của Bộ Phong Trần vẫn đứng, nhìn phong cảnh mà Bộ Phong Trần vẫn nhìn, loại cảm giác này, có một chút kỳ diệu.

Nhớ lại trước đây, ta cũng từng một mình đứng ở đỉnh quyền lợi quan sát thế giới, tịch mịch cùng lạnh lẽo, có khi cũng từng suy nghĩ này đều là bản thân ta muốn hay sao?

Có thể lúc đó, ngoại trừ quyền lợi ra lại có gì đáng giá để ta đi tranh đoạt?

Nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu tựa vào trên vai Bộ Phong Trần, nam nhân này cũng thuận thế ôm bả vai của ta.

“Ta đều có thể đến sao? Mọi chỗ ở Thánh môn.” Muốn đi toàn bộ Thánh môn trong một lần, hẳn là mất không ít thời gian, không biết khi đó, ta có phải đã bạc đầu, dung nhan cũng không thể giống như Bộ Phong Trần bảo trì tuổi trẻ.

Tới lúc đó, Bộ Phong Trần có còn yêu ta như hiện tại hay không? Đối mặt với một Sầu Thiên Ca già nua, Bộ Phong Trần… còn có thể tiếp tục yêu sao?

“Về sau có rất nhiều thời gian, ngươi có thể chậm rãi đi.” Bộ Phong Trần nói.

“Vì cái gì?” Nghe ra hình như là ta bây giờ không thể đi dạo xung quanh Thánh môn.

Bộ Phong Trần trầm giọng nói: “Tuy rằng rất muốn lập tức bắt đầu cuộc sống thoải mái không lo không nghĩ, nhưng như ngươi lúc ở miền Nam đã chứng kiến, ta đã không thể áp chế được hắn, có lẽ không lâu sau hắn sẽ xuất hiện, lúc đó, ngươi phải làm sao bây giờ?”

Xoay người ôm lấy ta, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Chuyện của ta và hắn, cũng nên giải quyết triệt để, huống chi lúc này còn liên quan đến ngươi.”

“Vậy ngươi có biện pháp giải quyết rồi?” Làm cho giả nhân giả nghĩa biến mất hay sao? Đây có lẽ là biện pháp tốt, chỉ là… tưởng tượng đến giả nhân giả nghĩa sẽ biến mất, trong lòng còn có chút rầu rĩ không vui.

Không nhất định phải biến mất nhỉ, nếu ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa có thể tách ra, hẳn là thật tốt phải không?

“Biện pháp thủy chung đều tồn tại, chính là vấn đề thời cơ mà thôi, hiện giờ thời cơ đã đến, chuyện của ta và hắn hoàn toàn giải quyết được sẽ không liên lụy đến ngươi.” Bộ Phong Trần nói.

“Ha hả, lời tuy là như thế, làm sao ngươi có thể cam đoan ta không bị liên lụy vào?” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Bộ Phong Trần.

Ta nhíu mi hỏi.

Bộ Phong Trần chỉ mỉm cười mà không nói gì.

“Từ từ, ngươi mang ta trở lại Thánh môn, chẳng lẽ là vì… Vì chuyện trước đó ngươi đề cập qua với ta?” Ta đột nhiên nhớ tới Bộ Phong Trần từng mạc danh kỳ diệu nói cho ta biết, hắn có thể giúp ta trở lại ‘Sầu Thiên Ca’ thân thể, lần này Bộ Phong Trần dẫn ta về Thánh môn không phải vì tiếp tục cuộc sống ở đây mà là vì giúp ta hoàn hồn.

“Một mình ngươi có thể ở thế gian sống một tháng không?” Đưa tay giúp ta vuốt vuốt sợi tóc, Bộ Phong Trần có chút bất đắc dĩ thở dài nói.

Một mình ta ở thế gian? Một tháng đương nhiên không thành vấn đề, đừng nói là một tháng, cho dù cả đời đều có thể sống tốt.

Ta là ai chứ? Ta là Sầu Thiên Ca!

Cũng không phải là yếu ớt mỹ nam tử cần được che chở chiếu cố, Sầu Thiên Ca cho dù đi tới nơi nào cũng có thể sống tốt, huống chi chỉ là một tháng ở thế gian mà thôi.

Chỉ là trong một tháng này, Bộ Phong Trần muốn làm cái gì?

“Vậy còn ngươi?” Hít một hơi thật sâu, ta cười khổ hỏi: “Đã tới bước này, chuyện của các ngươi làm sao có thể không đem ta liên lụy vào, ta làm sao có thể một mực ngồi bên cạnh nhìn xem như một người qua đười bình thường, Bộ Phong Trần, các ngươi rốt cuộc tính toán làm thế nào?”

“Tách ra.” Bộ Phong Trần trả lời đơn giản mà hữu lực.

“Tách ra?” Phải làm thế nào để tách ra, ta đẩy Bộ Phong Trần ra, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, hồ nghi hỏi.

“Làm sao tách ra, phải làm sao để chia thân xác thành hai nửa?”

“Ha hả —” lắc lắc đầu, Bộ Phong Trần nghiêm mặt nói: “Bộ Phong Trần sẽ biến thành hai người, chân chính hai người, một tháng sau, ngươi sẽ nhìn thấy.”

Ta không khỏi hít thật sâu một hơi…

……………

……………

Ban đêm, ngọn đèn dầu lấm chấm ở phương xa, tuyết sơn cao ngạo lạnh như băng, thủy chung sừng sững trên đỉnh thế giới, sau khi từ thế gian tới Thánh môn Cửu Trọng môn, Bộ Phong Trần mới cảm thấy nơi đây thì ra lạnh như thế, mà trước kia, hắn đều không cảm thấy được điểm này.

“Thánh giả, ngài tính đem linh hồn nam tử kia rút ra ngoài sao?” Phía sau là nữ tử lạnh lùng chậm rãi đi lên.

“Ừ, Trí giả, pháp trận đều chuẩn bị tốt rồi?” Bộ Phong Trần vẫn chưa xoay người, vẫn như cũ chấp tay sau lưng nhìn phương xa, Sầu Thiên Ca đã nghỉ ngơi, không phải ở trên đỉnh tuyết sơn, mà là trong một căn nhà trúc cạnh hồ dưới chân núi Cửu Trọng môn, nơi đó có cây xanh bao quanh, còn có hồ nước xinh đẹp thường ửng hồng hoặc xanh.

“Thánh giả, pháp trận đều đã chuẩn bị tốt.” Trí giả trả lời.

Dừng một chút, nữ tử hơi hơi nhíu mày nhẹ giọng nói: “Thánh giả, tựa hồ trong khoảng thời gian ngài rời khỏi Thánh môn ra ngoài, ngài đã thay đổi không ít.”

“Ô —- Trí giả cảm thấy ta hiện tại như thế nào?” Nhẹ nhàng cười, Bộ Phong Trần lúc này mới quay lại nhìn nữ tử.

Trí giả chỉ nhìn thoáng qua Bộ Phong Trần, vẫn chưa đáp lời, thay đổi đề tài khác, nói: “Thánh giả, ngài cùng hắn chia lìa linh hồn sau một tháng, nhưng mà hai người chia lìa không phải chỉ là linh hồn mà còn có tu vi đến lúc đó có thể sẽ có một ít nguy hiểm, ngay cả như vậy, cũng muốn kiên trì sao?”

“Trí giả, ngươi cho là cả ngàn năm nay, ta cùng hắn rốt cuộc vì sao vẫn giữ mối quan hệ hòa hoãn cho đến tận bây giờ, vì sao đau khổ tìm kiếm phương pháp chia linh hồn? Đây là vận mệnh, là cơn thủy triều của vận mệnh không thể tránh né, mặc kệ như thế nào sẽ có một ngày mãnh liệt cuồn cuộn mà tới. Ta cùng với hắn thành lập Thánh môn, cùng nhau chưởng quản Thánh môn nhiều năm, Trí giả ngươi có thể yên tâm, mâu thuẫn của ta và hắn sẽ không liên lụy đến Thánh môn chìm vào biển lửa địa ngục.” Trong lời nói nghe không ra một tia cảm xúc, Bộ Phong Trần nhìn nữ tử, thản nhiên nói: “Đến thế gian lâu như vậy, nguy hiểm gì chưa từng gặp qua?”

“Mặc dù tất nhiên sẽ có chút nguy hiểm, nhưng không đến mức ảnh hưởng tính mạng.” khóe miệng giương lên mỉm cười, Bộ Phong Trần ôn nhu nói với nữ tử: “Huống chi, Trí giả đã từng nhìn thấy ta và hắn đã làm chuyện gì không nắm chắc chưa?”

Gật đầu, Trí giả nói: “Đúng, Thánh giả làm việc tự nhiên có chừng mực của Thánh giả.” dừng một chút, nữ tử lại nói thêm “Nam tử ngài đem về đâu?”

“Ồ — Trí giả đối hắn có hứng thú sao?” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần nói: “Đến lúc nên biết thì sẽ biết, lúc này Trí giả cũng không cần biết nhiều chuyện của hắn.”

Nếu để Trí giả biết nhiều, mà khi một người Bộ Phong Trần tỉnh lại, cũng tất nhiên sẽ theo miệng Trí giả mà biết được, lúc này ngụy thánh còn không muốn giả nhân giả nghĩa tìm được Sầu Thiên Ca.

Đúng vậy, không thể để giả nhân giả nghĩa tìm được Sầu Thiên Ca, đây là chuyện lo lắng trước mắt của ngụy thánh.

Mặc dù biết thân thể chỉ có một, có thể bên trong có hai linh hồn hoàn toàn bất đồng, cho dù là giả nhân giả nghĩa dùng thân thể này để thân mật với Sầu Thiên Ca, ngụy thánh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Phần không thoải mái này khiến cho ngụy thánh Bộ Phong Trần thường xuyên cảm thấy buồn bã phiền muộn không thôi.

Huống hồ, cùng một thân thể, ngụy thánh thường xuyên có thể cảm nhận được tình tự của giả nhân giả nghĩa, mấy ngày nay ngụy thánh mất không ít khí lực để áp chế hắn rục rịch, phần lửa giận hừng hực thiêu đốt kia ngụy thánh rõ ràng cảm thấy, lúc hắn không ở, tuyệt đối không để giả nhân giả nghĩa tìm được Sầu Thiên Ca.

Hắn không từng nhìn qua Sầu Thiên Ca nguyên lai như thế nào, giả nhân giả nghĩa cũng vậy, từ đây đến lúc Sầu Thiên Ca khôi phục nguyên dạng, hai người bọn họ đều không thể nhận ra Sầu Thiên Ca, giả nhân giả nghĩa cũng sẽ không có biện pháp lập tức tìm được Sầu Thiên Ca.

Ngụy thánh biết tìm biện pháp tìm được Sầu Thiên Ca, hắn cũng biết đem biện pháp này hủy đi triệt để, người hắn tìm không thấy, giả nhân giả nghĩa cũng rất khó tìm được.

“Thánh giả, khi nào thì bắt đầu thay nam tử kia thi pháp?” Nữ tử hỏi.

“Ngày mai.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói “Ngày mai là ngày trăng tròn.”

Qua hai ngày nữa, giả nhân giả nghĩa cũng sắp xuất hiện.