Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 27: Hoàn hồn – Hạ



Còn chưa kịp ở lại Thánh môn qua hai ngày, đã phải về lại thế gian.

Mà lúc này đây trở lại thế gian có ý nghĩa đối với ta và đối với Bộ Phong Trần có bất đồng tương đối lớn.

Trên thế giới này rốt cuộc còn có bao nhiêu kinh hỉ cho ta chứ? Đầu tiên, nhảy xuống vách núi rồi chơi trò Tá Thi Hoàn Hồn, sau đó ở Thánh môn ngẫu nhiên gặp được tên yêu nghiệt Bộ Phong Trần, mà hiện giờ, ta thế nhưng đã trở lại thành Sầu Thiên Ca, chân chính Sầu Thiên Ca, một Sầu Thiên Ca chưa từng chết đi.

“Hà—” Hít sâu một hơi, đêm nay không ngủ được rồi, một mình mặc áo mỏng đứng ngoài phòng nhìn ánh trăng chiếu xuống mặt hồ.

Trăng ở Cửu Trọng môn rất lớn, lớn đến mức tưởng như có thể đưa tay lên chạm vào, mặt trăng này ước chừng lớn như một ngọn núi, sáng như vậy, đẹp như vậy, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy một lần nữa.

Còn tưởng rằng có thể ở lại Thánh môn nghỉ ngơi vài ba ngày, Bộ Phong Trần lại nói ngày mai sẽ bố trí một pháp trận thi triển pháp thuật hoàn hồn.

Dần dần, ta cũng bắt đầu tìm hiểu được quy luật giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh khống chế thân thể, mỗi người có thời gian khoảng một tháng, đương nhiên, dựa theo cách nói của Bộ Phong Trần, đây là hai người cùng tranh đoạt mới xảy ra, bình thường không tranh đoạt thân thể thì thậm chí đến vài cái mười năm qua mới đổi một lần.

Mà lúc cả hai tranh đoạt, nếu là một bên vận công quá nhiều mỏi mệt, bên kia sẽ không chút khách khí đột nhiên đi ra, giống như trong lúc ngụy thánh đánh với tứ ma, giả nhân giả nghĩa lại đột nhiên xông ra trong chốc lát, tuy rằng sau đó lại bị ngụy thánh đè ép trở về.

Nhưng ngụy thánh cũng mất không ít khí lực.

Hiện giờ, ngụy thánh đã hao tổn thật nhiều tinh lực, tùy thời đều có thể bị giả nhân giả nghĩa cướp lấy quyền khống chế thân thể, nguyên nhân chính là như thế, ngụy thánh mới vội vã trở về Thánh môn, vội vã giúp ta hoàn hồn.

Sầu Thiên Ca, vừa sống trở lại ở thế gian.

Một tháng sau, lại như thế nào?

“Ai —” nhịn không được thở dài, vì sao ta phải cố tình yêu một đại nhân vật phiền toái thế này.

“Sẽ đau lòng.” Thanh âm Bộ Phong Trần đột nhiên vang lên ở phía sau, người này, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, thật muốn hù chết người mà.

“A…. ngươi là quỷ hay sao vậy? Khi trở về tốt xấu gì cũng nên tỏa ra chút hơi thở chứ.” Quay đầu lại, thấy Bộ Phong Trần, nam nhân này đã xõa tóc ra, tóc bạc giống như mặt nước dưới ánh trắng dịu dàng đổ xuống, áo trắng đơn bạc không giấu đi thân hình xinh đẹp của nam nhân, vạt áo hở hang rõ ràng đang muốn câu dẫn.

Quang cảnh như vậy dưới ánh trăng, đẹp đến mức làm cho người ta khó có thể hô hấp.

“Ta đẹp không?” Giương lên khóe miệng, Bộ Phong Trần đi tới ôm ta vào trong ngực.

“Môn chủ đại nhân tự kỷ này, ngươi muốn siết chết ta hả…” Vừa thấy mặt là ôm, Bộ Phong Trần so với lúc ở thế gian còn muốn nhiệt tình hơn vài phần, đại khái bởi vì đây là Cửu Trọng môn thuộc về hắn, không ai có thể quản, cũng không có người ở bên cạnh nhìn thấy, kết quả liền lộ ra bộ mặt sắc lang, thường xuyên làm ra một vài động tác khiến người ta đỏ mặt.

Chậc chậc, ta tự nhận là da mặt dày cũng không đáng kể so với Bộ Phong Trần, người kia rõ ràng sống lâu biến thành yêu tinh, Bộ Phong Trần đúng là một tên yêu nghiệt.

“Nhìn ta là được rồi, người khác, không cần để ý đến.” Từng chút từng chút sát lại, Bộ Phong Trần vừa nói những lời khong hề e lệ đồng thời bàn tay cũng không an phận loạn động, bất tri bất giác cởi bỏ đai lưng của ta, bàn tay sạch sẽ xinh đẹp cũng không thể khống chế bắt đầu ** lên.

“Bộ Phong Trần…..” Cấp bách như vậy cùng với bộ dáng thong thả bình tĩnh hàng ngày khác biệt rất lớn.

Còn chưa kịp nói gì, nam nhân đã đem ta đặt trên lan can gỗ rồi hôn lên, đầu tiên là nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi, rồi sau đó đầu lưỡi lặng lẽ dò xét tiến vào.

Chỗ tiếp xúc giữa hai đôi môi, triền miên một mảnh.

Quần áo rơi xuống bả vai, mang theo cảm giác hơi lành lạnh.

“Bộ Phong Trần…” Ta nhẹ nhàng gọi tên nam nhân: “Ngày mai, nếu ta thật sự biến thành Sầu Thiên Ca chân chính, Bộ Phong Trần, lúc đó ngươi còn có thể nhận ra ta hay không?”

“Ta đã khắc sâu ngươi vào nơi này…” Bắt được tay của ta, Bộ Phong Trần đem bàn tay ấy đặt lên ngực hắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, nam nhân nhẹ giọng thở dài: “Sẽ không quên.”

“Hình dáng bên ngoài thay đổi, ngươi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái hay sao?” Ta tựa vào lòng ngực nam nhân, ngày mai có lẽ ta đã trở lại thân thể của chính mình.

Lúc đó, ta phải rời khỏi Bộ Phong Trần một tháng.

Thời gian một tháng kỳ thật không dài, nhưng từ khi gặp nhau đến nay, ta cùng Bộ Phong Trần chưa cách xa một thời gian dài như thế, một tháng, có đôi khi một ngày xem như một năm.

“Ngươi không phải thường xuyên oán giận thân thể này hiện tại yếu ớt, bộ dạng lại bình thường không sánh bằng một phần vạn của Sầu Thiên Ca nguyên bản hay sao?” Nhẹ giọng cười, Bộ Phong Trần đột nhiên đem ta xoay người nằm sấp xuống, nam nhân cúi đầu hôn lên lưng ta, tóc bạc mềm mại rơi trên người từng đợt ngứa ngáy.

“Ta muốn nhìn một chút chân chính Sầu Thiên Ca, phong hoa tuyệt đại cỡ nào…” Bộ Phong Trần ôm chặt ta thở dài: “Ngươi như vậy ở trần gian sẽ tạo nên nhiều náo động hay không? Được nhiều người yêu như thế, làm sao ta có thể yên tâm để ngươi một mình ở thế gian.”

Miệng của ngươi bôi toàn mật hay sao vậy?

“Hiện tại ta nói cho ngươi một chuyện, Thiên Ca, nhất định phải nhớ kỹ.” Bộ Phong Trần nói.

Nam nhân này, lần đầu tiên gọi tên của ta thân thiết như thế, bình thường không phải mang cả tên cả họ ra mà gọi hay sao.

“Hửm, chuyện gì?” Ta hỏi.

“Sau khi trở lại thế gian, đổi một cái tên khác, tận lực tránh cùng người của tiền trang Thông Hải tiếp xúc, quan trọng nhất là” dừng một chút, Bộ Phong Trần trầm giọng nói: “Không thể một mình đi Phong Nguyệt quốc, không thể để lưu quang châu thấy ánh sáng, mặc kệ là ánh trăng hay là ánh mặt trời.”

Tuy rằng không biết Bộ Phong Trần vì cái gì không cho ta làm thế, bất quá ta nghĩ nên nghe hắn thì hay hơn, dù sao chỉ cần nghĩ đến ở miền Nam đột nhiên xuất hiện giả nhân giả nghĩa, đầu của ta, dạ dày của ta từng đợt phát đau.

Bị giả nhân giả nghĩa tìm thấy, chậc chậc — cảm giác sẽ bị chỉnh thật sự thê thảm.

—————-

—————-

Chớp mắt cũng đến ngày hoàn hồn, pháp trận được bày biện trên một bãi đất trống ở đỉnh núi tuyết sơn của Cửu Trọng môn, trên mặt đất vẽ năm mũi nhọn, từng góc đều đặt một khối thủy tinh không biết tên, dưới ánh trăng tròn, thủy tinh phát ra ánh sáng thần bí mà xinh đẹp.

Theo phân phó của Bộ Phong Trần, ta ngồi xếp bằng ở tâm của năm mũi nhọn, Bộ Phong Trần đứng một mình bên ngoài, nơi này ngoại trừ ta và hắn cũng không có ai khác.

“Bộ Phong Trần, ngươi có nắm chắc hay không?” Ta cũng không muốn biến thành cô hồn dã quỷ bay tới bay lui.

“Nhắm mắt lại, nhớ kỹ lời hôm qua ta nói với ngươi.” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần lúc nào cũng biểu hiện bình tĩnh như thế.

Thật sự phải về lại thân thể kia sao? Hít thật sâu một hơi, ta dựa theo phân phó của Bộ Phong Trần nhắm hai mắt lại.

Sau khi nhắm mắt, trong một mảnh tối đen đột nhiên hiện ra một tia sáng, có chút giống ánh trăng, cũng có chút giống ánh sáng nhu hòa của thủy tinh vừa phát ra, ánh sáng đó giống như ngọn đèn dẫn đường trôi nổi trước mặt ta.

Bên tai nghe được thanh âm của Bộ Phong Trần.

[Theo vệt ánh sáng mà ngươi thấy, đi qua đi, đi vào trong đó]

Không tự chủ được liền đi về hướng nguồn sáng, mà càng tiến đến gần, càng tiến đến gần vệt ánh sáng màu trắng bạc nhu hòa kia, có phải ta chạm đến đó thì ta có thể chân chính tỉnh lại?

[Nguy rồi, Bộ Phong Trần, ngươi không nói cho ta sau một tháng ta làm sao tìm ngươi!]

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện phi thường quan trọng này, Bộ Phong Trần chỉ nói cho ta cách né tránh hắn, mà không nói cho ta biện pháp tìm hắn.

[Phong Nguyệt quốc… Hoàng…] thanh âm Bộ Phong Trần càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mờ ảo, một câu cuối cùng kia ta không nghe rõ.

Phong Nguyệt quốc? Hoàng… Hoàng cái gì?

[Bộ Phong Trần, nói đi — Bộ Phong Trần?]

Đột nhiên giống như bị người ta đẩy một cái, ý thức của ta mạnh mẽ ngã vào bên trong vệt ánh sáng, cho đến khi trước mắt một mảnh đen tối, ta đột nhiên tỉnh lại.

“Bộ Phong Trần?” Thanh âm quá mức khàn đâm vào lỗ tai đau nhói, trong nháy mắt, ta cảm giác lồng ngực từng đợt đau đớn, thân thể lạnh như băng run rẩy không thôi, cả người giống như bị dìm trong nước sau đó bị người kéo lên, suy yếu mà lạnh lẽo.

Thật là lạnh, nơi này là đâu?

Tay chống đỡ cơ thể, ta cố hết sức đứng dậy, cố hết sức mở mắt, mọi thứ từng chút từng chút trở nên rõ ràng, ta mới phát hiện cư nhiên tỉnh lại trong một quan tài băng, bốn phía cũng dày đặc những khối băng.

“Ta…. Sống lại? Con mẹ nó, lạnh muốn chết!” Thanh âm khàn khàn kỳ cục, nhẹ nhàng khụ một tiếng, ta vội vàng sờ sờ lưu quang châu trên ngực, hoàn hảo lưu quang châu vẫn ở dưới lớp quần áo.

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm quen thuộc.

“Này, lão Tứ à, trong hầm băng có phải vừa có người nói chuyện hay không, hay là xác chết của Vương gia vùng dậy?”

Ngươi mới xác chết vùng dậy…

“Mau vào đây đem ta ra ngoài!” Hô to một tiếng, ta sắp bị đông chết rồi, gian nan từ trong quan tài băng đi ra.

“Oa — lão Thập! Thập yêu quái mau tới đây! Cái xác của Vương gia thật sự vùng dậy rồi!” Bên ngoài một trận tranh cãi ầm ĩ.