Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 70: Này, Lý sư huynh



Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Trên một khu vực gần đỉnh Thanh Phong sơn, có một con đường mòn nho nhỏ, cuối con đường có một hồ nước bên trong đang có hàng đàn cá vàng bơi lặn.

Cạnh hồ nước là một tòa động phủ, độc môn độc viện khiến cho cảnh sắc nơi này rất u tĩnh, Linh khí cũng nồng đậm hơn xa những chỗ ở của các đệ tử đồng môn khác.

Lúc này có một người thanh niên đang ngồi bên cạnh hồ, một thân mặc trường bào đệ tử nội môn, dáng dấp tuấn mỹ, mái tóc đen dài phủ thẳng xuống vai, nhìn vào cảm giác thông tuệ anh tuấn vô cùng.

Người này có làn da trắng nõn, có thể khiến cho các nữ đệ tử nhìn thấy không khỏi cảm thấy thua kém…Nhất là đôi mắt hắn, tuy vẫn là một đôi mắt phương nhưng lại có tia sáng ẩn trong ánh mắt, thỉnh thoảng lóe sáng khiến cho khí chất người này trở nên cực kỳ đặc biệt.

Tay phải của y đang cầm vài con cá nhỏ, lâu lâu lại ném xuống hồ nước phía trước, rồi bị những con cá màu vàng kim phía dưới nhanh chóng lao tới cắn xé nuốt mất.

Lúc này, tên nam tử trung niên bị Bạch Tiểu Thuần tát một cái kia đang men theo con đường nhỏ này tiến đến, gương mặt gã vẫn còn xanh đen tiến đến. Nhưng ngay khi đến gần, thì gã không khỏi rảo bước chậm lại, thần sắc lộ ra vẻ cung kính tiến đến trước mặt người thanh niên kia chắp tay cúi đầu chào.

"Bái kiến Thiếu chủ."

“Thiếu chủ, tên Bạch Tiểu Thuần kia quả nhiên thật không biết điều, ta đã nói rất rõ ràng là kêu hắn đến đây bái kiến. Thế nhưng người này lại vô cùng ngang ngược, còn ỷ vào thân phận mà kiêu ngạo cực kỳ.” Nam tử trung niên kia nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu thế thì thôi vậy, một tiểu nhân vật, ta cũng chỉ là nhất thời cao hứng mới kêu hắn đến đây bái kiến.” Người thanh niên kia không ngẩng đầu lên, cũng không chút để tâm mà chỉ nhàn nhạt nói.

“Thiếu chủ nói rất đúng, chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Quang vinh đệ tử cũng chỉ là cho người chết, còn về phần sư đệ Chưởng môn sao, thân phận này cũng thật sự quá buồn cười đi, bái một người chết làm sư phụ.” Nam tử trung niên này gật đầu rồi cười lạnh. Bỗng nhiên tâm thần gã run lên, nhận ra người thanh niên trước mặt này đã ngẩng đầu lên nhìn gã đầy lạnh lẽo.

“Thiếu…thiếu chủ…” Nam tử trung niên này chợt cảm thấy sợ hãi.

“Hắn là tiểu nhân vật, có thể không cần để ý. Nhưng sư tôn của Chưởng môn, cũng đã từng là lão tổ của tông môn, ngươi sao có thể xưng hô như vậy được. Đến hàn đàm tự phạt vả miệng trong ba tháng.” Người thanh niên thu lại ánh mắt, tiếp tục cho đàn cá vàng trong hồ ăn.

Trong lòng nam tử trung niên kia chợt run rẩy, vội vàng gật đầu rồi tranh thủ cáo lui.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện với Tiền Đại Kim, Bạch Tiểu Thuần trở về Hương Vân sơn, còn chuyện dây dưa với tên Thượng Quan Thiên Hữu kia thì hắn cũng không chút để tâm. Hắn lập được đại công trên người, trừ phi có chuyện phản bội tông môn, còn không thì tính mạng hắn tuyệt đối sẽ không bị uy hiếp gì.

Chẳng qua, bản thân mình chính là sư thúc, nhưng gần như tất cả mọi người đều dần tìm cách né tránh hắn nên dạo này hắn còn chưa hưởng thụ thêm cái cảm giác được xưng hô như vậy mà có chút cảm khái trong lòng. Cho đến một ngày hắn vô tình đi ngang qua Giảng Kinh điện, bỗng nhiên hắn phấn chấn hẳn lên.

Hắn phát hiện ra, chỉ cần mình đến đây thì sẽ lập tức được ban thưởng ghế ngồi, cùng ngồi chung chỗ với trưởng lão giảng thuật kinh văn nơi này, nhìn qua hết tất thảy đệ tử bên dưới.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần trải nghiệm loại chuyện này qua một lần liền lập tức cảm thấy vô cùng ưa thích, vì vậy hắn càng thêm thường xuyên lui tới từng Giảng kinh điện của tất cả các ngọn núi nơi này.

Thậm chí khi ngồi trên đó, thỉnh thoảng hắn còn mỉm cười gật gật đầu nhìn về đám đệ tử phía dưới, trong mắt giống hệt như ánh mắt của vị trưởng lão Trúc cơ bên cạnh, đều lộ ra một vẻ tán thưởng vui vẻ.

Một màn này chẳng những khiến cho các trưởng lão Trúc cơ ngồi cạnh hắn dở khóc dở cười, mà trong lòng đám đệ tử bên dưới cũng phiền muộn đến cực hạn. Cả đám đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần với đầy vẻ oán hận, nhưng cũng chắc có cách nào giải quyết được.

Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần cũng tìm được nhiều cách mới mẻ nhằm khoe khoang về thân phận liên quan với Chưởng môn sư huynh, hắn thường xuyên xuất hiện bên cạnh các tu sĩ Trúc cơ trong tông môn, mỗi lần đều được hưởng thụ đãi ngộ tương tự vậy.

Khi nhìn thấy tu sĩ Trúc cơ nào, hắn cũng lập tức tiến đến mau mắn xưng hô sư huynh sư tỷ vô cùng nhu thuận, những tu sĩ Trúc cơ kia mỗi người cũng đều không nói thêm gì được. Có điều, chuyện này xảy ra quá nhiều lần khiến cho mấy người bọn họ khó tránh khỏi vẻ cổ quái trên mặt, mà cả đám đệ tử bên cạnh đều rơi vào đường cùng đành tiếp tục tiến lên xưng hô một tiếng Bạch sư thúc mà thôi.

Loại trạng thái này kéo dài một thời gian, cho đến một ngày Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Lý Thanh Hậu, cũng không nhịn được mà thân thiết gọi một tiếng.

“Này, Lý sư huynh.”

Thần sắc Lý Thanh Hậu lúc này có chút tiều tụy, đến hôm nay y cuối cùng mới có thể luyện được Cửu Tuyệt đan, lúc này đang định đi ra ngoài thì nghe vậy chợt sững người. Sau khi nhìn quanh, mới phát hiện ra được là Bạch Tiểu Thuần, da mặt y chợt nhăn lại một cái, dù sao mấy ngày này tuy luyện đan, nhưng mấy chuyện có liên quan đến Bạch Tiểu Thuần cũng có nghe được mà cảm thấy nhức đầu. Lúc này, lại thấy Bạch Tiểu Thuần trước mắt dám xưng hô như thế với bản thân, Lý Thanh Hậu bèn trừng mắt lên.

Bạch Tiểu Thuần vừa gọi xong, thì bản thân đã cảm thấy có chút hối hận. Lúc này nhìn thấy Lý Thanh Hậu trừng mắt lên, hắn lập tức hít vào một hơi lạnh, dù sao thì trong tông môn này, người hắn sợ nhất không ai khác chính là Lý Thanh Hậu đấy.

"Lý thúc... Ta... Ta sai rồi." Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần trở nên vô cùng đáng thương, run run mở miệng nói.

Lý Thanh Hậu nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trong lòng tràn lên từng tràng bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thêm lần nữa. Sau đó y đem toàn bộ những chuyện gần đây của Bạch Tiểu Thuần ra khiển trách một phen.

“Ta định đi ra ngoài một chuyến, nhanh thì mấy tháng, chậm thì khoảng một năm. Mấy ngày nay ngươi chớ có ham chơi nữa, siêng năng tu hành mới là chính đạo.” Lý Thanh Hậu lại dặn dò vài câu mới quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần thở phào một hơi, nhìn theo bóng lưng của Lý Thanh Hậu, trong mắt hắn tuy có sợ hãi đấy, nhưng còn có đầy vẻ cung kính đối với trưởng bối của mình. Hắn cũng có nghe Đỗ Lăng Phỉ kể lại, sau khi bản thân mất tích thì Lý Thanh Hậu đã một mình tìm kiếm hắn suốt hai tháng ròng, lúc về còn cầm theo vài mảnh quần áo rách nát của hắn mà thường xuyên tự trách mình.

Loại ấm áp này, cả đời Bạch Tiểu Thuần, từ sau khi cha mẹ bệnh chết thì hắn rất ít khi cảm nhận được. Cho nên, trong lòng hắn sớm không biết từ lúc nào đã xem Lý Thanh Hậu là thân nhân của mình rồi.

Bị Lý Thanh Hậu răn dạy một trận, Bạch Tiểu Thuần cũng yên tĩnh được nửa tháng, không còn tìm gặp người khác rồi ho khan nữa. Chẳng qua khi đi qua động phủ của Chu Tâm Kỳ, hắn vẫn còn để tâm đến chuyện toàn bộ tông môn này, trong những người quen của hắn thì Chu Tâm Kỳ còn chưa có gọi hắn một tiếng Bạch sư thúc rồi.

Mấy ngày nữa trôi qua, hắn lại nhìn thấy Chu Tâm Kỳ, vẫn là hình ảnh đạp lên tấm lụa xanh cấp tốc đi nhanh. Mà Bạch Tiểu Thuần không cách nào phi hành được đành nhìn theo bóng dáng đối phương đi xa, trong lòng ôm đầy phiền muộn.

“Pháp khí có thể để đệ tử Ngưng khí phi hành được, trong tông môn cũng rất ít người có. Trừ phi là đặc thù công pháp như Trần Hằng chẳng hạn, bằng không thì phải dựa hoàn toàn vào pháp khí kia rồi.”

“Không công bằng a, những Pháp khí này chẳng phải đều do sư phó cấp cho hay sao, ta…sư phó của ta…” Bạch Tiểu Thuần liên tục thở dài. Sau khi bước đi vài bước, hắn chợt khựng người lại, ánh mắt chớp nháy vài cái rồi quay người đi thẳng lên Chủng đạo sơn.

Với thân phận là sư đệ của Chưởng môn, hắn không gặp chút trở ngại nào mà đi vào bên trên, rồi nhanh chóng đến đỉnh núi, tiếng vào đại điện nơi ở của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông.

"Chưởng môn sư huynh, Chưởng môn thân sư huynh! !"

“Đệ muốn đến thắp nén hương cho sư phó!” Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi đến, hô lớn một tiếng. Trịnh Viễn Đông đang khoanh chân ngồi trong đại điện bèn mở mắt ra, thở dài.

Mấy ngày nay có rất nhiều người tìm tới lão kể tội hành động của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng lão bởi vậy mà cũng đầy hối hận. Nhưng ván đã đóng thuyền, lão cũng không có cách nào thay đổi được, đành phải giả bộ như không thấy, dù sao thì ngoài cái hứng thú tệ hại này, Bạch Tiểu Thuần cũng không có làm ra bất kì cái hành động ác ý hại người nào, vậy nên cũng có thể chấp nhận được.

Lúc này khi nghe thấy Bạch Tiểu Thuần hô to, Trịnh Viễn Đông bèn chậm rãi đi ra rồi ho khan lên một tiếng. Sắc mặt đầy nghiêm nghị.

“Được rồi, ta nghe thấy rồi…”

“Sư đệ bái kiến Chưởng môn sư huynh.” Bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần lập tức đầy nhu thuận, khi nhìn thấy Trịnh Viễn Đông thì vội vàng chắp tay cúi đầu chào.

Nhìn bộ dáng nhu thuận này của Bạch Tiểu Thuần, Trịnh Viễn Đông lại bất giác thở dài thêm lần nữa, tính tới hôm nay lão cũng đã chân chính hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần này rồi. Lão bèn lắc đầu cười khổ rồi mang Bạch Tiểu Thuần đi về cấm địa ở hậu sơn.

Trong một động phủ nơi hậu sơn, có một bức họa được treo trên vách động, trên đó là một nam tử trung niên, gương mặt hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm. Toàn bộ bức họa tràn ra một loại khí tức rất đặc biệt khiến cho người trong bức họa như là chưa chết, mà trông rất sống động.

Dưới bức họa là một cái bàn thờ, bên trên được bày biện linh quả và nhang đèn, cả động phủ nhìn qua vô cùng thanh nhã nhưng lại đầy cảm giác trang nghiêm.

Bạch Tiểu Thuần vừa bước vào động phủ, đã lập tức đi thẳng tới bức họa, rồi bịch một cái quỳ xuống phía dưới bức họa, thần sắc đầy cung kính mà dập đầu bái lạy chín cái.

“Sư phó, đệ tử thỉnh an người.” Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía bức họa sư phó, ánh mắt đầy vẻ thành kính.

Trịnh Viễn Đông ở bên cạnh cũng thầm gật đầu, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này tuy bất hảo nhưng tâm tư thành kính trung hiếu vẫn là có đầy đủ. Bằng vào lịch duyệt của lão có thể nhìn ra được thần tình thành kính trên mặt Bạch Tiểu Thuần là thật sự chứ không có chút nào là giả bộ bày vẽ ra đấy.

Nhưng ngay sau đó…Bạch Tiểu Thuần lại mở miệng nói tiếp.

“Sư phó, đồ nhi rất khốn khổ a, ta không biết phi hành…đệ tử khác thì đều được sư phó của bọn họ cấp cho Pháp bảo, còn cho cả vật bảo vệ tính mạng, chỉ có ta là không có…”

“Sư phó a, đồ nhi cũng không quan tâm nhiều đến ngoại vật kia, chỉ cần có thể thắp hương cho người là đồ nhi mãn nguyện rồi. Nói không chừng sư phó trên trời có linh thiêng, có thể biến ra pháp bảo báo mộng mà cấp cho đồ nhi…”

Nghe Bạch Tiểu Thuần nói những lời này, Trịnh Viễn Đông mãnh liệt mà trợn tròn mắt.

“Sư phó, lúc trước đồ nhi vì bảo vệ tông môn, vì truyền thừa ngàn năm của tông môn không đứt đoạn, vì đại nghĩa tông môn mà chịu truy sát một đường, cửu tử nhất sinh, toàn bộ pháp bảo trên người cũng vì lúc đó mà tan nát hết rồi. Bây giờ về được đến tông môn cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, túi khô quắt, tất cả vật phẩm cũng không còn, ngay cả tạp dịch cũng không bằng nữa …”

“Sư phó, người không cần phải áp lực, cũng không có chuyện gì đâu. Dù là đồ nhi không có Pháp bảo hộ thân, không có Pháp khí phi hành, nhưng cũng quyết vì tông môn mà xông pha khói lửa, vì việc nghĩa quyết không chối từ! Chẳng qua, vạn nhất nếu như có đoạn thời gian ta không còn tới thắp hương cho lão nhân gia người nữa, tức là cũng có nghĩa là do ta không có pháp bảo hộ mệnh, không có pháp khí phi hành nên chạy trốn không nhanh, mạng nhỏ bị đánh mất…Đến lúc đó tự ta sẽ đi tìm người, cùng lão nhân gia người gặp nhau ở dưới đó.” Bạch Tiểu Thuần vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn qua vị sư huynh Chưởng môn đang ở sau lưng.

Gương mặt Trịnh Viễn Đông co rúm lại, lão thật sự bị Bạch Tiểu Thuần làm cho hoảng sợ ngây người. Dù cho lão có tu hành nhiều năm như vậy rồi, nhưng đúng là lần đầu tiên gặp được một đệ tử hiếm thấy như Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này trong lòng lão cũng đầy gượng gạo, lại ngẩng đầu nhìn về bức họa sư tôn, chợt nhớ tới rất nhiều hồi ức xưa cũ. Đặc biệt là nhớ tới bản thân lần đầu tiên bái nhập môn hạ sư tôn, sư phó cũng đã cấp cho mình một ít pháp khí hộ thân.

Nghĩ tới đây, Trịnh Viễn Đông chợt thở dài nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt cũng dần dần nhu hòa lại.

Không lâu sau, Bạch Tiểu Thuần cùng theo Trịnh Viễn Đông đi ra khỏi động phủ. Một đường đi, hắn trơ mắt nhìn theo Trịnh Viễn Đông, mãi khi tới bên ngoài đại điện của Chủng Đạo sơn, Trịnh Viễn Đông chợt ngừng bước mà quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Sau đó lão vung tay phải lên, trong tay lão xuất hiện hai đoàn sáng một vàng một trắng.

Đoàn sáng màu vàng chính là một thanh phi kiếm có thể nằm gọn trong lòng bàn tay, ngay khi xuất hiện lại khiến cho không gian bốn phía nhất thời vặn vẹo, nhiệt độ cực nóng cũng tràn ra ngoài, nhìn qua bất phàm. Trên thân kiếm còn có một chút phù văn phức tạp đầy khó hiểu thỉnh thoảng lóe sáng sặc sỡ, mỗi lần chớp lóe lên ánh sáng lại khiến cho hư vô bốn phía hiện ra thêm một lần chấn động nhỏ.

Về đoàn sáng màu trắng, chính là một tấm thuẫn nhỏ cũng nằm gọn trong lòng bàn tay, toàn thân trong suốt như bạch ngọc, phía trên bề mặt có chạm trổ hình tiên hạc nhìn rất sống động, thỉnh thoảng trên tiểu thuẫn bạch ngọc này còn tràn ra từng đợt cảm giác ấm áp.

Vừa nhìn thấy hai vật phẩm này, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy bất phàm, ánh mắt hắn sáng rỡ, hơi thở dồn dập, nhưng hắn nhanh chóng nhìn thấy có chút khác biệt, đó là trên bề mặt của Kiếm và thuẫn đều có ba đạo ngân văn hiện lên rất rõ ràng.

“Kim Ô kiếm, trong kiếm này có phong ấn một con Kim Ô, mang lực lượng thiêu đốt của hỏa diễm, Kim Ô huyễn hóa ra có tu vi ngang với bản thân người đang sử dụng. Kiếm này có sở trường phi hành, uy lực phát huy cao nhất tới Trúc cơ sơ kì, nhưng lực lượng khi bạo liệt thì còn lớn hơn nhiều lần.”

“Thần Hạc thuẫn, là Pháp khí phòng hộ ngưng tụ một linh hồn của Tiên hạc bên trong, có thể ngăn cản cho ngươi một kích của tu sĩ Trúc cơ trở xuống khi nguy cơ sinh tử.”

“Hai vật phẩm này đều được ta đưa đến Đại sư luyện linh ba lượt, nhưng đáng tiếc là không dám tiếp tục luyện linh nữa. Năm đó, ta nhập môn, sư tôn đã cấp cho ta vật phẩm này, hôm nay ta thay mặt sư tôn cấp lại cho ngươi.” Trịnh Viễn Đông nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đầy ôn hòa, còn thêm cả ánh nhìn đầy động viên.

"Tạ sư tôn, tạ Chưởng môn thân sư huynh!" Bạch Tiểu Thuần đầy kích động, vôi vàng tiếp, yêu thích không nỡ rời tay.