Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 230: Anh ta nói tôi thanh cao thuần khiết



Bây giờ nghĩ lại, Đồng Nhất Niệm đối với việc anh ta biết mình cũng không có gì là kì lạ. Anh ta đã mua đấu giá Đồng thị thì chắc chắn phải có hiểu biết về quá khứ của Đồng thị, trưởng nữ nhà họ Đồng như cô tất nhiên là đối tượng để anh ta tìm hiểu rồi. Đồng thời Trác Thần Viễn cũng sẽ không thấy kì lạ vì cô biết anh ta. Bởi vì họ đã từng gặp mặt ở buổi đấu giá rồi.

Cũng không cần hàn huyên nhiều, có bên môi giới đi cùng, Đồng Nhất Niệm và Trác Thần Viễn cùng đi xem căn nhà tân hôn có cảnh quan đẹp đẽ của Đồng Nhất Niệm.

Trác Thần Viễn xem căn nhà này rất cẩn thận, mỗi một ngóc ngách của căn nhà đều xem rất tỉ mỉ, có thể thấy anh ta là người rất kĩ tính. Hơn nữa tại sao tất cả những người đàn ông có chất lượng đều có vẻ cao thâm khó dò như vậy chứ? Trong cả quá trình Trác Thần Viễn xem nhà, Đồng Nhất Niệm đều không thể nhìn ra được là anh ta có vừa lòng hay không.

Những người đàn ông yêu nghiệt trong thiên hạ này đều thích chơi trò âm trầm sao?

Cho đến cuối cùng anh ta đến xem ban công thì mới bị mùi thơm thanh nhã của đám hoa lan đan xen vào nhau kia thu hút, đôi mắt thâm sâu khó dò mới có gợn sóng.

"Cô Đồng biết trông hoa lan sao?" Trong mắt anh ta dâng lên một sự kinh ngạc.

Cô thích hoa lan, thỉnh thoảng tính văn nghệ tuổi trẻ nổi lên cũng thường ví mình với hoa lan, sinh trưởng trong góc tối lặng lẽ phán tán hương thơm của mình. Xinh đẹp, thanh nhã nhưng lại vô cùng khó chăm sóc. Chỉ có người hiểu cô mới có thể nuôi cô mịn màng rực rỡ.

Bỗng nhiên lại nhớ đên Lục Hướng Bắc, người đàn ông đó dường như tinh thông mọi thứ trên thế gian nhưng lại không hiểu biết gì về hoa cỏ, vốn không biết được rằng hoa lan là vô cùng khó chăm sóc, giống như là không hiểu được khát vọng thật sự trong nội tâm của cô vậy.

Cô lặng cười: "Không dám nói là biết, chỉ là thích mà thôi."

Thật ra cũng đã lâu rồi không đến đây, không biết sao hoa lan này lại có thể nở đẹp như vậy được?

"Hoa lan này có thể nở vào mùa thu sao?" Trác Thần Viễn rất có hứng thú với hoa lan nhưng lại không đến gần mà chỉ nhìn từ xa.

"Đâu chỉ mùa thu, bốn mua xuân hạ thu đông đều có những loại hoa lan khác nhau có thể nở hoa. Xuân lan, huệ lan, thu lan, hàn lan, màu hoa cũng có đỏ, tím, vàng, xanh, hồng cá loại khác nhau." Chưa bao giờ có người nào thảo luận với cô về chủ đề này cả. Nên mới gọi là tri âm khó gặp, cuộc gặp với Trác Thần Viễn còn cách tri âm rất xa nhưng cô lại không nhịn được mà nói mấy câu.

"Nếu như có cơ hội thì thật sự rất muốn được cô Đồng chỉ dạy, hoa lan thật sự rất khó chăm sóc." Trác Thần Viễn có dáng vẻ như đang suy tư.

Đồng Nhất Niệm cười, người đàn ông có hứng thú với việc trồng hoa bây giờ đúng là rất hiếm, có thể coi là thế ngoại tiên nhân: "Ngài Trác có hứng thú với việc này sao?"

Trác Thần Viễn cười, không biết có phải không, cuối cùng chỉ đột nhiên nói một câu: "Người con gái thích hoa lan, dù cho chăm sóc hoa thành như thế nào thì cũng là một người thanh cao thuần khiết."

Đây.. là đang nói cô sao?

Hình như với quan hệ giữa họ thì nói như vậy có hơi gần gũi quá rồi.

Vì thế cô liền coi câu nói này như một lời nói đùa, tỏ ra đáng yêu thốt ra: "Những lời như thế này tôi nghe thấy nhiều rồi, từ khi còn học mẫu giáo ai cũng nói tôi là thanh cao thuần khiết đấy."

Trác Thần Viễn sững người, sau đó liền cười lớn.

Khi Trác Thần Viễn cười lớn cũng rất rạng rỡ.

"Cô Đồng, xin lỗi phải hỏi một câu không nên hỏi, căn nhà này của cô rất tốt, sao lại muốn bán vậy?" Trác Thần Viễn cười xong liền hỏi.

Đồng Nhất Niệm sắp xếp từ ngữ, nói thật thì ấn tượng của cô với Trác Thần Viễn khá tốt. Hơn nữa về mặt tình cảm thì anh ta mua lại Đồng thị làm cô có một cảm giác thân thiết khó nói, nên cô cũng không muốn tìm cách nói dối để lấp liếm cho qua. Nhưng nói thật lại càng không hợp lí nên cũng giả vờ hàm hồ dùng mấy lời ngoại giao: "Nguyên nhân cá nhân thôi, không biết ngài Trác cho rằng thế nào?"

Trác Thần Viễn hơi gật đầu: "Rất tốt! Căn nhà này dù nhìn từ bất cứ phương diện nào cũng đều rất tốt nên tôi mới cảm thấy cô Đồng bán đi thì thật tiếc."

"Không biết ngài Trác có mấy người ở?" Đồng Nhất Niệm cười hỏi.

"Đây là.. quan tâm đến vấn đề đời tư của tôi sao?" Ý cười trong ánh mắt thâm sâu của Trác Thần Viễn dần hiện lên.

"Không phải, chỉ là cảm thấy căn nhà này khá lớn, nếu như ngài Trác chỉ sống một mình thì cũng không cần thiết lắm, dù sao ngài Trác cũng không sống lâu dài ở đây." Cô nói thành thật. Không phải vì căn nhà tìm được một người mua tốt mà không muốn buông tay.

Trong mắt Trác Thần Viễn hiện lên vẻ tán thưởng: "Cô Đồng thật sự là một người tình cảm thẳng thắn, có đạo đức hơn với một thương nhân đầy mùi tiền như tôi nhiều! Đúng là tôi sống một mình nhưng tôi quyết định sẽ mua căn nhà này, cứ theo giá mà cô Đồng đã đưa ra đi!"

Thực ra giá Di Đóa đưa cho môi giới có hơi cao, với đầu óc thương nhân như Trác Thần Viễn chắc chắn là biết nhưng sao anh ta vẫn chấp nhận một cách thoải mái vậy?

Trác Thần Viễn hình như nhìn ra sự ngạc nhiên của cô liền cười: "Tôi thích chỗ này là vì cô Đồng bán cả các thiết bị đồng bộ, vừa hay là tôi cũng thích phong cách trang trí của căn nhà này. Hơn nữa các thiết kế cũng rất tốt rất đẹp, không tìm ra được chút khuyết điểm nào. Tất nhiên quan trọng hơn là mấy bồn hoa lan này, tôi nghĩ sống trong một căn nhà tràn đầy hương hoa như thế này có thể thanh tẩy được mùi tiền trên người tôi!"

Đồng Nhất Niệm mỉm cười, nếu như một thương nhân như Trác Thần Viễn vẫn hôi mùi tiền thì trên thế giới này không còn ai sạch sẽ nữa rồi! Ít nhất thì cô cũng cho là vậy, cứ coi như là cô nhìn người theo vẻ bề ngoài đi. Phụ nữ luôn thích đánh giá theo vẻ bề ngoài, tuy là có vết xe đổ trước đó nhưng vẫn không thay đổi được, trai đẹp sao có thể không bổ mắt chứ?

Vì vậy, nhờ có mấy bồn hoa lan mà căn nhà của Đồng Nhất Niệm đã thuận lợi bán được, hơn nữa còn bán được hơn mấy giá.

Khi kết thúc việc xem nhà, Đồng Nhất Niệm liền vào phòng khách nhìn lại lần cuối ảnh cưới trên tường, nụ cười của cô tươi như hoa, anh cười đầy chăm sóc, từ đây hãy kết thúc triệt để thôi.

Trác Thần Viễn rất hiểu biết, nhìn sắc mặt đoán tâm trạng cũng đã tôi luyện rất thành thục, anh ta cười nhạt: "Cô Đồng chắc không định bán cả bức ảnh này cho tôi đấy chứ?"

Sắc mặt của Đồng Nhất Niệm hơi lúng túng, nếu như Trác Thần Viễn có tìm hiểu về Đồng thị trước khi mua đấu giá thì chắc cũng biết đến Lục Hướng Bắc, hoặc là cũng biết được những việc xảy ra với nhà họ Đồng, "nguyên nhân cá nhân" của cô thực ra là trong suốt trước mặt anh ta.

Tất nhiên người ta không có lí do mua nhà của bạn rồi mà còn treo ảnh của nhà bạn, vậy nên cô đột nhiên quay người lại: "Làm phiền ngài Trác tìm người gỡ xuống rồi vứt đi giúp!"

Trác Thần Viễn nhếch mày không nói gì, một mình đi ra ngoài.

Cô vừa đi ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Hạ Tử Tường.

"Niệm Niệm, sao hôm nay ra ngoài sớm vậy?" Đầu bên kia Hạ Tử Tường vẫn dịu dàng như vậy. Truyện Đam Mỹ

Đồng Nhất Niệm cảm thấy có chút ngại, anh ta nói đến đón cô nhưng cô lại cho anh ta leo cây.

"Xin lỗi Hạ Nhị, hôm nay có chút việc gấp nên ra ngoài trước."

"Không sao! Là anh lười nên dậy muộn, bây giờ em đã xong việc chưa?"

"Vẫn chưa xong!" Hình như Trác Thần Viễn đang vội tìm nhà ở nên lập tức làm các thủ tục với cô luôn.

"Vậy đợi lát nữa anh gọi lại cho em sau, cùng nhau ăn trưa đi!"

Cô âN thầm cảm thấy Hạ nhị và cô ngày càng trở nên gần gũi rồi.

Trong lòng cô có chút bất an, còn có chút lo lắng nên do dự: "Để nói sau đi, chưa chắc đã làm xong."

"Vậy được! Lát nữa gặp!" Hạ Tử Tường nói xong liền cúp máy.

Lát nữa gặp sao? Cô còn chưa đồng ý đâu.

Cô còn chưa chú đến Di Đóa ở bên cạnh vẫn luôn dựng tai nghe cô nói chuyện điện thoại.

Thủ tục làm rất thuận lợi, bên mua và bên bán rất sảng khoái nên cũng không mất nhiều thời gian. Những thủ tục chưa làm thì hẹn lần sau làm nốt, Đồng Nhất Niệm định nói tạm biệt với Trác Thần Viễn. Nhưng không ngờ Trác Thần Viễn lại bỗng nhiên lên tiếng: "Cô Đồng, lần này cũng xem như là chúng ta đã hợp tác vui vẻ, không biết tại hạ có được vinh dự cùng ăn một bữa cơm với cô Đồng không? Coi như là chúc mừng chúng ta lần đầu hợp tác thành công!"

"Lần đầu hợp tác sao?" Lẽ nào còn có lần thứ hai sao? Đồng Nhất Niệm thấy rất kì lạ.

"Tại sao lại không chứ?" Anh ta hỏi lại: "Chúng ta đều là thương nhân, cơ hội làm ăn này không ai biết trước được, ai dám đảm bảo trong các hợp tác làm ăn sau này, chúng ta lại không có cơ hội hợp tác chứ? Hơn nữa giữa chúng ta vẫn còn có chung chủ đề về hoa lan mà."

"Nói rất hay!" Di Đóa vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở lời: "Niệm Niệm, ngài Trác đã nói vậy rồi thì chúng ta cũng nên ăn cùng ngài ấy đi!"

Trác Thần Viễn cười ha ha: "Vậy thì cứ làm thế đi, tôi mời khách! Hai người chọn chỗ!"

Đã đến mức này rồi, Đồng Nhất Niệm cũng không còn cơ hội để từ chối nữa, chỉ đành hỏi Trác Thần Viễn: "Ngài Trác từ Bắc Kinh đến phải không? Cũng không biết món ăn ở đây của chúng tôi có hợp với khẩu vị của ngài không nữa."

"À.. Tôi thế nào cũng được, phụ nữ quyết định đi, không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu!" Trác Thần Viễn cười nói.

"Tất nhiên rồi! Đại gia đến từ Bắc Kinh không thể chịu lép vế được!" Sự thoải mái của Trác Thần Viễn làm Đồng Nhất Niệm bắt đầu nói đùa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định đưa anh ta đến quán ăn nhà họ Lương. Cô cảm thấy nếu như thật sự muốn hòa nhập với văn hóa ẩm thực của thành phố thì đi đến những nhà hàng lớn không có ý nghĩa gì cả.

Ba người ai ngồi xe người đấy khởi hành, Đồng Nhất Niệm than thở trên xe Di Đóa: "Di Đóa, cậu làm gì vậy? Sao lại đồng ý đi ăn trưa với Trác Thần Viễn chứ?"

Không đồng ý thì chẳng lẽ để cậu đi ăn với Hạ Tử Tường à, vậy thì mình chắc sẽ bị cục trưởng Lục nhà cậu xử mất! Nhưng Trác Thần Viễn này cũng không phải dạng vừa đâu! Băn khoăn quá đi! Cục trưởng Lục, con đường của anh còn gian truân lắm, tiền đồ cũng không được sáng sủa lắm đâu!

Trong lòng Di Đóa nghĩ vậy nhưng có chết cũng không dám nói ra, nếu không sẽ bị Đồng Nhất Niệm xử chết.

Di Đóa chỉ đành cười nói: "Niệm Niệm, Trác Thần Viễn cũng là cây đại thụ đấy! Tất nhiên là phải tranh thủ cơ hội ôm lấy rồi! Y Niệm của chúng ta đang trong giai đoạn khởi nghiệp, dựa một chút vào ngọn núi lớn như vậy có gì là không tốt chứ? Người khác đuổi theo, mong chờ còn không được nữa là, chúng ta đừng ngốc mà dâng đến tận cửa còn đẩy đi chứ?"

Đồng Nhất Niệm nhìn Di Đóa lắc đầu không biết nói gì.