Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 80



Ánh nến kéo dài, cuối cùng Phong Dục vẫn đuổi Hứa mỹ nhân đi.

Vẻ mặt mỹ nhân đột nhiên tan nát cõi lòng trước khi đi khiến cho người ta nhìn mà sinh yêu, nhưng mà nữ tử bên người con ngươi đột nhiên sáng lên, giống như chứa sao trời, sự vui vẻ kia không che giấu chút nào.

Phong Dục nhéo đầu lông mày, cụp mắt nhìn về phía nữ tử.

Hắn cũng có chút không nói rõ, vì sao lại thuận theo nữ tử?

A Dư không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mà vẻ mặt lúc Hứa mỹ nhân rời đi khiến tâm trạng nàng rất tốt, kéo ống tay áo nam nhân, giọng nói mềm mại nũng nịu như dán vào trái tim người ta: “Hoàng thượng thật tốt.”

Nàng ngồi xổm trên giường, dứt lời, nàng bỗng nhiên ngồi thẳng lên, mềm mại hôn lên cằm nam nhân, nhẹ nhàng quanh quẩn, rất là chọc người.

Mắt sắc Phong Dục hơi tối, hầu kết chậm rãi lên xuống, nắm lấy cằm của nữ tử, hừ lạnh một tiếng: “Hồ đồ!”

A Dư cười vui vẻ, lùi lại một chút, để lại một khoảng trống lớn trên giường, Phong Dục hơi nghẹn, lườm nàng một cái, cuối cùng vẫn cởi áo đi lên giường.

Rèm che bị buông xuống, trong điện chỉ có một cái đèn nến, chiếu thành chút kiều diễm.

Nàng chui vào trong lòng hắn, tay nhỏ mềm như không xương lặng lẽ luồn vào vạt áo, khoác lên cái lưng trần truồng của hắn, Phong Dục vốn dĩ dần dần nhắm hai mắt lại, bây giờ đột nhiên nhíu mày, bắt lấy tay nhỏ kia, hắn nói lời như cảnh cáo: “Đừng làm bậy!”

A Dư chép miệng, lẩm bẩm úp úp mở mở: “Thiếp thân đâu có làm...”

Phong Dục đè cơn giận trong lòng kia xuống, mắt sắc ám trầm nhìn chằm chằm nữ tử, hồi lâu sau, hắn cúi đầu hôn lên nữ tử.

Hắn hôn có chút hung ác, A Dư bị ép ngẩng cổ lên, nắm chặt lấy vạt áo của hắn, đột nhiên, nàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng lùi về sau một bước, đáng tiếc tay nam nhân giữ chặt chỗ eo nàng, khiến nàng không tránh thoát được.

A Dư vội vàng cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng, thiếp sai rồi...”

Quần áo nàng cởi nửa, lúc này treo trên khuỷu tay, da thịt lộ ra dưới ánh nến càng trắng hơn nữa, có thể gọi là như sương như tuyết cũng không đủ, nàng ngồi xổm trên giường, bất lực chống giường, cảnh xuân kia khiến cho người ta nhìn vào một cái cũng cảm thấy hô hấp căng thẳng.

Phong Dục đưa tay che mắt, mắt không thấy tâm không phiền, giọng nói khàn khàn cảnh cáo nàng: “Giang Dư, đừng chọc trẫm.”

Bây giờ trong lòng hắn có chút hối hận.

Cảnh đẹp này, thấy được nhưng không ăn được, sao hắn phải tra tấn mình như thế?

A Dư bất ngờ, không nghĩ tới lần đầu tiên hắn gọi nàng lại là ngay tại lúc này.

Ánh mắt nàng trong lúc lơ đảo nhẹ nhàng đảo qua gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của nam nhân, hiển nhiên là đang kìm nén cơn nóng, nhất là chỗ kia... A Dư bỗng chốc đỏ bừng mặt.

Nàng khép quần áo lại, lộ ra nơi bị che đi! Lộ ra da thịt trắng nón, chậm rãi bước chậm tới cạnh nam nhân, rúc vào bả vai hắn: “Hoàng thượng, thiếp thân biết sai rồi...”

Thân thể Phong Dục đột nhiên căng lại, lại dần dần bình tĩnh xuống, hắn nói: “Thân thể là của nàng, nếu như chính nàng cũng không quan tâm, trẫm cũng lười xen vào việc của nàng.”

Một câu lạnh lùng, rất bình thường, nhưng A Dư lại nghe ra hắn tức giận, nàng đột nhiên ngồi thẳng người, vội vàng giải thích: “Thiếp quan tâm! Sao thiếp lại không quan tâm?”

Nhận lấy ánh mắt của nam nhân, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi: “Thiếp chỉ là... có chút sợ hãi...”

Sợ cái gì?

Nàng không nói, Phong Dục cũng biết, giống như Thục phi trước đó.

Cơn giận trong lòng Phong Dục lập tức tiêu tán đi, hắn đưa tay chạm vào phần bụng hở ra của nữ tử, thấp giọng nói từng chữ từng câu: “Nàng nên biết được việc gì quan trọng nhất.”

Đối với Thục phi, hắn sẽ không nói câu này ra miệng, bởi vì hắn biết được Chu phu nhân tất nhiên sẽ nói với Thục phi.

Nhưng mà người trước mắt này không biết gì luống cuống trong hậu cung, hắn luôn sợ nàng cái gì cũng không biết, lúc không tự chủ, cảm giác lo lắng kia liền dâng lên, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không hiểu tại sao.



Bây giờ hắn cưng chiều nàng, nhớ kỹ nàng, nhưng hắn cũng không cam đoan được, sau này cso thể một mực cưng chiều nàng.

Nếu như nàng chỉ lo ân sủng nhất thời này, người hối hận sau này sẽ chỉ là chính nàng.

A Dư bất ngờ nhìn qua hắn, đột nhiên nhấp nhẹ môi, nàng kéo tay nam nhân qua, nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếp biết, thiếp cũng biết, nhưng... thiếp vẫn cảm thấy không thoải mái...”

Nàng nói: “Thiếp chính là không nhìn nổi, nàng lôi người đi từ chỗ này của thiếp.”

Phong Dục vốn còn tưởng rằng nàng muốn nói gì, nghe đến đó, suýt nữa tức cười: “Nàng nói chút lý lẽ đi.”

Vốn dĩ hắn tới Trác Vân lâu, ngược lại là ai chặn sủng của ai, trong lòng nàng không biết rõ sao?

A Dư bịt lỗ tai, lắc đầu, không thèm nghe hắn nói: “Trên đười nhiều người phân rõ trái phải như vậy, nhiều thêm một người thiếp thân cũng không nhiều, ít đi một người thiếp thân cũng không ít, tóm lại, thiếp thân chính là không muốn nói lý lẽ!”

“Nếu người đã tới chỗ này của thiếp thân, vậy thì không được bị nàng lôi đi!”

Được rồi, Phong Dục không càn quấy với nàng, chỉ nói: “Trẫm không đi.”

A Dư dừng lại, ngượng ngùng cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Cho nên, thiếp thân cảm thấy vui vẻ mà...”

Nàng vểnh môi, có chút tủi thân: “...mới muốn người dễ chịu chút, nhưng thiếp thân lại không hiểu, biến khéo thành vụng, người nói với thiếp thân, thiếp thân sửa là được rồi...”

Nàng ôm lấy ngón tay hắn lắc lư, dịu dàng nũng nịu: “Đừng giận mà...”

--- Thiếp thân cảm thấy vui vẻ\, mới muốn người dễ chịu chút...

Phong Dục đột nhiên không kịp chuẩn bị, giọng nói này như dính ở bên tai, trong chốc lát làm tê dại thần kinh thính giác của hắn, một tay hắn khẽ nắm thành quyền, mắt sắc ám trầm nhìn chằm chằm vào nữ tử.

Rốt cuộc nàng có biết là mình đang nói cái gì không?

Cùng với đó, ngày hôm sau Phong Dục thức dậy hơi trễ, suýt chút nữa bỏ qua tảo triều.

Lúc bọn người Dương Đức đi vào, hắn nhìn chằm chằm nữ tử ngủ say trên giường, nghĩ đến mùi vị mất hồn đêm qua kia.

Huyệt thái dương ong một cái, rút đau nhức.

Dương Đức nhìn qua hắn, không biết vì sao, chợt nhớ tới đêm qua trong điện bỗng nhiên kêu nước, khiến đám nô tài suýt nữa bị dọa cho ngừng tim.

Đáy lòng hắn không khỏi nói thầm, hậu cung này phi tần không mang thai đông đảo, sao Hoàng thượng đến nơi này của Ngọc mỹ nhân lại gọi nước?

Khi A Dư tỉnh lại, trong điện đã yên tĩnh lại.

Nàng lắc nhẹ tay, buồn rầu nằm ở trên giường, nói với Chu Kỳ: “A Kỳ, tay ta mỏi...”

Chu Kỳ bưng thuốc, đút nàng từng thìa, nghe vậy, cho dù là người không hiểu biết chuyện kia cũng không nhịn được mặt đỏ ửng, lắp bắp nói: “Chủ tử, người tự làm tự chịu!”

A Dư đột nhiên kịp thời phản ứng lại, vì sao tay lại mỏi, lập tức đỏ mặt, ấp úng không dám phản bác, suýt chút nữa chui vào trong chăn gấm.

Trong đêm khuya đấy làm càn thế nào, đến ban ngày che phủ một tầng lụa mỏng không thể để lộ.

Khiến người ta suy nghĩ một hồi, liền xấu hổ không chịu nổi.

Trác Vân lâu đèn đuốc trắng đêm không tắt, lúc tin tức các Ấn Nhã gọi nước, nàng ta cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên gạt đổ hết đồ trên bàn trang điểm.

Đám người Lạc Vân không dám cản, nàng ta dựa vào bàn khóc nức nở.

Khinh người quá đáng.

Nàng ta đến tột cùng có bao nhiêu quá quắt? Mới có thể khiến cho Hoàng thượng tình nguyện tới chỗ Ngọc mỹ nhân có thai, cũng không cần gọi nàng thị tẩm?



Nàng ta nhớ lại, vào đêm qua, khi Hoàng thượng nói nàng ta trở về, cái nhìn nữ tử kia nghiêng đầu liếc nhìn nàng ta, sự trào phúng đùa cợt nơi đó khiến nàng ta khó mà quên nổi.

Lần đầu tiên trong đời Hứa mỹ nhân khó xử như vậy.

Giống như tự mình đem mặt mũi tới lòng bàn chân người khác, mặc người chà đạo!

Lạc Vân lau nước mắt, đến gần đỡ lấy nàng ta, nghẹn ngào nói: “Chủ tử, đừng khóc, thời gian thỉnh an sắp đến rồi.”

Hôm qua Thái hậu trở về, Hoàng hậu cấm túc cũng tự nhiên bị hủy bỏ, phi tần hậu cung này lại phải tới cung Khôn Hòa thỉnh an.

“Thỉnh an?” Hứa mỹ nhân cười đến nước mắt rơi xuống: “Hoàng thượng biết rõ hôm nay khôi phục thỉnh an còn đánh mặt ta như thế.”

“Rốt cuộc là người muốn làm ta bị coi thường bao nhiêu chứ!”

Nàng ta tức giận lật đổ chén trà, Hoàng thượng còn nhớ tới, nàng ta xuất thân Hứa thị, dòng dõi thư hương nặng nhất mặt mũi không?

Nếu như hắn không muốn nàng ta thị tẩm, hôm qua cần gì phải đến một chuyến như thế?

Hắn không để ý tới nàng, không để ý tới Hứa gia, cũng càng muốn sủng ái Ngọc mỹ nhân xuất thân nô tỳ kia.

Hứa mỹ nhân cúi người, ôm mặt im lặng, rốt cuộc so với Ngọc mỹ nhân nàng ta kém ở chỗ nào?

Là gương mặt kia sao?

Lạc Vân bị dọa ôm chặt lấy nàng ta, đảo mắt bốn phía, cuối cùng hạ giọng, run rẩy nói: “Chủ tử! Chủ tử! Không thể nói vậy!”

Sấm sét mưa móc, đều là thiên ân, cho dù như thế nào chủ tử cũng không thể sinh ra một tia oán hận với Hoàng thượng.

Cung nhân còn lại quỳ đầy đất, run lẩy bẩy, gần như hận không thể làm lỗ tai mình điếc đi vào lúc này.

Hứa mỹ nhân nhìn thấy tình hình này, lập tức tỉnh táo lại, nàng ta bất lực co quắp trên mặt đất, hít sâu hồi lâu, mới nhếch nhẹ khóe môi: “Quỳ làm gì? Nếu như bỏ lỡ thời gian thỉnh an, các ngươi ai gánh được trách nhiệm đây?”

Nàng ta nhìn chằm chằm phương hướng các Ấn Nhã.

Từ lúc Hoàng thượng hạ chỉ để Ngọc mỹ nhân chuyển vào các Ấn Nhã, hai người các nàng đã chú định đứng ở phía đối diện với nhau.

Náo nhiệt ở Trác Vân lâu không che giấu được, gần như là nàng ta vừa đi thỉnh an liền truyền tới lỗ tai A Dư.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi những phiến lá rụng, không ngừng xoay tròn rồi rơi xuống.

A Dư cụp mắt, trong tay vuốt nhẹ một miếng bánh ngọt quả mơ, cho đến khi bánh ngọt quả mơ nát lại một cục, nàng mới hồi phục lại tinh thần, cười nhẹ: “Chỉ như thế?”

Chẳng qua bị chặn một lần sủng, đã muốn sống muốn chết không chịu nổi?

Thế những phi tần từng bị Thục phi chắn ủng, chẳng phải đều muốn đâm chết trước cửa lãnh cung sao.

A Dư đứng lên, không thèm để ý, sau này Hứa mỹ nhân sợ là phải khóc lóc không ngừng.

Nàng cong mắt cười với Chu Kỳ: “Đi thôi, chúng ta tới cung Từ Ninh, nhìn xem Thái Hậu và tiểu công chúa.”

Nàng nhớ kỹ, hôm qua Hoàng thượng có nói, bảo Chu tu dung hôm nay mang theo tiểu công chúa tới thỉnh an với Thái Hậu.

A Dư vuốt bụng dưới, lười nghĩ tới Hứa mỹ nhân, có chút thời gian không bằng nàng đi làm cho Thái Hậu vui vẻ.

Huống gì...

A Dư cúi đầu, dịu dàng nhìn về phía bụng dưới, dù sao nàng cũng vì chính mình, vì bào thai trong bụng này, lo lắng thêm mấy lần.