Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 60



“Tiện tỳ...”

Dù cho A Dư đang nằm trên giường, vẫn không quên câu nói cuối cùng này của Dung tần.

Nàng ta còn chưa nói hết, đã bị cung nhân kịp thời bịt miệng lại, ai cũng không biết nàng ta đang mắng ai, nhưng mà A Dư nghĩ thầm, cho dù là nàng, hay là Ngưng Thanh có lẽ đều bị mắng vào.

Trời tối vắng người, A Dư nhíu nhẹ mày.

Ngưng Thanh được việc, nhưng nàng còn chưa nghĩ kỹ, có phải đưa người vào trong cung nàng hay không?

Bây giờ trong cung nàng không có vị trí trống, còn có một khoảng thời gian để nàng chậm rãi suy nghĩ.

...

Sau sự kiện trung thu, A Dư cảm thấy trong cung yên tĩnh trở lại.

Cũng không phải ảo giác của nàng, sau sự kiện kia, Hoàng thượng không vui, số lần tiến vào hậu cung giảm bớt mắt thường có thể nhìn ra, những phi tần này ngay cả tranh đấu cũng không còn hứng thú lắm

Bây giờ trong bụng nàng mang một cục vàng, ngược lại cũng khiến nàng càng ngày càng trở nên quý giá như vàng.

Cuối mùa thu, gió lạnh xào sạc, A Dư khoác áo khoác nhung cáo, được Chu Kỳ đỡ đi trong ngự hoa viên, một vài phi tần trái phải vừa nhìn thấy nàng liền lùi lại mấy bước, căn bản không muốn tới gần nàng.

Hoàng tự quý giá, sau vụ việc xảy ra nửa tháng trước kia, ai dám lại gần Ngọc mỹ nhân?

Lỡ may nàng té ngã, động thai, người nào chịu nổi trách nhiệm?

A Dư giấu khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong mũ, dễ dàng liếc nhìn người xung quanh, trong lòng có chút bất đắc dĩ và bất ngờ, đây là lần đầu tiên sau nửa tháng nàng bước ra khỏi cửa cung, cũng không biết có nên thấy vui mừng khi nhận được đãi ngộ này?

Lần ra ngoài này của nàng cũng không phải nàng muốn, hôm qua Hoàng hậu phái người đưa cho nàng vài món, ý nói gần nói xa là gần đây Hoàng thượng không tới hậu cung, nhất định hôm đó tâm tình không vui, ngươi đang có thai, Hoàng thượng yêu thương ngươi rõ ràng, ngươi khuyên nhủ đi.

Chu Kỳ đỡ nàng, Lưu Châu theo sau lưng, trong tay xách một hộp gỗ, đây là biện pháp tốt nhất A Dư có thể nghĩ đến, dù sao mỗi lần nàng tới Ngự Tiền đều cùng một lý do.

Nhưng lúc này, A Dư liếc nhìn đám người, mắt hơi động, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Lần này, có lẽ nàng có thể thay đổi lý do khác.

Trước cung Càn Khôn, Dương Đức cúi đầu đứng đấy, hắn ta vừa bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài, đang tính toán lát nữa làm sao để Hoàng thượng dùng bữa.

Sau trung thu, tâm trạng Hoàng thượng mãi không tốt, nhưng Dương Đức cũng rõ ràng, khó chịu thế nào Hoàng thượng cũng sẽ chống đỡ được.

Gánh nặng đè lên người người quá nặng, nặng đến mức ngay cả thời gian đau lòng người cũng không có.

Người trên đời đã không còn cách nào, người ở vị trí này sẽ chỉ càng không biết làm sao hơn người khác.

Dương Đức đang tính toán, đảo mắt nhìn thấy người đang tiến tới càng ngày càng gần, mắt hắn ta lập tức sáng lên.

Kẻ đang ngủ gà ngủ gật mà có người đưa gối tới, sao Dương Đức có thể không vui chứ?

A Dư vừa tới gần liền thấy Dương Đức cười lớn, còn khom lưng hành lễ, nàng lập tức dừng bước, trong lòng cảnh giác, nhìn vào bên trong cửa đỏ, cẩn thận tìm hiểu: “Hôm nay tâm trạng Dương công công không tệ nhỉ?”

Dương Đức cười: “Gặp Ngọc chủ tử tất nhiên tâm trạng nô tài này tốt rồi.”

Lời này nói ra dễ nghe kỳ lạ.

Nhưng A Dư cười gượng một cái, nghe vậy liền muốn lùi hai bước, nàng và Dương Đức này cũng coi như quen thân, hắn ta vừa lộ ra vẻ mặt này liền đại biểu cho chuyện không tốt.

Lúc nàng đang suy nghĩ dùng cớ gì lừa gạt, chờ lần sau rồi tới, Dương Đức giống như nhìn ra tính toán của nàng, vội nói: “Ngọc chủ tử tới tìm Hoàng thượng sao? Nô tài thông báo cho người nhé!”

Nói xong, hắn ta liền xoay người đẩy cửa đi vào đại diện, A Dư nhìn bước chân vội vàng của hắn ta, trong lòng bất mãn suýt chút nữa dậm chân.

Tốc độ Dương Đức rất nhanh, chỉ dùng chút thời gian đi vào rồi ra, hắn ta cười đến mức toàn bộ nếp nhắn trên mặt đều xuất hiện: “Ngọc chủ tử, Hoàng thượng truyền người đấy, mời người vào!”



Kết quả này đáy lòng hai người đều rõ ràng, bây giờ nàng đang mang thai, không cần biết sao lại tới, Hoàng thượng cũng không thể không gặp nàng.

A Dư đứng không nhúc nhích, qua một lát, mới buồn bã nói: “Dương công công, chúng ta quen biết lâu như thế, ngươi thật sự không có lòng tốt mà.”

Tình huống bên trong như thế nào hắn ta lại không tiết lộ với nàng dù chỉ một chút.

Lời u oán này của nàng vừa ra, chính Dương Đức cũng có chút ngại ngùng, hắn ta suy nghĩ, vẫn nói: “Từ đêm hôm qua cho tới bây giờ Hoàng thượng vẫn luôn làm việc, nhìn đã sắp tới trưa rồi, sao có thể còn không nghỉ ngơi dùng bữa chứ?”

Nhưng đây không phải là việc người của Ngự Tiền các người phải làm sao?

Mặc dù A Dư không nói ra, nhưng ánh sáng trong mắt chính là ý này.

“Chúng ta không phải cũng là lo lắng cho long thể của Hoàng thượng sao?” Dương Đức cười ha ha, còn cong eo xuống: “Làm phiền Ngọc chủ tử.”

Một câu ‘Chúng ta’ trực tiếp gộp cả người của Ngự Tiền và hậu cung vào trong hết.

A Dư không thể nào phản bác.

Đưa hộp cơm cho người của Ngự tiền kiểm tra, nàng để Chu Kỳ và Lưu Châu chờ ở bên ngoài, chính mình mang theo hộp cơm cất bước vào trong.

Cung Càn Khung, cho dù A Dư đến bao nhiêu lần, mỗi lần lúc đi vào vẫn cẩn thận như cũ.

Nàng cẩn thận đánh giá bên trong điện, phát hiện trong điện thật sự yên tĩnh, đi tới chỗ đập vào mặt là nam nhân đang nằm trên ngự án không có một cung nhân phục vụ, bút trong tay không ngừng ra mực, ngay cả khoảng trống để cho nàng một ánh mắt cũng không có.

A Dư bước thêm một bước, ngửi thấy một mùi long tiên hương nhàn nhạt, là mùi trên người nam nhân, rất nhạt, cũng không nồng, cũng rất dễ ngửi.

Trong toàn bộ hoàng cung, chỉ có mỗi mình Thánh thượng dùng.

Nàng nhín thoáng qua lư hương phỉ thủy giữa đại diện, đáy lòng có chút thèm cái lư hương này.

Nhưng bây giờ nàng mang thai, bất luận là lư hương nào, nàng đều không dùng được.

Thời gian nàng nhìn ngắm quá dài, khiến Phong Dục ngẩng đầu lên từ ngự án, hắn nhìn xuống dưới, nhìn thấy nữ tử kia nhìm chằm chằm lư hương của mình, con người sáng ngời như chứa sao trời, nhìn thật kỹ càng liền phát hiện bên trong toàn là thèm muốn lộ liễn.

Phong Dục chợt thấy mí mắt hơi nhảy, trong đầu hắn trong nháy mắt xuất hiện hai câu.

Mất mặt xấu hổ.

May mà chỉ có hắn thấy.

Ngón tay hắn gõ bàn, lúc nghe Dương Đức nói nàng tới, hắn theo bản năng mà nghĩ, hôm nay nàng lại tới làm gì?

Sau đó mới nhớ tới nàng mang thai, đi đường xa như vậy cũng rất vất vả.

Mắt sắc còn chưa dịu dàng được bao lâu, chờ tới khi tận mắt thấy người, hắn liền trực tiếp muốn bảo Dương Đức đưa người về cung.

Tránh khỏi hắn nhìn khó chịu trong lòng.

Phong Dục nâng trán, không nhịn được quát nhẹ: “Nàng đang nhìn cái gì? Trên lư hương kia có hoa sao?”

Bị nam nhân tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, mặt A Dư đỏ lên, đáy lòng toàn là ngượng ngùng, nàng phủ nhận: “Thiếp thân không có nhìn lư hương.”

Vừa nói, nàng vừa hành lễ, nàng mang thai mới hai tháng, chưa nhìn ra gì hết, hành lễ cũng không có chút áp lực nào.

Nhưng Phong Dục lại không thiếu một cái hành lễ của nàng, nàng vừa có động tác liền bị nam nhân mở miệng ngăn cản: “Được rồi, bình thường toàn không có quy củ, lúc này cũng không cần phải giả vờ giả vịt.”

Rõ ràng được miễn lễ nghĩa, nhưng A Dư lại không cảm thấy vui vẻ.

Nàng nghe thấy giọng nam nhân lạnh như băng có chút đâm người, miệng hơi méo, rõ ràng nàng chưa làm gì hết, ở trước mặt hắn cũng ngoan ngoãn như từ trước đến nay, nàng cũng hơi buồn bực, sao lại để lại cho hắn ấn tượng không có quy củ?

A Dư trộm ngẩng đầu lên nhìn nam nhân một cái, phát hiện tinh thần của hắn lại quay về với những cuốn sổ gấp, đành phải xem nhẹ những lời này, mang theo hộp cơm bước nhẹ lên bậc thang.

Nàng dừng lại bên cạnh ngự án, cách rất gần, màu đen dưới mắt nam nhân cũng càng ngày càng rõ ràng.



Nàng đột nhiên nhứo tới câu nói kia của Dương Đức ‘Từ tối hôm qua tới giờ chưa nghỉ’, A Dư đặt hộp cơm lên ngự án, đưa tay chạm nhẹ vào bả vai nam nhân, im lặng không lên tiếng ấn cho hắn một lát.

Phong Dục hơi khựng lại, đuôi lông mày gảy nhẹ, nàng tính tình lười biếng, loại chuyện tự mình hầu hạ người này, từ trước đến nay ít khi làm.

Cho đến khi mỏi tay, nàng mới từ bóp vỗ thành lấy tay chọc nhẹ.

Tóm lại, quấy nhiễu Phong Dục căn bản không thể nào an tâm làm việc.

Hắn bất đắc dĩ để bút xuống, dựa về phía sau, kéo người qua, hỏi nàng: “Nói đi, hôm nay đến lại có chuyện gì?” Hắn cũng đã từng nói, người này là người không có việc gì không xuất hiện, hôm nay lại ân cần lạ lùng, nếu nói nàng không có mưu đồ, tất nhiên Phong Dục không tin.

Nghe vậy A Dư liền tủi thân: “Trong mắt Hoàng thượng, thiếp thân chính là người như thế?”

Phong Dục không nói gì, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, vẻ mặt động tác không cái nào không đang nói ‘Chẳng lẽ không phải?’.

Đó là tất nhiên rồi.

Nếu như không có mục đích, sao nàng không nằm thoải mái trong điện mà tốn nhiều sức lực chạy tới nơi này làm gì.

Nhưng lời này không thể nói ra.

Cho nên, nàng lặng lẽ giữ chặt ống tay áo nam nhân, lắc nhẹ cái, rồi lại lắc, thấy nam nhân nhìn qua, mới nhỏ giọng yếu ớt nói: “Thiếp thân chính là nhớ Hoàng thượng...”

Giọng nói đột nhiên trở nên trách móc: “Sợ là Hoàng thượng không nhỡ rõ đã bao lâu không qua các Ấn Nhã của thiếp thân rồi.”

“Những miếng gạch đá xanh từ cung Càn khôn tới các Ấn Nhã, thiếp thân một đường đi tới, cỏ bốn phía đã cao đến vậy rồi.”

Nàng giơ tay lên, trực tiếp đặt ở thắt lưng mình, để cho nam nhân nhìn thấy rõ ràng.

Phong Dục vốn dĩ còn lắng nghe tử tế, cho đến câu cuối cùng, hắn đưa tay phủ lên tay nữ tử, buồn cười hỏi một câu: “Cao vậy sao?”

A Dư tức giận trừng mắc liếc hắn một cái: “Không nói với Hoàng thượng nữa.”

Nàng quay người bưng canh và bánh ngọt trong hộp cơm ra, bày lên trên ngự án, thản nhiên chen tấu chương hắn đang xem sang một bên.

Phong Dục nhìn qua động tác của nàng, dời ánh mắt không để lại ánh mắt.

A Dư múc canh gà xong, đưa cả thìa sang cho hắn, mới nói: “Thiếp thân nghe Dương công công nói, Hoàng thượng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi sao?”

Nàng cúi đầu oán trách: “Người không cảm thấy mệt thì đau lòng thiếp thân đi, người ăn vài miếng, sau đó nghỉ ngơi một lát đi.”

Phong Dục nhíu mày, hắn không nghĩ ngơi ngược lại đau lòng nàng?

Đây là đạo lý gì?

A Dư liền vẻ mặt đau khổ nói: “Lúc thiếp thân đi vào, ánh mắt Dương công công nhìn thiếp thân hôm nay, người không nhìn thấy đâu, nếu thiếp thân không khuyên nổi người, Dương công công sợ là phải lấy cái chết tạ tội!”

Nếu Hoàng thượng vì việc này mà ngã bệnh, không nói tới Hoàng hậu sẽ trách tội Dương Đức thế nào, chính là Thái hậu nương nương ở Ngũ Đài Sơn cũng sẽ không bỏ qua Dương Đức.

Canh gà mà phòng ngự thiện dốc sức nấu mấy tiếng, vừa mở ra liền tỏa ra mùi thơm nồng nặc, Phong Dục không chỉ mệt mỏi mà cũng đã sớm đói bụng, lúc này ngửi thấy mùi thơm ngược lại không từ chối, trực tiếp nhận lấy, không nhanh không chậm uống vào.

Lúc này, hắn mới nhìn qua bụng nhỏ của A Dư, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay cảm thấy thế nào? Có thể ăn được gì không?”

Vốn dĩ Phong Dục không hiểu những thứ nào, nhưng mà trong hậu cung này còn có một Thục phi, thường dùng lý do thân thể khó chịu mời người, mỗi lần qua đều là nuốt không trôi.

Nhiều lần như vậy, Phong Dục đã cảm thấy một cách tự nhiên là khó khăn nhất trong mai lai là ăn không được gì.

A Dư cười dịu dàng, nàng vuốt nhẹ bụng nhỏ, nằm trên đầu gối hắn, khuôn mặt trắng nõn ngước lên, mắt như chưa ngôi sao, dịu dàng có thể nhìn thấy: “Hoàng thượng đừng lo lắng, mỗi ngày thiếp thân đều uống thuốc Tống ma ma chuẩn bị, cũng không cảm thấy có gì không ổn.”

Mắt Phong Dục hơi tối lại, lòng bàn tay vuốt qua đuôi mắt nàng, nói nhỏ: “Dễ dàng vậy sao.”

Người khác đều không biết nàng khoa trương như vậy, vì sao hắn còn cưng chiều nữ tử này, thật ra chẳng qua là vì khi nàng nên hiểu chuyện, chưa từng tùy hứng mà thôi.