Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 59



“Không nghe thấy lời của trẫm sao? Bất luận là ai liên quan tới việc này, là phi tần thì ban rượu!”

Một câu lạnh lùng, lộ ra ý lạnh, khiến Trác tần mở lớn hai mắt.

Nàng ta lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu chỉ nhíu mày, lại không nhúc nhích, hoảng loạn bò qua ôm lấy chân của nàng ta, hoảng sợ kêu lên: “Nương nương! Nương nương! Ngài hãy cứu thiếp thân! Cứu thiếp thân đi!”

“Sau này thiếp thân không dám làm loạn nữa! Cầu xin ngài! Nói thay thiếp thân một câu đi! Cầu xin ngài!”

Khóe mắt Trác tần nước mắt rơi xuống không ngừng, ôm chân Hoàng hậu không ngừng cầu xin.

Nàng ta biết ở đây chỉ có một mình Hoàng hậu có thể cứu mình.

Nàng ta tự nhận đã làm không còn dấu vết, sao vẫn lộ ra sơ hở?

Nàng ta không biết nhưng không trở ngại nàng ta hối hận.

Nàng ta không nên ghen tỵ với ân sủng của Ngọc mỹ nhân, không nên ghen tỵ với sự coi trọng của nương nương với nàng ta.

Nhưng nàng ta làm sao mới có thể không ghen tỵ?

Trong hậu cung này, Hoàng thượng vốn không nhìn thấy nàng ta, chỉ có mình nương nương nhìn nàng ta lâu một chút, mới có thể khiến cho nàng ta bình yên sống sót trong cung này.

Nhưng những ngày ngày, mỗi lần Ngọc mỹ nhân gặp phải chuyện gì, Hoàng hậu nương nương luôn thiên vị nàng ta!

Thậm chí bởi vì Ngọc mỹ nhân, lần đầu tiên nương nương la mắng nàng ta!

Sắc mặt Phong Dục lập tức trầm xuống, Dương Đức nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, vội vàng ra dấu với cung nhân.

Hai cung nhân cúi đầu tiến lên, mạnh mẽ rút tay Trác tần từ trên đùi Hoàng hậu ra, Trác tần liều mạng lắc đầu, ôm Hoàng hậu không buông tay, không ngừng gọi nàng ta: “Nương nương! Nương nương...”

Hoàng hậu bị nàng ta kéo cho suýt nữa lảo đảo, Cẩn Ngọc Cẩn Trúc vội vàng đỡ lấy nàng ta, Cẩn Ngọc càng tức giận không nhịn nổi: “Trác tần, người láo xược!”

Nhưng ngay cả như vậy, Hoàng hậu vẫn không nói gì, nàng ta nhíu mày, vẻ mặt xưa nay trầm ổn lại hơi nhợt nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.

A Dư và Chu mỹ nhân liếc nhau một cái không để lại dấu vết, không hẹn mà cùng nhíu cặp mày nhỏ nhắn.

Đây là tình huống gì vậy?

Mặc dù các nàng đều biết Trác tần là người của Hoàng hậu nương nương, nhưng xưa xưa nay Hoàng hậu nương nương chỉ để ý sự việc trong cung, mọi việc không liên quan, sao bây giờ lại tùy ý để Trác tần giữ chặt nàng ta?

Đáy lòng hai người đều ngạc nhiên với thái độ của Hoàng hậu với Trác tần.

Biến cố này xáo trộn kế hoạch của hai người.

Ngay lúc cuối cùng Trác tần cũng bị người lôi ra, rời khỏi Hoàng hậu, Hoàng hậu đột nhiên mở miệng: “Dừng tay!”

A Dư bình tĩnh cụp mắt, đáy lòng lại hơi trầm xuống.

Nếu biết được Hoàng hậu coi trọng Trác tần như thế, nàng tuyệt đối sẽ không nhanh chóng ra tay với Trác tần như vậy.

A Dư suy nghĩ lại, hình như từ đầu đến cuối nàng không để ý đến một vấn đề.

Hoàng thượng kính trọng Hoàng hậu, hậu cung không biết bao nhiêu phi tần mong muốn nương nhờ vào Hoàng hậu, mà cho tới nay chỉ có mỗi mình Trác tần được đặt vào đội ngũ của Hoàng hậu.

Vì sao? Vẻ ngoài Trác tần không nổi trội, ân sủng cũng không cao, gia thế cũng không tính là xuất sắc, vì sao nàng ta lại đặc biệt như thế?

Những cung nhân kia dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, trong nhất thời không biết nên làm như nào cho phải.

Phong Dục hơi nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía Hoàng hậu: “Nàng muốn nói giúp nàng ta?”

Đầu tiên Hoàng hậu nhìn Trác tần nước mắt rơi đầy mặt, bỗng nhiên thở dài một hơi, rồi hít một hơi thật sâu, thu mắt giọng nói nhẹ nhàng: “Trác tần mưu hại hoàng tự, tội đáng chết nghìn lần.”

Đôi mắt sắc bén của Phong Dục càng lạnh lẽo hơn, chờ lời kế tiếp của nàng ta.

Quả nhiên, Hoàng hậu vẫn chưa kết thúc, nàng ta nói: “Thần thiếp cũng không muốn xin tha thay nàng, nhưng mong Hoàng thượng nể tình tình cảm và thể diện Tư muội muội, tha cho nàng một mạng.”

Nghe vậy, Phong Dục hơi nhíu mày, dừng lại một lát, mới nhìn về phía nàng ta: “Cho dù như thế, tội nàng ta cũng không thể tha!”



Hoàng hậu dường như đã sớm đoán được như vậy, nàng ta chỉ thấp giọng nói: “Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng phẫn nộ, nhưng chỉ cầu xin tha cho nàng một mạng, trừng phạt còn lại, thần thiếp tuyệt đối không nhúng tay!”

Dừng một lát, nàng ta lại nói thêm: “Nếu như sau này nàng ta tái phạm, thần thiếp cũng sẽ không quan tâm nữa.”

Phong Dục không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người nhìn ra hắn đang suy nghĩ.

Chỉ điểm này, đã đủ khiến cho người ta tò mò vị ‘Tư muội muội’ kia là người phương nào?

Phong Dục nhíu mày, nhìn thoáng qua nữ tử trên giường nhỏ mềm.

A Dư cắn môi, trong đôi mắt có chút luống cuống mờ mịt, cuối cùng gắng gượng cong môi, giấu sự khổ sở kia vào sâu trong đôi mắt.

Nàng bỗng nhiên đưa tay giữ chặt ống tay áo của nam nhân, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, nương nương xưa nay giải quyết mọi việc công bằng, nếu người đã xin tha cho Trác tần, hẳn là có chỗ khó nói.”

“Nô tỳ không muốn làm cho Hoàng thượng khó xử...”

Nàng dừng lại một lát, mới khó khăn mệt mỏi mà nói: “... Quên đi thôi...”

Sự áy náy với thai nhi trong bụng, sự tủi thân không thể làm gì và mờ mịt không biết sao lại như thế, hoàn toàn xen lẫn trong một tiếng nghẹn ngào này.

Phong Dục nghe thấy trong lòng hơi đau đớn.

Quên đi? Phong Dục nghĩ không ra lúc nữ tử nói ra lời này có cảm xúc thế nào.

Nhưng tất nhiên là không dễ chịu.

Bây giờ nàng mới là người bị hại, dù sao đau cũng không đau trên người bọn họ, xin tha tất nhiên bọn họ nói rất nhẹ nhàng.

Đáy lòng Phong Dục bỗng nhiên hơi giận dữ, giận nàng dễ dàng thỏa hiệp.

Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, thân phận nàng thấp, trừ việc thỏa hiệp thì không còn cách nào.

Đôi mắt sắc bén của Phong Dục đột nhiên lạnh xuống: “Hoàng hậu không cần nói nữa!”

Hắn nhìn quét qua đám người: “Nếu còn ai xin tha cho nàng ta, cũng lôi xuống!”

Lời này vừa nói ra, người vốn nhìn Hoàng hậu nói chuyện mà chuẩn bị đứng ra liền bỏ đi ý nghĩ này trong nháy mắt.

Trác tần đột ngột trừng lớn hai mắt, điên cuồng lắc đầu: “Đừng! Đừng! Hoàng thượng! Hoàng thượng...”

Cung nhân không cho bất cứ kẻ nào cơ hội nói chuyện, lôi túm kéo người đi, dù không còn bóng dáng Trác tần, nhưng tiếng kêu thê thảm của nàng vẫn không dứt bên tai, khiến không ít người rùng mình một cái.

A Dư bất ngờ nhìn qua nam nhân.

Nàng nhìn ra Hoàng thượng khó xử, lại thêm không muốn đắc tội với Hoàng hậu, mới lựa chọn lùi một bước.

Càng tội gì, đôi khi sống còn khó hơn chết.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới, Hoàng thượng lại không nghe Hoàng hậu xin tha, vẫn ban rượu cho Trác tần, cái này nằm ngoài dự đoán của nàng.

Hoàng hậu được Cẩn Ngọc và Cẩn Trúc đỡ lên, nhìn về phía bên ngoài đại điện, bên ngoài kia bóng đêm tối đen, giống như hắc ám muốn nuốt người ta vào tỏng.

Sắc mặt nàng ta dường như hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Là thần thiếp khiến Hoàng thượng khó xử.”

Phong Dục hơi khựng lại, nhìn nàng ta một cái, bỗng nhiên nói: “Ngày mai trẫm cho người của Trác phủ tới thăm hỏi nàng.”

Hoàng hậu hơi bất ngờ, hiển nhiên là không nghĩ tới hắn lại sắp xếp như thế.

Nhưng cái này không trở ngại nàng ta khom lưng tạ ơn.

Sau khi Hoàng hậu đứng dậy, đến gần Ngọc mỹ nhân, vỗ nhẹ tay của nàng, nói lời xin lỗi: “Vừa rồi bản cung chỉ lo cảm nhận của chính mình, ngược lại khiến ngươi phải chịu ấm ức.”

Trong lòng A Dư khẩn trương, suýt chút nữa rút tay ra, nhưng may mắn nàng còn có lý trí, cụp mắt lắc đầu: “Nương nương nói quá lời.”

Nàng không biết nói cái gì, cũng không muốn nói gì, cũng chỉ đơn giản nói một câu này.



Chuyện nơi này còn có một chuyện của Trần tài tử.

“Hôm nay chủ tử vẫn luôn khỏe mạnh, đột nhiên ngã vào trên bàn, không ngừng kêu đau, đồ vật trên bàn chủ tử chỉ dùng cháo tổ yến và bánh trung thu Hoàng hậu ban thưởng.”

Cháo tổ yến là đặc biệt thưởng cho phi tần có thai, đây là vinh dự, không thể không uống.

Cung nhân không ngừng nói lại rõ ràng toàn bộ những chuyện Trần tài tử làm sau khi đến điện Thái Hòa.

Phong Dục gật nhẹ đầu, lập tức có cung nhân dẫn thái y tới nhìn xem.

Thẩm tần vốn dĩ đang dựa vào người cung nhân, nghe vậy, đột nhiên cười lạnh, nàng nhìn cũng không nhìn thị nữ kia một cái, trực tiếp nói với Hoàng thượng: “Đúng là Trần tài tử tới cung của thiếp thân mấy lần, nhưng mỗi lần thiếp thân chỉ nói với nàng ta mấy câu liền để người ta rời đi, thiếp thân biết nàng ta có thai, còn nhiều lần thuyết phục nàng ta bớt đi ra ngoài.”

“Người nhận lệnh đi lục soát cung sẽ nhanh chóng trở về, đến lúc đó có thể nhìn thấy rõ ràng kết quả.”

“Thanh giả tự thanh (), chuyện thiếp thân chưa từng làm, người khác đừng hòng giội nước bẩn lên người thiếp thân.”

Nàng ta không nhanh không chậm mà nói, đôi mắt nghiêng nhẹ, hiển nhiên không đặt thị nữ kia vào mắt.

Nàng ta vừa dứt lời, đúng lúc người đi điều tra các cung trở về, tất nhiên không lục soát ra được gì.

Thẩm tần lạnh mặt nhếch miệng, kết quả như thế nhưng nàng ta lại không vui vẻ gì, mặc dù cung nhân trở về rửa sạch hiềm nghi của nàng ta, nhưng vẻ mặt vừa rồi của Hoàng thượng, rõ ràng không tin tưởng nàng ta.

Hướng thái y đi Linh Việt các cũng trở về ngay sau đó, đồng thời mang về một chậu hoa.

Một chậu lan quân tử.

Tươi đẹp kiêu ngạo, quý khí lịch sự tao nhã.

Nhưng lúc này lại không có ai thưởng thức nỏ, người đã từng thấy, lập tức nhớ tới gì đó, cùng nhau nhìn về phía Dung tần.

Sắc mặt Dung tần thay đổi, nhưng nàng ta lại không nói gì.

Phong Dục nhìn chậu lan quân tử kia hồi lâu, mới nhớ tới ý chỉ mà hắn đã quên kia, nhưng nghĩ tới đây, hắn liền nheo mắt, trầm giọng nói: “Trẫm nhớ rõ, lan quân tử được vun trồng trong cung hàng năm đều đưa đến cung Du Cảnh.”

Hắn liếc Du tần một cái, hỏi cung nhân quỳ gối cạnh giường kia: “Sao chủ tử của ngươi có được?”

“Là Dung tần tự mình đưa cho chủ tử.” Cung nhân vội vàng đáp.

Dung tần lập tức ngắt lời nàng ta, đôi mắt nàng ta lóe lên: “Nói năng bậy bạ! Chậu lan quân tử này chủ tử ngươi có được bằng cách nào, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Nàng ta nhìn về phía cung nhân, nhưng tự xưng trong lời nói của nàng ta rõ ràng là đang nói chuyện với Hoàng thượng.

Không ai hiểu nàng ta nói gì, Phong Dục hỏi Hướng thái y: “Chậu hoa này có vấn đề gì sao?”

Thái y lắc đầu: “Vấn đề không phải xuất phát từ lan quân tử, mà là chậu hoa này.”

“Chậu này được ngâm chế qua hoa hồng, đất đai ở trong này quá lâu tự nhiên sẽ nhiễm độc, nếu người có thai ở gần chậu hoa này thời gian quá lâu, nhất định có hại với thai nhi!”

Chậu hoa này quả thật là nàng ta đưa qua, nhưng đưa qua từ trước lúc Trần tài tử có thai, nàng đã sớm cho người khác hủy nó đi, sao lúc này lại xuất hiện ở đây?”

Phong Dục nhìn thẳng về phía Dung tần: “Nàng có nhận không?”

Dung tần đột nhiên quỳ xuống, lưng thẳng tắp, mặt lạnh phủ nhận: “Lan quân tử là Trần tài tử mạnh mẽ muốn cướp, chậu hoa này thần thiếp còn chưa từng nhìn thấy, Hoàng thượng muốn thần thiếp nhận như thế nào?”

Đúng lúc, A Dư yên lặng thật lâu rốt cuộc nói chuyện: “Dung tần thật sự là không nhận ra chậu hoa này sao?”

“Ngươi có ý gì?” Dung tần nhìn qua nàng, không ngăn nổi sợ hãi dưới đáy lòng, nhưng lại mạnh mẽ đè xuống.

Lúc chậu hoa này đưa tới Linh Việt các, tiện tỳ này đã sớm ra khỏi Du Cảnh cung của nàng, nàng ta căn bản không thể nào biết gì được.

A Dư nhẹ nhàng nâng mắt, thong thả nói từng chữ từng câu: “Có lẽ Dung tần đã quên, lúc thiếp thân còn làm trong cung của người, công việc chính là chăm sóc lan quân tử này.”

Một đoạn tự bạo của nàng khiến cho sắc mặt Dung tần trắng bệch, mà A Dư còn chưa nói hết: “Chậu hoa trong cung người trông như thế nào, thiếp thân nhớ rõ từng chút một.”

“Chậu hoa này, bởi vì đẹp đẽ, là phòng hoa một năm trước cố ý đưa cho cung Du Cảnh, Dung tần rất thích, còn tự mình ngắm nhìn, người quên rồi sao?”

()Thanh giả tự thanh: là những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp.