Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên sách)

Chương 27: Hắn tìm khắp thiên hạ cũng tìm không được Lâm Thiện Vũ thứ hai



Phó lão gia rất muốn đánh cho đứa con trai ngu ngốc này một trận, nhưng nhìn thấy cả người hắn toàn là những vết bầm dập, thương tích thê thảm, lại không nỡ xuống tay, chỉ thở dài: "Con đúng thật là, đã thành ra nông nỗi này rồi mà cái miệng vẫn không nhịn được!"

Ý là muốn nói miệng lưỡi hắn đáng khinh sao? Phó Gia Bảo tức muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng khổ một nỗi trên mặt vẫn còn đau nhức, nếu không phải hắn đang thương tích đầy mình, hắn đã sớm leo cửa sổ chuồn mất rồi, thật sự không thể kiên nhẫn nhìn gương mặt lão đầu tử này mà!

Phó lão gia đã đấu trí đấu dũng với con trai nhiều năm, làm sao có thể nhìn không ra mấy suy nghĩ trong lòng hắn, lập tức có chút tức giận, nghĩ thầm vì sao mình lại sinh ra một đứa con không bớt lo như thế chứ.

Đúng lúc này, lão quản gia từ bên ngoài đi vào, bẩm báo: "Bẩm lão gia, thiếu gia, thiếu nãi nãi đã trở về!"

"Con dâu về rồi?" Phó lão gia có chút ngạc nhiên và mừng rỡ, nghĩ thầm trong lòng con dâu vẫn là tốt nhất, mới mấy ngày trước bị con trai hắn chọc giận về nhà mẹ đẻ, bây giờ vừa nghe nói sau khi gặp chuyện vừa trở về, đã lập tức quay lại đây rồi.

Nghĩ tới đây, tức giận trên gương mặt hắn rốt cục cũng biến mất, để cho quản gia đi mời con dâu về Đông viện, nhưng mà lại nghĩ đến trước đó con trai còn một mực la hét đòi hòa li, lại còn nhiều lần chọc cho con dâu phiền lòng, khó chịu, trong lòng hắn lại bắt đầu buồn rầu, lo nghĩ.

Hắn xoay người lại, muốn căn dặn con trai cho cẩn thận những điểm tốt của con dâu, lại nhìn thấy tên nhóc mới vừa rồi còn kiêu ngạo, phách lối đã nằm thẳng lôi kéo chăn mền, nhắm mắt lại giống như đã ngủ rồi.

Phó lão gia thầm thở dài, ngủ rồi cũng tốt, tránh cho lát nữa lại há miệng nói bậy chọc cho con dâu tức giận.

Phó lão gia đến gần một bước, cẩn thận kéo lại góc chăn cho hắn rồi mới quay người đi ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi Đông viện, đã nhìn thấy Lâm Thiện Vũ mặc một bộ áo váy màu xanh nhạt đang đi đến, lại thấy sắc mặt của nàng hơi tiều tụy, Phó lão gia cho là nàng vì quá lo lắng cho Phó Gia Bảo không nghỉ ngơi tốt mới thành ra như vậy, sắc mặt không khỏi càng thêm ôn hòa, hiền từ, hắn đứng lại trò chuyện vài câu với con dâu về tính hình hiện tại của Phó Gia Bảo, sau đó mới nói thêm: "Lúc trước Gia Bảo hắn quá hồ đồ, càn quấy, đợi đến lúc thương thế của hắn tốt lên, ta nhất định sẽ bắt hắn xin lỗi con."

Lâm Thiện Vũ nghĩ thầm hôm đó nàng đã đánh Phó Gia Bảo một trận nhớ đời rồi, đã sớm hòa nhau, vì thế chỉ lắc đầu, cười đến khéo hiểu lòng người, đáp: "Công công nói quá lời, phu quân có thể bình an vô sự là tốt rồi, những chuyện lúc trước đều xóa bỏ hết đi! Tin rằng trải qua một kiếp này, phu quân nhất định sẽ thay đổi rất nhiều so với lúc trước."

Phó lão gia nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng liền hừ lạnh một tiếng, nếu thật sự có thể giống như con dâu nói thì tốt rồi. Hắn cam chịu lắc đầu, chắp tay rời đi.

Lâm Thiện Vũ nhìn theo bóng lưng nặng nề của Phó lão gia, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, theo lý mà nói, quan hệ của hai cha con này cũng không nên biến thành tình trạng cứng ngắc như thế này chứ.

Có điều nàng cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, mà đi thẳng vào Đông viện.

Vừa bước vào Đông viện, A Hồng đã sớm chờ sẵn một bên lập tức xông tới.

"Thiếu nãi nãi, nô tỳ rất nhớ ngài." Đã qua mấy ngày rồi mới gặp lại đại thiếu nãi nãi, A Hồng xúc động đến mức vành mắt đều đỏ lên.

Lâm Thiện Vũ thấp giọng hỏi vừa rồi ở trong phòng Phó Gia Bảo đã xảy ra chuyện gì.

A Hồng tiến đến bên người nàng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi thiếu gia lại tranh cãi ầm ĩ với lão gia. Hình như là vì chuyện của phu nhân."

Lâm Thiện Vũ nghi ngờ nói: "Vì sao?"

A Hồng nói tiếp: "Hình như là vì đại thiếu gia không thích ngài ấy, cảm thấy lão gia không công bằng, chỉ yêu thương phu nhân và Nhị thiếu gia."

Lâm Thiện Vũ lắc đầu, một đứa con lớn cả ngày vô công rỗi nghề, chỉ biết chơi bời và một đứa con trai nhỏ từ bé đã chăm chỉ học tập, tài giỏi nhiều mặt, lại có cả công danh, cho dù là nàng cũng khó tránh khỏi sẽ coi trọng đứa nhỏ hơn, hơn nữa Phó Gia Bảo lại còn cả ngày ưa tranh cãi ầm ĩ với Phó lão gia, còn Phó Chu thì lại ôn hòa lễ phép, nếu Phó lão gia cưng chiều tên con lớn như vậy mới là kỳ quái, còn nữa, Phó gia là thương hộ, tương lai nói không chừng toàn tộc đều phải dựa vào Phó Chu, Phó lão gia coi trọng Phó Chu hơn mới là phù hợp với lẽ thường.

Phó Gia Bảo đều mười tám tuổi rồi, cũng không còn là một đứa bé nữa, làm sao lại còn ngây thơ đến vậy, ngay cả chút đạo lý đơn giản này cũng không hiểu?

Lâm gia cũng như thế, một nhà bốn anh chị em, tình thương của phụ mẫu đều phải chia làm bốn phần, vốn là rất khó đối xử một cách công bằng, không phân biệt, hai vị ca ca thì chưa nói tới, giữa hai đứa con gái, đứa lớn tùy hứng ngang ngược, vô lý cũng không khoan dung, đứa nhỏ hiền lành lại ngây thơ hồn nhiên, trải qua ngày này tháng nọ lâu dài ai càng được phụ mẫu yêu thích hơn tất nhiên là không cần phải nói. Dân gian cũng có câu "Tam tuế khán đáo lão" (*), Lâm gia tổ phụ bỏ qua trưởng, trực tiếp để cho thứ nữ đính hôn với Phó Gia Bảo cũng không phải là chuyện khó hiểu được.

(*) Tam tuế khán đáo lão: Ý nói nhìn đứa trẻ 3 tuổi có thể đoán được nó khi trưởng thành sẽ như thế nào.

Lâm Thiện Vũ một bên suy nghĩ một bên đi về chính phòng, chợt nhớ tới một chuyện, bốn anh em của Lâm gia ba người kia phẩm hạnh đều không tệ, vì sao lại xuất hiện Lâm Đại cô nương một đóa kỳ hoa như thế? Là do Lâm phụ Lâm mẫu dạy dỗ có vấn đề, hay là do tác giả của quyển sách này vì làm nổi bật nữ chính lên, cho nên cố ý đem Lâm Đại cô nương tạo thành một nhân vật nữ phụ độc ác?

Nàng còn đang suy nghĩ chân đã bước vào chính phòng của Đông viện.

Đi vòng qua bình phong, đã nhìn thấy Phó Gia Bảo nằm trên giường, không nhúc nhích, nhìn qua giống như đang say ngủ.

Lâm Thiện Vũ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đừng giả bộ nữa, chàng không có ngủ."

Phó Gia Bảo bị nhìn thấu, chỉ có thể ngượng ngùng mở mắt ra.

Lâm Thiện Vũ ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường, vươn tay đặt lên cổ tay hắn muốn xem mạch, lại bị Phó Gia Bảo bỗng nhiên rụt trở về.

Khuôn mặt còn chưa tiêu sưng của Phó Gia Bảo tràn đầy thẹn thùng, cái người này... vừa đến liền muốn sờ tay hắn, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nha.

Lâm Thiện Vũ nghi hoặc quét mắt nhìn hắn một cái, cứng rắn kéo tay hắn qua kiểm tra. Nàng không phải đại phu, nhưng đã là người đi lại trong giang hồ, không ai lại không có một ít bản lĩnh xem mạch, tuy rằng nhìn không ra bệnh, nhưng nhìn xem thương tổn có ảnh hưởng đến nguyên khí trong cơ thể hay không thì cũng là không có vấn đề.

Chỉ là nhẹ nhàng đặt tay dò xét mạch tượng một chút sau đó nàng liền thu tay về, nguyên khí của Phó Gia Bảo cũng đã khôi phục chút ít, so với tình hình tối hôm qua đã tốt lên rất nhiều, chỉ là còn cần uống thuốc nghỉ ngơi một thời gian nữa, mới có thể bồi dưỡng, phục hồi nguyên khí, dù sao thì thân thể của hắn thực tế cũng quá yếu ớt.

Thấy Lâm Thiện Vũ buông lỏng tay ra, trong lòng Phó Gia Bảo không khỏi có chút thất vọng, chỉ nắm một chút xíu như như thế thôi nàng đã thỏa mãn rồi sao?

Nếu như giờ phút này Lâm Thiện Vũ biết được ý nghĩ trong lòng hắn, đoán chừng sẽ muốn gõ mở sọ não của hắn, nhìn xem cái tên mới trước nó còn náo loạn ồn ào đòi hòa li làm sao lại đột nhiên thay đổi thành thế này rồi.

Lâm Thiện Vũ nhìn hắn ngồi dựa vào thành giường, ngay cả nhúc nhích một cái cũng cực kỳ cẩn thận, hỏi: "Đã uống thuốc chưa?"

Phó Gia Bảo mặt không đổi sắc đáp: "Uống rồi."

"Đại thiếu gia, thuốc đã nấu xong rồi đây." Giọng nói vang dội của A Hạ đúng lúc từ ngoài phòng truyền vào.

Phó Gia Bảo lập tức nắm chặt nắm đấm, một bộ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh A Hạ không biết điều này một trận cho bõ ghét.

Lâm Thiện Vũ cười như không cười nhìn hắn một lúc rồi mới nói: "Đem thuốc lấy đi vào."

A Hạ lập tức bưng chén thuốc vẫn còn đang bốc khói nghi ngút vào phòng. Cùng lúc đó, một cỗ mùi vị nồng đậm cay đắng cũng theo đó mà đến, rất nhanh khắp trong phòng đều tràn ngập hương vị kỳ quái này.

Lâm Thiện Vũ ngửi mùi thuốc này cảm thấy vẫn bình thường, Phó Gia Bảo lại một mặt vô cùng khổ sở kỳ quái. Lúc A Hạ còn trong phòng hắn còn có thể cố duy trì trấn định ngồi ở đó, A Hạ vừa đi ra ngoài, hắn lập tức không chú ý vết thương trên người chui vào trong chăn mền, còn đưa tay ém chặt mắt góc chăn xuống bên dưới người mình, rõ ràng rất sợ Lâm Thiện Vũ sẽ đè hắn ra rót thuốc vào miệng hắn.

Lâm Thiện Vũ yên lặng đứng đó giống như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau nàng buông chén thuốc kia xuống, đi đến trước bàn trang điểm, lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo ra, lại cầm lấy một cây bút lông tô tô viết viết gì đó.

Có lẽ là qua một hồi lâu cũng không có nhận thấy được chút động tĩnh của Lâm Thiện Vũ, cho nên Phó Gia Bảo vụng trộm vén một góc chắn lên nhìn lén, thấy nàng đang cầm giấy viết làm gì đó liền hỏi: "Nàng đang viết cái gì?"

Lâm Thiện Vũ mặt không chút thay đổi trả lời hắn: "Hôm nay chàng không chịu uống thuốc, ta ghi nợ một khoản, chờ sau khi vết thương của chàng lành rồi sẽ đánh chàng một trận."

Phó Gia Bảo không nghĩ tới nàng lại có thể đối đãi như thế với một thương binh như hắn, hắn không dám tin gào to: "Sao nàng có thể như thế được chứ?"

Lâm Thiện Vũ mỉm cười, nụ cười kia ở dưới cái nhìn của Phó Gia Bảo có loại cảm giác âm khí dày đặc vô cùng đáng sợ, nàng cười nói, "Chàng cứ nói đi?"

Toàn thân Phó Gia Bảo phát run lên, lại rụt cả người vào trong chăn, giống như một con rùa nhỏ núp vào trong mai trốn tránh hiện thực. Một lát sau, từ trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ của Phó Gia Bảo, "Ta mặc kệ, hôm nay toàn thân ta đều khó chịu, ta không muốn uống thuốc đắng, ta không thể để cho đầu lưỡi của ta cũng phải đi theo thân thể cùng nhau chịu khổ!"

Lâm Thiện Vũ có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, thầm nghĩ mình đây là gả cho một tướng công hay là đến nuôi con trai đây?

Nàng nghĩ nghĩ, thả sổ nhỏ xuống, quay người một mình đi ra cửa.

Phó Gia Bảo còn đang rúc trong chăn nơm nớp lo sợ, sợ Lâm Thiện Vũ sẽ đến lôi hắn ra khỏi chăn, dù sao thì hắn cũng thật sự không đánh lại Lâm Thiện Vũ, nhưng hôm nay hắn đã quyết tâm, nàng muốn đánh thì cứ đánh, còn hắn tuyệt đối sẽ không uống chén thuốc kia!

Nhưng mà tránh trong chăn một hồi lâu, bên ngoài lại mãi không có động tĩnh gì, Phó Gia Bảo có chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng đang ngồi xổm ở trước giường chằm chằm canh me hắn, nếu là như vậy thì nữ nhân này cũng thật quá đáng sợ! Hắn lại chờ thêm chốc lát, phát hiện vẫn không có chút động tĩnh nào, rốt cục thử thăm dò vén một góc chăn ra quan sát một phen, lại phát hiện, trong phòng không có một ai khác ngoài hắn.

Lâm Thiện Vũ đâu rồi?

Phó Gia Bảo chậm rãi từ trong chăn chui ra, trên người hắn vẫn còn đau nhức quá chừng, không muốn xuống giường, liền hô lớn với bên ngoài: "Người đâu tới đây!"

A Hạ ba chân bốn cẳng chạy vào, "Đại thiếu gia có căn dặn gì?"

Phó Gia Bảo hỏi: "Lâm... Thiếu nãi nãi đâu?"

A Hạ thưa: "Thiếu nãi nãi lên xe ngựa, đoán chừng là muốn về nhà mẹ đẻ!"

Phó Gia Bảo thốt ra, "Vì sao nàng lại về nhà mẹ đẻ?"

A Hạ không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Gia Bảo, giống như đang nói, Thiếu nãi nãi vì sao phải về nhà mẹ đẻ, đại thiếu gia ngài còn không rõ ràng hay sao?

Phó Gia Bảo bỗng nhiên có chút tức giận, sau khi đem người đuổi ra ngoài rồi, liền nhìn chén thuốc kia ngẩn người.

Đang yên đang lành, vì sao nàng đột nhiên lại đi rồi? Cũng bởi vì hắn không chịu uống thuốc sao?

Nhất định là như vậy! Trong lòng Lâm Thiện Vũ có hắn, nàng nhất định là hi vọng hắn sớm ngày bình phục, nhìn thấy hắn không chịu uống thuốc, nàng đau lòng lại không nỡ đánh hắn, nhưng trong lòng dĩ nhiên cũng thực thất vọng, cho nên nàng mới giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ.

A a a a tại sao hắn lại ngu ngốc như vậy! Nàng đã bất chấp nguy hiểm chạy tới sơn trại kia cứu hắn ra, tối hôm qua còn trông giữ bên cạnh hắn một đêm, biết hắn đã về nhà, nàng liền nhanh chóng lại đây ngay, có lẽ lúc đó vè thôn Nhạc Bình còn chưa kịp đứng thở một hơi lại sức đã một đường đến huyện thành tìm hắn rồi. Một nữ tử giỏi võ công, lại thông minh, trọng tình trọng nghĩa còn ái mộ hắn như thế, hắn tìm khắp thiên hạ cũng tìm không được người thứ hai. Thế mà hắn lại phụ lòng tốt của nàng như thế, làm cho nàng tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.

Hiện giờ nàng sẽ nghĩ về hắn như thế nào đây, cảm thấy hắn không thể nói lý, không biết thương tiếc thân thể, cảm thấy hắn vong ân phụ nghĩa sao?

Nhưng thuốc kia vừa nhìn đã biết là rất đắng rồi!

Phó Gia Bảo cố giữ bình tĩnh mà nhìn chén thuốc kia, cắn chặt răng, dồn hết dũng khí và quyết tâm giống như tráng sĩ sắp chặt tay, cầm lấy chén kia thuốc, ùng ục một hơi rót vào bụng.

Hắn muốn cầm cái chén thuốc không này đến Lâm gia, hắn muốn chứng minh cho Lâm Thiện Vũ thấy, hắn...

Mụ nội nó! Thuốc này thật là đắng!

Phó Gia Bảo thống khổ bụm cổ, xụi lơ trên giường, khóe mắt chảy ra mấy giọt nước mắt.

Cùng lúc đó, Lâm Thiện Vũ đã tìm được chày cán bột để quên trên xe ngựa, trở về Đông viện, nàng quyết định nếu như Phó Gia Bảo còn không chịu chui ra, nàng sẽ dùng chày cán bột đối phó với hắn.

Vừa mới đi vào phòng, lại trông thấy Phó Gia Bảo nước mắt lưng tròng không chút sức sống mềm oặt ngã xuống giường, khóe môi vẫn còn dính chút thuốc kia, một tay vô lực buông thõng, chén thuốc rỗng không rơi trên mặt thảm.

Lâm Thiện Vũ: "..."

Nếu không phải lồng ngực Phó Gia Bảo vẫn còn đang nhấp nhô, nàng gần như đã muốn coi là tên ngốc này trúng độc bỏ mình rồi chứ.