Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên sách)

Chương 11: Sau đó hắn cực kỳ hối hận



Nàng tháo hết dây trói trên người Phó Gia Bảo ra, ngay trước khoảng khắc Phó Gia Bảo quay người mở cửa tháo chạy, đã vươn tay bóp miệng hắn ra, nhanh chóng đem một cái khăn đã bị cuốn thành một cục nhét vào.

Phó Gia Bảo sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phần bụng liền phải chịu một đấm. Hắn đau đến cong cả người, một tay ôm bụng một tay run rẩy chỉ vào Lâm Thiện Vũ, trong ánh mắt kia tràn đầy lên án và không dám đưa tin, tựa như thật sự không nghĩ tới Lâm Thiện Vũ lại có thể xuống tay độc ác như vậy.

Lâm Thiện Vũ biểu thị: ta chẳng những muốn ra tay, mà còn muốn xuống tay thêm vài lần nữa.

...

Trong phòng mơ hồ truyền ra những tiếng phốc phốc phốc nặng nề, giống như là tiếng nắm đấm đánh vào thứ gì đó, còn có cả tiếng Phó Gia Bảo ô ô không ngừng.

Hai anh em Lâm gia lúc này đang trốn ở bên ngoài phòng dù không thấy được gì, trên mặt lại lộ ra tươi cười, mặc dù không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng muội tử của bọn hắn cũng không có ăn thiệt thòi. Hai anh em cũng yên lòng. Lâm đại ca thấy Phó Chu đứng bên cạnh dường như đang suy nghĩ cái gì, sợ hắn đi vào quấy rầy muội tử nhà mình, vội tranh thủ bắt chuyện, lôi kéo hắn rời đi.

Mà lúc này ở trong phòng, Phó Gia Bảo đã bị Lâm Thiện Vũ đánh ngã.

Trừ một lần ở đêm tân hôn kia, đây là lần đầu tiên Lâm Thiện Vũ động thủ với Phó Gia Bảo, nắm đấm liên tục bay qua, chỉ toàn hướng vào những vị trí rất đau nhưng lại không dễ gây ra tổn thương mà đấm, liên tục ăn mấy đấm, Phó Gia Bảo đừng nói đên chuyện đánh trả ngay cả kéo cái khăn đang nhét trong miệng ra hắn cũng không có cơ hội.

Sau khi đánh xong, Lâm Thiện Vũ xoa xoa hai tay có chút bủn rủn, thoải mái nhàn nhã ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn Phó Gia Bảo đang nằm rạp trên mặt đất, hỏi: " Chàng có phục hay không?"

Phó Gia Bảo ôm lấy đầu, trong lòng uất ức, ủy khuất đến mức muốn khóc lên, nghĩ đến Phó Gia Bảo hắn mười năm nay đấu đến đấu đi với lão đầu tử ở nhà vô số lần, chưa từng thua bao giờ, mỗi lần lão đầu tử đều là ngoài miệng cường ngạnh nói muốn đem gia pháp ra trị hắn, trên thực tế chưa từng động thủ lần nào, từ lúc hắn chào đời cho tới nay đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh cho thảm tới vậy, lại không có chút năng lực đánh trả.

Trời ạ! Đời trước đến cùng là hắn đã làm ra chuyện gì độc ác, thương thiên hại lý, cho nên bây giờ mới cưới phải một mụ la sát như thế này!

Lo sợ Lâm Thiện Vũ lại muốn vọt qua đánh hắn, hắn vội vàng gật gật đầu.

Lâm Thiện Vũ thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, trong miệng vẫn còn bị nhét khăn, cả người chật vật, nếu như cạo đầu, kia liền không khác bộ dáng của tù nhân đang bị cải tạo chút nào.

Mấy lần trước nàng nghĩ đến tuổi của Phó Gia Bảo vẫn còn nhỏ, dọa hắn một chút, rồi sau này dạy dỗ hắn cho tốt cũng không phải là không thể, nhưng đến hôm nay nàng mới rốt cuộc rõ ràng một điều, có vài người chính là đồ không có đầu óc, không đánh không thành thật. Bởi vậy cũng không giống như trước kia ở trước mặt hắn làm ra bộ dáng dịu dàng, hiền thục nữa, nàng đứng dậy, đưa tay rút khăn nhét trong miệng Phó Gia Bảo, ở lúc hắn đang há mồm thở dốc nói: "Chúng ta đã bái đường thành thân, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này hai chúng ta cũng sẽ không tách ra, ta cũng không muốn lại phải thay đổi một người khác đến ở chung. Cho nên những lời ta nói sau đây, hết thảy chàng đều phải nhớ kỹ, dù sao cái này cũng có quan hệ này đến tương lai sau này của chàng có thể sống yên ổn hay không."

Phó Gia Bảo thầm nghĩ: mạng sống quan trọng hơn mặt mũi, xem ra ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, ẩn núp chờ cơ hội. Thế là hắn gật gật đầu, ngồi xổm trên mặt đất một bộ bộ dáng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Lâm Thiện Vũ liếc nhìn hắn, trong lòng biết Phó Gia Bảo chỉ là tạm thời thành thật, có điều cũng không sao, dù gì thì hiện tại hắn đánh không lại nàng, về sau lại càng đánh không lại. Thế nên nàng cũng không để ý chút tâm tư vặt vãnh kia của Phó Gia Bảo, mà là để hắn đứng lên, đến ngồi đối diện nàng, rồi mới lên tiếng: "Nếu đã là trượng phu của ta, ta hi vọng chàng có thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một người trượng phu. Từ nay về sau, chỉ cần ta muốn, chàng đều nhất định phải xuống bếp nấu cơm cho ta ăn."

Việc xuống bếp nấu cơm rõ ràng là việc của nữ nhân.Trong lòng Phó Gia Bảo nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tới dáng vẻ tàn nhẫn của Lâm Thiện Vũ khi nãy, hắn liền thức thời chịu nhục gật đầu.

Lâm Thiện Vũ lại nói: "Không có lệnh của ta, không cho chàng chạm vào ta."

Ai muốn chạm một mụ Dạ Xoa như ngươi! Phó Gia Bảo một bên mắng thầm trong lòng, một bên trong ngoài bất nhất gật đầu.

Lâm Thiện Vũ nhớ tới những gì Lâm đại cô nương phàn nàn về Phó Gia Bảo, lại nói tiếp: "Sau khi được phát tiền tiêu vặt hàng tháng, chàng phải đem toàn bộ giao cho ta, lúc nào muốn mua đồ, lại đến chỗ ta hỏi, ta đồng ý chàng mới có thể mua." Thấy gương mặt Phó Gia Bảo lộ vẻ chấn kinh, Lâm Thiện Vũ hỏi lại: "Làm sao? Chàng không đồng ý."

Phó gia bảo lập tức gật đầu như giã tỏi.

Tiếp theo sau đó, Lâm Thiện Vũ còn nói thêm một đống yêu cầu, bức bách Phó Gia Bảo phải đáp ứng từng cái rồi mới làm ra vẻ chán nản, xuống tinh thần, ủy khuất nói: "Người người đều nói ta gả một tên quần là áo lụa, chỉ biết ăn chơi phóng túng, tương lai nhất định là không có tiền đồ, còn chế giễu cuộc sống sau này của ta chắc chắn sẽ phải vất vả, đau khổ mỗi ngày."

Phó Gia Bảo không dám nói lời nào, trong lòng lại đang hò hét: ai dám chế giễu ngươi! Với thủ đoạn, và trình độ võ công này của ngươi, còn có ai dám để ngươi đau khổ sống qua ngày? Ở trước mặt ta ngươi cũng đừng giả làm kẻ đáng thương được không?

Lâm Thiện Vũ không chú ý đến Phó Gia Bảo, sau khi phối hợp cảm khái một phen, nàng nói: "Cho nên, sau này chàng phải dụng công đọc sách thi lấy công danh, đệ đệ của chàng đều đã là tú tài rồi, chàng thân là huynh trưởng, sao có thể so còn kém hơn đệ đệ chứ? Chàng phải tiếp tục thi, đề danh trên Bảng vàng, sau đó kiếm cho ta một cái cáo mệnh phu nhân."

Phó Gia Bảo há hốc miệng, trăm triệu lần không nghĩ tới nữ nhân này còn có dã tâm đạt được cáo mệnh phu nhân nữa. Nhưng không chờ hắn kịp phản ứng, liền thấy Lâm Thiện Vũ mỉm cười nhìn hắn, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Mỗi một lần thi, chàng đều phải có tên trên bảng, một lần không có, ta liền đánh chàng một lần, một ngày không đọc sách, ta cũng đánh chàng một lần, thẳng đến khi chàng thi đậu rồi mới thôi."

Nói xong, Lâm Thiện Vũ nhìn dáng vẻ không dám tin của Phó Gia Bảo, đứng dậy, tâm tình có chút vui sướng vỗ vỗ vai hắn, "Nửa đời sau của ta có thể sống trong vinh hoa phú quý hay không, toàn bộ nhờ vào chàng đấy." Đối diện với ánh mắt kinh hãi và phức tạp của hắn, khóe miệng Lâm Thiện Vũ lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thật ra nàng cũng không trông cậy vào một thân một thân lười biếng, phóng túng của Phó Gia Bảo có thể thi đậu khoa cử cho kiếm cho nàng thân phận cáo mệnh phu nhân gì, nhưng nàng sẽ từng bước một chậm rãi từ bỏ những thói quen xấu của hắn, đồng thời cũng phải kiếm chút chuyện cho hắn làm. Đọc sách rất tốt, có thể gian tăng kiến thức cùng học thức, còn có thể quang minh chính đại đem Phó Gia Bảo nhốt trong nhà tránh cho hắn bị một đám bạn bè xấu ngoài kia làm hư.

Đợi đến lúc Lâm Thiện Vũ và Phó Gia Bảo một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả bọn họ đều kinh ngạc phát hiện, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Phó Gia Bảo vậy mà giống như đã biến thành người khác vậy, chẳng những chấp nhận xuống bếp vì Lâm Thiện Vũ, còn theo thật sát bên người nàng, không giống dáng vẻ ân cần giả dối ngày hôm qua, ngược lại đã có chút dáng vẻ của một phu quân nên có rồi.

Lâm phụ và Phó lão gia thấy thế, đều có chút vui mừng.

Hai bên lập tức liền cáo biệt, Phó lão gia dẫn con trai con dâu trở lại Phó gia.

Vừa về tới Phó gia, Phó lão gia liền cùng với Tân thị, ở ngay trước trước mặt Lâm Thiện Vũ răn dạy Phó Gia Bảo, cũng biểu thị sau này nếu Lâm Thiện Vũ phải chịu bất cứ ủy khuất gì đều có thể đến nói với bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không thiên vị Phó Gia Bảo, nhất định sẽ làm chủ thay cho nàng.

Lâm Thiện Vũ tươi cười cảm tạ, sau đó lôi kéo Phó Gia Bảo trở lại đông viện.

Vào phòng, Lâm Thiện Vũ nhanh nhẹn tháo hết trâm hoa, trang sức trên đầu xuống, chỉ để còn lại một cây trâm rất đơn giản, mộc mạc, một đầu lại được mài đến mười phần bén nhọn cài trên tóc.

Phó Gia Bảo nhìn dáng vẻ nàng vuốt vuốt cây trâm kia, liền một trận hãi hùng khiếp vía. Lâm Thiện Vũ lại ở trong phòng đem hắn đánh thêm một trận, có điều về sau hắn tìm cơ hội vụng trộm vén y phục lên nhìn, lại phát hiện trên thân nửa điểm vết thương cũng đều không có, thủ đoạn này càng làm cho mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, như vậy chẳng phải là nói cho dù sau này mỗi ngày nàng đều đánh hắn, người khác cũng không nhìn ra được cái gì sao?

Nhưng... cho dù người khác có thể nhìn ra, Phó Gia Bảo cũng không dám nhắc tới, để cho người ta biết hắn ngay cả một nữ nhân nhìn nhu nhược, yếu ớt như Lâm Thiện Vũ đều đánh không lại, cũng thật là quá mất mặt rồi.

Thế nhưng mà... chẳng lẽ sau này mỗi ngày đều phải bị Lâm Thiện Vũ khi dễ như vậy sao?

Phó Gia Bảo mặt ngoài tỏ vẻ khuất phục, thật ra trong lòng vẫn rất có tinh thần đấu tranh, hắn thương lượng với Lâm Thiện Vũ ngày mai sẽ xuống bếp, sau khi đạt được sự cho phép, liền thừa dịp Lâm Thiện Vũ đi thỉnh an Tân thị tranh thủ cơ hội rời khỏi Phó gia,

Nhưng hắn lại không biết, hắn vừa ra cửa, liền có một tiểu nha đầu vụng trộm đi theo sau hắn...

Tối hôm đó, A Hồng theo cửa nhỏ đi vào Phó gia, chạy đến Đông viện, đem những chuyện hôm nay nàng dò thăm được đều nói hết cho Lâm Thiện Vũ.

"Thiếu nãi nãi, nô tỳ đều dò la được, sau khi đại thiếu gia rời khỏi nhà, liền đến nhà của Sử thiếu gia, rồi ở lại không lâu sau, đại thiếu gia liền đến Dược đường mua thuốc xổ."

Hai hàng lông mày của Lâm Thiện Vũ hơi nhăn lại, trong mắt lại hiện lên chút hứng thú, "Thuốc xổ loại nào? Dò la được sao?"

A Hồng lập tức nói: "Nghe ngóng được, tiểu nhị bán thuốc nói là cam toại (*), có kết hợp thêm với một số dược liệu khác nữa."

(*) Cam toại: còn có tên khác là niền niệt, niệt gió... có vị đắng, ngọt, tính lạnh, tác dụng thanh nhiệt, tiêu thũng và trừ đàm. Dược liệu này được sử dụng để chữa các chứng bệnh như đại tiểu tiện không thông, sưng độc do thấp nhiệt, phụ nữ có huyết kết ở bụng dưới...

Cam toại? Lâm Thiện Vũ thầm nghĩ: chẳng lẽ Phó Gia Bảo muốn bỏ thuốc xổ vào trong, đợi đến lúc nàng bị tiêu chảy không còn sức lực phản kháng lại đối phó nàng? Biện pháp này là do tự Phó Gia Bảo nghĩ ra hay là do đám bạn xấu kia đứng sau giật dây?

Có điều trong lòng Lâm Thiện Vũ cũng không mất hứng, ngược lại còn có chút kinh hỉ. Làm người là không thể quá tiêu chuẩn kép được, cũng không thể để nàng đương nhiên đánh Phó Gia Bảo, lại không cho phép Phó Gia Bảo tìm cách phản kích đi?

Phó Gia Bảo đúng là có hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng lại không phải loại người không có đầu óc, vẫn còn hiểu được co được giãn được, tùy thời thế mà hành động, dạng người này dù sao cũng tốt hơn nhiều so với loại bị nàng đánh một hai lần liền sợ hãi từ bỏ.

Nàng phân phó A Hồng vài câu, liền lẳng lặng chờ Phó Gia Bảo hành động.

Ngày hôm sau, Lâm Thiện Vũ ở trong phòng chờ cho tới trưa, mới đợi được Phó Gia Bảo bưng một chén cháo qua đến.

Nàng có chút thất vọng, hắn ở trong phòng bếp chơi đùa tới tận trưa chỉ làm ra được một chén cháo như thế. Chẳng qua suy nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên Phó Gia Bảo xuống bếp, nàng không thể quá mức xét nét, huống chi, chén cháo này cũng sẽ không lọt vào bụng của nàng.

Lúc Lâm Thiện Vũ còn đang suy nghĩ xa xôi, trán Phó Gia Bảo lại đổ mồ hôi, đây còn là lần đầu hắn làm loại chuyện bỏ thuốc hại người như thế này, nhưng nghĩ đến những lời Sử Khấu nói, nghĩ đến cái này có lẽ chính là cơ hội duy nhất của hắn, Phó Gia Bảo lại kiên định quyết tâm. Dù sao cũng chỉ là ôm bụng ngồi nhà xí một ngày thôi, ngày hôm qua nữ nhân độc ác này còn đánh hắn một trận, coi như hòa nhau!

Thế là Phó Gia Bảo đúng lý hợp tình đem chén cháo đã bỏ thuốc đặt ở trên mặt bàn.

Cũng ngay lúc này, hắn nhìn thấy Lâm Thiện Vũ đang đặt một bản sách thuốc bên cạnh, bên trên vừa vặn lật đến trang có liên quan tới một vị thuốc có tên "Cam toại".

Phó Gia Bảo nhìn lướt qua, lập tức ngơ ngẩn, phía trên viết, cam toại này dược vị có thuộc tính hàn, có hơi độc, nữ tử nếu như dùng nhiều, dần dần thân thể sẽ bị tổn thương, sau này còn có thể không sinh con được nữa.

Hắn chỉ là muốn báo thù Lâm Thiện Vũ một chút, chỉ muốn cho nàng biết hắn không phải mặc cho nàng bài bố, chỉ là muốn cho nàng đau bụng ôm nhà xí một ngày mà thôi, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm hại thân thể nàng bị tổn thương, không sinh con được!

Mắt thấy Lâm Thiện Vũ đã bưng chén cháo kia lên sắp ăn vào bụng, hắn vô ý thức đưa tay đoạt lại, bởi vì động tác quá nhanh, cháo kia vung vãi ra một chút, tung tóe làm ướt bản sách thuốc kia.

Lâm Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Phó Gia Bảo đối diện với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của nàng, trong đầu trống rỗng, vô ý thức nói: "Muốn ăn đồ bản thiếu gia làm, không có cửa đâu!" Dứt lời hắn liền cúi đầu, ùng ục ùng ục mấy ngụm đem hết chỗ cháo kia rót vào miệng.

Đợi đến khi uống xong rồi, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi đầu óc mình bị cái gì mà làm ra hành động ngu ngốc như vậy.

Sau đó, Phó Gia Bảo biểu thị cực kỳ hối hận, cực độ hối hận. Vì cái gì, vì cái gì hắn muốn uống hết chứ, hắn trực tiếp đem cháo hất đi không được sao? Không được sao!!!!!

=-=-=-=-=-=

Tác giả có lời muốn nói: Phó Gia Bảo chính là mộtngười bình thường, không phải người xấu cũng không phải người tốt. Bị Lâm ThiệnVũ khi dễ, hắn tự nhiên sẽ nghĩ đến trả thù. Nhưng mà hắn vẫn có giới hạn cuốicùng, trả thù thì trả thù, lại không thực sự muốn hại người, hắn rõ ràng ở thờiđại này nữ tử thân thể bị tổn thương, không thể sinh con sẽ thống khổ như thếnào. Cho nên nếu như ngay từ đầu hắn hiểu rõ dược lý, tuyệt đối sẽ không dùngthuốc xổ. Có thể sẽ bỏ ít thuốc mê gì đó, có điều theo thiết lập của thế giớinày hẳn là không có thuốc mê.