Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 277: Một ngày bằng một trăm năm



Bạch Dữ nhìn Mặc Diễm, lại nhìn Bạch Đình. Bạch Đình bị hắn nhìn đến lông tơ dựng đứng lên mới nghe hắn nói:

"Hai người lúc mới gặp nhau cũng sẽ cùng người kia ký khế ước đạo lữ sao?"

"Làm sao có thể!"

Bạch Đình phản bác liền.

Thế nhưng lại nhanh chóng nhận ra ý tứ mà hắn muốn biểu đạt, nhận không được mở to hai mắt ngốc ngốc nhìn hắn.

"Ở tình huống cả hai người đều không biết?"

Mặc Diễm hơi nhếch nhếch khóe môi, cảm thấy chuyện ngày một thú vị lắm lắm.

Hắn cũng giống như Bạch Dữ, vừa nghe đã muốn đổ hết tội lỗi lên đầu thiên đạo ngay. Cái chuyện chỉ có hắn làm được, không phải lạy ông tôi ở bụi này à. Thế nhưng người ta cũng không sợ ngươi biết được hay không?

Chậc chậc!! Thú vị quá.

"Bạch Đình, tại sao ngươi lại đến Thế Thú làm Thú Thần?"

Mặc Diễm không đợi Bạch Dữ trả lời bởi vì hắn đã ở trên biểu tình của đối phương đạt được rồi. Hắn quay qua sâu kín hỏi Bạch Đình vẫn còn ngây ngốc.

Bạch Dữ cũng nhìn Bạch Đình. Hắn không hiểu lắm Thế Thú Thú Thần như Bạch Đình sẽ có địa vị gì. Trong khi ngàn vạn thế giới đều do thiên đạo quản, sao lại cần một Thú Thần đến quản? Hắn đã nghe tiểu chuột nói về Thú Thần này, đối phương tựa như thiên đạo ở tu chân vậy. Nhưng nếu là trước khi nhìn đến Bạch Đình đang ở tu chân thì hắn cũng không nghĩ nhiều, bây giờ hắn không thể không nghĩ.

"Hắn làm Thú Thần, thế nhưng thiên đạo vẫn là chủ nhân của ngàn vạn thế giới, bao gồm cả Thế Thú."

Mặc Diễm liếc thấy nghi hoặc trên mặt Bạch Dữ thì tốt tính giải đáp cho hắn.

"Ta đã nghĩ đến, thế nhưng địa vị của hắn giống như thần, không hề giống như chưởng môn của nhất phái tông môn."

Bạch Dữ lắc đầu nói.

"Có phải ngươi cảm thấy rất không cần thiết không?"

Mặc Diễm hiếm khi thích thú nói chuyện với ai đó ngoài Bạch Đình, thế nhưng cái chuyện này Bạch Đình sẽ không cùng hắn nói. Giờ có rồi, hắn không thể nhịn được nói ý nói hùa cùng đối phương.

Thấy Bạch Dữ gật đầu, hắn nhếch môi.

"Hai chữ thần linh này ở một số thế giới cấp thấp mà ta đi qua giống như tín ngưỡng. Loài người trong thế giới đó tự tưởng tượng ra thần trong lòng họ, rồi ngày ngày thờ phụng may được phú quý hay may mắn gì đó. Có người còn cầu trường sinh bất tử mà cả tu chân giới chúng ta dưới sự quản lý của thiên đạo còn không thể làm được."

"Nghe thật vô lý nhưng nó lại trở thành một ví dụ điển hình khi đặt bên cạnh Thế Thú để so sánh. Cho dù người dân ở những thế giới cấp thấp đó có cầu cỡ nào, tín ngưỡng cỡ nào thần trong lòng họ, có dựng tượng đài những vị thần đó để thờ cúng thì thần của họ đều chỉ có duy nhất một người, giống như chúng ta, đó là thiên đạo. Ngoài ra ở đó không có vị thần nào nữa cả. Nhưng ở Thế Thú thì khác, Bạch Đình chính là thần của họ, là thần có thể nhận tín ngưỡng lực, dựa vào đó lớn mạnh pháp lực, giống như chúng ta tu luyện tiên lực. Có điều chúng ta tân tân khổ khổ luyện, còn hắn ăn ăn ngủ ngủ cũng luyện được... Hư!"

Hắn nói đến đây đã bị người bên cạnh đập cho một cái rõ đâu. Dù nghe có chút sỉ nhục Đạo Tổ là hắn, thế nhưng một chưởng này Bạch Đình dùng tới pháp lực từ Thế Thú, hắn né không được.

"Ta ăn không ngồi rồi hồi nào? Ta không phải là dùng pháp lực giúp cho họ ngày một phát triển sao? Cả việc thiếu tế ti ta cũng là đi tìm người có thể sinh ra tế ti..."