Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 276: Là thiên đạo phải không?



"Bạch Cửu."

Bạch Đình ngẩn ra, cuối cùng mới hiểu mà gật gù.

"Bạch Cửu à... Tên rất hay."

Hắn lầm bầm trong miệng, cảm thấy tên này gọi nghe rất thuận tai.

"Ta gọi Bạch Đình. Còn ngươi?"

Bạch Đình nhớ ra phải hỏi tên cho tiện xưng hô.

"Bạch Dữ."

Bạch Dữ kỳ quái nhìn Bạch Đình. Ai nghe không rõ ngọn nguồn còn tưởng họ là cùng một dòng tộc cũng nên.

"Rất bất ngờ sao? A bà của Bạch Cửu còn tên là Bạch Kỳ Thư đấy."

Bạch Đình ở bên cạnh tên mặt lạnh Mặc Diễm đã lâu, vẫn có khả năng nhìn mặt đoán ý nghĩ.

Cái này thì Bạch Dữ biết, Bạch Cửu đã từng giải thích cho hắn họ Bạch là do họ nhà nó lông màu trắng, lúc đó nó còn nói hắn với nó thật có duyên. Nhìn lại nam nhân tên Bạch Đình kia, không lẽ do tóc cũng màu trắng nên...

"Khụ... Ngươi thú vị hơn cái mặt lạnh tanh của ngươi đó."

Bạch Đình thật muốn cười phun.

"Tìm nơi khác nói chuyện đi."

Hắn nhận ra nơi này không thích hợp để nói, nhìn Bạch Dữ ý hỏi. Dù hắn rất muốn hỏi lại chuột kia đâu nhưng nghĩ ở đâu chắc chắn có chuyện không bình thường nên không lại hỏi nữa, thấy Bạch Dữ gật đầu thì nhìn Mặc Diễm. Không Vương Mặc Diễm mặt lạnh chẳng kém dẫn đầu rời đi nơi này.

Ở lúc họ không biết, tin tức Không Vương trực tiếp đến cướp người đã truyền khắp Uẩn Thiên, thành công lọt vào tai ba thiên vương khác.

Lôi Vương ồ lên thú vị rồi không quan tâm nữa, còn lệnh cho đám thuộc hạ không lại tham gia bát nháo.

Yêu Vương và Tà Vương thì sắc mặt người trước khó lường, người sau âm trầm, đồng thời ban ra những mệnh lệnh không khác nhiều lắm, chỉ là mức độ nặng nhẹ không giống, sau đó đóng cửa bế quan.

Ai cũng có dã tâm, nhưng dã tâm là tốt hay xấu, mức độ nguy hại thế nào thì tùy mỗi người. Ít nhất sự kiện lần này giống như một ngọn đuốc mở đầu đốt lên trận lửa ấp ủ trăm vạn năm nay tại Uẩn Thiên thế giới.

Chỉ là đương sự không có biết.

...

Trong tòa đại lâu độc lập tọa lạc trên một không đảo như thể thế ngoại đào nguyên ngồi ba người cùng một quả trứng.

"Nơi này rất an toàn, ngươi có thể buông nó ra."

Bạch Đình nhìn quả trứng vàng cứ lăn lộn trên đùi nam nhân mà buồn cười lại nhịn không được muốn nói đỡ cho nó. Hắn đã nhìn ra được, trứng rồng kia có khí tức của người, rõ ràng là ấu tể của hắn.

Bạch Dữ nghe hắn nói thì im lặng nhìn xuống quả trứng. Quả trứng như bị trúng định tâm thuật, lập tức bất động, hài hước đến mức khiến người muốn cười. Bạch Dữ thở dài, mới đó còn lo cho cha ngươi, giờ đã muốn chơi bời mà quên mất. Đúng là đứa nhỏ, ngoài ăn ngủ cũng chỉ có chơi bời phá phách.

"Nó là ấu tể của ngươi cùng tiểu chuột kia đi."

Bạch Đình đã quen dù cách gọi của Thế Thú, lời nói khẳng định chứng thực ngọn nguồn của quả trứng.