Nhật Ký Thần Linh

Chương 197: Giao tranh trước thời khắc.



Một vị dị thần trong hình hài dáng vẻ của một người đàn ông già nua sáu bảy mươi tuổi. Làn da lộ diện bên ngoài có phần sắc màu nâu đỏ thẫm và nhăn nheo giống như vỏ cây khô. Một mái tóc bạc dài trên đầu xoã tung. Đỉnh đầu đội lấy một chiếc kì quái vương miệng, trông nó giống như một chiếc vòng kim cô bằng vàng ròng đeo lên đầu, mà ở phía trước nhất lại là giống như cái đầu của một con dê hoặc cừu nổi lên điêu khắc. Trên người ông ta được che đậy bằng một chiếc áo choàng dài màu trắng phủ kín lên cả phía trước, che khuất bên trong dáng vẻ có hay không cái khác quần áo. Đồng thời màu vải bạc phếch cùng vẻ cũ nát lôi thôi, trông ông ta cứ như là một kẻ vừa mới lữ hành qua một quãng đường dài trên sa mạc vậy.

Chỉ nhìn riêng qua dáng vẻ bề ngoài của ông ta hiển nhiên là không thể nhận biết được đây là vị thần nào, có thể nắm giữ những quyền năng sức mạnh ra sao. Lăng đương nhiên biết rất rõ ràng điều ấy. Bởi thế đối với việc đối phương sắp sử dụng ra tới quyền năng cũng không có tiến hành ngăn cản. Dù sao muốn đánh bại một vị dị thần mà bản thân không hề hay biết gì, không thể nào chỉ trông mong thông qua ngay trong một chiêu là có thể diệt thần thành công. Trái ngược lại, làm một vị Diệt thần sư, một khi anh không cẩn thận rất có thể sẽ chết ngay tại chiêu đầu tiên mà dị thần vừa đối mặt lúc tuôn ra. Hơn nữa đối phương trông có vẻ lại đối với anh hết sức quen thuộc. Cái này tình cảnh hiển nhiên không tốt lắm.


Chỉ là so sánh giữa việc nguy cơ có thể bị chết ngay tại đòn đánh phủ đầu đầu tiên, nếu như anh muốn chiến thắng đối phương vậy không thể không để đối phương sử dụng ra trước quyền năng để mà dần dần nắm bắt đối diện dị thần thần tính cùng quyền năng phạm vi, hay suy đoán thân phận nếu có thể. Cuối cùng mới sẽ là làm sao thích hợp lợi dụng sức mạnh quyền năng của bản thân mình để lập lấy kế hoạch thích hợp hẳn hoi nhằm diệt trừ đối phương.

Trải qua nhiều như vậy cuộc đấu với dị thần. Rất hiển nhiên Lăng cũng đã rút ra cho mình những kinh nghiệm xương máu rất riêng, rất quý báu. Và cũng chính là ở trong lúc anh ấy tiến hành âm thầm đề phòng. Đối thủ cũng đã bắt đầu tung ra quyền năng đầu tiên của mình.

- Vì là hoàng hôn xán lạn cuối cùng của ánh mặt trời!

- Vĩnh hằng mà bất tử mặt trời a, hãy đến đây đi hỡi của ta chiếc xe tuấn mã! Có đủ thần tuấn chiếc xe tuấn mã a, mang theo mặt trời huy hoàng giây phút cuối cùng mà đi thiêu đốt đi! Triệt để thiêu đốt đi tất cả của cái thế giới này!!!

Theo giọng nói linh ngôn hô vang, vốn dĩ ngay từ trước đó bắt đầu lúc đối phương vừa xuất hiện liền nở rộ ánh sáng mặt trời đỏ buổi chiều lại càng bùng cháy lên. Kết quả theo lời linh ngôn của đối phương vừa ra. Cả thế giới bỗng nhiên tiến vào màn đêm đen thăm thẳm không còn dư thừa lại dù chỉ một chút ánh sáng. Thứ duy nhất còn lại chiếu sáng chính là nơi vị trí mặt trời vốn có. Thế nhưng lúc này mặt trời nó đã không còn giống như hình tượng mọi lần chiếu sáng ánh sáng cho muôn loài, mà là giống như đã thu nạp hết tất cả ánh sáng xung quanh kẻ huỷ diệt. Nó chính thức biến thành giống như một quả cầu lửa khổng lồ màu lửa cháy đỏ rực đang lao đến từ nơi cuối chân trời, lao nhanh vắt ngang bay qua bầu trời tối đen thăm thẳm về phía trên cao đám mây trắng phương hướng mà Lăng đang đứng.

Diệt thần sư đôi mắt khiến Lăng giờ có thể tinh tường nhìn thấy, so với mặt trời đỏ biến thành quả cầu lửa khổng lồ đang bay nhanh lao tới, ngay ở phía trước nó trong tầm mắt điểm đen mới là tất cả cội nguồn cho mọi việc.

Đây là một chiếc đoàn xe ngựa kéo, khung xe kiểu tướng quân Hy lạp hay dùng mang đi khi chinh chiến, nói chung dáng vẻ kiểu giống như đã từng ở Milan trước đó Lăng chơi chiếc kia mười sáu mô tor hợp lại “mã sắt” kiểu dáng. Khác biệt duy nhất chính là phía trước thay đổi mười sáu chiếc xe mô tor phân khối lớn bằng hiện giờ mười sáu con thần tuấn tràn đầy linh tính cùng sức mạnh, giống như đang đi dạo mà nhanh như bay, đạp trên ánh lửa mà chạy đi ngựa trắng. Chúng chính đang lôi kéo lấy một chiếc không gian phía sau xe ngựa, mà ở bên trên không biết trước đó vừa xuất hiện trước mắt mình người đàn ông đã sớm biến mất hiện tại lại hiện thân ở trên chiếc xe kéo này khi nào. Đối phương hiện tại hoá thân người đánh xe mặt trời chính đang hai tay cầm nắm kéo lấy dây cương chỉnh hướng đảm bảo chiếc xe lao thẳng nhằm về phía Lăng. Cho tới nhắc tới cuối cùng của cuối cùng mới là bị dây kéo xe mang theo sau cùng khổng lồ quả cầu mặt trời.

Nhiệt độ chính đang tăng nhanh! Anh cần phải làm gì đó cản lại nó lao tới tốc độ, hoặc càng đúng hơn là tốt nhất đánh trả lại trước khi nó gia tốc đến tốc độ cao nhất. Nếu không đoán chừng sau đó anh sẽ thật sự phải gặp uy hiếp đến tính mạng, bị nướng chín mất ngay từ giờ phút đầu. Lăng hiện tại giống như cũng đã cảm nhận đoán trước được, buổi chiều ngày hôm nay trận chiến sợ rằng sẽ không đơn giản có thể kết thúc. Đây có lẽ là một vị thần mặt trời hùng mạnh đại loại vậy? Ai đó trong lòng không khỏi âm thầm suy tư.

Anh ấy cũng đã bắt đầu ra tay.

- Cũng không chỉ ngươi mới biết gọi ngựa, hừ!

- Vì chiến thắng, ta kêu gọi đến ngươi hỡi của ta trung thành nhất đồng bạn!

- Giáp sắt thân thể giúp cho ngươi thân mình kiên cố vững vàng. Tồn tại bởi ý chí của thép khiến cho ngươi sinh mệnh không bao giờ dập tắt! Hãy đến tận đây giúp ta đi hỡi Ngựa giáp sắt. Ta hiện tại triệu hồi ngươi lập tức đến từ… Thời không bảo tàng!


Đã không còn giống như trước kia vô hình màn nước một dạng mặt phẳng không gian xuất hiện sau lưng. Lăng hiện tại sử dụng ra Quyền năng Tuyệt mật bảo tàng, thứ quyền năng vốn ban đầu đến được từ Thuỷ tinh này đã không còn đơn giản giống như hòm đồ một dạng cần cất vào mới có thể lấy ra như trước.

Nó hiện tại giống như là vượt qua không gian cùng thời gian một dạng, chú định vận mệnh bảo vật nhất định sẽ bị anh sở hữu cùng tiến vào của anh bảo tàng, nơi chúng cuối cùng sẽ phải thuộc về. Sẽ không bị bất cứ kẻ nào có thể đánh cắp mất, hay triệt để làm hỏng. Bởi vì chúng kéo dài tồn tại trong suốt quá khứ cùng tương lai đều có thể bị Lăng thông qua quyền năng này triệu hồi lấy ra. Cũng chính vì thế cho nên mới sẽ được gọi xưng là Thời không bảo tàng hay hoặc chính xác hơn chính là Vận mệnh bảo tàng.

Này cũng chính là căn bản quyền năng của ông vua chốn thuỷ tề Thuỷ thần Thuỷ tinh đem lại. Bởi cái gọi là long cung nhiều bảo bối, vô tận biển khơi trong trí tưởng tượng của con người không chỉ ẩn chứa vô cùng sức mạnh mà còn chứa đựng vô cùng tài bảo báu vật, hễ cần tất nhiên liền có.

Này bản chất thấu hiểu ra mới có thể giúp Lăng lột bỏ mặt ngoài cứng nhắc quyền năng nhận được lúc ban đầu, hoàn trả lại quyền năng Tuyệt mật bảo tàng trở về bản chất thực Thời không bảo tàng hay Vận mệnh bảo tàng vốn có của nó. Muốn có được tài bảo báu vật chốn long cung của vị vua thuỷ tề đâu phải dễ, tất cả chỉ có thể tuỳ theo Ngài ấy chúa tể cuối cùng phán định, của ông báu vật mới có thể lựa chọn ban phát cho ngươi hay không. Đương nhiên hiện tại giống như Lăng vậy nắm giữ bản chất quyền năng của biển cả vị vua tài bảo phương pháp nắm giữ, cho nên cũng đồng thời sở hữu năng lực có thể lấy ra của mình bảo vật ở bất cứ nơi nào, lúc nào thời gian, đồng thời không ai có thể ngược lại cướp lấy bảo vật của anh ấy hay phát hiện ra chúng tồn tại chỗ nếu như anh không muốn.

Và dù trước đó Ngựa giáp sắt cũng chưa từng được Lăng lại lần nữa thu vào bên trong, thế nhưng quyền năng sức mạnh ảnh hưởng khiến cho nó có thể vượt qua không thời gian xuất hiện.

Vốn dĩ ngày hôm qua quay trở về Hilton khách sạn chứng kiến Ngựa giáp sắt thân thể giống như mất hết sinh cơ, thật sự đã trở thành chỉ là một khối tượng làm bằng sắt, không còn sử dụng được quyền năng khi đó anh cũng chỉ có thể để lại Ngựa giáp sắt cứ như vậy ở lại trong khách sạn. Hiện tại Lăng một sử dụng Thời không bảo tàng quyền năng triệu hồi. Ở thật xa một nơi bên trong Hà nội, Hilton khách sạn tầng bảy cao nhất bên trong một gian phòng, vốn dĩ im lìm giống như thật sự tượng sắt ngựa giáp sắt bỗng dưng biến mất. Cũng cùng ở vào thời khắc đó, nơi vị trí Lăng đang bay chỗ, một thứ giống như biển khơi vòng xoáy lỗ đen một dạng ở dưới chân anh xuất hiện và lan trải rộng. Thân thể của Ngựa giáp sắt giống như không có sinh cơ một dạng từ trong đó trồi lên. Thời không bảo tàng vận chuyển lần đầu thành công vậy.

..........

Kết thúc chương 197.