Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 2



Đào Ấu Tâm là một cô bé vô cùng rắc rối, Hứa Gia Thời đã biết điều này từ rất lâu rồi.

Cậu không thích hoạt động, cậu thích nghe nhạc và học tập.

Dường như Đào Ấu Tâm mắc chứng rối loạn tăng động, ngày nào cũng leo lên trèo xuống ghế sofa, sau đó học cách nhảy nhót. Lúc nào Mẹ Đào cũng lo lắng rằng một ngày nào đó con gái mình sẽ làm sập ghế sofa.

Cha Đào và mẹ Đào đã phải chịu đựng cho đến khi con gái được ba tuổi, cuối cùng đã gửi “con thú thần” nghịch ngợm ngang ngược này đến trường mẫu giáo, cũng kể từ ngày đó, nỗi đau tra tấn được chuyển sang Hứa Gia Thời.

Mỗi buổi sáng, cậu cùng Đào Ấu Tâm đến trường.

Khi Đào Ấu Tâm vẫn đang ngủ, chuông cửa nhà họ Đào đã vang lên.

Một cậu bé mặc áo polo sọc xanh trắng, đi giày chạy bộ màu trắng, đeo cặp sách màu xanh trên lưng đứng ở cửa, hô lớn: "Chào buổi sáng dì Cầm."

Tên thật của mẹ Đào là Phó Dao Cầm.

Sau đó, Phó Dao Cầm bế con gái từ trên giường xuống, mặc quần áo, chải tóc rửa mặt, cuối cùng áp giải cô bé không thích đi học đến tận cửa và mạnh mẽ treo cái balo màu hồng lên lưng cô bé.

Cặp sách, quần áo, giày dép được hai bà mẹ mua khi cùng đi dạo phố với nhau. Quần áo cùng nhãn hiệu có màu hồng và xanh, các bạn cùng lớp mẫu giáo tưởng họ là anh em, vì vậy thường hỏi: "Tại sao lại có họ khác nhau? Không phải là anh em sao?"

Mỗi khi chuyện này xảy ra, Hứa Gia Thời sẽ lạnh lùng phản bác: "Không phải."

Nếu cậu có một người em gái mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, còn không biết chữ thì cậu sẽ đề nghị nhét em gái vào bụng mẹ một lần nữa.

Tình trạng này kéo dài suốt một năm, hai người được chuyển từ lớp mầm lên lớp chồi.

Ở trường, rắc rối vẫn là điều khó tránh khỏi.

Trong trường mẫu giáo, các bạn nhỏ xếp hàng đi vệ sinh, nam nữ chia nhau đứng hai bên tường, giáo viên hướng dẫn đi phía trước, còn Đào Ấu Tâm gây rối ở phía sau.

Khi giáo viên không chú ý, Đào Ấu Tâm chạy từ hàng nữ sang hàng nam, lén nắm lấy tay Hứa Gia Thời: "Anh Gia Thời, em không muốn đi tiểu."

Hứa Gia Thời lạnh mặt nói: "Con gái phải nói chuyện lịch sự."

Đào Ấu Tâm ngước khuôn mặt hồng hào lên, ngây thơ hỏi: "Lịch sự là đồ ăn vặt gì vậy?"

Hứa Gia Thời: "..."

Cuối cùng, cô bé được cô giáo bế trở lại hàng nữ.

Nhưng Đào Ấu Tâm không chấp nhận điều này, cô bé khoe với bạn trong lớp tin "anh Gia Thời muốn cho mình quà vặt", điều này khiến một nhóm trẻ háu ăn chạy đến chỗ ngồi của Hứa Gia Thời và hỏi: "Hứa Gia Thời, cậu có thể cho mình xem quà vặt được không?"

Đấy, chính là một cách đòi ăn khéo léo.

Hứa Gia Thời, người thích yên tĩnh và ghét ồn ào, đã bị quấy rầy như thế này suốt buổi sáng.

Đến trưa, chuyện rắc rối hơn lại ập đến.

Buổi trưa, lớp học kéo rèm, tắt đèn, tất cả học sinh đều nằm trên giường. Có bạn học ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, có bạn thì thầm với nhau, giọng nói càng lúc càng to.

Đào Ấu Tâm đặc biệt nổi bật.

Cô Lý đành phải đi tìm Hứa Gia Thời, người duy nhất trong lớp có thể thu phục được nhóc quỷ này: "Gia Thời, cô chỉ có thể nhờ em giúp đỡ cô thôi."

Hứa Gia Thời mở mắt ra, xoay người đối mặt Đào Ấu Tâm: "Nói thêm một câu nữa, anh sẽ nói với dì Cầm, tuần này không cho em ăn kem."

Đào Ấu Tâm vội bịt miệng lại, kinh hãi lắc đầu với cậu.

Hứa Gia Thời chỉ vào mắt cô bé: "Nhắm mắt lại."

Đào Ấu Tâm nheo mắt lại, một lúc sau mới lặng lẽ mở hé một chút.

Chỉ mở hé một chút nên không thể nhìn rõ, cô bé mở to mắt và bị ánh mắt giám sát của Hứa Gia Thời làm cho giật mình.

Đào Ấu Tâm sợ đến mức vội vàng che mắt lại: "Em ngủ rồi."

Cô bé che mắt quên bịt miệng, một câu nói khiến bọn trẻ bên cạnh bật cười. Một lúc sau, cô giáo lại yêu cầu cả lớp im lặng.



Buổi chiều tan trường, học sinh ngồi thành hàng trong lớp đợi cha mẹ đến đón.

Đào Ấu Tâm cầm một quyển truyện trong tay, đầu lại nghiêng về phía Hứa Gia Thời: "Anh Gia Thời, cho em ăn quà vặt đi."

Mặt Hứa Gia Thời không cảm xúc nâng cằm cô bé lên: "Em không thể ăn nữa."

Cô bé chớp mắt, hàng mi đen dài rung rinh như những chiếc bàn chải nhỏ: "Vì sao ạ?"

Hứa Gia Thời quay đầu, nhìn cô bé từ trên xuống dưới, khuôn mặt tròn trịa, cánh tay nhỏ xíu mũm mĩm giống như những búp bê may mắn được bà nội dán trong dịp Tết: "Em đã mập rồi, không thể mập thêm được nữa."

Đào Ấu Tâm nhìn cậu với vẻ mặt kinh hãi, mở miệng khóc lớn.

Khi cha Đào đến đón hai đứa trẻ sau giờ làm việc, ông nghe thấy con gái mình nói những lời gay gắt với Hứa Gia Thời: "Em muốn bo xì anh!"

Nói xong, cô bé òa khóc, nhào tới ôm chân cha mình, một lúc sau, cô bé cảm thấy có ai đó đang kéo chiếc cặp thỏ nhỏ của mình.

Cô bé nhìn lại, đó là Hứa Gia Thời.

Đào Ấu Tâm dụi dụi đôi mắt ướt đẫm, ợ hơi, mơ hồ nói: "Nếu anh không mời em ăn quà vặt, em sẽ không tha thứ cho anh đâu."

Hứa Gia Thời bình tĩnh giơ tay lên, chỉ vào người đàn ông cao hơn họ rất nhiều, nhắc nhở: "Đây là cha của anh."

Đào Ấu Tâm nói "Ồ" và cố gắng ngước cổ lên, khi nhìn thấy chú đẹp trai mặc áo sơ mi, cô bé quay người đổi cha rồi tiếp tục khóc.

Không một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Để hai đứa trẻ làm hòa, cha Đào đề nghị đưa chúng đến một sân chơi nhỏ gần đó.

Có hai loại vé tại khu vui chơi, một là mua vé có thể chơi tất cả các trò chơi, hai là loại chơi trò nào trả tiền trò đó. Họ mua vé chơi hết tất cả các trò và đeo những chiếc vòng tay màu xanh lá cây vào cổ tay hai bạn nhỏ.

Đào Ấu Tâm rất ham chơi và không thể chơi ở bất cứ nơi nào quá vài phút. Cô bé chạy khắp sân chơi, cha Đào vô cùng hối hận về đề nghị đến đây chịu đau khổ.

May mắn thay, Hứa Gia Thời nảy ra một ý tưởng: "Chú Đào, chú có thể đưa em ấy đến Nhà vui vẻ. Bên trong có rất nhiều trò chơi, chỉ có trẻ em mới được phép vào, chú ở bên ngoài là được ạ."

Bọn trẻ cởi giày, thay tất rồi đi vào. Có nhân viên bảo vệ trông chừng bọn trẻ, cuối cùng phụ huynh cũng có thể ngồi bên ngoài chờ.

Đào Ấu Tâm chạy loạn khắp nơi giống như mọc cánh. Trước khi Hứa Gia Thời bước vào, cậu lấy cuốn ba trăm bài thơ Đường từ trong túi ra, tìm một chỗ rộng rãi rồi khoanh chân ngồi xuống, im lặng đọc.

Một lúc sau, Đào Ấu Tâm đi tất chạy đến trước mặt cậu: "Anh ơi, em muốn đi tiểu."

Hứa Gia Thời đã không còn sửa lại từ ngữ cô bé sử dụng nữa, không ngẩng đầu lên nói: "Tìm cha của em đi."

Đào Ấu Tâm kiễng chân nhìn ra ngoài: "Không thấy cha đâu cả."

Hứa Gia Thời quay lại thì thấy cha mình đang cầm điện thoại di động gọi điện, cha Đào thì không thấy đâu.

Hứa Gia Thời thở dài lắc đầu đầy chán nản, đặt tập thơ cổ xuống, đứng dậy, nhặt giày lên, giúp Đào Ấu Tâm đi giày: "Thật sự không biết mình đang lo lắng cái gì."

Nhân viên không cho trẻ em ra ngoài tùy tiện, yêu cầu có phụ huynh đón.

Vừa lúc cha Đào đi vệ sinh về và bế hai đứa trẻ ra ngoài.

Mẹ Hứa gặp chút chuyện trên đường, cha Hứa phải đi đón nên giao Hứa Gia Thời cho cha Đào đưa về nhà.

Đi đến cổng khu nhà, Đào Ấu Tâm kéo cha vào siêu thị. Cha Đào nhớ lời dặn của vợ nhưng không thể chịu nổi sự nhõng nhẽo của con gái nên cuối cùng ông mua một gói bánh quy cho hai đứa trẻ.

Hứa Gia Thời không thích đồ ăn vặt, nhưng cha Đào không thể chỉ mua cho con gái mình được, Hứa Gia Thời bình tĩnh nhận lấy: "Cảm ơn chú ạ."

Âm thanh nhào nặn và xé nát túi đóng gói vang lên bên tai cậu bé, Đào Ấu Tâm vội vàng dùng răng cắn bánh quy rồi nuốt vào bụng.

Đào Ấu Tâm đã ăn hết bánh quy trước khi họ đến cửa nhà, còn Hứa Gia Thời vẫn chưa xé bao bì.

Hứa Gia Thời ăn tối ở nhà họ Đào.

Hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng làm bài tập, không lâu sau, Phó Dao Cầm gõ cửa: "Gia Thời, cha mẹ cháu tới đón này."



"Vâng ạ." Hứa Gia Thời nhét sách bài tập vào cặp sách, chào nhà họ Đào: "Tạm biệt chú dì."

Sau khi ba người nhà họ Hứa rời đi, Phó Dao Cầm đi vào phòng kiểm tra bài tập về nhà của con gái, tìm thấy một tập thơ Đường và một hộp bánh quy ở bên cạnh.

Chắc chắn cuốn sách này không phải của con gái mình, Phó Dao Cầm nói: "Ồ, Gia Thời quên cầm sách về.”

Đào Ấu Tâm ngồi không yên cũng xung phong nói: "Mẹ, để con đưa cho anh Gia Thời."

Cô bé chạy rất nhanh nhưng trên đường đi lại gặp nhiều khó khăn. Đào Ấu Tâm cầm bánh quy trong tay liên tục nuốt nước miếng, cố gắng thuyết phục bản thân: "Không được ăn, không được ăn."

Nhưng cô bé lại nghĩ: "Anh Gia Thời không thích bánh quy, Tâm Tâm thích bánh quy. Anh Gia Thời không ăn, Tâm Tâm giải quyết giúp anh ấy."

Thôi miên thành công, cô bé dùng đôi tay nhỏ bé cầm lấy túi bánh quy, đưa lên miệng rồi dùng răng xé toạc.

Cửa nhà họ Hứa mở sẵn chờ Đào Ấu Tâm tới.

Hôm nay cô bé mất nhiều thời gian hơn bình thường. Khi vào phòng khách, cô bé nhìn thấy Hứa Gia Thời đang ngồi ở đó, chiếc máy tính bảng bên cạnh vẫn đang phát tiếng Anh.

Đào Ấu Tâm nghe không hiểu nên lắc đầu, niềm nở cầm cuốn sách đưa cho Hứa Gia Thời: "Anh Gia Thời, sách của anh này."

"Cảm ơn."

Hứa Gia Thời cầm lấy cuốn sách, thoáng liếc nhìn khuôn mặt cô bé, vô thức mím môi, hỏi: "Bánh quy của anh đâu?"

Cô bé mở to mắt, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên ngây thơ: "Không có."

Hứa Gia Thời hừ một tiếng, nói: "Đào Ấu Tâm, trước khi nói dối nhớ lau sạch miệng."

Có một chút vụn bánh quy dính trên đôi môi hồng khiến người ta khó có thể không chú ý.

Đào Ấu Tâm kinh ngạc há to miệng, nhanh chóng dùng bàn tay mũm mĩm lau miệng, Hứa Gia Thời lấy khăn giấy trên bàn uống nước ra đưa cho cô bé.

Cô bé cầm khăn giấy lau mấy lần, không thuỳ mị nết na chút nào.

Hứa Gia Thời vốn thích sạch sẽ nên không chịu nổi, cậu dẫn cô bé vào nhà vệ sinh, đỡ cô bé đứng trên ghế nhỏ, nhìn chằm chằm cô bé rửa mặt: "Bóp nước rửa tay rồi rửa sạch đi."

Đào Ấu Tâm ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn, xoa bọt, nghịch nước: "Anh, em xin lỗi, em đã ăn hết bánh quy của anh."

"Không sao đâu." Vốn dĩ cậu cũng không thích ăn, nhưng lại nói: "Lần sau không được lén lút ăn vụng, muốn ăn thì nói với anh."

Hai mắt Đào Ấu Tâm sáng lên, lập tức lợi dụng cơ hội nói ngay: "Vậy em có được ăn nữa không?"

Hứa Gia Thời từ chối một cách tàn nhẫn: "Không được."

Cậu nhớ tới lời chú dì đã dặn không được cho Đào Ấu Tâm ăn vặt quá nhiều.

Đào Ấu Tâm bĩu môi, đi theo Hứa Gia Thời trở lại phòng khách như một cái đuôi nhỏ.

Trong phòng khách bày hoa quả, đồ ăn vặt và các món ngon khác, Đào Ấu Tâm chép miệng mấy cái, suýt chút nữa bật khóc.

Nhận ra ý định của cô bé, Hứa Gia Thời vô tình cất hết đồ ăn và định mang đi nơi cô bé không thể nhìn thấy.

Đào Ấu Tâm đuổi theo cậu, túm lấy vạt áo, đáng thương nói: "Anh ơi, em đói quá."

Hứa Gia Thời xị mặt nói: "Chúng ta vừa mới ăn tối."

Cô bé chỉ thèm ăn thôi.

Đào Ấu Tâm kéo áo của cậu, bĩu môi, lộ ra đôi mắt lấp lánh: "Xin anh đó."

Hứa Gia Thời bất đắc dĩ thở dài, từ trong đó lấy ra một miếng: "Đây, một chút thôi."

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

+10 biết chiều chuộng vợ tương lai từ khi còn nhỏ.