Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 173​



Dĩ nhiên là vẻ mặt của A Việt trở nên khó hiểu.

Chuyện của Diệp Sở, cậu đã điều tra được bảy tám phần. Nàng chỉ là một nữ học sinh, rõ ràng là chưa có lập gia đình. Đào đâu ra một trượng phu?

Diệp Sở hơi nâng mày, nhìn Lục Hoài một cái. Chỉ thấy gương mặt của hắn lãnh đạm, không có chút khác lạ nào.

Mặt dày vô sỉ.

Nhưng Diệp Sở cũng không vạch trần Lục Hoài, nàng chỉ giải thích với A Việt một câu: "Hắn thích nói đùa, đệ đừng để trong lòng."

Ánh mắt A Việt đưa qua đưa lại nhìn hai người, dường như cậu đã hiểu ra chuyện gì đó.

Cách gọi thân mật như vậy, mà Diệp Sở lại nói là câu đùa. Chính bản thân nàng cũng đồng ý lời nói giỡn này.

Dù vậy, A Việt vẫn làm ra vẻ không biết gì cả.

A Việt gật đầu: "Ừm."

Tầm mắt Lục Hoài nhìn vào khóe miệng của Diệp Sở, ở đó có một cung độ không dễ nhận ra.

Hắn cũng nói: "Da mặt của tỷ tỷ ngươi mỏng."

Một câu nói đã nhẹ nhàng đánh vỡ lời giải thích của Diệp Sở.

Bọn họ nói qua qua lại lại, không khí cũng càng thêm phần ái muội. Nhưng cả hai người lại làm như không nhận ra, chỉ có A Việt mơ hồ thấy được.

"A Việt, đây là bằng hữu của ta." Diệp Sở giới thiệu hắn với A Việt: "Hắn tên là Lục Hoài."

Lục Hoài nhìn A Việt: "Ngươi là người đã giúp chúng ta lấy ảnh chụp của Thượng Yên."

A Việt gật gật đầu, không phủ nhận.

Lục Hoài: "Chứng cứ rất đầy đủ, vậy nên người trong Thượng gia mới phát hiện ra bộ mặt thật của nàng ta."

A Việt chợt hỏi: "Chuyện đó là do người làm?"

Lục Hoài nhỏ giọng 'ừ' một tiếng.

A Việt đã hiểu, Thượng Yên không có ý tốt với Diệp Sở. Sau khi gương mặt thật của nàng ta bị người khác phát hiện, ốc không mang nổi mình ốc, tất nhiên sẽ không thể gây hại cho Diệp Sở.

Trong lòng cậu nghĩ, Lục Hoài có vẻ như đối với Diệp Sở rất tốt.

Lục Hoài: "A Việt, ngươi vân còn nhỏ."

"Nếu lần sau lại muốn làm chuyện nguy hiểm, nhất định phải thương lượng với bọn ta."

Lục Hoài cũng có cùng nỗi lo với Diệp Sở.

A Việt đồng ý: "Được."

Cậu đang lo lắng sau này không còn cách nào để gặp Diệp Sở, trùng hợp Lục Hoài lại đưa ra lời đề nghị như vậy.

A Việt quay đầu nhìn Diệp Sở, hỏi nàng: "Tỷ tỷ, về sau ta có thể đến Diệp Công Quán tìm tỷ không?"

Diệp Sở biết, A Việt không cha không mẹ, không có lục thân*, không ai quản cậu. Sao nàng lại có thể không đồng ý chứ?

Tất nhiên là A Việt sẽ không muốn quấy rầy Diệp Sở và Lục Hoài, cậu cũng không ở lại uống trà.

Khi rời quán trà, A Việt cảm thất thật sự vui vẻ. Bây giờ cậu có một tỷ tỷ, tỷ ấy cứu cậu một mạng, lại còn muốn lui tới với cậu.

Lục Hoài đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng A Việt rời đi.

Hắn đóng cửa sổ lại, những cơn gió lạnh và tia nắng nhợt nhạt đều bị ngăn ở bên ngoài.

Trong phòng, mọi âm thanh đã lắng xuống càng thêm yên tĩnh.

Trong mắt Diệp Sở ẩn chứa lo lắng. Nàng biết sau này A Việt rồi cũng sẽ bị Mạc Thanh Hàn hại đến, nếu sau này có thể thay đổi vận mệnh của cậu thì thật tốt.

Lục Hoài xoay người, ngồi xuống trước mặt Diệp Sở.

Hắn đặt quân mũ xuống bên cạnh bàn: "Chuyện này, nhất định đã truyền tới Hán Dương."

Chuyện của Thượng Yên đã huyên náo rất lớn, Lục Hoài biết Mạc Thanh Hàn nhất định sẽ nhìn ra chân tướng.

Lục Hoài và Diệp Sở đã rất nhiều lần hoài nghi nàng ta, lại ở trước mặt nàng ta diễn kịch, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện sau lưng nàng ta có người.

Như chuyện vạch trần Thượng Yên, để Thượng gia tự mình giải quyết nàng ta, đơn giản chỉ vì ép người sau lưng nàng ta xuất đầu.

Diệp Sở nói: "Mạc Thanh Hàn rất có kiên nhẫn, đẩy hắn ta xuất hiện là không dễ."

Thân phận của Thượng Yên bị lộ, đối với Mạc Thanh Hàn là một sợi dây buộc chặt hắn ta.

Mấy lần trước bọn họ giao thủ, chỉ cần quân cờ của Mạc Thanh Hàn bị nhận ra, hắn ta sẽ lập tức diệt trừ tung tích của quân cờ đó, không để lại dấu vết.

Thập Thất là vậy, Phí tiên sinh cũng thế.

Chỉ là, Thượng Yên vừa xảy ra chuyện, Mạc Thanh Hàn tạm thời phải ở lại Hán Dương, không quay về Thượng Hải.

Có lẽ hắn ta sẽ đoán được họ đã phát hiện ra lớp ngụy trang Dung Mộc, không biết ngày hắn ta quay về, có thể là dùng một thân phận khác hay không.

Nhưng trong đoạn thời gian này.

Trong sổ đen còn một người nữa, và phải nhanh chóng giải quyết người này.

Tịnh Vân của Hàn Tháp Tự tuy có quỷ, nhưng lại không thể tìm ra nhược điểm.

Hại người họ đều rơi vào im lặng.

* * *

Tối hôm đó, câu lạc bộ Đại Thượng Hải cũng có mời Thẩm Cửu, nhưng khi đó Thanh Hội có chút chuyện, Thẩm Cửu không thể đến được.

Nếu Thẩm Cửu biết, hắn vậy mà bỏ lỏe một khung cảnh xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ chán nản.

Lục Hoài và Diệp Sở gần như mới chỉ gặp nhau có một lần, hắn đã nhờ Thẩm Cửu trợ giúp đi tìm Diệp Sở.

Từ đó trở đi, Thẩm Cửu lúc nào cũng đặt việc này vào trong lòng.

Đại Đô Hội.

Thẩm Cửu lười biếng dựa vào đệm mềm, trên tay cầm hai tấm vé xem phim điện ảnh.

Hắn đang suy nghĩ xem có nên mời A Cửu đi xem phim điện ảnh hay không.

Tất nhiên, hắn sẽ báo trước với Lục Hoài, lần này, Lục Hoài sẽ cùng đi.

Cửa đột nhiên bị gõ ầm lên, bên ngoài truyền đến giọng nói đầy nôn nóng của Tào An.

"Vào đi." Thẩm Cửu nhíu mày, lười nhác nói.

Tào An đi vào, trên mặt đầy nét hưng phấn, trên tay còn cầm gì đó.

Tào An kích động nói: "Cửu gia, có chuyện rất quan trọng!"

Hình như vừa nãy Tào An chạy đến đây, khi hắn nói chuyện vẫn đang thở dốc.

Thẩm Cửu không cho là vậy: "Gấp cái gì?"

Tào An đưa đồ trên tay cho Thẩm Cửu: "Trên báo.."

Hắn không có thói quen đọc báo, cái này là do một ca nữ đưa đến Đại Đô Hội.

Không ngờ rằng vậy mà lại bỏ qua chuyện quan trọng, sau khi Tào An nhìn thấy, lấp tức lấy tờ báo chạy đến đây.

Tào An mở một trang báo ra, vừa hay đó là bài đăng về Lục Hoài và Diệp Sở.

Thực hư chuyện Lục Tam thiếu đang theo đuổi Diệp nhị tiểu thư.

Lúc đầu Thẩm Cửu không để ý mà nhìn xuống, ngay sau đó hai mắt co rụt lại, ngẩn ra vài giây.

Giây tiếp theo, Thẩm Cửu kẹp tờ báo vào trong cánh tay, rồi bật dậy từ chỗ ngồi.

"Mau chuẩn bị xe, chúng ta đến Đốc Quân phủ một chuyến."

Thẩm Cửu tăng tốc, như đang lướt bay ra ngoài.

Không nói đến chuyện hắn có thúc đẩy chuyện này hay không, nhưng cho dù nói ra sao, tóm lại chuyện này cũng có một phần công lao của hắn.

Không nghĩ rằng, Lục Hoài không nói với hắn gì cả, vẫn là để hắn tự mình đọc tin tức của ngày hôm qua, mới biết được chuyện mà Lục Hoài làm ra.

Thật sự là quá đáng tiếc, hắn không thể nào nhìn khung cảnh kia trực tiếp.

Thẩm Cửu vẫn luôn thúc giục, xe chạy rất nhanh, không lâu sau, đã đến Đốc Quân phủ.

Vừa xuống xe, Thẩm Cửu nhanh chóng đi vào trong, đi rất nhanh, giống như có chuyện hệ trọng.

Đầu tiên là Thẩm Cửu đến phòng khách, phòng khách không có ai, hắn lại nhanh chóng đi tới thư phòng của Lục Hoài.

Hắn đẩy của ra, nhận ra Lục Hoài thật sự đang ngồi trên bàn.

Thật ra trước khi Thẩm Cửu còn chưa đến thư phòng, Lục Hoài đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Thẩm Cửu rất kích động, bước chân rất mạnh, tiếng bước chân của hắn truyền vào trong thư phòng một cách rõ ràng.

Chờ đến khi Thẩm Cửu mở cửa ra, Lục Hoài mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Thẩm Cửu.

Lục Hoài biết nguyên nhân mà Thẩm Cửu tới tìm hắn, nhất định là đã đọc báo rồi.

Thẩm Cửu cao giọng: "Lục Hoài, chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi lại gạt ta chứ."

Lục Hoài nâng mày: "Có chuyện gì?"

Dáng vẻ chuyện gì cũng không liên quan đến ta.

Khóe miệng Thẩm Cửu biến thành một đường thẳng, hắn ném tờ náo bị bóp lại đến nhăn nhúm ra, vừa vặn rớt đến trước mặt Lục Hoài.

Ánh mắt Lục Hoài nhẹ nhàng lướt qua, đáy mắt có chút ý cười không dễ thấy.

Lục Hoài ngửa người ra sau, tầm mắt nhìn Thẩm Cửu, khuôn mặt bình tĩnh, cảm xúc không hề bị ảnh hưởng.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Thẩm Cửu hỏi một câu quan trọng nhất: "Từ khi nào ngươi lừa được tiểu nha đầu vào tay từ lúc nào?"

Lục Hoài phủ nhận: "Bọn ta còn chưa ở bên nhau đâu."

Rõ ràng Thẩm Cửu không tin: "Sao có thể, tối hôm qua có người còn nhìn thấy các ngươi khiêu vũ với nhau."

Dựa theo tính cách của Lục Hoài, sao có thể làm ra chuyện này ở trường hợp công khai.

Nhìn từ góc độ của Thẩm Cửu, mấy hành động của Lục Hoài lúc đó là đang tuyên bố chủ quyền với mọi người.

Lục Hoài nhếch khóe môi cười: "Ta chỉ đang đơn phương theo đuổi."

Lục Hoài nói ra như một chuyện đương nhiên, không hề có ý che đậy chút nào.

Thẩm Cửu ngẩn ra một lúc, hắn thông suốt từ khi nào vậy.

Thẩm Cửu không nhịn được mà trêu chọc: "Làm bằng hữu với ngươi lâu như vậy, ta không biết thì ra ngươi thích phô trương như thế."

Từ trước đến nay Lục Hoài không muốn để chuyện của mình đưa ra trước mặt cho người khác xem, nhưng lần này lại khác.

Lục Hoài không trả lời, Thẩm Cửu lại tặc lưỡi hai tiếng.

"Ta không tin với bản lĩnh của Tam thiếu, chỉ là một mẫu tin tức nhỏ này lại không áp xuống được."

Tòa soạn muốn đăng tin tức kiểu này lên, nhất định là đã được Lục Hoài đồng ý.

Bởi vì chỉ cần Lục Hoài không muốn đưa tin, mọi chuyện chắc chắn sẽ bị giấu nhẹm đi.

Lần này, Lục Hoài cũng không phủ nhận: "Ta thừa nhận quả thực là ta có chút lòng riêng."

Với một câu ngắn ngủn, hàm chứa toàn bộ suy nghĩ của Lục Hoài.

Lục Hoài lại giải thích: "Mấy ngày sắp đến, Bến Thượng Hải sẽ có người không an phận, muốn động đến nàng."

"Ta muốn khiến cho họ bỏ ngay ý tưởng đó."

Vừa nãy, Thẩm Cửu chỉ là bất chợt cảm thấy buồn bực, nhưng hắn đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Lục Hoài để lộ chuyện này ra, nhất định là có tính toán riêng của hắn.

Thẩm Cửu chợt nhớ đến một chuyện, hắn lấy từ trong lòng ra bốn vé đi xem phim, đặt lên bàn.

"Lần trước ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần đi cùng ngươi và tiểu nha đầu, ta sẽ có thể đưa A Cửu ra ngoài."

Thẩm Cửu sớm đã chuẩn bị xong, hắn mua dư hai vé, là cho Diệp Sở và Lục Hoài.

Lục Hoài cầm vé xem phim trên bàn lên, mắt đặt trên mấy tấm vé nhưng lại không trả lời.

Thẩm Cửu thấy Lục Hoài không nói gì, cho rằng hắn sẽ không đồng ý, vẻ mặt hiện rõ bất an.

Một lúc sau, Lục Hoài ngẩng đầu, nhìn Thẩm Cửu: "Ta muốn gọi điện thoại cho Diệp Công Quán trước."

Thẩm Cửu thả lỏng.

Cuối cùng thì hắn cũng đã có thể đưa A Cửu ra ngoài rồi.

Diệp Sở nhận cuộc gọi đến từ Đốc Quân phủ, đương nhiên là sẽ đồng ý..

Nàng biết cảm xúc của Thẩm Cửu dành cho A Cửu, nếu Lục Hoài không yên tâm, có bọn họ đi cùng, A Cửu tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Diệp Sở ngồi xe của Diệp Công Quán đi tới rạp hát Quang Minh.

Khi Diệp Sở đến cửa rạp chiếu phim, bộ phim đã bắt đầu rồi.

Bọn họ lo cho bệnh tình của A Cửu, sợ nàng sẽ thấy bất an khi ở trong đám đông nên đến muộn một chút.

Gió lạnh thổi qua con phố dài, vài sợi gió bay qua, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở cuối con phố.

Đó là xe của Đốc Quân phủ.

A Cửu biết Diệp Sở sẽ đến, còn chưa đến rạp chiếu phim, nàng đã dựa đầu vào cửa kính, nhìn vào cửa rạp phim.

Khi nàng thấy Diệp Sở đã nhanh chóng nở nụ cười, là một nụ cười nhạt đầy ấm áp.

Thẩm Cửu vẫn luôn chú ý đến A Cửu, tất nhiên cũng thấy nét cười của A Cửu.

Xe chậm chạp dừng lại, đậu trước cửa rạp chiếu phim.

Cửa xe mở ra, mấy người Lục Hoài xuống xe.

Diệp Sở bước lên phía trước, A Cửu nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Vì bộ phim đã sớm bắt đầu nên tất cả mọi người đều đã ngồi xuống.

Lúc này, trước cửa rạp chiếu phim rất vắng vẻ, chỉ có vài người đi vào.

Đầu tiên là A Cửu nhìn thoáng qua Lục Hoài, rồi lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu.

Nàng đưa tay làm một chuỗi thủ ngữ.

Ta và Thẩm Cửu đi với nhau, đi đằng sau bọn ta. Vậy được không?

A Cửu muốn cho ca ca và Diệp Sở một cơ hội ở riêng

Má Trần đã đưa tờ báo kia cho A Cửu đọc, nàng biết ca ca đã động tâm, cũng đã có hành động.

Nàng vẫn luôn hy vọng, Diệp Sở có thể trở thành tẩu tẩu của nàng.

Có lẽ không lâu nữa, ước mong này của nàng sẽ trở thành hiện thực.

Thẩm Cửu biết tâm tư của A Cửu, tất nhiên sẽ phối hợp. Cứ như vậy, hắn cũng sẽ có cơ hội ở riêng với A Cửu.

Phim đã bắt đầu chiếu, bọn họ cũng không tiện ở ngoài lâu.

Lát sau, A Cửu và Thẩm Cửu đi đằng trước Lục Hoài và Sở đi theo phía sau.

Bốn người có đến muộn một chút, vì để không phiền đến người khác, Thẩm Cửu cố tình chọn chỗ ngồi ngay sát lối đi nhỏ.

Khi vừa vào rạp chiếu, trước mắt tối sầm lại, ánh đèn trở nên yếu ớt.

Khắp nơi đều chìm vào tối, chỉ còn lại ánh sáng màn hình.

Thẩm Cửu nhanh chóng nhìn qua A Cửu, hắn mượn ánh sáng nhợt nhạt của màn chiếu, nhìn vẻ mặt của nàng.

Bóng tối đột ngột xuất hiện khiến cho A Cửu có chút khó chịu, nàng hơi thu mình lại.

Vừa tối vừa an tĩnh, luồng sáng lúc nhạt lúc rõ, ánh sáng như cách nàng rất xa, có chút mơ hồ.

Trong lòng A Cửu đầy lo lắng, lạp tức tìm chỗ nào đó giúp cho mình có thể bình tĩnh lại.

Tuy xung quanh vẫn luôn truyền đến tiếng cười, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.

A Cửu ngồi xích lại gần Thẩm Cửu một chút.

Nàng theo bản năng mà nắm lấy tay Thẩm Cửu.

Điều kỳ lạ là, trong lòng nàng lại cảm thấy yên tâm lạ thường.

Khi A Cửu nắm chặt Thẩm Cửu, nhịp thở của Thẩm Cửu hơi dừng, cả người hắn lập tức cứng nhắc.

Thẩm Cửu chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào gần như vậy, nói chi đến việc người đó lại là A Cửu.

Thẩm Cửu thật vất vả mới có thể kìm chế tâm trạng của mình, hắn hơi do dự một lát, cuối cùng là đưa tay ra, vỗ nhẹ mu bàn tay A Cửu.

Tiếng phim ồn ào, mà hắn lại chìm đắm trong ôn nhu, không muốn tỉnh lại.

Hơi thở của Thẩm Cửu hơi gấp một chút, nói: "Nếu ngươi không ngại, ngươi có thể nắm chặt tay ta."

A Cửu nghe Thẩm Cửu nói xong, rất nghe lời mà đặt tay vào lòng bàn tay Thả Cửu.

Thẩm Cửu cảm giác được thủ hạ xúc cảm lạnh lẽo, hắn bàn tay hợp lại, lập tức nhẹ nhàng nắm lấy.

Thẩm Cửu kéo tay A Cửu, cẩn thận nhẹ nhàng đưa nàng đến chỗ ngồi.

Sau khi xác định A Cửu đã ngồi rồi, Thẩm Cửu mới ngồi xuống bên cạnh nàng.

A Cửu rút tay ra, cảm xúc tốt đẹp trong tay biến mất, ánh mắt Thẩm Cửu hơi tối lại.

Hắn vẫn nhìn A Cửu một cái, mới quay đầu đi.

Diễn viên chính trong phim. Đọc lời thoại, nhưng tất cả đều không lọt vào tai Thẩm Cửu.

Tầm mắt hắn nhìn thẳng phía trước, nhưng sự chú ý của hắn không đặt ở đó.

Diệp Sở và Lục Hoài đi ở phía sau, bọn họ nhìn thấy Thẩm Cửu đưa A Cửu tới chỗ ngồi rồi mới yên lòng.

Đèn của rạp vốn đã tắt ngóm, ánh sáng mỏng manh, Diệp Sở chỉ có thể mượn vào xíu ánh sáng nhỏ.

Trong rạp đang chiếu một bộ hài kịch.

Hai bên là một lối đi nhỏ, muốn đi tiếp phải đi qua bậc thang.

Diệp Sở gục đầu xuống, mở to mắt cố gắng xác định vị trí của bậc thang.

Nàng muốn nhanh chân vào chỗ ngồi, buốc nhan không khỏi có chút gấp gáp.

Khi chân rơi vào một khoảng không, thân mình Diệp Sở hơi nghiêng, bỗng chốc được một bàn tay kéo lại.

Ánh mắt Lục Hoài xuyên qua bóng tối im lìm, đặt trên người Diệp Sở.

Khẽ nói chuyện trong bóng tối, Lục Hoài đè thấp giọng, hơi nặng nề rơi xuống.

"Cẩn thận."

Tuy khắp nơi đã ngồi kín người, nhưng tiếng cười của họ thì không ngớt. Vậy mà Diệp Sở vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Lục Hoài.

Nghe rõ đến nỗi nàng cứ ngỡ nó sát bên tai nàng.

Giọng của hắn không lớn, lại có thể xuyên qua tiếng ầm ĩ, lọt vào tai Diệp Sở.

Hơi thở của Lục Hoài truyền đến từ bên cạnh, lỗ tai cũng có chút ngứa.

Diệp Sở quay đầu nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lục Hoài.

Diệp Sở đã bước xuống một bậc thang, vì giữ chặt Diệp Sở, Lục Hoài chỉ có thể hơi cúi người xuống.

Trong bóng đêm, Lục Hoài vốn đang đứng thẳng lại hơi cúi người, lòng bàn tay nắm lấy cánh tay Diệp Sở.

Vì phòng trường hợp Diệp Sở bị ngã, Lục Hoài vẫn không hề buông tay.

Lục Hoài kéo tay Diệp Sở, đi cả đoạn đường.

Lục Hoài đi phía trước, Diệp Sở chỉ cần đi theo bước chân của hắn ở phía sau.

Cho đến khi Diệp Sở ngồi xuống, tay Lục Hoài mới chậm rãi buông ra.

Vị trí ngồi của họ vừa hay là đằng sau A Cửu.

Chỗ ngồi của bốn ngồi họ vừa đối xứng nhau.

Diệp Sở chưa bao giờ xem. Phim chung với Lục Hoài.

Kể cả là kiếp trước, hay là kiếp này, đây vẫn là lần đầu tiên.

Bóng tối vây hãm họ vào trong một không gian nhỏ chật hẹp, tiếng hít thở nhẹ nhàng, tiếng nhịp tim đập vang.

Trên màn ảnh, tuy đôi mắt cả bốn người đều đặt ở phía trước, nhưng lại mang những suy nghĩ khác nhau.

Không có qi trong họ nhớ nỗi bộ phim kia đang nói đến nội dung thế nào.

Nhưng bên trong rạp chiếu phim này, trong bóng tối, ở nơi chỉ có bọn họ

Tình yêu đè nén, không khí cứ ái muội lên.