Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 262: Cô đừng mong biết được tung tích một đứa con khác của cô!



Chiến Vân Khai lúc này mới định lên lầu, nhưng anh mới đi được một nửa, Mộ Minh Nguyệt đã thay một bộ trang phục công sở xinh đẹp đi xuống.

Hăng hái, tao nhã lại vừa giỏi giang.

Còn việc kéo khóa váy thì sao?

Vì sao Mộ Minh Nguyệt lại nhanh như vậy?

“Anh đi lên làm gì?” Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai đi lên lầu, nhíu mày hỏi.

Chiến Vân Khai nghi hoặc nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, sao em lại nhanh như vậy? Có phải không kéo được khóa váy không? Anh giúp em.”

Nói rồi, Chiến Vân Khai chạy đến chỗ Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt bị lời nói của anh dọa sợ, cô liên tục lui về sau, cảnh giác nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến, Chiến Vân Khai anh đang nói hưu nói vượn gì vậy? Em có khóa kéo nào cần anh giúp?”

Cô đưa tay chống đỡ trước ngực Chiến Vân Khai, vẻ mặt kháng cự nói: “Áo sơ mi em mặc, không cần dùng đến chỗ của anh.”

Người đàn ông này, chính là một tên lưu manh!

Nói xong, cô giơ cổ tay lên, nhìn xem thời gian rồi nói: “Em có chuyện phải về công ty một chuyến, anh đừng đi theo em.”

Bây giờ cô phải về công ty gấp để xử lý chút chuyện.

Mộ Minh Nguyệt lái xe rời khỏi biệt thự.

Chiến Vân Khai sau khi Mộ Minh Nguyệt rời đi, mí mắt của anh không ngừng nháy, cứ luôn lo lắng, trong lòng cũng bất ổn, đứng ngồi không yên.

Mà Mộ Minh Nguyệt sau khi lái xe khỏi nhà, cô đã bị một chiếc xe theo dõi, cô nhìn kính chiếu hậu, thấy người theo dõi cô không phải ai khác, chính là Thẩm Tư Viện.

Cô nhíu mày, Thẩm Tư Viện này thật sự là lợn chết không sợ bị bỏng nước, ăn của cô nhiều như vậy rồi còn không biết điều, bây giờ còn dám đưa tới cửa.

Vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Mộ Minh Nguyệt nhấn chân ga, xe của cô phóng nhanh như bay.

Lần trước cô đua xe, Chiến Vân Khai đã giúp cô xử lí tốt.

Mộ Minh Nguyệt dẫn xe tới một nơi trống trải, phía dưới là biển rộng.



Xe của Thẩm Tư Viện cũng từ từ dừng lại bên cạnh, theo sau còn có vài xe chở người, tất cả đều là tay chân mà Thẩm Tư Viện thuê đến, mỗi người đều là đặc công.

Từ trước đến nay Thẩm Tư Viện đã nhìn Mộ Minh Nguyệt không vừa mắt, năm năm trước vất vả lắm mới đá được cái đinh trong mắt này, không nghĩ tới là Mộ Minh Nguyệt đại nạn không chết, bây giờ còn trở về phá hư chuyện tốt của cô ta.

Nhất là lần trước Chiến Vân Khai hẹn cô ta đi ăn, sau khi thấy Chiến Vân Khai làm cô ta nhục nhã, còn thấy Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt, tư thế thân mật gắn bó như vậy, quả thật là kích động cô ta!

Hơn nữa, còn bởi vì Mộ Minh Nguyệt mà ở trung tâm thương mại Chiến Vân Khai làm như không thấy cô ta, thậm chí còn bắt cô ta hạ mình đi cầu xin tha thứ, sự khó chịu này, sao cô ta có thể nuốt trôi?

Lần này, cô ta tuyệt đối không buông tha cho Mộ Minh Nguyệt!

Sau khi xử lí Mộ Minh Nguyệt, cô ta còn muốn gϊếŧ cả đứa con hoang kia!

Thẩm Tư Viện mặc một bộ váy màu trắng, phía sau là tay chân mặc âu phục màu đen, cô ta ra hiệu một cái, hơn hai mươi gã tay chân đã soàn soạt bao vây Mộ Minh Nguyệt!

Hơn nữa Thẩm Tư Viện không thích biểu cảm gặp chuyện nhưng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh của cô, như là cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đều không sao, cô không hề để vào mắt.

Thẩm Tư Viện thăm dò nội tình của Mộ Minh Nguyệt, biết Mộ Minh Nguyệt đã từng luyện bắn bia, cho nên đã ra giá cao mời một tổ chức đặc công thuê một đám tay chân, chính là để đối phó với Mộ Minh Nguyệt!

Thẩm Tư Viện nhìn Mộ Minh Nguyệt, kiêu ngạo nói: “Mộ Minh Nguyệt, nếu bây giờ cô quỳ xuống xin tôi tha thứ, nói không chừng tôi còn nhân từ tha cho cô, nếu không tôi để cho bọn họ thay phiên nhau làm cô, cho cô sống không bằng chết!”

Mộ Minh Nguyệt không nói gì, Thẩm Tư Viện càng nhìn càng thấy tức giận.

“Mộ Minh Nguyệt, cô có lợi hại đến đâu, cũng không thể một mình đánh lại hai mươi mấy đặc công chứ? E rằng hôm nay chính là ngày chết của cô!”

Mộ Minh Nguyệt cũng không chấp nhận: “Làm sao, cô cảm thấy mình mang theo nhiều người như vậy, muốn dồn tôi vào chỗ chết à? Thẩm Tư Viện, tôi thấy cô quá ngây thơ rồi…”

Thẩm Tư Viện bị khí thế của Mộ Minh Nguyệt dọa sợ, cô ta lùi về sau hai bước.

“Cô muốn chết à! Cô ả xấu xa như cô, lại dám làm càn kiêu ngạo trước mặt cô chủ của tôi! Cô có biết người cô chọc vào chính là ai không?” Một gã vóc dáng cao lớn đứng đầu nổi giận nói với Mộ Minh Nguyệt.

“Nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì, một đám rác rưởi các người, cùng lên đi!”

Mộ Minh Nguyệt vận động gân cốt, tao nhã quay quay cổ.

“Mẹ nó! Muốn chết!” Tên đặc công đứng đầu kia bị một cô gái coi thường, sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Làm chết con quỷ nhỏ này cho ông đây, chúng ta phải suиɠ sướиɠ một lần!”

Thủ lĩnh cầm đầu ra lệnh một tiếng, tất cả đều lao về phía Mộ Minh Nguyệt.

Mấy tên đàn ông, đã lâu rồi chưa được ăn mặn, nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt mặc trang phục công sở, dáng người lả lướt thú vị, đều cùng nhau nuốt nước bọt, ánh mắt đều nhìn thẳng Mộ Minh Nguyệt!



Mộ Minh Nguyệt nhìn đám đàn ông cao lớn vạm vỡ trước mặt, không hề có chút sợ hãi.

Rồi cô nâng cổ tay lên, mở chốt đồng hồ ra, mười cây châm bên trong phóng thẳng vào cổ đám người vạm vỡ!

Thậm chí cô quét vài phát, hai mươi mấy đặc công cơ bản đã ngã xuống đất, số còn lại không bị ngã thì đều co rút tại chỗ.

Lại càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cô gái xấu xa này cũng thật lợi hại! Đám đặc công bọn họ đều không phải là đối thủ của cô?

“Cô gái xấu xa này thật độc ác, lại có thể làm bị thương nhiều anh em của chúng ta như vậy!” Người không trúng chiêu hung dữ nói.

“Lên cho tôi!” Thẩm Tư Viện ở bên cạnh nhìn thấy, còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã thấy một đám đặc công chẳng biết vì sao lại ngã xuống đất rồi!

“Chết tiệt, cô ta có vũ khí bí mật! Chúng ta không có gì trong tay không phải là đối thủ của cô ta!” Không ai biết đây là vũ khí gì, mà một giây thôi đã cứng đờ trên mặt đất!

Mộ Minh Nguyệt thu hồi đồng hồ, tiến lên, đá văng người cản đường cô, lập tức đi tới trước mặt Thẩm Tư Viện.

“Mộ, Mộ Minh Nguyệt… Nếu cô dám đả thương tôi, tôi để cho Chiến Vân Khai gϊếŧ chết cô! Hơn nữa nếu tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong biết được di thể của ả tiện nhân mẹ cô ở nơi nào!” Thẩm Tư Viện hù dọa Mộ Minh Nguyệt.

Nhưng mà… Thẩm Tư Viện vừa dứt lời, một âm thanh lanh lảnh đã vang lên!

“Bốp!”

Mộ Minh Nguyệt vung tay hung hăng tát lên mặt Thẩm Tư Viện, vẻ mặt lạnh lùng: “Giữ cái miệng cô sạch sẽ một chút! Nếu cô không muốn chết, mau nói cho tôi biết mẹ tôi bị các người giấu ở đâu rồi!”

Lại dám uy hiếp cô?

Muốn chết!

Xem cô có đập nát mồm Thẩm Tư Viện không!"

Trong lòng Thẩm Tư Viện vô cùng sợ hãi, nhưng vẻ mặt cô ta bên ngoài lại kiêu ngạo: “Cô có gan thì đánh chết tôi đi! Dù sao cả nhà chỉ có tôi biết mẹ cô bị tôi giấu ở đâu! Nếu tôi chết, cả đời này cô cũng đừng mong được yên tâm mà sống!”

Thẩm Tư Viện bắt được tâm ý của Mộ Minh Nguyệt, không hề lo lắng Mộ Minh Nguyệt sẽ làm gì cô ta!

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, đưa tay bóp cổ họng Thẩm Tư Viện: “Muốn chết!”

Cổ họng của Thẩm Tư Viện bị bóp nghẹt, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch, cô ta phủi tay Mộ Minh Nguyệt, vội vàng nói: “Nếu cô dám gϊếŧ tôi, cô đừng mong gặp lại mẹ mình, càng đừng mong biết được tung tích một đứa con khác của cô!”