Nhật Ký Cho Anh

Chương 37



Ngày 15 tháng 1 năm 2017

Chỉnh sửa nốt bức ảnh cuối cùng, tắt máy tính, tôi cầm túi xách rời khỏi công ty. Trời mùa đông đã bắt đầu nhá nhem tối, chút nắng ít ỏi của buổi trưa cũng đã biến mất từ lâu, thỉnh thoảng lại có cơn gió khẽ thổi qua, không lạnh mà ngược lại có chút mát mẻ.

Trên đường về nhà tôi ghé qua chợ mua chút đồ ăn, trong tủ lạnh hiện giờ chỉ còn mấy cọng hành lá lẻ loi cùng vài gói mì mua đã lâu mà chưa ăn đến. Vì sống một mình nên nhiều lúc tôi ăn khá tùy tiện, trong tủ còn gì sẽ ăn nấy, rất ngại ra chợ mua đồ ăn, chỉ có trên đường đi làm về nhớ thì ghé qua bổ sung thực phẩm cho nhiều ngày liên tiếp.

Về đến phòng, vừa mở cửa ra đã nghe có tiếng động trong phòng bếp. Tôi ngạc nhiên, không lẽ trong nhà có trộm?

Tôi nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn xuống đất, cầm lấy cây chổi cán dài cạnh giá để giày, bước khẽ vào phòng bếp. Càng đến gần tiếng động càng to, nghe như tiếng bát đĩa lạch cạch chạm và nhau. Quái lạ, không phải trộm bình thường đều vào phòng ngủ ư, trong nhà bếp thì có đồ gì giá trị đâu?

Tôi giơ cao cây chổi trên tay, vừa nhìn vào phòng bếp đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc. Dáng người kia, ngoài Trần Nhật Minh ra thì còn ai vào đây được nữa. Cây chổi đang giơ cao rơi xuống đất.

“Sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy tiếng nói, anh quay người lại, chiếc muôi trong tay tỏa ra làn khói nhẹ. Lúc này tôi mới để ý đến hóa ra anh đang nấu ăn, là món sườn xào chua ngọt mà tôi thích ăn nhất.

“Nay em về muộn thế? Mau rửa tay đi, anh nấu xong là được ăn cơm rồi.”

Đó là điều quan trọng lúc này ư? Quan trọng là sao anh lại ở trong nhà em có được không hả. Em suýt nữa thì tưởng anh là tên trộm mà báo cảnh sát rồi đấy.

Thấy tôi vẫn còn đứng ở cửa bếp, anh đẩy người tôi vào phòng tắm. Tôi đành rửa tay rồi ra ngoài lấy túi thực phẩm mua ở chợ cho vào tủ lạnh.

“Em vừa đi chợ đó à? Thảo nào hôm nay lại về muốn thế.”

Nhật Minh vừa nấu xong món cuối cùng, thấy mấy túi đồ lớn nhỏ của tôi bèn ra giúp cho vào tủ.

“Sao anh lại có chìa khóa nhà em?”

Đây vẫn là điều mà tôi mãi không hiểu. Chìa khóa trước kia anh cầm tôi đã cất đi lúc anh ở trong tù, giờ cũng chẳng nhớ đã để nó ở đâu.

“Mẹ em đưa cho anh.”

Tôi ngạc nhiên: “Mẹ em? Mẹ em đưa khóa nhà của em cho anh làm gì?”

Anh bỏ nốt túi cà chua vào ngăn rau củ rồi đóng tủ lạnh lại, lúc này mới quay sang nhìn tôi, hai tay khoanh trước ngực.

“Anh nói với mẹ chìa khóa trước kia em đang giữ, nên mẹ đưa khóa của mẹ cho anh. Hơn nữa nhà này đã thành nhà của chúng ta từ lâu rồi, còn nhà em gì nữa.”

“Trần Nhật Minh.” Tôi chọc tay vào ngực anh. “Anh đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi. Hiện giờ nhà này là của em, nhà của anh ở tầng trên kìa. Anh hãy trả lại khóa nhà cho em rồi trở về phòng của anh đi.”

“Chúng ta chia tay khi nào? Sao anh không nhớ vậy?”

Trần Nhật Minh! Anh còn có thể mặt dày hơn được nữa không hả? Nhìn cái vẻ mặt cười đắc ý kia. Anh có nhớ chính anh là người nói chia tay hay không? Anh tưởng anh giả bộ như không có chuyện gì là em sẽ tha thứ cho anh ư? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.

Có lẽ nhìn tôi tức giận khiến tâm trạng anh rất vui, anh cười thành tiếng, kéo tôi ngồi xuống bàn ăn.

“Ăn tối đã nào, không thì thức ăn nguội hết bây giờ.”

Một bàn thức ăn đủ cả sắc lẫn hương, mùi vị này chính là mùi vị trong trí nhớ. Anh ngồi đối diện, chăm chú gắp thức ăn cho tôi, giống như bao lần khi trước, giống như chúng tôi chưa hề chia cách.

Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, vị ngọt thanh thấm vào đầu lưỡi, chính là mùi vị không ai có thể bắt chước được. Cảm xúc đến mạnh mẽ làm dòng lệ trực trào trong mắt tôi, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể tràn ra ngoài. Tôi cúi mặt xuống không để anh nhìn thấy.

Bữa tối nay tôi đã ăn rất nhiều, hậu quả là bụng khó chịu đến nỗi chỉ muốn ngồi yên một chỗ. Dọn dẹp xong bát đĩa, anh đến sô pha ngồi cạnh tôi, giúp tôi xoa bụng. Bàn tay anh lớn và ấm, chỉ xoa một lát đã giúp tôi thoải mái.

Tôi nằm dài ra ghế, gối đầu lên chân anh, nhàm chán chuyển kênh ti vi liên tục.

“Tuần sau anh bắt đầu đi làm rồi.”

Đây đúng là chuyện vui. Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

“Tốt quá. Anh làm ở đâu vậy?”

Anh mỉm cười, bẹo hai má tôi. Tôi tức giận đánh vào tay anh.

“Là công ty Lan Phong. Chủ tịch công ty đó là bạn học của ba anh, sự việc của anh lúc trước cũng được bác Lâm giúp đỡ rất nhiều.”

“Gì? Vậy là anh bắt đầu tìm việc làm dựa vào quan hệ rồi đó hả.”

Tôi cười thầm, anh từng nói muốn dùng thực lực của chính mình để có được công việc, không muốn đi cửa sau. Mặc dù biết công ty Lan Phong nhận anh không phải chỉ vì anh quen biết với chủ tịch công ty, tôi vẫn luôn tin tưởng vào trình độ của anh, nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội trêu chọc anh được.

“Đồng chí Nhật Minh thân mến, là một con người được đào tạo chuyên sâu cả về kiến thức và kỹ năng, lại còn có nhiều năm kinh nghiệm làm quản lý, anh lẽ ra phải dùng thực lực để đảm nhiệm công việc chứ. Anh đi cửa sau thế là không tốt chút nào đâu nhé.”

Tôi nói xong còn khoái chí bật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ kia của anh khiến tôi cảm thấy thật vui vẻ.

“Nói linh tinh cái gì. Em đang nghi ngờ nhân cách của anh đó hả?”

Nhân cách cái gì chứ. Em còn chưa thấy ai mặt dày như anh đâu. Tự tiện lấy chìa khóa nhà người khác còn tự nhiên như nhà mình, anh nói xem nhân cách của anh ở đâu vậy, sao em không nhìn thấy.

Tối đến tôi và anh đối mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Em muốn đi ngủ.” Cho nên anh mau về nhà mình đi.

“Được, chúng ta vào phòng ngủ.”

Anh đứng dậy, định kéo tôi về phòng. Tôi vội giữ anh lại.

“Anh không định về nhà sao?”

“Đây là nhà anh mà, anh còn về đâu nữa.”

Nghe anh nói thật tự nhiên, cứ như đây thật sự là nhà của anh vậy. Mắng không được mà đánh cũng không xong, sức của tôi đấu không lại kẻ mặt dày như anh. Chẳng phải lúc trước anh cũng dùng cách này để tôi ở chung với anh đấy ư?