Nhật Ký Cho Anh

Chương 36



Ngày 12 tháng 1 năm 2017

Buổi sáng tôi và Dương Gia Huy rủ Nguyệt Anh đi trung tâm thương mại. Dương Gia Huy nói là muốn mua đồ dùng cho nhà mới của anh và Đặng Hữu Thanh.

“Sao anh không đi cùng anh Thanh, không phải là sắm đồ cho nhà của hai người à?” Nguyệt Anh định từ chối để ở nhà ngủ nướng nhưng bị Gia Huy lôi kéo nên đành phải đi theo.

Gia Huy bỏ chiếc đĩa có hoa văn tinh xảo trên tay xuống, nhấc chiếc đĩa có kiểu dáng khác bên cạnh lên ngó nghía.

“Anh ấy thì biết chọn cái gì chứ, không có một chút thẩm mỹ nào.”

Gia Huy giơ lên hai kiểu đĩa hỏi ý chúng tôi. Tôi và Nguyệt Anh cùng chỉ về cái trên tay phải anh. Gia Huy gật gù rồi bảo nhân viên gói bộ đĩa cùng kiểu đó lại.

“Nếu là anh Thanh, khi anh hỏi chọn loại đĩa nào nhất định sẽ nói ‘Tùy em’.”

Gia Huy nói câu ‘Tùy em’ ấy quả thật giọng điệu rất giống Đặng Hữu Thanh, kết hợp với biểu cảm của Gia Huy khiến tôi và Nguyệt Anh cười đến chảy cả nước mắt. Mặc dù không phải ngẫu nhiên tôi và Gia Huy rủ Nguyệt Anh ra ngoài nhưng Gia Huy lấy cớ cũng rất hợp lý đấy chứ.

Sau khi đi dạo gần hết khu đồ gia dụng, Gia Huy mua sắm đến quên trời quên đất khiến cậu nhân viên cười toe toét. Dương Gia Huy dẫn tôi và Nguyệt Anh lên tầng bán quần áo. Tôi cứ nghĩ anh định mua vài bộ đồ cho bản thân và anh Thanh, không ngờ anh lại dẫn chúng tôi vào cửa hàng quần áo của nữ.

Thấy tôi thắc mắc, anh nháy mắt với tôi một cái. Ngay lập tức tôi nhận ra ý đồ của anh. Xem ra con người của Gia Huy rất tinh tế, đến tôi cũng không nghĩ ra cơ mà.

Màn đối thoại bằng ánh mắt này Nguyệt Anh không phát hiện ra, thấy chúng tôi bước vào cửa hàng thời trang nữ liền hỏi Gia Huy:

“Anh dẫn bọn em vào đây làm gì? Hôm nay không phải mua đồ gia dụng cho anh và anh Thanh à?”

Gia Huy đang nhìn ngắm vài chiếc váy treo trên giá, thấy Nguyệt Anh hỏi thì quay lại.

“Dĩ nhiên là mua đồ cho hai em rồi. Dù sao cũng đến đây rồi, không thể chỉ mua đồ cho anh thôi được. Hai người đẹp cứ chọn thoải mái, hôm nay anh mở hồng bao tặng quà cho hai em.”

“Được đấy Dương Gia Huy, làm bạn với một đại gia như anh quả thật là được ban lộc mà. Nếu không phải anh sắp kết hôn, em nhất định sẽ theo đuổi anh cho bằng được.”



Dương Gia Huy nháy mắt với Nguyệt Anh.

“Đừng yêu anh đây. Anh đây đã bị người khác cướp mất trái tim rồi, không thể yêu thêm ai được nữa.”

Nguyệt Anh lập tức hùa theo câu chuyện, còn giả bộ rơi vài giọt nước mắt.

“Sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Trái tim em đau quá.”

Tôi khoác tay lên vai cô bạn.

“Đừng buồn ái phi, trẫm sẽ an ủi tâm hồn tổn thương của nàng.”

“Bệ hạ!”

Giọng điệu sến sẩm ấy khiến chúng tôi cười vang.

Gia Huy đã nói sẽ tặng chúng tôi vài bộ đồ, tôi và Nguyệt Anh sẽ không khách khí. Vì sao ư? Vì anh ta dám đắc ý trước mặt chúng tôi rằng Đặng Hữu Thanh đưa hết thẻ lương cho anh ta, bảo anh ta muốn mua gì cứ việc quẹt thẻ, quẹt hết anh Thanh sẽ đưa thẻ khác. Bộ dạng khoe khoang ấy khiến Nguyệt Anh chỉ muốn chọn hết quần áo ở mấy cửa hàng này.

Vào phòng thử đồ Nguyệt Anh vẫn còn than thở với tôi về độ chiều chuộng của anh Thanh với Gia Huy.

“Ghen tị làm gì. Cậu cũng sắp được như Gia Huy rồi.”

Tôi giúp Nguyệt Anh kéo khóa chiếc đầm đang mặc. Chiếc đầm màu trắng sữa, dáng suông dài đến đầu gối, phía trên vai gắn chiếc nơ nhỏ cùng màu làm điểm nhấn. Chiếc đầm này giống như được thiết kế riêng cho Nguyệt Anh, mặc lên khiến cô ấy thêm nét dịu dàng, nổi bật khuôn mặt tròn trịa.

“Tớ sắp được như Gia Huy là sao?”

Quá chăm chú vào chiếc đầm làm tôi không kịp suy nghĩ đã lỡ lời. Tôi cố làm vẻ mặt thản nhiên, không để cô ấy phát hiện ra điều gì.

“Cả nhà ai cũng chiều cậu, gần như là muốn gì được nấy, Lâm Phong cũng chiều cậu quá còn gì.”

Nguyệt Anh quay người ngắm mình trước gương, cảm thấy hài lòng với chiếc đầm đang thử.

“Cậu nói cũng phải. Lúc anh trai còn đi làm tháng nào cũng cho tớ tiền tiêu, tớ nói thích cái gì là mấy hôm sau đã thấy có trong phòng rồi.”

Tôi thở phào trong lòng, may mà Nguyệt Anh không tra hỏi thêm gì.

Nguyệt Anh quyết định chọn chiếc đầm trắng sữa kia, tôi thì chọn một chiếc váy hồng cánh sen, khá là hợp với dáng người tôi, cả hai mặc luôn váy mới mua theo đề nghị của Gia Huy.

Mua sắm xong thấy vẫn còn sớm, Gia Huy mời chúng tôi đi uống cà phê gần trung tâm thương mại. Nghe nói quán cà phê đó làm ra một loại bánh ngọt mới được rất nhiều người yêu thích, ngày nào cũng có một hàng dài người xếp hàng chờ mua.

Gia Huy có quen với chủ quán, khi chúng tôi đến không cần phải xếp hàng mà được dẫn đến một bàn trống ở tầng ba của quán cà phê. Tầng ba được làm khác với hai tầng dưới, không phải là kê bàn ghế mà là trải thảm, mỗi góc đặt một chiếc bàn thấp và xếp đệm ngồi xung quanh, giống phong cách của Nhật Bản. Các bàn khác nhau được ngăn cách bởi những dây được xâu chuỗi hạt rủ từ trên cao xuống gần chạm đất. Chính vì không gian mới lạ này nên quán thu hút được rất nhiều khách đến.

Gia Huy gọi một phần bánh ngọt, một ly cà phê và hai ly sinh tố cho chúng tôi.



“Này Gia Huy, sao hôm nay anh cứ ngó đồng hồ mãi thế? Anh có việc gì nữa à?”

Thấy Nguyệt Anh hỏi, Gia Huy hơi giật mình. Anh liếc mắt nhìn tôi, tôi ra hiệu cho anh.

“À, anh đang chờ điện thoại của bên thiết kế nội thất, họ hẹn hôm nay gọi cho anh mà mãi chưa thấy.”

Tôi gửi cho Gia Huy ánh mắt khen ngợi: ‘Anh cũng nhanh trí đấy.’

Gia Huy đáp lại ánh mắt tôi: ‘Quá khen, quá khen.’

Thấy đã đến giờ như đã hẹn trước, Gia Huy thanh toán tiền rồi đưa chúng tôi về. Giờ đây tôi rất háo hức, không biết Nguyệt Anh sẽ ngạc nhiên thế nào khi thấy món quà mà chúng tôi đã cất công chuẩn bị cho cô ấy.

Về đến nhà, vừa mở cổng ra Nguyệt Anh đã sững người dừng bước chân. Vô vàn cánh hoa hồng đỏ trải đầy mặt đất tạo thành tấm thảm kéo dài đến trước cửa nhà. Nguyệt Anh nhìn sang tôi, tôi cười đẩy cố ấy bước lên trước.

Có lẽ Nguyệt Anh xúc động đến mức không biết phải làm gì, cứ máy móc nghe theo tôi. Tôi và Gia Huy đi phía sau.

Nguyệt Anh mở cửa ra, Mập – con chó Alaska mà tôi và Nguyệt Anh nuôi đang ngồi chờ sẵn, trên cổ đeo nơ đỏ, miệng còn ngậm một cành hoa hồng. Nhìn thấy Nguyệt Anh, Mập vẫy đuôi chạy lại gần, để bông hoa hồng chạm vào tay cô ấy. Nguyệt Anh hiểu ý cầm lấy hoa. Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Mập sủa lên một tiếng rồi chạy vào phòng khách. Chúng tôi cũng vào theo Mập.

Trong phòng khách đứng đầy người, có ba mẹ Trần, có bố mẹ tôi, có Nhật Minh, có Đặng Hữu Thanh, còn cả những người bạn thân thiết. Cả căn phòng trang trí đầy hoa tươi và bóng bay, ảnh chụp của Nguyệt Anh và Lâm Phong được treo bởi những sợi dây, toàn bộ là những khoảnh khắc vui vẻ của hai người.

Trên bàn rải cánh hoa hồng đủ sắc màu đặt ba chiếc bánh kem phủ lớp kem đỏ, chiếc đầu tiên hình chữ I, chiếc thứ hai hình trái tim, chiếc thứ ba là chữ U, mang nghĩa I LOVE YOU.

Thấy Nguyệt Anh vào, mọi người tự động đứng sang hai bên, để Lâm Phong đứng giữa đám người, Mập ngồi cạnh ngẩng cao đầu như khoe công. Lâm Phong mặc vét chỉnh tề, tay cầm bó hồng to, nhìn Nguyệt Anh đầy tình cảm.

Anh bước đến trước mặt Nguyệt Anh, trao bó hoa cho cô.

“Anh là người vụng về, không biết cầu hôn em như thế nào. Hôm nay đều là mọi người giúp anh lên kế hoạch cả.”

Mọi người cười ồ lên, đều thấy được anh chàng đang căng thẳng thế nào. Nguyệt Anh cũng cười, nhưng vì thế lại khiến cô ấy lấy lại bình tĩnh.

Lâm Phong nói tiếp: “Anh không biết hết mọi thứ em thích, nhưng chỉ cần em nói ra, anh nhất định sẽ làm được cho em. Anh không thể hái sao trên trời, không thể lặn xuống biển lấy ngọc trai, nhưng anh sẽ dành cho em những gì tốt nhất của anh. Anh muốn quãng đời về sau của anh luôn có em bên cạnh.”

Lâm Phong lấy trong túi áo hộp nhung nhỏ đựng nhẫn, anh quỳ một chân xuống, giơ hộp nhẫn lên trước mặt Nguyệt Anh.

“Em đồng ý lấy anh chứ?”

Tiếng hô “Đồng ý đi!” của mọi người vang lên. Nguyệt Anh lúc này đã rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ có thể gật đầu rồi ôm chầm lấy Lâm Phong.

Đến lúc này Lâm Phong mới có thể cười tươi, anh ôm chặt Nguyệt Anh. Mọi người hò hét vỗ tay chúc mừng.

Nhật Minh ôm lấy vai tôi, một tay cầm khăn lau nước mắt của tôi. Thì ra tôi đã khóc từ lúc nào. Tình cảm của cô bạn thân nay đã đâm hoa kết trái, có được kết quả mỹ mãn, tôi vui mừng thay cho cô ấy.



Tôi quay sang nhìn Nhật Minh, bỗng dưng lại thấy mong chờ vào tương lai của chúng tôi. Như có thần giao cách cảm, anh cũng quay lại nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.

Cầu hôn thành công, cả người Lâm Phong đều toát lên sự vui vẻ. Anh nói với ba mẹ Trần sẽ về nói với ba mẹ anh hẹn ngày hai bên gặp mặt để bàn chuyện hôn lễ.

Nguyệt Anh vẫn còn cảm giác lâng lâng, lúc hai chúng tôi ngồi trong phòng, cô ấy vẫn còn nhìn chiếc nhẫn mới trên ngón tay mà ngẩn người. Tôi phất tay trước mặt cô ấy.

“Cậu vui đến mất hôn rồi đấy à? Đến cả tớ gọi cũng không biết.”

Nguyệt Anh nhìn sang tôi.

“Tớ vẫn còn cảm thấy như mình đang mơ vậy. Buổi sáng ra khỏi nhà còn bình thường, quay trở về đã sắp thành vợ người ta rồi.”

Tôi bẹo má Nguyệt Anh, cô ấy kêu lên rồi đưa tay xoa má.

“Đau chứ? Đau có nghĩa là cậu không nằm mơ đâu.”

Nguyệt Anh cười ngả người nằm ra giường, tôi nằm xuống cạnh cô ấy, nghe tiếng cô ấy cười khúc khích mà cũng muốn cười theo.

Thật ra từ mấy hôm trước Lâm Phong đã nghe được tôi nói chuyện với Nguyệt Anh, nghe thấy Nguyệt Anh nói có lẽ sẽ đồng ý nếu anh ấy cầu hôn. Ngày hôm sau anh ấy đến tìm tôi, nhờ tôi giúp đỡ anh lên kế hoạch cầu hôn.

Từ việc dẫn Nguyệt Anh ra ngoài đến việc trang trí nhà ra sao đều do tôi nghĩ ra. Hồi còn học đại học Nguyệt Anh đã kể cho tôi về buổi cầu hôn trong mơ của cô ấy. Tôi dựa theo ước nguyện của cô ấy mà nghĩ ra kế hoạch này, quả là thành công như mong đợi.

“Kiều Kiều, khi nào thì đến lượt cậu và anh trai tớ vậy? Chẳng lẽ để người làm em như tớ lại cưới trước anh trai à?”

“Vậy thì có sao? Bây giờ cũng đâu phải thời phong kiến mà quan trọng anh trước em sau.”

Tuy nói thế với Nguyệt Anh nhưng chính bản thân tôi cũng đang bắt đầu mong chờ. Tôi đã từng mơ thấy anh cầu hôn tôi, dưới bầu trời mây trắng, cạnh bờ biển xanh trong, anh quỳ một chân trước mặt tôi, nắm tay tôi và hỏi ‘Em đồng ý lấy anh chứ?’. Chỉ cần anh hỏi, tôi sẽ không ngần ngại mà đồng ý.

Nhật Minh, liệu anh có nghe thấy tiếng lòng của em?