Nhật Ký Cho Anh

Chương 12



Ngày 2 tháng 9 năm 2016

Hôm leo núi Phan Xi Păng ấy hai gia đình tầm tối mới về đến phòng ở, mọi người chỉ ăn tạm chút bánh rồi cùng nhau đi xem chợ tình Sa Pa. Đây là nơi hò hẹn, trao gửi tình cảm của các đôi yêu nhau.

Nghe người dân nói, chợ tình họp mỗi tuần một lần vào tối thứ bảy. Từ chiều, dưới phố và ở sân nhà thờ đã thấy rất nhiều phụ nữ đầu quấn khăn đỏ và mặc trang phục thêu hoa văn lộng lẫy cùng với những vòng bạc, khuy bạc, những đồng tiền nhỏ đính trên vai áo.

Những chàng trai trong trang phục áo Chàm, khăn cùng màu, tay đeo đồng hồ và vai khoác chiếc đài cassette. Ở một góc nọ, có chàng trai đứng cạnh một cô gái, chàng đưa chiếc máy catssette vào gần cô gái để ghi âm những khúc hát tỏ tình bằng tiếng dân tộc. Thấy có người lạ, cô gái xấu hổ cúi đầu, lấy tay che mặt, nhưng vẫn hát với giai điệu run run.

Màn đêm dần buông xuống. Sau những bụi cây và cả trên ngọn núi cao tít kia là những âm thanh mời gọi lúc trầm, lúc bổng của khèn lá, khèn môi bồng bềnh trong đêm.

Chúng tôi ngồi quanh đống lửa lớn, ăn thịt và uống rượu. Anh hướng dẫn viên du lịch kể cho chúng tôi nghe về những câu chuyện của chợ tình Sa Pa.

Những cô gái trẻ đẹp thường được rất nhiều chàng trai để ý. Các chàng vây quanh, mở cassette cho cô gái nghe hoặc tán tỉnh rồi tặng quà kỷ niệm. Cô gái không ưng thì bỏ quà chạy và bị nắm tay giữ lại. Ðộng tác này gọi là "kéo", một biểu hiện đặc trưng cho sự tỏ tình quyết liệt.

Cho tới lúc thấy ưng ý được một chàng, cô gái dúi vào tay người đó một vật đính ước. Vật đính ước ấy có thể là một chiếc nhẫn, chiếc vòng tay hay chiếc lược. Thế là đám đông ồ lên, tản ra.

Cô gái quay về với các bạn gái. Một lúc sau khi yên tĩnh trở lại, vài cô bạn đưa cô gái này đến "gửi gắm" cho người đàn ông cô đã chọn. Rồi đôi bạn tình đưa nhau tới nơi hò hẹn riêng.

Tình yêu của những con người nơi đây rất đơn giản. Chàng trai thấy thích cô gái nào sẽ đến tán tỉnh, cô gái thấy thích anh chàng nào sẽ tặng vật đính ước.

Chúng tôi vui vẻ ăn uống, nhìn các chàng trai khổi khèn trước đống lửa. Những lo toan tấp nập bỏ ra sau đầu. Giờ đây chúng tôi hoàn toàn hòa nhập vào lễ hội.

Tôi và Nguyệt Anh bị kéo vào nhảy cùng các cô gái dân tộc. Chỉ một vài động tác đơn giản, chúng tôi nhảy quanh đống lửa. Các cô gái cất tiếng hát trong trẻo bằng tiếng của họ, tôi chỉ thích thú nghe và nhảy theo.

Ánh lửa sáng xua đi không khí lạnh giá của vùng đất Sa Pa. Nhật Minh của tôi ngồi uống rượu cùng các chàng trai, nhưng mỗi lần tôi nhìn anh đều nhận được ánh nhìn của anh đáp trả. Có lẽ anh vẫn dõi theo từng bước nhảy của tôi.

Người đi lại đông đúc không làm lạc mất ánh nhìn của nhau, chúng tôi vẫn luôn bắt được hình ảnh của nhau dù cho lạc giữa dòng người qua lại. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của anh ngày hôm ấy đều in lại trong tôi như chỉ vừa xảy ra ngay trước mắt.

* * *

Tham gia chợ tình Sa Pa đến đêm khuya cả hai gia đình mới trở lại phòng ở. Tôi ở cùng Nguyệt Anh, còn anh cùng phòng với Lâm Phong.

Khi tôi vừa từ phòng tắm đi ra đã thấy anh ngồi tựa người vào đầu giường, Nguyệt Anh không thấy đâu, có lẽ đã sang phòng Lâm Phong.

Anh đang chăm chú nhìn điện thoại, tôi chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của anh. Anh rất đẹp trai, tôi vẫn luôn biết điều đó, nhưng mỗi lần nhìn lại khiến tim tôi rạo rực như lần đầu thấy anh.

Một nửa khuôn mặt được chiếu bởi ánh sáng mờ, một nửa chìm trong bóng tối. Chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm là thứ tôi thích nhất trên gương mặt anh. Anh chỉ ngồi đó chăm chú nhìn điện thoại cũng toát lên một vẻ trầm tĩnh đầy quyến rũ.

Anh ngẩng đầu lên, thấy tôi nhìn anh cũng không tỏ vẻ gì. Anh đưa tay về phía tôi:

“Lại đây.”

Tôi đến trước mặt anh, anh kéo tôi ngồi trên giường còn mình thì quỳ một chân xuống đất. Anh nâng chân phải tôi đặt lên chân bên kia của anh.

“Anh làm gì vậy?”

Tôi định rụt chân lại nhưng bị anh giữ chặt.

“Ngồi yên nào.”

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, bên trong là chiếc lắc chân nhỏ. Anh lấy nó đeo lên chân tôi. Cảm giác lành lạnh truyền đến lan ra toàn thân.

Chiếc lắc chân làm bằng những sợi chỉ đỏ to, được thắt lại bởi một chiếc chuông nhỏ. Theo mỗi bước chân, chiếc chuông sẽ vang lên những tiếng đinh đang trong trẻo. Chiếc lắc chân này không phải là vật quý giá gì, nhưng tôi cảm thấy đây là chiếc lắc chân tuyệt đẹp nhất.

“Anh mua nó từ dân làng. Họ nói tặng lắc chân cho người yêu để bày tỏ sự gắn kết giữa hai người. Kiều Kiều, anh sẽ không hứa hẹn với em điều gì, anh muốn dùng thời gian cả đời để cho em thấy, anh yêu em.”

Mắt tôi nhòe đi như có một làn sương che phủ. Trong làn sương ấy, anh mỉm cười dịu dàng và ấm áp. Đôi mắt anh sâu thẳm như biển hồ, ánh mắt anh như muốn nhấn chìm tôi vào sâu trong tình yêu và trân trọng.

Anh ấy là Nhật Minh của tôi, là Nhật Minh mà tôi yêu nhất.

Tôi cúi đầu nhẹ hôn môi anh, lồng ngực tôi đập rộn ràng như muốn trào lên thứ tình yêu sâu đậm không thể khắc chế nổi.

Anh chuyển sang ngồi cạnh tôi, một tay ôm eo, một tay luồn vào mái tóc ngắn của tôi.

Ngắm nhìn gương mặt chuyên chú của anh đang kề sát, tôi từ từ nhắm mắt lại. Khi thị giác không nhìn được gì thì các giác quan khác dường như trở nên càng nhạy cảm hơn.

Đầu lưỡi ấm nóng của anh lướt qua môi tôi, đảo qua hàm răng rồi cạy mở tiến vào. Anh dùng đầu lưỡi đi qua từng tấc da thịt trong khoang miệng tôi. Mỗi chỗ đi qua đều để lại dư vị ngọt ngào không thể gọi tên.

Tôi đắm chìm vào nụ hôn của anh, như đám mây bồng bềnh trôi giữa nắng trời, như bờ cát trắng được sóng biển vỗ về, như những cánh hoa đào được gió cuốn bay xa.

* * *

Khuôn viên của bệnh viện dần thưa người, tôi đã ngồi đây từ sáng đến chiều muộn, giờ này các bệnh nhân có lẽ đã về phòng ăn tối.

Mặc dù anh không biết tôi ở đây, nhưng tôi đã được bên anh theo cách của riêng mình. Giống như là chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy anh đang ở trước mặt.

Tôi đứng dậy, chiếc chuông nhỏ trên lắc chân vang lên những tiếng đinh đang, tôi dần bước vào bóng tối trở về nhà.