Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 37: Hứa Quang tự sát, ba chàng công gặp mặt



Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Hai tay Thanh Hòa cuộn băng dính lại, còn Hà Nghị đang bị trói tay chân nằm trên mặt đất, miệng cũng bị băng dính dán chặt, con mắt mở to không thể tin được có ngày mình sẽ thành ra bộ dạng này. Mấy tên đường chủ đã một lòng phản bội Hà Nghị, chỉ trong một đêm Hà Nghị đã mất đi tất cả.

Thanh Hòa không để ý vết thương trên tay, hướng bụng dưới của Hà Nghị cho một đấm: "Tôi đã nói cậu hãy giết tôi, giữa chúng ta không phải tôi chết thì người chết chính là cậu."

Lúc y nhìn Hứa Quang bị chà đạp đến hỏng bét, trong lòng đau muốn chết chỉ còn nửa ngày là có thể phối hợp với Cổ Trấn nội ứng ngoại hợp triệt để tiêu diệt Hà Nghị phá tan bành nhưng mà chuyện ngoài ý muốn đã khiến y chịu đựng giày vò mấy tiếng đồng hồ.

"Diệp Phỉ Thần, Hà Nghị ở trong tay tôi, muốn cứu người thì đem Hứa Quang đến đổi." Thanh Hòa đem camera dời về phía Hà Nghị đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Diệp Phỉ Thần nhìn thằng bạn thân từ nhỏ trong mắt không có chút dao động: "Hứa Quang không ở chỗ của tôi, đang ở cùng Hứa Lượng."

Thanh Hòa nhìn ánh mắt hắn thật lâu mới gọi Hứa Lượng, trong lòng lo lắng không biết người đàn ông bị y làm tổn thương khi trở lại bên người em trai có còn nguyện ý chấp nhận mình hay không.

"Anh nói cái gì? Anh hai sao lại ở chỗ của tôi, anh còn không biết quan hệ giữa tôi và Diệp Phỉ Thần hay sao? Làm sao tên kia có thể tốt bụng như vậy đem người trả cho tôi!"

Trong lòng Thanh Hòa trầm xuống, y không thể phát hiện là Diệp Phỉ Thần nói dối hay Hứa Lượng nói dối, hoặc sự thật là Hứa Quang không có ở chỗ Hứa Lượng.

"Diệp Phỉ Thần, anh xác định Hứa Quang ở chỗ Hứa Lượng sao?"

"Định vị báo vị trí anh ta đúng thật là ở công ty Hứa Lượng." Diệp Phỉ Thần nghĩ lại thì phát hiện có chuyện không ổn, sau một lần nữa mở định vị ra thì hắn phát hiện trên bản đồ vị trí vẫn ở nguyên một chỗ, hắn lập tức gọi điện cho Hứa Lượng.

"Hôm nay Hứa Quang đi tìm cậu, cậu có nhìn thấy anh ấy hay không?"

Hứa Lượng đang ăn cơm cùng cô gái lúc Hứa Quang thấy, cậu đang thấy nhàm chán vì điện thoại cứ liên tục gọi tới tấp nhưng nghe xong lời Diệp Phỉ Thần thì cậu liền đứng bật dậy: "Không có, mày để mất dấu anh ấy rồi?"

Diệp Phỉ Thần thần sắc nghiêm túc: "Hứa Quang mất tích!"

"Mày nói cái gì? Diệp Phỉ Thần con mẹ nó mày là loại người gì vậy!" Hứa Lượng không thèm quan tâm vẻ mặt mờ mịt của cô gái đối diện liền chạy nhanh ra cửa.

Diệp Phỉ Thần lập tức gọi Thanh Hòa kiểm tra camera giám sát của công ty Hà Nghị, còn hắn dựa vào mối quan hệ với bên cảnh sát dựa theo thiết bị định vị truy tìm tung tích lộ trình di chuyển của Hứa Quang, Hứa Lượng thì chạy về công ty tìm bộ phận giám sát. Ba người họp mặt tại công ty Hứa Lượng, xác nhận lần cuối Hứa Quang mất liên lạc chính là ở đây.

Thanh Hòa hướng đến Diệp Phỉ Thần tung một đấm: "Mẹ kiếp, chú Quang thành ra bộ dạng này là do mày để chú ấy rời đi!"

Diệp Phỉ Thần lau sạch vết máu bên khóe miệng: "Cho dù đánh tao cũng không đến phiên mày động thủ."

Hứa Lượng lo lắng nhìn camera ghi hình, thấy hai người đánh nhau nên không kiên nhẫn rống lên: "Đủ rồi, tìm cho được anh hai thì con mẹ nó tao cũng không muốn quản sống chết của tụi mày!"

Vừa nhắc tới Hứa Quang hai người tạm thời tắt hỏa, Diệp Phỉ Thần nói: "Tại một ngã tư Hứa Quang bị xe máy đụng ngã nhưng vẫn hướng phía này đi tới."

Nghe vậy trong lòng cả hai người còn lại đều trầm xuống, lo lắng cho tình trạng Hứa Quang không rõ tung tích.

"Tạm dừng!" Diệp Phỉ Thần và Thanh Hòa đồng thời kêu lên. Hình ảnh vừa vặn dừng lại cảnh Hứa Quang quần áo tả tơi xô xát cùng bảo vệ, ánh mắt Hứa Quang có chút đờ đẫn nhìn về phía trước, bảo vệ xua đuổi mấy lần cũng không chịu rời đi.

Hứa Lượng ngơ ngác nhìn màn hình, không thể tin được bản thân cậu đã bỏ lỡ anh hai, rốt cuộc anh trai đang mất liên lạc của cậu đã trải qua những chuyện gì!? Đau lòng nhất chính là cậu đã thấy anh nhưng lại không nhận ra!

Một lát sau, từ một camera khác xuất hiện hình ảnh Hứa Lượng từ công ty đi ra, Hứa Quang bất chợt bị bảo vệ xô ngã vào trong bụi cỏ, một lúc sau Hứa Quang mới đứng dậy rồi sau đó lập tức rời đi. Diệp Phỉ Thần cũng đã hiểu tại sao thiết bị định vị tìm đến chỗ này lại ngắt kết nối, có thời gian địa điểm thì việc tìm người cũng dễ dàng hơn. Người bạn làm cảnh sát của Diệp Phỉ Thần rất nhanh đã đem lộ trình của Hứa Quang cho hắn xem, ba người lên xe lập tức đi tìm, trong màn hình hiện lên hình ảnh cuối cùng khiến cho trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng có dự cảm không lành.

Thành phố về đêm, một chiếc ô tô với tốc độ bàn thờ phóng xuyên qua mấy cái đèn đỏ. Hứa Quang đi ra hướng ngoại ô, nơi đó không có camera giám sát như trong thành phố nên khó có thể tra rõ tung tích, rốt cuộc anh muốn đi đâu?

"Đường này đi đến chỗ nào?"

Ánh mắt ba người giao nhau: "Vịnh Tân Nguyệt" Trên con đường này nơi có thể đến không nhiều, Hứa Quang thích nước nên bọn họ nghĩ ngay đến đại dương phía bên trái.

Đầu Hứa Quang choáng váng đến mức bất động, nước biển ngâm vết thương rát như bị thiêu đốt nhưng lại rất nhanh bị nước biển hạ nhiệt, cảm giác đại dương vừa thân thiết vừa ôn nhu, Hứa Quang từng bước từng bước đi về phía trước, có lẽ từng đợt từng đợt sóng biển lớn cũng không thể cản được bước chân của hắn.

"Hứa Quang!"

"Chú Quang!"

"Anh hai!"

Lông mi dính nước của Hứa Quang khẽ động, rơi xuống vài hạt châu óng ánh đậu bên trên, anh không dừng lại mà đi tiếp về hướng biển cả đang ôm ấp vỗ về. Thanh Hòa và Diệp Phỉ Thần cởi áo khoác ném xuống đất nhảy xuống biển. ngay cả người sợ nước như Hứa Lượng cũng nhảy xuống. Chờ khi bọn họ đến gần nước biển đã gần tới đỉnh đầu của Hứa Quang, cả ba dốc hết sức bình sinh mới bắt được Hứa Quang kéo lại lên bờ.

Diệp Phỉ Thần trực tiếp bế Hứa Quang đang nóng đến dọa người lên xe, cơ thể trần truồng khiến những vết thương lớn nhỏ không có gì che giấu, hắn nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Hứa Quang, hắn biết mình thật sự thua, hắn căn bản không có cách nào buông tay người đàn ông ngu ngốc hết thuốc chữa này được.

Thanh Hòa cũng leo lên giành chỗ ghế sau ôm lấy chân của Hứa Quang đã bị bong một lớp da cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên đùi, đem nhiệt độ của đôi bàn tay ủ ấm cho đôi chân lạnh buốt.

Diệp Phỉ Thần hướng đến Hứa Lượng đang lái xe nói: "Tới nhà tôi."

"Đến lúc nào rồi mà mày còn muốn cướp người, đầu óc có bệnh hả?" Hứa Lượng không tin trong nhà Diệp Phỉ Thần có đầy đủ thiết bị để chữa bệnh hơn so với bệnh viện.

"Nhà tối có đầy đủ trang thiết bị y tế và bác sĩ chuyên môn phụ trách bệnh tình của Hứa Quang, anh ta không thể tới bệnh viện!"

Hứa Lượng hỏi: "Tại sao anh ấy không thể đi bệnh viện?"

"Cậu muốn đem anh ấy đến bệnh viện chính là hại anh ấy! Gia đình của tôi có bác sĩ là Ngũ Quân, cậu ấy là người hiểu bệnh tình của Hứa Quang nhất."

Hai người họ từng nghe qua cái tên bác sĩ danh tiếng này nên Thanh Hòa đồng ý với Diệp Phỉ Thần: "Tới nhà hắn."

Tác giả có lời muốn nói: Ngược thụ xong, thật sự ngược xong! Tới phiên ngược công! Trước đó Hứa Quang có suy tính đi tìm Thanh Hòa, Jack đoán đúng rồi, Rayfi-chan đã lâu không gặp, đến cho gia ôm một cái! Tam tâm cùng trêu chọc bé dễ thương đều là tiểu thiên sứ của ta QAQ

______Hết chương 37________