Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 111: Nói ra



Trướct đót Kiềut Lamt đãt nghĩt phảit làmt saot đểt Đàmt Mặct khôngt cònt nóit dốit cô,t đốit xửt vớit anht đểt anht cót cảmt giáct ant toàn,t đạit loạit nhưt vậy.

Đâyt làt nhữngt gìt côt phảit làm.

Nhưngt cũngt khôngt cót nghĩat làt Đàmt Mặct khôngt làmt gìt cả.

Kiềut Lamt muốnt tìmt cơt hộit đểt nóit vớit Đàmt Mặct vềt chuyệnt nàyt mộtt chútt nhưngt vẫnt khôngt tìmt được.

Côt phátt hiệnt chỉt cầnt quant sátt Đàmt Mặct thậtt kỹt thìt vẫnt cót thểt nhìnt rat đượct rốtt cuộct anht nóit thậtt hayt nóit dối.t Hoặct làt nói,t dựat vàot sựt hiểut biếtt củat Kiềut Lamt đốit vớit Đàmt Mặc,t đạit kháit côt cót thểt đoánt đượct suyt nghĩt chânt thậtt hơnt củat anh.

Saut khit cùngt Đàmt Mặct trảit quat cuốit tuần,t Kiềut Lamt khôngt tìmt đượct cơt hộit nàot cả.t Cũngt bởit vìt hait ngàyt đót Đàmt Mặct rấtt chânt thực,t rấtt vuit vẻ.t Kiềut Lamt liếct mắtt làt cót thểt nhìnt ra.

Đàmt Mặct bịt giọngt điệut độtt ngộtt trởt nênt nghiêmt túct củat Kiềut Lamt làmt chot giậtt mình.t Anht ngẩngt đầut lênt mộtt cácht vôt thức,t đốit diệnt vớit ánht mắtt củat cô.t Kiềut Lamt nhìnt thẳngt vàt mắtt Đàmt Mặc,t khôngt chot phépt anht nét tránh.

“Phảnt ứngt này,t emt khôngt thích.”

Đàmt Mặct khẽt giậtt mình.

Ánht mắtt khôngt kiểmt soátt đượct màt rốit loạn.

Khôngt ait biếtt đượct rằngt anht sợt Kiềut Lamt nóit rat bat chữt emt khôngt thícht nàyt đếnt baot nhiêu.

Kiềut Lamt thấyt đượct sựt mịtt mờt vàt hốtt hoảngt trongt mắtt Đàmt Mặc.t Côt khôngt khỏit đaut lòngt nhưngt rồit vẫnt nóit tiếp:t “Biếtt tạit saot không?t Khôngt chot cúit đầu.t Nhìnt em.”

Ánht mắtt muốnt nhìnt đit chỗt kháct củat Đàmt Mặct runt lênt rồit lạit tậpt trungt vàot KIềut Lamt mộtt lầnt nữa.t Giọngt nóit củat anht nhỏt đi.

“Khôngt biết.”

Kiềut Lamt thởt dài,t giọngt nóit dịut dàngt hẳn.t Côt nói,t thoángt chútt tổnt thương:t “Bởit vìt phảnt ứngt nàyt khiếnt chot emt khôngt cảmt nhậnt đượct sựt vuit vẻt củat anh,t khiếnt emt cảmt thấyt rằngt anht khôngt quant tâmt emt nhiềut nhưt thế.

“Khôngt có.”t Lầnt nàyt Đàmt Mặct trảt lờit rấtt nhanh.t Mộtt vàit câut trảt lờit cănt bảnt chẳngt cầnt phảit suyt nghĩ.t “Anht chỉt quant tâmt emt thôi.”

“Vậyt tạit saot phảit bìnht thảnt nhưt thế,t đểt emt đi?”t Kiềut Lamt nói.t “Nếut emt làt anh,t anht muốnt đếnt mộtt chỗ,t ởt đót toànt làt nhữngt ngườit xat lạt màt emt khôngt quent biết,t cònt cót rấtt nhiềut côt gáit cảmt thấyt rằngt anht rấtt đẹpt trai,t chắct chắnt emt sẽt khôngt vui.”

Không…t khôngt vuit sao?t Đàmt Mặct nhìnt côt mộtt cácht kinht ngạc:t “Tạit sao…”

“Bởit vìt emt thícht anh.t Thícht làt rấtt bát đạot vàt vôt lý.t Emt khôngt thícht nhữngt côt gáit kháct nhìnt anh,t khôngt thícht anht ởt bênt ngườit khác,t chiếmt dụngt thờit giant củat emt cùngt anh,t khôngt thícht cót ngườit lént nhìnt anh,t thícht anht ởt nơit màt emt khôngt biết,t nênt chắct chắnt emt khôngt muốnt đểt anht đi.t Nhưngt nếut nhấtt địnht phảit đi,t ngẫmt lại,t emt sẽt hỏit anht mấyt giờt kếtt thúc,t saut khit anht trởt vềt emt sẽt hỏit cót nhữngt côt gáit kháct thícht anht hayt không.t Tómt lạit emt muốnt hỏit vàit câut đểt mìnht yênt tâmt hơnt mộtt chút,t dùt saot thìt bạnt trait củat emt cũngt đẹpt trait vàt ưut tút nhưt vậy.”

Đàmt Mặct imt lặngt nhìnt cô,t khôngt nóit gì.

Kiềut Lamt tiếpt tụct nóit nhưt thểt khôngt hềt biếtt gìt cả.

“Nếut nhưt emt làt anh,t emt cót thểt nhưt thế.t Emt thícht anht mà,t vậyt nênt emt muốnt biểut đạtt ra,t emt muốnt anht biếtt rằngt emt rấtt đểt ý.t Tỉnht táot màt nóit thìt emt khôngt làmt được,t trừt khit emt khôngt quant tâmt hoặct làt emt muốnt giấut đit suyt nghĩt củat mìnht vờt nhưt khôngt quant tâm,t thết nhưngt nếut yêut nhaut thìt nênt thẳngt thắnt thànht khẩnt vớit nhau,t khôngt nênt giấut giếmt cũngt nhưt lừat gạt.t Vậyt nênt Mặct Mặc,t phảnt ứngt nàyt củat anh,t làt anht khôngt quant tâmt emt hayt làt anht đangt giấut giếmt suyt nghĩt củat mìnht vờt nhưt khôngt đểt ý?”

Đôit mắtt đent nhánht kiat cứt nhìnt anht nhưt thế.t Đàmt Mặct chộtt dạt khôngt dámt đốit mặtt vớit côt nhưt vậy,t nhưngt hếtt lầnt nàyt đếnt lầnt khác,t Kiềut Lamt khôngt chot phépt anht dờit ánht mắtt đi.

Làt vìt khôngt quant tâmt hayt làt muốnt giấut giếmt suyt nghĩt giảt vờt nhưt khôngt đểt ý?

Đàmt Mặct cảmt thấyt toànt thânt lạnht lẽo,t hait tayt cứngt đờ.

Nếut lúct nàyt vẫnt khôngt rõt dụngt ýt củat Kiềut Lam,t Đàmt Mặct cũngt khôngt thểt thit vàot trườngt nàyt rồi.

Kiềut Lamt nóit nhiềut nhưt vậy,t thậtt rat cuốit cùngt chỉt muốnt hỏit anht rằng,t anht giấut giếmt suyt nghĩt củat mình,t lừat gạtt em,t rốtt cuộct làt vìt cáit gì.

Côt phátt hiệnt rat anht nóit dối,t phátt hiệnt anht lừat cô.

Côt nóit ngườit yêut nhaut khôngt nênt lừat dối,t nhưngt anht đãt gạtt cô.

Kiềut Lamt thấtt vọngt vềt anh.

Nháyt mắtt từt ‘thấtt vọng’t nàyt hiệnt lênt trongt lòng,t Đàmt Mặct cảmt thấyt tráit timt mìnht đaut quặn.

Saut khit thấtt vọngt thìt sẽt nhưt thết nào?t Sẽt dầnt dầnt trởt thànht khôngt thích.t Saut khit khôngt cònt thícht thìt sao?t Chiat tayt ư?t Rờit đi?t Khôngt baot giờt gặpt lại?

Đàmt Mặct cảmt thấyt máut toànt thânt đãt nguội,t ngâyt ngườit ngồit ởt chỗt đót khôngt nhúct nhích.t Mộtt lúct lâut sau,t anht nói,t dườngt nhưt khôngt cót chútt ýt thứct nào.

“Anht khôngt hềt thờt ơ.”t Anht chỉt đểt ýt đếnt emt thôi.

“Vậyt tạit saot lạit muốnt gạtt em?”

“Anht nghĩt làt emt sẽt thícht nhưt thế…”

Thícht anht khôngt ícht kỷ,t thícht anht khôngt phiềnt phức,t thícht anht rộngt lượng.

Nghĩt là?t Nhưt thế?

Kiềut Lamt nhìnt dángt vẻt nàyt củat anh,t côt rấtt đaut lòng,t chỉt muốnt ômt anht màt xoat nắn,t nhưngt rốtt cuộct vẫnt nhịnt được.

“Vẫnt làt chủt đềt vừat rồi,t nếut anht đit thamt giat câut lạct bộ,t emt bìnht thảnt nóit mộtt câut “Đit đi”,t anht sẽt thícht à?”

“…t Không.”

“Vậyt tạit saot anht lạit nghĩt rằngt emt sẽt thích?”t Cót đôit lúct Kiềut Lamt cũngt khôngt hiểut được,t mặct dùt côt biếtt rõt rằngt Đàmt Mặct làt vìt cô,t nhưngt tạit saot anht lạit cảmt thấyt rằngt côt sẽt thícht phảnt ứngt nhưt thết chứ.t “Đàmt Mặc,t emt cũngt khôngt thích.”

Lầnt nàyt Kiềut Lamt trựct tiếpt gọit làt Đàmt Mặc.

Hơnt nữat lạit làt mộtt lầnt khôngt thích.t

Tráit timt anht dườngt nhưt lạit bịt đâmt mộtt dao.

“Khôngt giống.”t Đàmt Mặct nói.t Saut khit nóit xong,t anht imt lặngt mộtt lúct lâut rồit mớit tiếpt lời.t “Anht vàt em,t khôngt giốngt nhau.”

Cót lẽt làt quát tuyệtt vọng,t trongt phútt chốct Đàmt Mặct thậmt chít đãt nghĩt đếnt tìnht huốngt khôngt thểt chấpt nhậnt nhất.t Mộtt vàit lờit chưat baot giờt dámt nóit trướct mặtt Kiềut Lam,t giờt phútt nàyt nhưt thểt vòt đãt mẻt khôngt sợt rơi,t anht nóit ra:t “Anht khôngt phảit làt mộtt ngườit bìnht thường.t Anht khôngt hiểut nhữngt gìt ngườit kháct nói.t Anht cót tínht chiếmt hữut mạnh,t cốt chấp,t cựct đoan,t thậmt chít cònt cót chứngt vọngt tưởng.t Tạit saot lạit muốnt gạtt emt ư?t Bởit vìt anht khôngt dámt đểt chot anht biếtt thậtt rat anht đangt suyt nghĩt điềut gì.t Anht khôngt muốnt emt đi,t nếut emt khôngt đồngt ýt vậyt thìt bắtt emt về,t emt nóit gìt cũngt vôt ích.t Anht khôngt muốnt emt cót bạnt bè,t cót ngườit thân,t khôngt muốnt emt nhìnt bấtt cứt ngườit nàot kháct ngoạit trừt anht rat cả…”

“Vậyt thìt cứt làmt nhưt vậyt đi.”

Tấtt cảt lờit nóit củat Đàmt Mặct đềut dừngt lạit vìt câut nàyt củat Kiềut Lam.

Nhưt thểt chưat kịpt phảnt ứng,t thậtt lâut saut anht mớit nói:t “Cáit gìt cơ…”

“Emt nóit anht muốnt làmt thìt làmt đi.”t Kiềut Lamt nhìnt Đàmt Mặc,t vẻt mặtt khôngt phảit nóit đùa.t “Emt cót nóit vớit anht chưa,t rằngt emt bắtt đầut thícht anht từt khit nào?”

Đàmt Mặct thoángt chốct giậtt mình:t “Chưa.”

“Lầnt đót anht hỏit emt nếut anht khôngt thểt đứngt dậyt đượct thìt phảit làmt sao.”t Kiềut Lamt nói.t “Anht hỏit emt phảit làmt sao,t emt nóit emt sẽt chămt sóct anht cảt mộtt đời,t lúct đót emt ýt thứct đượct rằngt emt thícht anh.”

Ngónt tayt củat Đàmt Mặct runt rẩy,t hóat rat là…t sớmt nhưt vậyt sao…

Anht vẫnt luônt tưởngt rằngt làt từt saut khit mìnht đứngt lênt được.

“Emt nhớt lúct vừat quent anh,t emt luônt nóit chuyệnt vớit anht nhưngt anht đềut phớtt lờ,t khit đót anht khót gầnt hơnt bâyt giờt nhiều.t Anht luônt cảmt thấyt ngườit kháct muốnt hạit mình,t vừat cót chuyệnt khôngt nhưt ýt thìt muốnt tựt sát,t âmt ut đầyt tửt khít khôngt cót chútt sứct sốngt nào,t sot vớit bâyt giờt thìt càngt khôngt hiểut nhữngt gìt ngườit kháct nói,t hoànt toànt đit theot ýt mình,t khôngt cót lýt chútt nàot cả,t thậmt chít cònt khôngt đứngt dậyt nổi.”

Nhữngt lờit nàyt củat Kiềut Lamt nóit khôngt hềt lưut tình.t Đàmt Mặct nghet xongt thậmt chít khôngt biếtt phảit đốit mặtt vớit côt rat saot cả.t Anht kémt cỏit nhưt vậy,t khôngt biếtt tốtt xấut nhưt vậy.

“Nhưngt màt emt vẫnt thícht anh.”t Giọngt Kiềut Lamt dịut dàngt hẳnt đi.t Côt đưat tayt quat bàn,t chạmt vàot khuônt mặtt Đàmt Mặc:t “Anht biếtt emt thícht anht nhiềut thết nàot không?t Nhấtt địnht làt anht khôngt biết.t Chắct chắnt anht vẫnt khôngt biếtt mìnht cót ýt nghĩat thết nàot đốit vớit em.”

“…t Gìt cơ?”t Đàmt Mặct biếnt thànht mộtt tênt ngốct khôngt biếtt nóit chuyện.

“Emt trưởngt thànht trongt mộtt giat đìnht hệtt nhưt mộtt bãit bùnt nát,t tốit tămt khôngt ánht mặtt trời,t khôngt cót cácht nàot lùit bướct nhưngt cũngt chẳngt thểt nhìnt thấyt phíat trước.t Anht làt ánht sáng,t ánht sángt đưat emt rat khỏit bóngt tối,t làt sựt cứut rỗit củat em.t Anht luônt sợt emt sẽt rờit bỏt anh,t saot lạit nhưt thế?t Anht làt ánht sángt củat emt cơt mà,t chot dùt câyt xươngt rồngt cảnht khôngt cầnt nướct nhưngt cũngt sẽt chếtt khit thiếut ánht sángt màt thôi.”

Đàmt Mặct khôngt biếtt cảmt giáct saut khit chếtt làt gì,t anht chỉt biếtt cảmt giáct sốngt sótt saut tait nạnt rat sao.

Giốngt nhưt ngayt lúct nàyt vậy.

Đàmt Mặct cảmt thấyt mìnht đãt đit vòngt quat địat ngụct rồit bỗngt bịt Kiềut Lamt kéot lại,t đồngt thờit dẫnt anht lênt thiênt đường.

Ngườit nhưt anh,t làmt saot cót thểt làt ánht sáng,t làt sựt cứut rỗit cơt chứ?t Kiềut Lamt mớit làt ánht sángt vàt sựt cứut rỗit màt anht đuổit theo.t Thậmt chít anht cònt cảmt thấyt hait chữt nàyt đặtt trênt ngườit mìnht chínht làt sỉt nhụct chúng.

Nhưngt Kiềut Lamt lạit nghiêmt túct nhìnt anh,t nóit chot anht biếtt đâyt khôngt phảit làt nóit dối,t màt làt thật.

“Tínht chiếmt hữut mạnh,t cốt chấpt vềt tìnht cảm,t cựct đoan,t đâyt khôngt phảit làt triệut chứngt củat bệnht Aspergert màt làt triệut chứngt củat tìnht yêu.t Khôngt chỉt anht cót màt emt cũngt có.t Lúct đầut emt nóit vớit anht nhữngt lờit kiat khôngt chỉt làt muốnt cốt ýt dẫnt dắtt anht màt cònt làt nhữngt suyt nghĩt chânt thậtt củat em.t Emt hit vọngt rằngt anht sẽt nóit rat suyt nghĩt thậtt sựt củat mìnht khit emt nóit muốnt đit đếnt chỗt khác,t thayt vìt nhữngt gìt anht nghĩt emt sẽt thích.t Emt đãt nhìnt thấyt khíat cạnht chânt thậtt nhấtt củat anh,t cũngt bởit vìt dángt vẻt chânt thậtt nhấtt nàyt củat anht màt emt mớit thícht anht khôngt thuốct chữa.t Emt thícht anht chỉt vìt đót làt anht màt thôi.t Nếut anht ngụyt trangt mìnht thànht mộtt cont ngườit khác,t vậyt thìt khôngt phảit làt dángt vẻt màt emt thícht nữa.”

“Anht muốnt tiếpt tụct nhưt vậy,t biếnt mìnht thànht mộtt cont ngườit lạt lẫmt khiếnt emt dầnt dầnt khôngt thícht sao?”

“Không.”t Đàmt Mặct lắct đầut khôngt chútt nghĩt ngợi.

Mỗit mộtt nỗt lựct thậtt lòngt trongt tìnht yêu,t khôngt ait làt khôngt tựt tit cả.

Tựt tit vìt đốit phương,t cốt gắngt trởt thànht dángt vẻt đốit phươngt thícht màt vứtt bỏt bảnt thân.

Nhưngt Đàmt Mặct chưat baot giờt nghĩt đến,t dángt vẻt màt anht chot rằngt Kiềut Lamt thích,t cănt bảnt chínht làt sai.

Nóit chung,t Kiềut Lamt vẫnt thấtt vọngt vềt anh.

Bởit vìt ngayt cảt bảnt thânt anht cũngt rấtt thấtt vọngt vớit mình.

Đàmt Mặct muốnt hỏit nhưngt lạit cót chútt khôngt dám.t Kiềut Lamt thấyt đượct anht muốnt nóit lạit thôi,t côt hỏit anht muốnt nóit gì,t xongt rồit lạit nhanht chóngt bảo:t “Khôngt chot phépt nóit dốit em!”

“Cót phảit làt em…”t Đàmt Mặct nóit mộtt cácht rấtt khót nhọc.t “Rấtt thấtt vọngt vớit anht không?”

Kiềut Lamt mỉmt cười:t “Chuyệnt nàyt thậtt sựt khôngt có.t Lúct đót emt cót hơit buồnt vàt tứct giận,t giậnt emt chứt khôngt phảit anh,t nhưngt khôngt hềt cót thấtt vọng.”

“Tạit sao?”

“Bởit vìt emt khôngt nỡ.”

Mắtt Đàmt Mặct cayt cay,t anht bỗngt muốnt cứt nhưt vậyt ômt côt vàot trongt ngực,t nhưngt cuốit cùngt lạit đèt xuống:t “…t Anht hỏit tạit saot lạit giậnt chínht mình.”

“Vìt emt bănt khoănt khôngt biếtt cót phảit làt dot mìnht hayt không,t bởit vìt trongt tiềmt thứct emt muốnt anht chungt sốngt hòat hợpt vớit mọit ngườit nênt anht mớit làmt nhưt vậy.t Mặct Mặc,t rấtt xint lỗi,t làt emt lừat dốit anh,t saut nàyt anht cứt đit theot tráit timt mìnht đượct không,t muốnt làmt gìt thìt làm,t đừngt lot lắngt quá.”

Khót khănt lắmt Đàmt Mặct mớit tỉnht táot lại,t nhưngt nghet xongt câut này,t anht lạit choángt váng.

Mộtt látt sau,t anht mớit nói:t “Anht cót thểt làmt bấtt cứt điềut gìt mìnht muốnt sao?”

Hỏit mộtt đằng,t Kiềut Lamt trảt lờit mộtt nẻo:t “Anht vừat mớit nóit nếut emt muốnt đếnt câut lạct bộ,t anht muốnt làmt gì?”

“Khôngt muốnt emt đi,t nếut emt khôngt đồngt ýt vậyt thìt sẽt bắtt emt về,t emt cót nóit gìt cũngt vôt ích.t Anht khôngt muốnt emt cót bạnt bè,t cót ngườit thân,t khôngt muốnt emt nhìnt bấtt kỳt ngườit nàot kháct ngoàit anh…”t Đàmt Mặct khôt khant trảt lờit nhưt mộtt cáit máyt nhại.

“Đúng,t cáit này.”t Kiềut Lamt ănt xong,t dùngt khănt ướtt laut tay.t “Khôngt muốnt emt đi,t điềut nàyt cót thể,t nhưngt vết saut thìt khôngt được.”

“Emt nóit anht cứt làmt nhữngt gìt mìnht muốn…”

“Làmt nhữngt gìt mìnht muốnt làt đểt anht đừngt cót giấut giếm,t nhưngt emt sẽt nóit chot anht biếtt anht cót thểt làmt gìt vàt khôngt thểt làmt gì.t Bọnt mìnht làt ngườit yêu,t cót thểt khait thôngt vàt thươngt lượngt nhưngt khôngt thểt cót lừat dối.t Thayt vìt đoánt mòt emt thícht cáit gì,t khôngt thícht cáit gì,t tạit saot chínht anht khôngt hỏit thẳngt emt xemt emt cót thícht hayt không?t Emt rấtt sẵnt lòngt nóit chot anht biết.”

Khait thôngt mớit làt cácht giảit quyếtt tốtt nhất,t chỉt cầnt trongt lòngt hait ngườit cót đốit phương,t khôngt cót chuyệnt gìt làt khôngt thểt khait thôngt rõt ràngt cả.

Cót lẽt làt câut nàyt hơit khót hiểut đốit vớit Đàmt Mặc.t Anht cúit đầut suyt nghĩt mộtt lúct lâu,t cuốit cùngt cũngt hiểut rõt ràng,t nhưt thểt hạt quyếtt tâm,t rốtt cuộct anht muốnt thửt mộtt cácht giaot tiếpt mới.

“Vậyt chiềut nayt anht khôngt muốnt emt đếnt câut lạct bộ.”

“Ừm.”

“Vậy…”t Đàmt Mặct dừngt mộtt chútt rồit nói.t “Vậyt emt cót thểt khôngt đit không?”

“Khôngt thể.”

Đàmt Mặc:t “…t Tạit sao?”

“Bởit vìt đâyt làt hìnht phạtt dànht chot anht vìt đãt nóit dốit emt lâut nhưt vậy.”t Kiềut Lamt đứngt lên,t bópt mặtt Đàmt Mặct mộtt chút.t “Lúct trướct hỏit ýt kiếnt anht cót muốnt emt thamt giat câut lạct bột Tâmt lýt hayt không,t hếtt lầnt nàyt đếnt lầnt kháct anht mạnht miệngt nóit emt muốnt đit thìt đi,t bâyt giờt cót hốit hậnt không?”

Vait Đàmt Mặct rũt xuống.

Bâyt giờt nhớt lại.

Anht thậtt sựt rấtt hốit hận.