Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 33: Solo nói cho mi ai mới là ba ba(7)



Editor: Gấu Lam

Đóa bạch liên Tạ Nhất Hàng này có ác ý đối với Nghê Phi hay không Nhiếp Gia không biết, nhưng Sư Duyên nhất định có. Hắn chán ghét và có thành kiến với Nghê Phi đều là do hình tượng nỗ lực thiện lương của Tạ Nhất Hàng phụ trợ tích lũy dần dần, nhưng hiện tại Nhiếp Gia điên đảo nhận tri của Sư Duyên, hoàn toàn nghịch chuyển ấn tượng của Sư Duyên đối với Nghê Phi.

Cái hắn cho là nỗ lực kỳ thật là vụng về, hắn cho là đơn thuần kỳ thật là vô tri, hắn cho là người vắt kiệt ước mơ của hắn là Nghê Phi, người hắn vẫn luôn chán ghét, Nhiếp Gia thật ra muốn xem Sư Duyên về sau sẽ đối mặt Tạ Nhất Hàng như thế nào, nhưng mất đi Sư Duyên che chở,Tạ Nhất Hàng ở trong bể nhuộm giải trí đến tột cùng bước đi như thế nào. Liệu hắn có phải là đóa sen trắng không nhiễm bùn nhơ hay không, rửa mắt mong chờ thôi.

Đương nhiên, nếu dưới loại tình huống này Sư Duyên vẫn còn si tâm với Tạ Nhất Hàng, vậy Nhiếp Gia thật sự không còn lời nào để nói, cho dù hắn là em trai Sư Tư cũng chỉ có thể diệt trừ thôi.

Trở lại nhà của mình Nhiếp Gia đi vào phòng tắm tắm rửa, gọi điện thoại cho Sư Tư, rồi cứ thế hôn hôn trầm trầm(?) ngủ mất.

(?): trạng thái mê

Sáng hôm sau Nhiếp Gia chạy tới phòng thu để tập dợt, Sư Duyên không có tới, mặt khác thành viên của ba nhóm khác đã đến đông đủ, nhóm D là nhóm cuối cùng tới, thành viên tách ra không đi chung không nói còn có thành viên đến giờ vẫn chưa tới.

Nhiếp Gia tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng không giống trước kia chỉ vì ngủ không ngon hoặc là thân thể không thoải mái thì tâm tình sẽ cực kém, có lẽ là bởi vì nghĩ đến kết thúc buổi quay hôm nay là có thể nhìn thấy Sư Tư, Nhiếp Gia tuy rằng buồn ngủ nhưng trong lòng lại rất sung sướng. Cậu tới trường quay rồi trực tiếp đeo kính râm ngủ gà ngủ gật trong phòng, chuyện gì cũng chẳng quan tâm, phảng phất là một ca sĩ solo, không hề có bất luận quan hệ gì với nhóm nhạc.

"Thầy Nghê Phi, có thể xin ngài ký cái tên không?" Một thanh âm nam tính rất nhỏ ở bên người vang lên, Nhiếp Gia mặt vô biểu tình kéo kính râm xuống, thấy khuôn mặt trắng nõn của một cậu bé đang chờ mong nhìn cậu.

Đây là Ace của nhóm nam đã loại Sư Duyên bọn họ, gọi là Văn Ngọc, là người mới mới xuất đạo hơn một năm. Cậu nhóc nhìn Nhiếp Gia có chút thật cẩn thận thấp thỏm, ở bên ngoài vẫn luôn đồn đãi Nghê Phi tính cách không tốt, dù là tiểu thiên sứ thiên lương ấm áp như Tạ Nhất Hàng cũng có thể giống xuống tay khi dễ, càng đừng nói đối với người ngoài.

Văn Ngọc bởi vì đã bị ảnh hưởng âm nhạc của Nghê Phi mới bước vào giới âm nhạc, tuy rằng trong cùng một vòng, nhưng hai người một trên trời một dưới đất, Văn Ngọc trăm triệu không nghĩ tới có thể ở trong chương trình này nhìn thấy thần tượng của mình, vừa rồi nhất thời xúc động, không màng tổ viên khuyên can liền xông lên muốn ký tên.

Nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt băng liệt của thần tượng, Văn Ngọc lập tức hối hận.

Nhưn Nhiếp Gia chỉ là mặt vô biểu tình nhìn Văn Ngọc vài giây, đột nhiên câu môi cười, hào phóng tiếp nhận bút trong tay Văn Ngọc ký một hàng chữ.

Văn Ngọc choáng váng mà trở lại nhóm của mình, cúi đầu vừa nhìn, trên quyển vở căn bản không có chữ ký của thần tượng, mà là một hàng chữ tiêu sái: Mấy đứa rất lợi hại, sau này tiếp tục cố lên.

Năm thành viên khác của Box thiếu chút nữa bởi vì những lời này mà khóc.

Bọn họ chỉ là người mới mới xuất đạo hơn một năm, ở kỳ trước đào thải trụ cột giới âm nhạc nhóm D, dù rằng việc này làm cho bọn họ trong nháy mắt đại bạo, nhưng người mắng bọn họ càng nhiều hơn, tựa hồ bọn họ phạm vào tội nghiệt không thể tha thứ, thậm chí có người còn nói chương trình xin nhóm D Đoàn làm như thế để tạo hiệu quả tiết mục, ở vòng bán kết bị đào thải đều là kế hoạch, lót đường cho người mới, công ty của Box lợi dụng DDD, ghê tởm cực kỳ, cả đời anti Box!

Đủ loại phỏng đoán tràn ngập ác ý đối với năm đứa trẻ vừa mới xuất đạo không lâu mà nói, đả kích lớn hơn vui sướng, bọn họ thậm chí đã hối hận khi thắng trận đấu.

Thế mà lúc này lại được thần tượng thừa nhận cùng cổ vũ, không thể nghi ngờ làm cho bọn họ cảm động không thôi lại lần nữa tràn ngập dũng khí chiến đấu.

"Thật là khoe mẽ, không nghĩ tới các cậu còn là fan của DDD? Vậy mà trước đó còn để người ta bị loại nhỉ." Phía sau vang lên một tiếng trào phúng.

Mấy đứa nhóc quay đầu lại, phát hiện là đội trưởng của Galaxy Vu Tĩnh Vi, hắn đang nhàn nhàn gảy đàn ghi-ta của mình, mắt lạnh đảo qua.

Vị này trên danh nghĩa cũng đã từng là tiền bối của Nghê Phi, Văn Ngọc cùng các đội viên không dám nói gì, ánh mắt lại rất khó chịu.

Vu Tĩnh Vi căn bản không tính toán để ý đến bọn họ, chỉ là đi ngang qua, nghe được bọn họ đang nghị luận về Nghê Phi tức khắc tâm sinh phiền chán, không nhịn xuống dỗi một câu.

Lúc này biên đạo kêu hắn, Vu Tĩnh Vi liền cầm đàn ghi-ta hội hợp cùng với đội viên của mình, hắn từ trên sân khấu thượng lạnh lùng liếc nhìn Nghê Phi ngủ gà ngủ gật trong khán phòng, hận đến hàm răng có hơi ngứa.

Vu Tĩnh Vi cùng Nghê Phi đều là loại hình ca sĩ sáng tác, Galaxy thành lập 6 năm trước, khi đó vẫn chưa có DDD càng không có Nghê Phi. Vu Tĩnh Vi làm ca sĩ sáng tác ngoại hình lại đẹp, nhân khí vẫn luôn cao nhất, thời ấy lúc DDD mới xuất đạo lực ảnh hưởng còn chả sờ được vào cái đuôi của Galaxy. Hắn cùng toàn bộ đoàn đội tiền đồ sáng lạn, khi ngọn lửa sắp bùng lên lần nữa liên tục 2 năm, không nghĩ tới nửa đường lòi ra một Nghê Phi.

Cậu ta xuất hiện khiến DDD sinh sôi xẻo hơn phân nửa thị trường, như thế đã bóp chặt tinh đồ lộng lẫy của Galaxy, Galaxy gặp phải khủng hoảng trước giờ chưa từng có. Cho dù hiện tại Galaxy bằng vào nỗ lực của mình được công nhận là nhóm nam hạng 1, nhưng vĩnh viễn ở trên đó vẫn tồn tại DDD.

Vu Tĩnh Vi hắn vĩnh viễn bị Nghê Phi đè đầu.

Hơn nữa lần này chiến trong chương trình, sau khi DDD đào thải thì Galaxy có khả năng đoạt giải quán quân nhất, đây là cơ hội bọn họ chờ mong đã lâu để rửa mối nhục xưa, ai có thể nghĩ đến, nửa đường cái tên Nghê Phi vốn không lên tống nghệ bỗng nhiên về nhóm!

Tên Nghê Phi này quả thực là chuyên môn tới đối nghịch với bọn họ mà!

"Nghê Phi, cậu có thể liên hệ Sư Duyên không?" Cách đó không xa Thần Thiên bỗng nhiên hô.

"Không biết." Nhiếp Gia uể oải ỉu xìu mở to mắt, đang đứng dậy chuẩn bị đến chỗ Thần Thiên cùng Tạ Nhất Hàng nghe biên đạo an bài chi tiết, bỗng dưng tiếp xúc tầm mắt mạo phạm của Vu Tĩnh Vi, đối phương lập tức giống như con sói bị chọc giận lộ ra ý đồ công kích hung ác. Nhiếp Gia hừ ra nửa thanh âm cười lạnh, căn bản không để ý tới hắn, đi thẳng luôn.

Vu Tĩnh Vi cũng về nhóm của mình, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không tôi lại gọi lần nữa." Tạ Nhất Hàng nói sẽ gọi cho Sư Duyên, Sư Duyên vẫn luôn không tới, cũng không báo với bất luận kẻ nào, hắn gọi năm sáu cú điện thoại Sư Duyên vẫn không nghe, nhưng tiếng chuông lần này mới vừa vang lên không đến hai giây liền biến thành thanh âm đô đô đô, hiển nhiên là bị cắt đứt.

Tạ Nhất Hàng ngây ngẩn cả người, Sư Duyên chưa bao giờ cúp điện thoại hắn......

Tạ Nhất Hàng không lập tức kết thúc trò chuyện, mà là đợi mười mấy giây mới khó khăn thu hồi di động, nhỏ giọng nói: "Sư Duyên không nhận."

"Cậu ta làm gì thế!" Thần Thiên bực bội đá cái loa bên cạnh. Diễn tập không tới không nói, nhưng không lâu sau đó sẽ quay rồi, nhiều lắm là thời gian một bữa cơm thôi.

"Tôi hỏi một chút." Nhiếp Gia lười biếng móc di động ra gọi cho Sư Duyên, chờ vài giây, Sư Duyên đã nhận cuộc gọi.

Đầu kia vang lên thanh âm có chút khô khốc, ngữ khí cũng không giống như trước kia gay gắt với Nghê Phi, "Chuyện gì?"

"Diễn tập." Nhiếp Gia cùng Phòng Phòng xé que kẹo ngậm ở trong miệng, thấy gương mặt Tạ Nhất Hàng nháy mắt tái nhợt, cậu khiêu khích mà cười cười.

Tạ Nhất Hàng khó khăn quay đầu đi, hô hấp có chút dồn dập.

"Tôi đã biết, lập tức qua đây." Sư Duyên nói.

Nhiếp Gia không chờ hắn nói xong đã tắt điện thoại, nhàn nhạt nói: "Cậu ta hẳn rất nhanh sẽ đến."

Sư Duyên tắt điện thoại sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng cửa Sư Tư, trực tiếp đẩy cửa phòng họp, không chút nào để bụng hội nghị đang tiến hành, nói với Sư Tư: "Anh, em có việc, đi trước đây."

Hội nghị cũng vừa vặn kết thúc, Sư Tư nhàn nhạt phất tay phân công cho lãnh đạo công ty, trong ánh mắt cũng không trách cứ mà nhìn người em trai luôn luôn tùy hứng của hắn, "Gấp cái gì? Đợi cả một buổi sáng, thêm hai phút cũng không thể đợi?"

Sư Duyên đi vào nằm trên ghế, "Anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì? Rõ ràng là anh tìm em, kết quả mỗi lần lại đây anh đều mở họp."

Ánh mắt Sư Tư thâm sâu nhìn nhìn Sư Duyên, hai tay hắn chống trước mắt, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, "Lần trước em nói, thích một đứa nhóc trong nhóm các em, ai?"

Sư Duyên sửng sốt, trên mặt biểu tình như bị đánh một quyền.

"Cậu ấy tên Tạ......" Cái tên ngập ngừng ở môi Sư Duyên một lát, cuối cùng lại bị hắn nuốt trở lại, Sư Duyên chán chết cầm lấy văn kiện trên bàn quạt gió, thất thần nói: "Không ai."

Hắn trước kia rất muốn giới thiệu Tạ Nhất Hàng cho anh hắn, hắn tựa như bị bỏ bùa rất si mê Tạ Nhất Hàng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn đến tột cùng thích Tạ Nhất Hàng chỗ nào? Cậu ấy thực nỗ lực, nhưng ở trong vòng này có ai lười biếng? Nghê Phi so với cậu ấy nỗ lực một trăm lần, cho dù là Thần Thiên cũng trả giá nhiều hơn Tạ Nhất Hàng...... Hắn trước kia đến tột cùng là nghĩ như thế nào?

Hắn thậm chí nói những lời khó nghe với Nghê Phi, tính tình Nghê Phi không tốt, nhưng kỳ thật Nghê Phi đã từng thương tổn ai sao? Câu khó nghe nhất với Tạ Nhất Hàng cũng chỉ là một câu "Con chồng trước" thôi. Nghê Phi đang nói sự thật, vì cái gì hắn lại cảm thấy Nghê Phi ác độc?

"Tạ Nhất Hàng?" Sư Tư nghe thấy hắn nói một cái họ, mi dàu hơi nhướng.

"Không phải, anh đừng đoán mò!" Sư Duyên không chút do dự liền phủ nhận.

Trên mặt Sư Duyên mang theo xấu hổ ửng hồng, Sư Tư lại cho rằng hắn thẹn thùng, cổ lệ khí ẩn ẩn trong lòng cũng tiêu tán theo. Nếu hôm nay hắn nghe được đáp án hắn không muốn nghe nhất, cho dù đối phương là em trai ruột Sư Tư cũng không dám bảo đảm hắn sẽ làm ra chuyện gì.

"Hôm nay em quay chương trình gì đó đúng không? Anh đi cùng em." Sư Tư nói.

Sư Duyên thất thần, tự động đưa nạng cho anh trai.

Tới trường quay Sư Tư cũng không đi cửa trước, mà đi cửa nhỏ, liếc mắt một cái đã thấy thanh niên tuấn mỹ một thân màu đen dựa vào sân khấu cùng đồng đội nói chuyện. Biểu tình của cậu cũng không nghiêm túc, nhưng lại khiến người khác cảm thấy khí thế áp người, cùng bộ dáng ngọt mềm khi ở bên mình một trời một vực.

Sủng ái trong mắt Sư Tư cơ hồ lan tràn, nhịn không được cười cười.

Lúc này lại nhìn thấy thanh niên bỗng nhiên nhìn về phía màn ảnh, tựa hồ xuyên qua ống kính thấy mình trong trường quay, sau đó nhanh chóng cúi đầu gõ gõ ở trên di động.

Trong túi thư ký ong ong chấn động một chút, hắn vội vàng móc di động ra đưa cho Sư Tư.

Trên màn hình hiện ra tin nhắn chưa đọc đến từ thanh niên.

【 Sao anh lại tới đây? Giữa trưa đừng đi, bồi tôi ăn cơm. 】

Giờ khắc này tim Sư Tư cơ hồ ngừng đập, trong lồng ngực phồng lên tình yêu nùng liệt lưu luyến.