Nhàn Thê Đương Gia

Chương 138: Tiểu thiếp thứ hai mươi lăm



Edit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Chi

Thất Nhàn đang có thai, Vân Lẫm tự nhiên không dám đi nhanh. Xe ngựa cũng chỉ lắc lư trên đường, mỗi khi đến một trấn nhỏ, đều xuống nghỉ ngơi, gọi Tro lão đầu kiểm tra cho Thất Nhàn một phen.

Thất Nhàn có cảm giác, thấy Vân Lẫm có chút căng thẳng quá mức rồi. Nàng cũng không phải là lần đầu tiên sinh sản, thời điểm mang thai tiểu ác ma so sánh với bây giờ kịch liệt hơn nhiều lắm a, té ngựa, trúng độc, rơi xuống vựa sâu này, đến cuối cùng không phải đều không có chuyện gì đấy sao?

Thật sự là bệnh cố chấp của Vân Lẫm lại tái phát. Chỉ sợ Thất Nhàn gặp ngộ nhỡ. Lần sinh con đó làm cho hồn hắn bay đi mấy phần. Khiến hắn khi nghe Thất Nhàn nói rằng nàng có em bé, liền kiên quyết phản đối nàng sinh con lần nữa.

Trước kia , hắn rất hi vọng mình có hậu thế, hết lần này tới lần khác cố gắng làm sao cũng không được. Hiện tại hắn cũng không hi vọng Thất Nhàn phải chịu khổ nữa, hết lần này tới khác đám con lại liên tục không ngừng xuất hiện.

Vì vậy hắn từng đề nghị với Thất Nhàn đừng sinh đứa nhỏ trong bụng này. Kết quả, Thất Nhàn trừng mắt, tức giận một canh giờ, không thèm để ý đến hắn.

Nếu đứa nhỏ này không thể không sinh, vậy hắn cũng chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị, không thể để Thất Nhàn có nửa phần nguy hiểm.

Ngày hôm đó, đoàn người chậm như rùa kia cuối cùng cũng đi tới biên cảnh Nam Vũ, qua cái trấn này có thể tới lãnh thổ Thiên Diễm.

Thất Nhàn xuống xe, muốn đi chợ dạo một chút, muốn mang một ít kỷ vật về cho Hỉ Nhi đang ở Nam Vũ.

Phụ nữ có thai là lớn nhất, đoàn người ồ ạt vây quanh Thất Nhàn đi về phía chợ.

Phố xá phồn hoa sầm uất, hơn nữa đây là chỗ giao thoa giữa biên giới của hai nước, vô cùng hưng thịnh.

Trước đây quan hệ của Nam Vũ và Thiên Diễm vốn căng thẳng, nơi này cũng là chưa từng có cảnh náo nhiệt như vậy. Nhưng mà, Nữ Đế mấy ngày trước đã cùng Thiên Diễm kết thành liên bang hữu hảo. Vì vậy, cái trấn nhỏ này trong nháy mắt liền phát triển.

Qua nhiều năm, Nam Vũ cùng Thiên Diễm cuối cùng cũng có quan hệ qua lại. Mọi người có cha mẹ cùng huynh đệ ở biên giới lúc này cuối cùng cũng có thể đoàn viên, giờ đây trấn nhỏ này được bao phủ bởi vẻ hưng phấn khác thường.

Thời điểm vào Nam Vũ, khi đó trong lòng đều có chuyện, nào có tâm tình ngắm phong cảnh. Hiện tại cũng có thể từ từ thưởng thức.

Nhóm người Thất Nhàn rảnh rỗi đi bộ trên đường phố, liên tục cảm thán người dân Nam Vũ thật nhiệt tình, không giống Bắc Hãn hùng tráng, không giống Thiên Diễm nho nhã, thật là nhiệt tình như muốn hòa tan lòng người.

Trên ngôi nhà mái vòm kia, cô gái chỉ đơn giản mặc “mã la”[1], cũng khiến Thất Nhàn nhớ đến Hawai.

[1] Chỉ quần áo rộng làm bằng vải la.Vải la là thứ tơ mỏng được dệt lại thành vải.

Ai đi ngang qua cô gái cũng nhiệt tình quá độ vứt mị nhãn, làm Thất Nhàn buồn bực không dứt.

Đảo mắt nhìn cái, giờ mới hiểu được vấn đề.

Chuyến đi này trong đội có năm người, nhưng chẳng phải có đến ba nam nhân xuất chúng sao? Thật sự là thổi gió cho bướm bay theo.

Nhưng ba nam nhân này đối với mấy cái này cũng làm như có mắt không tròng. Nam nhân mặt băng sơn co quắp nhà mình, không cần phải nói, cho tới bây giờ đối với mấy cái này cũng sẽ không có cảm giác. Lâm Duẫn Chi thật ngốc, thậm chí còn đắc ý rung đùi phê phán mấy cô gái nơi này quá mức phóng đãng. Về phần tiểu ca Nhị Tuyệt, cho tới giờ vẫn tự ình là “đoạn tụ”*, liếc cũng lười chứ đừng nói tới nhìn mấy nữ nhân kia. (*gay)

Đáng thương một đường tới nay, dẫm nát bao nhiêu trái tim của những thiếu nữ ngây thơ.

Đang lúc Thất Nhàn thưởng thức thần sắc biến hóa trên mặt các thiếu nữ, bỗng nghe một tiếng quát thô bạo truyền đến: “Tiểu nương tử, đại gia đã trả tiền, ngươi dám không cùng đi cùng đại gia sao?” Thì ra là một ác bá đứng đầu đường.

Mấy người Thất Nhàn quay đầu nhìn lại, ở góc đường cách mấy bước, có một thiếu nữ đang một đám nam tử bao vây bên trong.

Thiếu nữ phấn nhan mặc áo tơ trắng, một đôi mắt phượng đẹp đang nhòe nhòe nước mắt.Bên cạnh là một cái ghế hỏng, dưới người là một người được phủ lên. Một tấm vãn gỗ bị ném trên mặt đấy, trên bảng viết chữ “Bán mình chôn cha”. Chữ viết nhỏ, thanh tú tinh tế, có thể viết ra chữ tốt như vậy, chủ nhân cũng không phải là người tục khí.

Chỉ thấy cầm đầu đám kia là một nam nhân một thân áo trắng, tay cầm quạt giấy, mặc trang phục công tử, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy phong lưu tiêu sái, hai má khỉ thon gầy, mũi khoằm, cộng thêm đôi mắt tam giác, cả người toát lên sự hèn mọn.

Thất Nhàn đảo mắt lần nữa nhìn người bên cạnh một thân áo trắng, có so sánh mới biết cao thấp. Áo trắng này, mặc ở trên thân nam nhân nhà mình vẫn có hương vị hơn nhiều.

“Van cầu ngài, đại gia, bỏ qua cho ta đi. Tiền của ngài, ta không nhận.” Vẻ mặt thiếu nữ cầu khẩn, chỉ kém quỳ xuống.

“Ngươi bán mình chôn cất cha, bổn đại gia mua ngươi, ngươi còn không vui lòng sao?” Nam tử cầm đầu trợn mắt.

“Nhưng mà, đại gia, ta chỉ bán mình làm nô tỳ…Mặc dù ta từ nhỏ đã trôi dạt, cùng cha nương tựa vào nhau mà sống….nhưng không thể làm tiểu thiếp thứ hai mươi bốn của ngài được….” Thiếu nữ cực kỳ ủy khuất, tiếng khóc nức nở.

Một phen này khiến Thất Nhàn ngạc nhiên, quay đầu nói với hố băng : “Thích mặc áo trắng quả nhiên là người có ham mê đặc biệt, người nọ đã hai mươi bốn phòng, đã vượt qua chàng.”

Hố băng mặt bất động, mắt không có gợn sóng. Chỉ làm như không nghe thấy.

“Tiểu mỹ nhân ngươi thật không tức thời. Ngươi biết đại gia là ai không? Phụ thân đại gia chính là thành chủ thành này. Ngươi đi theo đại gia, còn không phải là được ăn ngon uống say, đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi.” Sau một phen dụ dỗ, giọng nam tử có chút ác độc. “Nếu ngươi dám phản kháng. Hừ hừ, đại gia sẽ khiến ngươi không sống được trong thành này.”

“Ồ? Con nhà giàu đây! Khó trách kiêu ngạo như vậy.” Thất Nhàn gật đầu nói bình luận, quay đầu lại nói, “Đi, không có gì hay.”

“Ơ? Thích muội, nàng kia đáng thương như vậy, chúng ta không đi giúp nàng sao?” Mỗ thư sinh ngốc lại bắt phát huy tấm lòng đồng cảm.

Khóe miệng Thất Nhàn giật giật : “Đại ca, việc không liên quan đến mình đừng quản. Huynh không biết mời Phật đến dễ tiễn Phật khó khăn sao?”

Lâm Duẫn mặt nghi ngờ, chuyện này cùng “mời Phật tiễn Phật” có liên quan gì?

“Nhưng, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể chịu ác bá khi dễ, mà chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng phải là tạo nghiệp chướng nặng nề sao?” Đầu óc ngốc tử bắt đầu khởi động, vẫn muốn làm sứ giả của cái thiệnnhư cũ.

Thất Nhàn bất đắc dĩ, chuyển hướng sang Hải Đường: “Hồ Điệp Nhi, đại ca tỷ ngu dại phiền muội hãy giáo dục thật tốt một phen.

Hải Đường cũng đang bị lời nói của thư sinh ngốc làm cho bất đắc dĩ mắt trợn trắng. Đầu ngón tay nàng kia non mịn trắng nón, như được ngâm trong sữa tươi, căn bản là dáng vẻ của một tiểu thư được hưởng thụ. Nếu như thật theo lời nàng nói, người ta xuất thân khổ cực, tay đã sớm có vết chai do dầm mưa giãi nắng.

Sơ hở rõ như vậy, ngốc tử này cũng không nhìn ra. Cả ngảy chỉ biết chi, hồ, giả, dã *, thật muốn cạy đầu gỗ này ra, thay hết phụ tùng bên trong. (*ý chỉ là anh chỉ biết đọc sách)

Thất Nhàn nhấc chân, dẫn Tiểu Ái Nhàn, dẫn đầu rời đi.

Hết lần này tới lần khác có người không muốn để nàng đi.

Chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp kia kinh hô một tiếng: “Cứu mạng a!” Liền chạy về phía bên này, vọt thẳng lên người Thất Nhàn.

Khóe miệng Thất Nhàn co quắp mấy cái, cô gái này, không thấy được bên này của nàng có một người lớn như vậy đang đứng sao?

Vân Lẫm dĩ nhiên không thể để Thất Nhàn bị đánh ngã, tiến lên trước, tụ khí phất tay một cái, liền quét cô gái kia ra. Bản thân thiếu nữ rơi xuống ở trên mặt đất.

Trong nháy mắt sau khi giật mình sững sờ, thiếu nữ ngẩng đầu la lên : “Công tử, cứu mạng.” Trong mắt đè nén mê luyến xuống thật sau.

Thất Nhàn nhìn qua đầu vai Vân Lẫm, vừa lúc nhìn thấy. Không khỏi thở dài thật sâu, họa thủy a họa thủy. Thiếu nữ này làm Đại tiểu thư không làm, chạy ở trên đường bị người ta khi dễ làm chi. Thì ra là vì nam nhân băng sơn nhà mình.

Theo phía sau là nam nhân áo trắng hèn mọn kia, rất là tức giận: “Tiểu nương tử này, lại còn dám chạy? Người đâu, bắt nàng trở về cho ta!”

Phía sau mấy tên tay sai mặt dữ tợn tiến lên.

Thiếu nữ vội vàng đứng dậy, trốn ra phía sau Thất Nhàn.

“Làm sao? Các ngươi muốn xen vào việc của người khác?” Nam nhân hèn mọn ngữ khí ác độc.

Thất Nhàn cười toét miệng : “Không có. Ngài muốn bắt, chuyện không liên quan đến chúng ta.”

Một câu nói khiến thiếu nữ khiếp sợ. Cô gái này, sao lại không có lòng đồng cảm như vậy?

Cũng làm cho Lâm Duẫn Chi trừng to mắt. Thích muội nhà hắn khi nào là người máu lạnh như vậy? Tuy nói phụ nữ có thai tâm tình không yên, hỉ nộ vô thường, nhưng mà không đến nỗi biến thành bộ dáng này chứ.

Nam nhân hèn mọn nghe vậy cười to: “Tốt, nữ tử kia không tệ. Hợp khẩu vị của bổn đại gia.” Vừa nói, dùng cái mắt tam giác đánh giá trên dưới Thất Nhàn một phen, bộ dạng mê đắm, “Tuy nói ngươi lớn lên không đẹp lắm. nhưng tính tình như thế, đại gia quyết định muốn ngươi làm thị thiếp phòng thứ hai mươi lăm.”

Khóe miệng Thất Nhàn co giật, hai mươi lăm? Mấy chữ này thật hay! Nàng quả nhiên có mệnh làm tiểu thiếp phòng hai mươi lăm!

Vân Lẫm đáy mắt nặng nề, hàn khí rét buốt.

Một nhóm người phía sau bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi, vì ác bá trước mặt này mà cầu phúc, hi vọng hắn có thể thấy mặt trời sáng mai. Làm trò trước mặt Vân Lẫm, muốn Thất Nhàn đi làm tiểu thiếp nhà hắn, thật là không muốn sống a!

Hai lão đầu thậm chí quay đi nơi khác xem phong cảnh. Nơi này, tất nhiên là một hồi hỗn loạn…….!

Ác bá kia thấy không ai lên tiếng, đi lên phía trước, định kéo Thất Nhàn đi.

Vân Lẫm thân hình chợt lóe, mấy cái tát âm thầm thăng thêm lực, đánh cho văng ra ngoài.

Nam nhân hèn mọn lập tức bay qua, hét thảm một tiếng “A”, sống mũi có vẻ cũng bị đánh gãy rồi,máu tươi chảy ồ ồ.

“Ngươi…ngươi…lại dám đánh ta…” Đụng phải ánh mắt của Vân Lẫm, lập tức rụt trở về, giơ tay về phía sau, “Các ngươi, lên ! Bắt hết bọn chúng lại!”

Tay sai kéo tay áo lên, đi về phía mấy người Vân Lẫm.

Nhưng đám ô hợp, như thế nào là đối thủ của bọn họ.

Chỉ riêng hai người Nhị Tuyệt cùng Lâm Duẫn Chi, cũng là mấy người có công phu, liềm đem mấy tên tay sai đánh gục toàn bộ.

“Ai u” , nằm trên mặt đất có tiếng kêu đau.

“Các ngươi….các ngươi chờ đó cho ta…” Nam nhân hèn mọn quẳng lời nói lại, rồi cũng im bặt.

Bởi vì ánh mắt lạnh như băng của Vân Lẫm nhìn phía hắn. Dám đánh chủ ý lên Thất Nhàn, hắn đang nghĩ làm sao phế đi nam nhân trước mắt này.

“Không nên giết hắn, tích chút phúc cho hài tử a.” Giọng Thất Nhàn truyền đến.

Đang lúc Hải Đường cảm thấy hết sức ngạc nhiên vì Thất Nhàn thiện tâm, lại nghe thấy Thất Nhàn giọng lành lạnh đưa ra đề nghị: “Nếu như thích nữ nhân như vậy, để cho hắn sau này chỉ được nhìn không thể ăn là được rồi.”

Hải Đường khóe miệng co giật rồi, thật ngoan độc!

Vân Lẫm có chút hài lòng với đề nghị này, nhấc chân liền chuẩn bị đạp đến “tiểu huynh đệ” làm cho tên nam nhân hèn mọn kia biến sắc.

“Ngươi. . . . . . Ngươi dám. . . . . .” Bọn họ muốn định làm gì mệnh căn* của hắn? (*gốc rễ của con người)

Vân Lẫm mặt không đổi sắc, hung hắng giẫm lên “tiểu huynh đệ” của tên nam nhân kia.

“Rắc” Một tiếng, thanh thúy vang dội, rồi ngừng,

“A ——” tiếng kêu thảm thiết của nam nhân hèn mọn kêu vang cả con đường.

Mọi người vây quanh không đành lòng nhìn thẳng.

Ngay cả mấy người Nhị Tuyệt cũng là hít vào vài hớp khí lạnh. Đau a!

Cả tràng diện cũng chỉ có Thất Nhàn mặt không đổi sắc.

Vân Lẫm thu hồi chân, phất ống tay áo, không nhìn tên nam nhân kia nữa, liền lui về bên cạnh Thất Nhàn.

Thất Nhàn mỉm cười phủi tro bụi trên quần áo cho hắn.

Tiểu tử kia bày ra bộ dáng “không biết phải học”, bắt chước cha mình, giẫm mạnh chân, còn cười “hi ha” vui vẻ.

Thiếu nữ núp ở phía sau Thất Nhàn sắc mặt cực kỳ không tốt. Nhưng trong nháy mắt đã hồi phục lại. Người nam nhân này lợi hại như thế, chứng minh ánh mắt của nàng quả nhiên không có sai. Hơn nữa, hắn không phải vì nàng giải quyết hết những tên ác bá này sao? Nam nhân đối với mình cũng là có tình đi, nếu không như thế nào lại cứu nàng?