Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 131: Sợi dây và đồng hồ: Chú Sứ Giả (Kẻ nguyền rủa) 2



Trải qua hai trăm bảy mươi năm ngư sinh, Rimbaud lần đầu tiên tỉnh lại từ ký túc xá omega nhân loại, đây là một gian giường xếp mà omega của bộ đội đặc chủng PBB cho mấy học viên và huấn luyện IOA đến trao đổi có cái giường.

Rimbaud bị tiếng còi tập hợp lúc năm giờ sáng đánh thức, dụi mắt từ trên giường cứng ngồi dậy, thân thể tỉnh nhưng đầu óc còn chưa tỉnh, nhìn mũi đuôi của mình ngẩn người.

Một con nhím omega đi đến bên giường của anh, nhẹ nhàng đánh thức anh: "Đội trưởng thổi còi rồi, nếu không sửa xoạn nội vụ đi ra ngoài tập hợp thì đội trưởng sẽ vào đánh người đấy!"

Lục Ngôn ngủ ở giường bên cạnh Rimbaud, tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ nhưng ở đảo Nha Trùng cũng đã quen với thời gian huấn luyện và nghỉ ngơi như vậy, cho nên cũng không có bao nhiêu không thích ứng, thấy có người đi dục Rimbaud, nhất thời tinh thần chấn động, lỗ tai thỏ dựng thẳng lên, khẽ hô một tiếng với con nhím mặc đồng phục chiến sĩ PBB kia: "Móa, đừng đụng vào anh ấy! Anh ấy có tính cáu ngủ..."

Lúc này Rimbaud đã bắt được cổ nhím, bếch hắn tới trước mặt mình, ánh mắt xanh biếc bắt đầu khởi động, trầm thấp giọng nói: "Noliya bigi, nowa weiky siren. (Con người thất lễ không đủ tư cách để đánh thức Siren)"

Sau đó phóng thích pheromone cao cấp, toàn bộ căn phòng đều bị mùi tin tức tố áp bức con nhím trắng tràn ngập.

"A...... A3?" Nhím sợ tới mức lập tức co lại thành một đoàn, gai lưng dựng thẳng lên, đâm vào tay Rimbaud.

"Aaaa" Rimbaud ném nhím xuống thổi thổi tay, quả cầu nhím lại rơi xuống đuôi đem Rimbaud đâm từ trên giường bật lên, người hút vào khung cửa sổ bằng sắt, lại bị đường ống sưởi nóng không có che chắn mà thui cháy đuôi, Rimbaud bị ăn đau lắc lắc đuôi, hung hăng nhìn chằm chằm ống sưởi ấm vừa mới làm bỏng đuôi của mình, đuôi cá màu lam dần dần biến thành màu đỏ phẫn nộ.

Lục Ngôn cùng Tiêu Thuần vội vàng chạy tới ngăn Rimbaud sắp nổi giận bật ra khỏi tường, người khác không biết uy lực tức giận của Rimbaud chứ hai người bọn họ đã từng chứng kiến rồi, một khi chọc giận Rimbaud thì tòa nhà này còn có thể bảo trụ hay không cũng không chắc chắn được.

Tất cả omega trong phòng đều nhìn qua, cảm giác áp bách của tin tức tố cao cấp trong phòng dị thường nặng nề, mấy omega cấp thấp bị đè đến mức đứng không nổi.

"Ca, bỏ qua đi, bỏ qua đi." Lục Ngôn ôm eo Rimbaud lộ ra hàm răng nanh kéo anh trở về, Huỳnh và cá hề cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.

Được thỏ con mềm mại ôm nên đuôi cá của Rimbaud lại khôi phục màu xanh lam, bình tĩnh lại.

"Hen!" Rimbaud khinh miệt hừ một tiếng, tính toán tha thứ cho những tiểu O miệng còn hôi sữa này.

Nhưng sự hỗn loạn bên này đã câu đội trưởng đến.

Bọn họ ở trong ký túc xá của bộ đội PBB Cuồng Sa, bởi vậy thuộc về sự quản lý của bộ đội Cuồng Sa, đại úy cá mập voi đạp cửa tiến vào: "Nhìn đồng hồ đi, đã mấy giờ rồi, đợi lát nữa bị phạt lại náo loạn lão tử?"

Hắn ngẩng đầu cùng ánh mắt của Rimbaud đối diện nhau, trong lòng lay động.

Thật là trùng hợp, mỹ nhân ngư cư nhiên là học viên trao đổi do IOA phái tới, lần này thực thú vị.

Hắn cố ý nghiêm mặt đi qua, đứng ở trước mặt Rimbaud, phóng thích ra mức độ áp bức của cấp bậc M2, chỉ vào cái giường lộn xộn của anh hỏi: "Tại sao không gấp chăn theo quy định?"

Rimbaud thờ ơ nâng mí mắt lên: "Tôi chưa từng gấp qua nên không biết gấp như thế nào."

Cá mập voi biết năng lực của Rimbaud rất mạnh, lúc ở cảng M cũng đã chứng kiến qua thực lực của Rimbaud, thực lực mạnh thì dễ dàng cao ngạo, nhưng cho dù là IOA phái tới trao đổi học viên thì thái độ này cũng quá kiêu ngạo rồi, nhất định phải quản lý tốt một phen.

"Còn nhìn cái gì nữa, đều đi ra ngoài tập hợp!" Cá mập voi cất cao giọng và để cho các omega khác đi ra ngoài, và sau đó nhìn Rimbaud và nói: "Anh ở lại."

Omega của IOA mang tâm trạng lo lắng đi ra ngoài ngoài, khi đi còn liên tục nhìn lại Rimbaud ở phía sau.

"IOA từ trước đến nay không có quy củ, tôi biết, vậy nhìn đây, lão tử dạy anh cách gấp chăn." Cá mập voi trải thảm mỏng của Rimbaud trên giường, sau đó thuần thục và nhanh chóng xếp thành hình vuông gọn gàng.

"Học được chưa?" Cá mập voi hỏi.



Rimbaud ngồi ở bên giường, khuỷu tay đặt trên lan can giường, lười biếng nhìn thoáng qua.

Trước kia chỉ cần cá mập voi phóng ra tin tức tố áp bách thì các học viên liền nhanh nhẹn ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới lần này lại không có tác dụng.

Cá mập voi run rẩy đẩy ra chăn mỏng vừa gấp xong: "Dựa theo cái tôi dạy làm gấp lại mười lần đi."

Rimbaud chống đầu dựa vào lan can giường, nhẹ nhàng nhướng mày: "Tiểu tử, cha mẹ ngươi cho ngươi sinh mệnh quý giá, không phải để cho ngươi đến trước mặt ta tìm chết!"

Cá mập voi bị lời này của anh làm cho sửng sốt, nửa ngày không nghĩ ra câu tiếp lời.

Bên tai hắn đột nhiên vang lên một tiếng ong ong dòng điện, một cỗ áp bách gần như khủng bố từ đỉnh đầu hắn giáng xuống, mùi thơm nồng đậm của hoa hồng trắng kịch liệt trùng kích tuyến thể của hắn, bắp chân cá mập voi mềm nhũn, miễn cưỡng chống đỡ được giường.

"A3...... Anh phân hóa cấp 3..." Cá mập voi che kín nội tạng đau đớn, lại cảm thấy còn có một tầng áp bách khác ẩn chứa trong đó.

Lực lượng mạnh mẽ này không chỉ đến từ tuyến thể A3, mà còn là sự đàn áp của các loài.

Cá mập voi đã được tính là loài hàng đầu trong các tuyến thể thủy sinh, loài có thể áp chế được loài cá mập của hắn rất ít, huống chi lại còn là một omega.

"Người trẻ tuổi à, cậu còn non lắm." Rimbaud nhấc chăn mỏng lên giường, khoác lên tay cá mập voi: "Giúp tôi gấp nó lại, tôi đi tập hợp trước đây."

Rimbaud hấp thụ bò trong phòng của tòa nhà kết cấu thép và đi nhanh hơn một chút. Ngày đầu tiên huấn luyện liền đến trễ Tiểu Bạch biết sẽ mất hứng đi.

Cũng may khi đến nơi, đội phó hải quỳ đang điểm danh, vừa vặn bắt kịp thời gian. Khí hậu nơi này khô lạnh, nhiệt độ gần bằng không, các đội viên vì thuận tiện cho việc huấn luyện nên đều ăn mặc rất mỏng manh, gió lạnh thổi lạnh run rẩy, có điều là Rimbaud cảm thấy nhiệt độ này vừa vặn thích hợp.

Tối hôm qua Bạch Sở Niên cũng không nghỉ ngơi ở ký túc xá, sau khi bọn họ đến căn cứ quân sự liền suốt đêm thương thảo cách bố trí và giáo dục thí nghiệm thể.

Từ trước khi hành động trong tù, PBB đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận thí nghiệm thể, nhưng Bạch Sở Niên đối với thí nghiệm thể càng quen thuộc hơn, Hạ thiếu tá hy vọng sẽ nghe được nhiều đề nghị của Bạch Sở Niên.

Đội trưởng cá mập voi gõ cửa, thiếu tá ngẩng đầu nhìn hắn: "Có chuyện gì vậy?"

Cá mập voi không dễ nói thẳng, gọi Bạch Sở Niên ra.

"Làm sao vậy Ngụy đội trưởng?" Bạch Sở Niên dựa lưng vào tường, tay đút vào túi quần.

Cá mập voi alpha tên là Ngụy Lan, là đội trưởng bộ đội PBB Cuồng Sa, phụ trách công tác huấn luyện trao đổi học viên lần này.

"Trong học viên của cậu có nhân ngư omega tên là Rimbaud đúng không?"

"A, đúng, là học viên của tôi."

"Hôm nay anh ta không sửa sang lại nội vụ, chăn cũng không gấp, để cho tôi gấp."

Bạch Sở Niên thấy hắn hùng hổ tới còn tưởng rằng Rimbaud đánh chìm chiến hạm nhà người ta rồi cơ, nghe câu này hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "A, không có việc gì, cậu không cần quản anh ấy. Cậu cứ tịch thu chăn của anh ấy đi, anh ấy không cần chăn."

Ngụy Lan: "Ý tôi không phải vậy, ngoại trừ Rimbaud, mấy tiểu O khác việc gấp chăn cũng là một lời khó nói hết, còn có, mỗi người đều dùng khăn mặt hoa hòe lạ mắt cùng bàn chải đánh răng hình dạng, bày ra đẹp sao? Đó là cách cậu yêu cầu các thành viên trong nhóm của mình tại IOA?"

Bạch Sở Niên ngẩn ra: "Đây có là chuyện gì to tác đâu? Đầy màu sắc không phải là rất đẹp sao?"

Ngụy Lan tức giận nổ đom đóm xoa xoa mặt, chống cái lưng bị tin tức tố cao cấp của Rimbaud đè nén cùng hắn tranh chấp: "Bọn họ hiện tại còn nhỏ còn chưa dưỡng thành thói quen, cậu không nghiêm khắc yêu cầu bọn họ, lớn lên dưỡng thành thói quen cũng không sửa được, cậu đây là hại bọn họ, chậc, may mà các cậu đến nơi này trao đổi, bằng không tôi cũng không biết bên IOA các cậu lại như vậy."



"Được rồi, đừng giận nữa Ngụy đội trưởng, về sau tôi giáo dục lại bọn họ sau." Bạch Sở Niên nhếch khóe môi đưa cho hắn một điếu thuốc.

Từ biểu tình căn bản không nhìn ra hắn đã hấp thu được giáo huấn gì, tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, Ngụy Lan nhìn điếu thuốc trong tay hắn không quá tám đồng, càng không nói gì xoa xoa đầu.

"Chờ tôi một lát, tôi còn có một câu cuối cùng, trở về nói xong liền đi theo cậu." Bạch Sở Niên ổn định Ngụy Lan, ngậm điếu thuốc không cháy, đẩy cửa trở về, chống mặt bàn nói: "Về cách giáo dục cơ thể thí nghiệm, đề nghị của tôi là đánh cho phục là được rồi, đánh phục hắn mới có thể nghe tốt lời nói của mình, chỉ phục cường giả, đây chính là thiết lập xuất xưởng của cơ thể thí nghiệm. Phía học viên bên kia có chút việc, tôi cùng Ngụy đội trưởng đi xem, tôi xin phép vắng mặt đây."

Nhìn bóng lưng Bạch Sở Niên tiêu sái rời đi, Hạ thiếu tá như có điều suy nghĩ.

Hà Sở Vị cho rằng thiếu tá tức giận, ho khan một tiếng hòa giải: "Tôi đã cùng cậu ấy đánh nhau không ít lần, cậu ấy là người như vậy, kỳ thật người của IOA đều như vậy, không dễ tuân thủ quy củ, không giống chúng ta."

Hạ Kính Thiên lại buông tài liệu xuống cười cười: "Giống như tôi, cứ để cậu ta sắp xếp đi. Được rồi, tan họp."

Bạch Sở Niên đi theo cá mập voi alpha đến sân thể dục, vừa đứng trước mặt học viên, Rimbaud trong đội liền giơ mũi đuôi lên lắc lư, nâng cằm hất về phía đội phó huấn luyện bọn họ: "Em đến vừa đúng lúc, hải quỳ này vừa khiển trách tôi đấy."

Hải quỳ alpha tên là Phong Lãng, mái tóc ngắn màu nâu đỏ cứng rắn nhưng người ngược lại rất tuấn tú.

Bạch Sở Niên chào hỏi đội phó bọn họ, đến trước mặt Rimbaud đứng vững, hỏi anh: "Hắn khiển trách anh cái gì?"

Rimbaud cười lạnh: "Khiển trách tôi đứng không thẳng."

Bạch Sở Niên cười ra tiếng.

"Em mà đến trễ thêm một phút nữa thì tôi sẽ để cho hắn vĩnh viễn đứng thẳng." Đầu đuôi Rimbaud lặng lẽ chui vào trong ống quần của Bạch Sở Niên quấn cổ chân hắn hướng lên phía trên uốn khúc bò lên: "Em cười cái gì?"

"Không có gì, cảm thấy anh rất đáng yêu." Bạch Sở Niên bất động thanh sắc ở trong túi đè lại đầu đuôi vẫn đang bò sâu vào ống quần, đầu đuôi đã tiếp cận vùng nguy hiểm.

"Anh lại trêu chọc tôi, tôi sẽ cho anh trước mặt mọi người cương."

Rimbaud nhẹ nhàng nhếch môi, mắt xanh híp lại: "Bọn họ sẽ cảm thấy em là huấn luyện viên phát dục với học viên sao? Dù sao tôi cũng thích như vậy."

Bạch Sở Niên quanh năm trên người chuẩn bị một lưỡi dao nhỏ sắc bén, lưỡi dao của hắn liền kẹp ở giữa ngón tay trái, bên ngoài người khác xem ra hắn chỉ là hai tay đút vào trong túi quần, trên thực tế Bạch Sở Niên dùng lưỡi dao cắt túi, lặng lẽ bắt lấy cái đuôi vươn lên của Rimbaud.

Hắn quấn đầu đuôi tinh tế vào giữa ngón tay, ngón cái nhẹ nhàng chà xát.

Đầu đuôi là bộ vị nhạy cảm nhất của nhân ngư, thân thể Rimbaud hơi run rẩy, đuôi cá màu lam nổi lên phân cực màu hồng nhạt không rõ ràng, yên lặng cắn môi tránh phát ra âm thanh.

Bạch Sở Niên bề ngoài không có gì khác thường, ở trong mắt những người khác, huấn luyện viên Bạch chỉ đứng như bình thường.

"Đến đây." Bạch Sở Niên đối mặt với anh, không sợ chết nhẹ giọng khiêu khích: "Khiến tôi cương đi."

Rimbaud cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Bạch Sở Niên, nhẫn nại cảm giác mũi đuôi cá bị alpha giấu trong túi quần áo chà xát, rất ngứa, cũng có loại cảm giác khiêu khích không thể chịu đựng được.

"Tôi rất hạnh phúc. Bởi vì chỉ có tôi mới có thể thuần hóa anh." Bạch Sở Niên quấn đuôi cá của anh vào cổ tay mình, ngăn mạch đập: "Cảm giác được chưa, anh làm cho tôi trở nên rất hưng phấn đấy."

Cảm giác của đầu đuôi cực kỳ nhạy bén, cho dù chỉ là mạch đập cũng làm cho nó giống như bị đánh, Rimbaud sắp nhịn không được, âm thầm dùng sức muốn thu hồi đầu đuôi lại, thấp giọng uy hiếp: "Tối nay em cứ chờ đấy!"

"Tôi sẽ chờ anh đến giáo huấn tôi." Bạch Sở Niên vui vẻ cong hai mắt lên: "Nhưng hiện tại, đem thân thể đứng thẳng, mông không cong, hai tay buông xuống tự nhiên, ngón giữa dán vào đường giữa bên đuôi anh, cằm khẽ thu lại, nhìn thẳng phía trước, không cần nhìn tôi."